Chương 15
Karen Ranney
20/05/2016
“Chồng tôi có khoẻ không?”
Juliana nắm chặt đôi tay trên đùi, biết chắc câu trả lời sẽ là có. Chắc hẳn chỉ đơn giản thế thôi.
Jerard gật đầu. Tối nay anh ta ngồi cạnh nàng trên bục, làm bạn với nàng khi nàng ăn. Đây là lần đầu tiên anh ta làm như vậy. Tiếng những giọng nói vang lên đều đều quanh họ khuyến khích một cuộc trao đổi, nhưng nàng chán ngán đến mức không buồn ăn chứ đừng nói đến chuyện mở lời.
Phép xã giao yêu cầu một số phép tắc căn bản trên bàn ăn, và Jerard là một người khách hoàn hảo, móng tay và bàn tay anh ta cực kì sạch sẽ. Anh ta không xỉa răng bằng dao, cũng không dùng những món chung làm khẩu phần riêng của anh ta. Anh ta lịch thiệp, nhã nhặn và cũng lặng lẽ giống nàng vậy. Có lẽ anh ta biết sẽ vô ích nếu cố thu hút nàng ra khỏi tâm trạng hiện tại.
Những người thợ săn kiếm thịt cho lâu đài, những người làm vườn cung cấp các loại rau củ như hành, cải bắp, tỏi, đậu Hà lan và hạt đỗ. Nhưng, không hề có sự xa xỉ trên bàn. Có khá ít các loại gia vị, mặc dù có rất nhiều mù tạt. Không có cối đường, thức ăn thay vào đó được làm ngọt với mật ong. Cũng không thấy gạo, hay quả hạnh hoặc là nho khô. Có lẽ đến một ngày, một sự sơ suất như vậy có thể gây rắc rối đủ để khiến người ta thắc mắc. Còn bây giờ, có một sự thiếu sót còn cấp thiết hơn nhiều trong cuộc sống của nàng.
“Tôi không nhìn thấy chàng cả tuần nay,” nàng nói, hi vọng Jerard sẽ cung cấp thông tin nàng cần. Hay là Sebastian bị ốm? hoặc là có lẽ nàng đã làm chàng giận?
Cái liếc trì hoãn của Jerard biểu thị không có ích gì đâu dù hỏi thêm anh ta điều gì. Anh ta sẽ không nói ra.
“Anh chuyển lời nhắn này đến chàng được không?”
Mảnh giấy da cuộn lại nàng trao cho anh ta là một thông điệp gửi tới Sebastian. Ngắn gọn và riêng tư, nó chỉ gồm có hai câu. Tôi xin nhượng bộ ngài, Sebastian. Ngài sẽ đến gặp tôi chứ? Nàng sẽ không bao giờ tìm cách chạm vào chàng nữa. Nàng cũng sẽ không hỏi chàng thêm câu nào nữa. Chỉ cần chàng tiếp tục những buổi chuỵên trò của họ. Nàng nhớ chúng quá mức. Không đúng…mà là nàng nhớ chàng. Đêm nào nàng cũng quay lại tháp và ngồi đợi chàng xuất hiện. Nhưng chàng không bao giờ đến.
Phần cuối bữa ăn trôi qua chậm chạp. Sau khi rời khỏi bàn, Juliana lại đi lên đỉnh tháp. Nàng ngồi đó gần nửa giờ cho đến khi rõ ràng là Sebastian cũng sẽ chẳng đến đây tối nay.
Nàng rút lui về phòng và đứng yên lặng trong khi Grazide giúp nàng cởi bỏ áo ngoài. Chiếc áo thực sự rất đẹp, một trong những cái yêu thích nhất của nàng. Nền vải màu vàng trang trí với những hình thoi, nó được tô điểm với hoạ tiết lấp lánh như kim cương màu xanh da trời và được thêu bởi những viền chỉ vàng và phủ lên một đường khoá dài màu xanh sẫm. Nàng đã mặc nó tối nay với hi vọng rằng Sebastian có thể đồng ý tới gặp nàng. Hi vọng sẽ xuất hiện thật xinh đẹp với chàng.
Grazide treo chiếc váy áo vào trong chiếc tủ cao. Trong đó là những loại vải còn đẹp hơn được thiết kế thành những bộ trang phục rất đáng yêu, những đôi giày da mềm thêu những bông hoa trang nhã, những cái mũ và những dải lụa thắt bằng vải lanh màu trắng.
Nàng không thiếu thứ gì cả. Ngoại trừ một người chồng.
Grazide tháo những sợi nơ và chải tóc cho nàng, làm tất cả những việc đó trong khi vẫn nói liên hồi như mọi khi. Nó đều đều vang lên quanh nàng, nhưng Juliana không chú ý đến một câu nào. Khi tóc nàng đã được buộc gọn trong một dải nơ lỏng dùng khi đi ngủ, nàng đứng dậy.
“Tôi có thể giúp gì nữa cho cô không, thưa phu nhân?” Grazide hỏi.
Juliana lắc đầu.
“Tôi đã chuẩn bị xong nước tắm cho cô trên cái ghế dài, và một tấm khăn bông dài nữa. Bánh xà phòng mới cũng đã hoàn thành, nhưng nó vẫn nóng bỏng da, thưa phu nhân, nên tôi cẩn thận chưa dám dùng tới nó.”
Nàng gật đầu, cố nở một nụ cười. “Cám ơn, Grazide.”
Cuối cùng, Grazide rời khỏi phòng.
Juliana cởi nốt phần trang phục còn lại trên người nàng, ngồi khỏa thân trên ghế dài và bắt đầu tắm. Nàng nhúng một miếng vải vào chậu nước. Ở đây, trong phòng ngủ của nàng, chỉ có âm thanh của nước tràn trên đôi tay nàng khi nàng tự tắm cho mình. Tiếng cót két nhỏ của một cái bản lề là tất cả những gì cảnh báo với nàng rằng nàng không ở một mình.
Những phút trôi qua tựa như hàng giờ. Chiếc ghế dài nàng đang ngồi, chậu nuớc đã lạnh, ngọn đèn dầu lập loè, miếng vải giờ bị vo tròn trong một bàn tay, tất cả những thứ đó được ghi lại như thể nàng làm một bản kiểm kê trong đầu.
Cái bóng trên tường quá lớn để là bóng của nàng. Sau đó nó chuyển động, thậm chí cả khi nàng vẫn ngồi đó bất động.
“Tha lỗi cho ta,” Sebastian nói nhỏ. “Ta nên tự thông báo trước.”
Nàng không dám ngước lên nhìn chàng. Hai tay nàng run rẩy trượt trên tấm vải và sau dó áp nó che ngang bộ ngực để trần của nàng. Một cử chỉ không đáng kể để che bớt một phần nhỏ của nàng khỏi ánh mắt chàng. Tại sao nàng không di chuyển nhanh hơn được nhỉ? Những ngón tay nàng dường như quá chậm chạp trong những chuyển động của nó, như thể đang tự chơi đùa với thời gian.
“Nàng gửi cho ta một lời nhắn, Juliana. Để nhử ta tới đây sao?”
Nàng lắc đầu. Thật ra, nàng không biết phải nói gì. Nàng ngồi trần trụi trước chàng, thứ che phủ duy nhất cho nàng là những cái bóng nhập nhoè, mềm mại.
Chàng không nói gì thêm nữa. Không có âm thanh nào trong phòng cả ngoại trừ tiếng nước nhỏ giọt trên miệng chậu xuống lòng chậu. Thính giác của nàng dường như nhạy bén đủ để nghe được âm thanh đó, và để cúu ý đến cả sự thô ráp trong hơi thở của Sebastian.
Ánh sáng chập chờn, như thể bàn tay chàng run run khi cầm ngọn đèn dầu. Hai tay nàng bối rối trong khoảng không, không biết chắc chặng đường cũng như đích đến, rồi sau đó, đặt che lên cặp đùi để trần của mình. Tuy nhiên, nàng không nói gì, không mời gọi chàng tiến tới hay rời khỏi nàng.
Nàng cúi đầu xuống, hai bàn tay nắm lại. Hơi thở của chính nàng quá gấp gáp.
Chàng là chồng nàng. Khoảnh khắc này chứng minh điều đó. Sự xâm nhập của chàng vào phòng nàng không cần phải được thông báo. Cả cánh cửa lẫn ý kiến của nàng cũng chẳng thể ngăn chàng.
Sức nóng của làn da nàng như làm ấm miếng vải ẩm ướt vắt ngang trên ngực nàng. Nàng quảnh mặt đi, nhắm mắt lại, chờ đợi chàng rời khỏi phòng. Một sự từ bỏ cuối cùng. Nó sẽ đến, nàng đoan chắc. Chàng đã từ chối nàng thực hiện nghĩa vụ của một người vợ. Nàng chờ đợi trong im lặng để chàng bác bỏ nàng với thân phận một người đàn bà.
Nàng không biết liệu chàng có nghĩ về vẻ đẹp của nàng hay không. Vậy mà từ khi nàng nhìn thấy chàng, từ khi chàng cười với nàng, nàng tự suy ngẫm về khuôn mặt và vóc dáng của mình. Nàng muốn chàng nhìn ngắm nàng say đắm. Như cách nàng cảm nhận về chàng. Nàng muốn nhìn thấy đôi tay chàng, để những ngón tay nàng quấn quýt trong tay chàng. Và đôi môi chàng hôn lên trán nàng, để nó có thể làm dịu mát làn da nàng, và lên cổ nàng nơi da thịt nàng cảm thấy ấm áp nhất. Và nếu không quá sai trái, lên phần cong của đôi vai nàng.
Nàng muốn, cực kì đặc biệt, được trở nên đẹp đẽ vì chàng.
Chàng vẫn không cất lời.
Phải chăng chàng thấy ác cảm đến mức không thốt được lên lời? hay là chàng thấy xấu hổ rằng nàng đã không che cơ thể mình bằng tấm khăn tắm đặt chỉ cách những ngón tay nàng có một inch? Hay là chàng ngạc nhiên khi nàng không phản đối sự xuất hiện của chàng mặc dù nàng run rẩy trong im lặng?
“Thứ lỗi cho ta,” chàng nói.
Tại sao chàng lại cầu xin sự tha lỗi cho điều mà chàng hoàn toàn có quyền? hay tinh thần hiệp sĩ của chàng đã lan đến cả căn phòng này? Thật lịch sự. Thật tử tế làm sao. Nàng không muốn cả hai thứ đó. Không, điều đó không có thật. Sự tử tế của chàng đã nâng niu nàng, làm nàng mỉm cười khi nàng không ở bên chàng. Sự chu đáo của chàng đã giúp nàng thoát khỏi sự cô đơn. Chàng đã tặng cho nàng những vật kì lạ, những vật độc nhất vô nhị mà nàng biết chàng đã nghĩ đến nàng khi chọn lựa.
Xin chàng, Sebastian, đừng đi. Cứ nguyền rủa em là một kẻ tội lỗi, gọi em là một con điếm cũng được, nhưng đừng rời bỏ em. Nàng hít vào một hơi thở sâu, lắng nghe một tiếng trựơt nhẹ của cánh cửa khi đóng lại.
Thay vào đó, chàng di chuyển lại gần hơn, một làn khí lướt trên đôi chân trần của nàng báo cho nàng biết điều đó. Chàng bây giờ đã đứng sau nàng, một hình dáng im lìm. Nàng có thể nhìn thấy chàng qua đôi mắt trong đầu nàng hoàn hảo như thể nàng đã mở mắt ra, hình dáng chàng trong bộ áo đen và im lặng, một bàn tay đeo găng chìa ra và cầm ngọn đèn. Khuôn mặt tuyệt mĩ của chàng sẽ nấp sau những cái bóng đen. Đôi mắt soi vào đó thấy cả bầu trời đêm, chúng đang thể hiện cảm xúc gì?
Chàng không nói gì, nhưng ánh sáng lại chập chờn. Chàng đã cúi xuống gần hơn chăng? Có phải đó là sự ấm áp của hơi thở chàng phả lên lưng nàng hay chỉ là do nàng tưởng tượng ra? Nàng thẳng đầu lên, thấy một cảm giác khác thoáng qua trên da nàng. Không, đó chắc hẳn chỉ là tưởng tượng. Chàng chưa bao giờ mạo hiểm gần gũi như thế này. Một ánh sáng đột ngột bùng lên dưới mí mắt nàng. Nàng hé mắt ra một tí để ngó qua hàng lông mi. Chàng đã đặt ngọn đèn dầu trên chiếc ghế dài bên cạnh nàng. Nàng lại nhắm mắt lại. Chàng đâu rồi nhỉ?
Đôi môi đầy lên và nhịp đập của mạch nơi cổ nàng vang to như tiếng chuông ở tu viện vậy. Còn có những chỗ khác nơi có cảm giác như bị đảo lộn. Hai bầu vú nàng đau nhói. Làn da nàng thấy như đang co lại. Miếng vải, đang khô dần đi trên làn da nóng bừng bừng của nàng, giống như một miếng xơ.
Một tiếng bước chân nhỏ báo động cho nàng vị trí của chàng. Giờ chàng đang ở ngay trước nàng. Chàng có quỳ xuống không? Đó có phải là lời giải thích cho âm thanh mà nàng nghe thấy? nàng không thể mở mắt ra lần này, mí mắt nàng như bị nóng chảy, hơi thở của nàng bị đốt cháy bởi những viên than đá bóng rẫy trong dạ dày nàng.
Chàng có đang nhìn nàng không? Chàng có thấy nàng ngồi đó, trần truồng ngoại trừ một miếng vải che ngang ngực? Hai đầu gối nàng díu vào nhau, tay nàng đặt phía trên đùi. Nàng bất động, nhưng mạch máu của nàng như đang chạy đua vậy.
"Juliana."
Tên của nàng dường như được thở ra từ đôi môi của chàng. Một tiếng thì thầm, không hơn. Một làn gió nhẹ có thể tạo ra âm thanh như vậy khi khiêu vũ trên những nhánh cây. Một tiếng thở dài của cơn bão đổ bộ lên đất liền.
Nàng không muốn trả lời. Chàng sẽ kéo nàng ra khỏi chỗ kín đáo này, bắt nàng mở mắt ra, đối mặt với những gì nàng đang làm. Nàng muốn cứ ở lại mãi trong một nửa thế giới này, hấp dẫn mà không cần ngôn ngữ, mời gọi chàng chạm vào nàng mà không phải cầu xin. Lênh đênh trong những cảm xúc ngày một dâng cao khi mỗi phút trôi đi. Trí tưởng tượng kết hợp với sự hiếu kì.
Xin chàng, Sebastian, hãy chạm vào em đi.
“Juliana.” Một tiếng gọi nữa, với tông giọng thêm phần thô ráp. Nhưng nàng vẫn không chịu mở mắt ra.
“Vâng?” Nàng liếm môi như thể để hạ nhiệt cho chúng.
“Bỏ miếng vải ra.”
Thời gian ngừng lại. Và cả hơi thở của nàng nữa. Bàn tay nàng đưa lên và tự xoè ra trên miếng vải đang khô dần đi. Sau đó những ngón tay nàng lần tới mép vải, nắm lấy và từ từ tuột nó ra. Làn da nàng mát lạnh nơi nó vừa phủ ở đó, và núm vú nàng cứng dần lên trong cái lạnh đột ngột đến đáng kinh ngạc.
Thế mà, như thể hơi nóng cùng lúc thâm nhập vào cơ thể nàng.
Nàng mở mắt ra và bắt gặp cái nhìn của chàng.
Chàng quỳ trước nàng, đầu chàng không còn trong chiếc mũ chùm đầu. Đôi mắt chàng đang nhìn ngắm nàng, và bất cứ chỗ nào chúng chạm đến nàng cảm thấy như thể một ngọn lửa nhỏ đựơc nhóm lên. Miệng chàng mím lại thành một đường mỏng, khuôn mặt chàng trông còn dữ dôi hơn nàng đã từng thấy. Khuôn mặt của một người tu hành khổ hạnh, sắc mặt của một chiến binh. Nàng lại nhắm mắt lại.
“ ‘Nàng chờ đợi trước mặt ta, y phục của nàng trôi tuột ra khỏi cơ thể, không một tì vết. Ôi đôi vai, cánh tay, cặp đùi của nàng, thật là một vẻ đẹp tràn đầy sức sống. Hình dáng đôi bầu vú nàng vừa khít trong hai bàn tay ta. Không có ngôn từ nào đủ giá trị để ca ngợi nàng. Ta tha thiết mong sao mình có thể ghì chặt lấy nàng trong vòng tay.”
Đôi mắt nàng mở ra. “Ovid ư?” từ đó bật ra khỏi cổ họng đang thắt lại của nàng.
Chàng gật đầu.
Một bàn tay to lớn của chàng, thường xuyên mang găng, xoè ra, đưa lại gần. Nàng có thể gần như cảm nhận được hơi nóng của làn da chàng xuyên qua lớp găng da. Lòng bàn tay chàng khum lại như để đo lường cặp vú mà nó sắp sửa ôm lấy trong phút nữa. Thay vào đó, chàng lưỡng lự khi còn cách một inch với làn da nàng. Tay chàng run run. Nàng ngước nhìn lên, và chìm trong đôi mắt của chàng.
"Sebastian." Một âm thanh nhỏ. Không phải lời quở trách mà cũng không phải thắc mắc, đúng hơn là một lời cầu khẩn.
Nàng đau đớn, nhức nhối với nỗi đau của khoảnh khắc này. Nàng khao khát chàng chạm vào nàng, muốn tay chàng ở trên cơ thể nàng. Xin chàng, Sebastian. Những từ ngữ được thốt lên trong tim nàng, trong tâm trí nàng. Theo bản năng, nàng biết rằng chàng chính là câu trả lời cho sự nhức nhối mà nàng đang cảm nhận này, bàn tay chàng trên người nàng sẽ làm dịu đi nỗi thèm khát này.
Nàng chìa tay hai tay ra cho chàng, lòng bàn tay ngửa lên, một dấu hiệu của sự đầu hàng.
Chàng nhìn vào đôi tay nàng trong một lúc lâu, rồi đôi mắt chàng hướng lên cho đến khi gặp được mắt nàng. Từ đại sảnh, những âm thanh vui vẻ dội đến. Tiếng cười đùa và ca hát. Những giọng nói sắp xếp thành một điệu nhạc, trong niềm vui trầm bổng. Họ không hề biết niềm vui của họ đối lập với khoảnh khắc yên lặng này, lan ra quá mỏng manh đến mức nàng có thể hầu như nhìn xuyên qua cả thời gian. Ngực nàng đau nhức; nàng thấy khó thở, và khi hít thở nàng thấy quá nóng, như thể cơ thể nàng đang ở trong một đám cháy.
Chàng không nói gì, những nàng có thể nhận ra sức nóng của bàn tay chàng vẫn còn đó, thậm chí qua lớp găng tay da. Nó vẫn cách một inch với cơ thể nàng. Nàng lại nhắm mắt lại lần nữa.
“Nàng nhử ta đến đây để quyến rũ ta phải không, Juliana?”
Mặt nàng nóng lên với suy nghĩ đó.
“Nếu vậy, nàng đã thành công với mục đích của mình rồi đấy.” chàng hỏi, giọng chàng khàn khàn. “Nàng có biết ta muốn chạm vào nàng đến mức nào không? Ta tự hỏi? nàng có biết sự phô bày của cơ thể nàng khuấy động ta như thế nào không? Không ư? Dĩ nhiên là nàng không thể rồi. Nàng rất ngây thơ, đúng không? Vậy, này Juliana ngây thơ, nàng có muốn biết ta ước ao được làm gì lúc này không?”
Mắt nàng mở ra, rồi khép lại thật nhanh.
“Trước tiên, ta sẽ hôn nàng, Juliana ạ. Ta nghĩ nàng sẽ thích được hôn. Nhất là môi trên của nàng, nó gần như quá đầy đặn so với miệng nàng. Những thứ như vậy đôi khi là dấu hiệu cho một cá tính cuồng nhiệt. Ta tự hỏi, nàng có như thế không?”
Nàng liếc qua mi mắt để nhìn chàng. Chàng đứng bật dậy.
“Ta nghĩ là có. Nàng lén đọc những vần thơ tình ái. Những từ ngữ nàng đọc có làm nàng ham muốn không, Juliana? Khao khát thứ gì đó mà nàng chưa từng có?”
Chàng di chuyển vòng tròn quanh chiếc ghế dài.
“Nàng sẽ trở nên thành thạo trong việc hôn hít rất nhanh thôi. Ta sẽ tìm hiểu hình dáng đôi môi nàng, những âm thanh mà nàng tạo ra khi ta làm cho nụ hôn sâu hơn. Juliana đáng yêu, Juliana cuồng nhiệt.”
Môi nàng thấy thật kì lạ, như thể chúng đang trong một nụ hôn. Nhưng không đơn thuần trong sự nồng nàn. Mà trong sự giận dữ. Nó thấy rõ trong những lời của chàng, trong tông giọng của chàng.
“Ta sẽ sờ vào nàng, juliana, trên vai nàng, cổ nàng. Hôn nàng ở đó, nơi làn da nàng thật mềm mại và mạch máu nàng đập dữ dội. Và trên thái dương nàng nữa.” Giọng chàng thay đổi. Chàng giờ đứng sau nàng. Chàng cúi xuống và thì thầm vào tai nàng, như thể những từ ngữ quá riêng tư để bị nghe thấy dù chỉ bởi những cái bóng. “Ta sẽ chạm vào đôi bầu vú nàng, Juliana, vuốt ve những núm vú đáng yêu đó của nàng. Những ngón tay ta sẽ làm cho máu nàng sôi lên.”
Máu nàng như đang bị thiêu đốt, da nàng bó quá sát vào cơ thể. Đôi tay nàng giờ đây ghì chặt lấy hai đầu gối. Lại một lần nữa, cảm giác hơi thở chàng trên da thịt nàng. Hay đó lại chính là bàn tay chàng, lơ lửng trên cơ thể nàng? Tại sao chàng không chạm vào nàng đi?
“Hãy ép những ngón tay tay lên môi nàng, Juliana.”
Nàng lưỡng lự những chỉ một thoáng thôi, rồi làm theo lời chàng.
“Giờ chúng chính là những ngón tay ta, như cơ thể nàng thuộc về ta. Nàng khao khát khoảnh khắc này mà, Juliana. Vậy thì hãy tận hưởng nó.”
Nàng rùng mình với lời nhắn trong giọng chàng. Không phải sự tàn nhẫn, không phải sự trừng phạt, mà kiên định. Chất giọng của một chiến binh, kiềm nén chứ không khước từ. Nàng vẫn không lên tiếng bác bỏ những giả định của chàng, không nói với chàng rằng sự hiện diện của chàng ở đây chỉ là một tai nạn. Thay vì thế, nàng cảm thấy bị bẫy trong một tấm lưới tạo bởi những lời của chàng, bị nhập tâm, phấn khích. Kinh ngạc.
“Ta đang luớt trên đôi môi nàng với những ngón tay, Juliana.” Mù quáng, nàng làm theo câu lệnh không cần nói ra của chàng.
“Giờ đưa tay nàng ra và đặt nó lên vai nàng.” Nàng làm y như vậy, đặt lòng bàn tay phải của nàng lên vái trái. “Chạm vào làn da nàng, Juliana, chỗ dốc xuống mịn màng của cánh tay nàng.”
Những ngón tay nàng trượt chậm rãi xuống cổ tay nàng. Bàn tay chàng nằm chỉ cách một inch với bàn tay nàng theo sự di chuyển đi xuống từ từ, như thể chàng muốn thu lấy những cảm giác của nàng, chạm vào nàng mà không thực sự làm vậy.
“Nàng cảm nhận được ta chứ?”
Nàng gật đầu.
Cơ thể nàng như đang nức nở, lớn dần lên; nóng bừng bừng và ẩm ướt. Giọng chàng gần hơn, phả hơi thở vào tai nàng, một tiếng lẩm nhẩm của thầy phù thuỷ trầm và hấp dẫn, và kích thích một cách lạ lùng.
“Nàng đang run rẩy, Juliana. Nàng sợ sao?”
Nàng lắc đầu.
Bài thơ tiếng Latinh nàng từng đọc đã miêu tả sự nồng cháy, của một cặp tình nhân, của những cảm xúc mãnh liệt, tất cả bị khuấy tung vào nhau. Nàng đã không hiểu được chúng cho đến lúc này. Cho đến khi nàng nghe thấy giọng Sebastian tràn đầy giận dữ và thèm muốn, cho đến khi nàng cảm nhận đựơc sự run rẩy của chính nàng phục tùng theo những hành động mà chắc chắn phải bị cấm đoán, nàng đã không biết rằng nàng có thể cảm nhận tất cả những cảm xúc đó cùng một lúc. Trạng thái đề phòng và nỗi băn khoăn.
Cơ thể nàng như trong ngọn lửa. Những giác quan của tôi bén rễ vào sự tra tấn bất diệt. Lời của Catullus cực kì phù hợp.
“Juliana.” Chàng thốt ra tên nàng như thể nó là một lời cầu nguyện, một câu thần chú mềm mại. Nàng rùng mình bởi âm thanh của nó, và cúi đầu xuống.
“đặt hai bàn tay nàng dưới hai bầu vú nàng. Ta muốn chạm vào nàng ở đó.”
Nàng cảm thấy như là trái tim nàng đang chạy hết tốc lực, như thể nàng phải chạy đuổi theo chàng. Nhưng nàng vẫn dính chặt trên ghế bởi sự hiện diện của chàng, bởi âm sắc dịu nhẹ trong chất giọng của chàng và một cảm giác như đang bị bỏ bùa mê. Không, đây không phải ma thuật, mà là sự thèm muốn. Một sự khao khát dữ dội để được biết điều gì sẽ tiếp diễn, điều tạo nên những câu thơ hát ca trạng thái mê ly và niềm vui sướng tột đỉnh.
Hai lòng bàn tay nàng nâng niu hai bầu ngực, nâng chúng lên. Nàng chưa bao giờ tự chạm vào mình để làm nó thấy dễ chịu. Cảm giác này làm nàng hốt hoảng.
“Nàng có hai bầu vú rất đẹp, Juliana.” Giọng chàng không hơn một tiếng gầm gừ thô nhám. “Hãy chà hai ngón cái của nàng lên núm vú, Juliana.”
Đầu nàng ngửa ra sau, mắt nhắm lại, nhưng nàng làm như được bảo. Những ngón tay của nàng chà xát lên phần da thịt nhạy cảm của nàng. Hai bầu vú nàng căng ra, làn da nàng hưởng ứng nhói lên như bị kim châm. Hơi thở của nàng như cơn gió thoảng qua yếu ớt kết hợp với nhịp thở của chàng bên tai nàng.
“Nàng có cảm thấy như ta đang chạm vào nàng không?”
Nàng gật đầu, ngay lập tức.
“Nói với ta.”
“Có.” Nàng nói, giọng nàng là một tiếng thì thầm mờ nhạt. Thậm chí như vậy, nó vẫn gần như không thể cất lên được.
Nàng cảm thấy trống rỗng, đau đớn. Quá gần với sự hiểu biết, quá xa so với những câu trả lời mà nàng tìm kiếm.
“Ta thèm muốn nàng, Juliana. Ta muốn vào trong nàng.”
Hơi nóng tràn lên hai má nàng, nhưng nàng không cử động.
“Ta sẽ tách nàng ra thật nhẹ nhàng để nàng vừa khít với ta. Ta muốn cảm nhận sự chuyển động của hông nàng, của cơ thể nàng nâng lên ép vào ta. Ta muốn tràn ngập trong nàng, Juliana. Ta muốn nghe nàng rên rỉ trong vòng tay ta.”
Bầu vú nàng thấy nóng bừng lên, hai ngón cái bất động khi nhịp đập gấp gáp của trái tim nàng duờng như vang to hơn để hưởng ứng lời chàng.
“Nhưng nó sẽ không xảy ra đâu, Juliana.” Giọng chàng như vọng lại từ xa.
Chỉ khi nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại, nàng mới mở mắt ra.
Juliana nắm chặt đôi tay trên đùi, biết chắc câu trả lời sẽ là có. Chắc hẳn chỉ đơn giản thế thôi.
Jerard gật đầu. Tối nay anh ta ngồi cạnh nàng trên bục, làm bạn với nàng khi nàng ăn. Đây là lần đầu tiên anh ta làm như vậy. Tiếng những giọng nói vang lên đều đều quanh họ khuyến khích một cuộc trao đổi, nhưng nàng chán ngán đến mức không buồn ăn chứ đừng nói đến chuyện mở lời.
Phép xã giao yêu cầu một số phép tắc căn bản trên bàn ăn, và Jerard là một người khách hoàn hảo, móng tay và bàn tay anh ta cực kì sạch sẽ. Anh ta không xỉa răng bằng dao, cũng không dùng những món chung làm khẩu phần riêng của anh ta. Anh ta lịch thiệp, nhã nhặn và cũng lặng lẽ giống nàng vậy. Có lẽ anh ta biết sẽ vô ích nếu cố thu hút nàng ra khỏi tâm trạng hiện tại.
Những người thợ săn kiếm thịt cho lâu đài, những người làm vườn cung cấp các loại rau củ như hành, cải bắp, tỏi, đậu Hà lan và hạt đỗ. Nhưng, không hề có sự xa xỉ trên bàn. Có khá ít các loại gia vị, mặc dù có rất nhiều mù tạt. Không có cối đường, thức ăn thay vào đó được làm ngọt với mật ong. Cũng không thấy gạo, hay quả hạnh hoặc là nho khô. Có lẽ đến một ngày, một sự sơ suất như vậy có thể gây rắc rối đủ để khiến người ta thắc mắc. Còn bây giờ, có một sự thiếu sót còn cấp thiết hơn nhiều trong cuộc sống của nàng.
“Tôi không nhìn thấy chàng cả tuần nay,” nàng nói, hi vọng Jerard sẽ cung cấp thông tin nàng cần. Hay là Sebastian bị ốm? hoặc là có lẽ nàng đã làm chàng giận?
Cái liếc trì hoãn của Jerard biểu thị không có ích gì đâu dù hỏi thêm anh ta điều gì. Anh ta sẽ không nói ra.
“Anh chuyển lời nhắn này đến chàng được không?”
Mảnh giấy da cuộn lại nàng trao cho anh ta là một thông điệp gửi tới Sebastian. Ngắn gọn và riêng tư, nó chỉ gồm có hai câu. Tôi xin nhượng bộ ngài, Sebastian. Ngài sẽ đến gặp tôi chứ? Nàng sẽ không bao giờ tìm cách chạm vào chàng nữa. Nàng cũng sẽ không hỏi chàng thêm câu nào nữa. Chỉ cần chàng tiếp tục những buổi chuỵên trò của họ. Nàng nhớ chúng quá mức. Không đúng…mà là nàng nhớ chàng. Đêm nào nàng cũng quay lại tháp và ngồi đợi chàng xuất hiện. Nhưng chàng không bao giờ đến.
Phần cuối bữa ăn trôi qua chậm chạp. Sau khi rời khỏi bàn, Juliana lại đi lên đỉnh tháp. Nàng ngồi đó gần nửa giờ cho đến khi rõ ràng là Sebastian cũng sẽ chẳng đến đây tối nay.
Nàng rút lui về phòng và đứng yên lặng trong khi Grazide giúp nàng cởi bỏ áo ngoài. Chiếc áo thực sự rất đẹp, một trong những cái yêu thích nhất của nàng. Nền vải màu vàng trang trí với những hình thoi, nó được tô điểm với hoạ tiết lấp lánh như kim cương màu xanh da trời và được thêu bởi những viền chỉ vàng và phủ lên một đường khoá dài màu xanh sẫm. Nàng đã mặc nó tối nay với hi vọng rằng Sebastian có thể đồng ý tới gặp nàng. Hi vọng sẽ xuất hiện thật xinh đẹp với chàng.
Grazide treo chiếc váy áo vào trong chiếc tủ cao. Trong đó là những loại vải còn đẹp hơn được thiết kế thành những bộ trang phục rất đáng yêu, những đôi giày da mềm thêu những bông hoa trang nhã, những cái mũ và những dải lụa thắt bằng vải lanh màu trắng.
Nàng không thiếu thứ gì cả. Ngoại trừ một người chồng.
Grazide tháo những sợi nơ và chải tóc cho nàng, làm tất cả những việc đó trong khi vẫn nói liên hồi như mọi khi. Nó đều đều vang lên quanh nàng, nhưng Juliana không chú ý đến một câu nào. Khi tóc nàng đã được buộc gọn trong một dải nơ lỏng dùng khi đi ngủ, nàng đứng dậy.
“Tôi có thể giúp gì nữa cho cô không, thưa phu nhân?” Grazide hỏi.
Juliana lắc đầu.
“Tôi đã chuẩn bị xong nước tắm cho cô trên cái ghế dài, và một tấm khăn bông dài nữa. Bánh xà phòng mới cũng đã hoàn thành, nhưng nó vẫn nóng bỏng da, thưa phu nhân, nên tôi cẩn thận chưa dám dùng tới nó.”
Nàng gật đầu, cố nở một nụ cười. “Cám ơn, Grazide.”
Cuối cùng, Grazide rời khỏi phòng.
Juliana cởi nốt phần trang phục còn lại trên người nàng, ngồi khỏa thân trên ghế dài và bắt đầu tắm. Nàng nhúng một miếng vải vào chậu nước. Ở đây, trong phòng ngủ của nàng, chỉ có âm thanh của nước tràn trên đôi tay nàng khi nàng tự tắm cho mình. Tiếng cót két nhỏ của một cái bản lề là tất cả những gì cảnh báo với nàng rằng nàng không ở một mình.
Những phút trôi qua tựa như hàng giờ. Chiếc ghế dài nàng đang ngồi, chậu nuớc đã lạnh, ngọn đèn dầu lập loè, miếng vải giờ bị vo tròn trong một bàn tay, tất cả những thứ đó được ghi lại như thể nàng làm một bản kiểm kê trong đầu.
Cái bóng trên tường quá lớn để là bóng của nàng. Sau đó nó chuyển động, thậm chí cả khi nàng vẫn ngồi đó bất động.
“Tha lỗi cho ta,” Sebastian nói nhỏ. “Ta nên tự thông báo trước.”
Nàng không dám ngước lên nhìn chàng. Hai tay nàng run rẩy trượt trên tấm vải và sau dó áp nó che ngang bộ ngực để trần của nàng. Một cử chỉ không đáng kể để che bớt một phần nhỏ của nàng khỏi ánh mắt chàng. Tại sao nàng không di chuyển nhanh hơn được nhỉ? Những ngón tay nàng dường như quá chậm chạp trong những chuyển động của nó, như thể đang tự chơi đùa với thời gian.
“Nàng gửi cho ta một lời nhắn, Juliana. Để nhử ta tới đây sao?”
Nàng lắc đầu. Thật ra, nàng không biết phải nói gì. Nàng ngồi trần trụi trước chàng, thứ che phủ duy nhất cho nàng là những cái bóng nhập nhoè, mềm mại.
Chàng không nói gì thêm nữa. Không có âm thanh nào trong phòng cả ngoại trừ tiếng nước nhỏ giọt trên miệng chậu xuống lòng chậu. Thính giác của nàng dường như nhạy bén đủ để nghe được âm thanh đó, và để cúu ý đến cả sự thô ráp trong hơi thở của Sebastian.
Ánh sáng chập chờn, như thể bàn tay chàng run run khi cầm ngọn đèn dầu. Hai tay nàng bối rối trong khoảng không, không biết chắc chặng đường cũng như đích đến, rồi sau đó, đặt che lên cặp đùi để trần của mình. Tuy nhiên, nàng không nói gì, không mời gọi chàng tiến tới hay rời khỏi nàng.
Nàng cúi đầu xuống, hai bàn tay nắm lại. Hơi thở của chính nàng quá gấp gáp.
Chàng là chồng nàng. Khoảnh khắc này chứng minh điều đó. Sự xâm nhập của chàng vào phòng nàng không cần phải được thông báo. Cả cánh cửa lẫn ý kiến của nàng cũng chẳng thể ngăn chàng.
Sức nóng của làn da nàng như làm ấm miếng vải ẩm ướt vắt ngang trên ngực nàng. Nàng quảnh mặt đi, nhắm mắt lại, chờ đợi chàng rời khỏi phòng. Một sự từ bỏ cuối cùng. Nó sẽ đến, nàng đoan chắc. Chàng đã từ chối nàng thực hiện nghĩa vụ của một người vợ. Nàng chờ đợi trong im lặng để chàng bác bỏ nàng với thân phận một người đàn bà.
Nàng không biết liệu chàng có nghĩ về vẻ đẹp của nàng hay không. Vậy mà từ khi nàng nhìn thấy chàng, từ khi chàng cười với nàng, nàng tự suy ngẫm về khuôn mặt và vóc dáng của mình. Nàng muốn chàng nhìn ngắm nàng say đắm. Như cách nàng cảm nhận về chàng. Nàng muốn nhìn thấy đôi tay chàng, để những ngón tay nàng quấn quýt trong tay chàng. Và đôi môi chàng hôn lên trán nàng, để nó có thể làm dịu mát làn da nàng, và lên cổ nàng nơi da thịt nàng cảm thấy ấm áp nhất. Và nếu không quá sai trái, lên phần cong của đôi vai nàng.
Nàng muốn, cực kì đặc biệt, được trở nên đẹp đẽ vì chàng.
Chàng vẫn không cất lời.
Phải chăng chàng thấy ác cảm đến mức không thốt được lên lời? hay là chàng thấy xấu hổ rằng nàng đã không che cơ thể mình bằng tấm khăn tắm đặt chỉ cách những ngón tay nàng có một inch? Hay là chàng ngạc nhiên khi nàng không phản đối sự xuất hiện của chàng mặc dù nàng run rẩy trong im lặng?
“Thứ lỗi cho ta,” chàng nói.
Tại sao chàng lại cầu xin sự tha lỗi cho điều mà chàng hoàn toàn có quyền? hay tinh thần hiệp sĩ của chàng đã lan đến cả căn phòng này? Thật lịch sự. Thật tử tế làm sao. Nàng không muốn cả hai thứ đó. Không, điều đó không có thật. Sự tử tế của chàng đã nâng niu nàng, làm nàng mỉm cười khi nàng không ở bên chàng. Sự chu đáo của chàng đã giúp nàng thoát khỏi sự cô đơn. Chàng đã tặng cho nàng những vật kì lạ, những vật độc nhất vô nhị mà nàng biết chàng đã nghĩ đến nàng khi chọn lựa.
Xin chàng, Sebastian, đừng đi. Cứ nguyền rủa em là một kẻ tội lỗi, gọi em là một con điếm cũng được, nhưng đừng rời bỏ em. Nàng hít vào một hơi thở sâu, lắng nghe một tiếng trựơt nhẹ của cánh cửa khi đóng lại.
Thay vào đó, chàng di chuyển lại gần hơn, một làn khí lướt trên đôi chân trần của nàng báo cho nàng biết điều đó. Chàng bây giờ đã đứng sau nàng, một hình dáng im lìm. Nàng có thể nhìn thấy chàng qua đôi mắt trong đầu nàng hoàn hảo như thể nàng đã mở mắt ra, hình dáng chàng trong bộ áo đen và im lặng, một bàn tay đeo găng chìa ra và cầm ngọn đèn. Khuôn mặt tuyệt mĩ của chàng sẽ nấp sau những cái bóng đen. Đôi mắt soi vào đó thấy cả bầu trời đêm, chúng đang thể hiện cảm xúc gì?
Chàng không nói gì, nhưng ánh sáng lại chập chờn. Chàng đã cúi xuống gần hơn chăng? Có phải đó là sự ấm áp của hơi thở chàng phả lên lưng nàng hay chỉ là do nàng tưởng tượng ra? Nàng thẳng đầu lên, thấy một cảm giác khác thoáng qua trên da nàng. Không, đó chắc hẳn chỉ là tưởng tượng. Chàng chưa bao giờ mạo hiểm gần gũi như thế này. Một ánh sáng đột ngột bùng lên dưới mí mắt nàng. Nàng hé mắt ra một tí để ngó qua hàng lông mi. Chàng đã đặt ngọn đèn dầu trên chiếc ghế dài bên cạnh nàng. Nàng lại nhắm mắt lại. Chàng đâu rồi nhỉ?
Đôi môi đầy lên và nhịp đập của mạch nơi cổ nàng vang to như tiếng chuông ở tu viện vậy. Còn có những chỗ khác nơi có cảm giác như bị đảo lộn. Hai bầu vú nàng đau nhói. Làn da nàng thấy như đang co lại. Miếng vải, đang khô dần đi trên làn da nóng bừng bừng của nàng, giống như một miếng xơ.
Một tiếng bước chân nhỏ báo động cho nàng vị trí của chàng. Giờ chàng đang ở ngay trước nàng. Chàng có quỳ xuống không? Đó có phải là lời giải thích cho âm thanh mà nàng nghe thấy? nàng không thể mở mắt ra lần này, mí mắt nàng như bị nóng chảy, hơi thở của nàng bị đốt cháy bởi những viên than đá bóng rẫy trong dạ dày nàng.
Chàng có đang nhìn nàng không? Chàng có thấy nàng ngồi đó, trần truồng ngoại trừ một miếng vải che ngang ngực? Hai đầu gối nàng díu vào nhau, tay nàng đặt phía trên đùi. Nàng bất động, nhưng mạch máu của nàng như đang chạy đua vậy.
"Juliana."
Tên của nàng dường như được thở ra từ đôi môi của chàng. Một tiếng thì thầm, không hơn. Một làn gió nhẹ có thể tạo ra âm thanh như vậy khi khiêu vũ trên những nhánh cây. Một tiếng thở dài của cơn bão đổ bộ lên đất liền.
Nàng không muốn trả lời. Chàng sẽ kéo nàng ra khỏi chỗ kín đáo này, bắt nàng mở mắt ra, đối mặt với những gì nàng đang làm. Nàng muốn cứ ở lại mãi trong một nửa thế giới này, hấp dẫn mà không cần ngôn ngữ, mời gọi chàng chạm vào nàng mà không phải cầu xin. Lênh đênh trong những cảm xúc ngày một dâng cao khi mỗi phút trôi đi. Trí tưởng tượng kết hợp với sự hiếu kì.
Xin chàng, Sebastian, hãy chạm vào em đi.
“Juliana.” Một tiếng gọi nữa, với tông giọng thêm phần thô ráp. Nhưng nàng vẫn không chịu mở mắt ra.
“Vâng?” Nàng liếm môi như thể để hạ nhiệt cho chúng.
“Bỏ miếng vải ra.”
Thời gian ngừng lại. Và cả hơi thở của nàng nữa. Bàn tay nàng đưa lên và tự xoè ra trên miếng vải đang khô dần đi. Sau đó những ngón tay nàng lần tới mép vải, nắm lấy và từ từ tuột nó ra. Làn da nàng mát lạnh nơi nó vừa phủ ở đó, và núm vú nàng cứng dần lên trong cái lạnh đột ngột đến đáng kinh ngạc.
Thế mà, như thể hơi nóng cùng lúc thâm nhập vào cơ thể nàng.
Nàng mở mắt ra và bắt gặp cái nhìn của chàng.
Chàng quỳ trước nàng, đầu chàng không còn trong chiếc mũ chùm đầu. Đôi mắt chàng đang nhìn ngắm nàng, và bất cứ chỗ nào chúng chạm đến nàng cảm thấy như thể một ngọn lửa nhỏ đựơc nhóm lên. Miệng chàng mím lại thành một đường mỏng, khuôn mặt chàng trông còn dữ dôi hơn nàng đã từng thấy. Khuôn mặt của một người tu hành khổ hạnh, sắc mặt của một chiến binh. Nàng lại nhắm mắt lại.
“ ‘Nàng chờ đợi trước mặt ta, y phục của nàng trôi tuột ra khỏi cơ thể, không một tì vết. Ôi đôi vai, cánh tay, cặp đùi của nàng, thật là một vẻ đẹp tràn đầy sức sống. Hình dáng đôi bầu vú nàng vừa khít trong hai bàn tay ta. Không có ngôn từ nào đủ giá trị để ca ngợi nàng. Ta tha thiết mong sao mình có thể ghì chặt lấy nàng trong vòng tay.”
Đôi mắt nàng mở ra. “Ovid ư?” từ đó bật ra khỏi cổ họng đang thắt lại của nàng.
Chàng gật đầu.
Một bàn tay to lớn của chàng, thường xuyên mang găng, xoè ra, đưa lại gần. Nàng có thể gần như cảm nhận được hơi nóng của làn da chàng xuyên qua lớp găng da. Lòng bàn tay chàng khum lại như để đo lường cặp vú mà nó sắp sửa ôm lấy trong phút nữa. Thay vào đó, chàng lưỡng lự khi còn cách một inch với làn da nàng. Tay chàng run run. Nàng ngước nhìn lên, và chìm trong đôi mắt của chàng.
"Sebastian." Một âm thanh nhỏ. Không phải lời quở trách mà cũng không phải thắc mắc, đúng hơn là một lời cầu khẩn.
Nàng đau đớn, nhức nhối với nỗi đau của khoảnh khắc này. Nàng khao khát chàng chạm vào nàng, muốn tay chàng ở trên cơ thể nàng. Xin chàng, Sebastian. Những từ ngữ được thốt lên trong tim nàng, trong tâm trí nàng. Theo bản năng, nàng biết rằng chàng chính là câu trả lời cho sự nhức nhối mà nàng đang cảm nhận này, bàn tay chàng trên người nàng sẽ làm dịu đi nỗi thèm khát này.
Nàng chìa tay hai tay ra cho chàng, lòng bàn tay ngửa lên, một dấu hiệu của sự đầu hàng.
Chàng nhìn vào đôi tay nàng trong một lúc lâu, rồi đôi mắt chàng hướng lên cho đến khi gặp được mắt nàng. Từ đại sảnh, những âm thanh vui vẻ dội đến. Tiếng cười đùa và ca hát. Những giọng nói sắp xếp thành một điệu nhạc, trong niềm vui trầm bổng. Họ không hề biết niềm vui của họ đối lập với khoảnh khắc yên lặng này, lan ra quá mỏng manh đến mức nàng có thể hầu như nhìn xuyên qua cả thời gian. Ngực nàng đau nhức; nàng thấy khó thở, và khi hít thở nàng thấy quá nóng, như thể cơ thể nàng đang ở trong một đám cháy.
Chàng không nói gì, những nàng có thể nhận ra sức nóng của bàn tay chàng vẫn còn đó, thậm chí qua lớp găng tay da. Nó vẫn cách một inch với cơ thể nàng. Nàng lại nhắm mắt lại lần nữa.
“Nàng nhử ta đến đây để quyến rũ ta phải không, Juliana?”
Mặt nàng nóng lên với suy nghĩ đó.
“Nếu vậy, nàng đã thành công với mục đích của mình rồi đấy.” chàng hỏi, giọng chàng khàn khàn. “Nàng có biết ta muốn chạm vào nàng đến mức nào không? Ta tự hỏi? nàng có biết sự phô bày của cơ thể nàng khuấy động ta như thế nào không? Không ư? Dĩ nhiên là nàng không thể rồi. Nàng rất ngây thơ, đúng không? Vậy, này Juliana ngây thơ, nàng có muốn biết ta ước ao được làm gì lúc này không?”
Mắt nàng mở ra, rồi khép lại thật nhanh.
“Trước tiên, ta sẽ hôn nàng, Juliana ạ. Ta nghĩ nàng sẽ thích được hôn. Nhất là môi trên của nàng, nó gần như quá đầy đặn so với miệng nàng. Những thứ như vậy đôi khi là dấu hiệu cho một cá tính cuồng nhiệt. Ta tự hỏi, nàng có như thế không?”
Nàng liếc qua mi mắt để nhìn chàng. Chàng đứng bật dậy.
“Ta nghĩ là có. Nàng lén đọc những vần thơ tình ái. Những từ ngữ nàng đọc có làm nàng ham muốn không, Juliana? Khao khát thứ gì đó mà nàng chưa từng có?”
Chàng di chuyển vòng tròn quanh chiếc ghế dài.
“Nàng sẽ trở nên thành thạo trong việc hôn hít rất nhanh thôi. Ta sẽ tìm hiểu hình dáng đôi môi nàng, những âm thanh mà nàng tạo ra khi ta làm cho nụ hôn sâu hơn. Juliana đáng yêu, Juliana cuồng nhiệt.”
Môi nàng thấy thật kì lạ, như thể chúng đang trong một nụ hôn. Nhưng không đơn thuần trong sự nồng nàn. Mà trong sự giận dữ. Nó thấy rõ trong những lời của chàng, trong tông giọng của chàng.
“Ta sẽ sờ vào nàng, juliana, trên vai nàng, cổ nàng. Hôn nàng ở đó, nơi làn da nàng thật mềm mại và mạch máu nàng đập dữ dội. Và trên thái dương nàng nữa.” Giọng chàng thay đổi. Chàng giờ đứng sau nàng. Chàng cúi xuống và thì thầm vào tai nàng, như thể những từ ngữ quá riêng tư để bị nghe thấy dù chỉ bởi những cái bóng. “Ta sẽ chạm vào đôi bầu vú nàng, Juliana, vuốt ve những núm vú đáng yêu đó của nàng. Những ngón tay ta sẽ làm cho máu nàng sôi lên.”
Máu nàng như đang bị thiêu đốt, da nàng bó quá sát vào cơ thể. Đôi tay nàng giờ đây ghì chặt lấy hai đầu gối. Lại một lần nữa, cảm giác hơi thở chàng trên da thịt nàng. Hay đó lại chính là bàn tay chàng, lơ lửng trên cơ thể nàng? Tại sao chàng không chạm vào nàng đi?
“Hãy ép những ngón tay tay lên môi nàng, Juliana.”
Nàng lưỡng lự những chỉ một thoáng thôi, rồi làm theo lời chàng.
“Giờ chúng chính là những ngón tay ta, như cơ thể nàng thuộc về ta. Nàng khao khát khoảnh khắc này mà, Juliana. Vậy thì hãy tận hưởng nó.”
Nàng rùng mình với lời nhắn trong giọng chàng. Không phải sự tàn nhẫn, không phải sự trừng phạt, mà kiên định. Chất giọng của một chiến binh, kiềm nén chứ không khước từ. Nàng vẫn không lên tiếng bác bỏ những giả định của chàng, không nói với chàng rằng sự hiện diện của chàng ở đây chỉ là một tai nạn. Thay vì thế, nàng cảm thấy bị bẫy trong một tấm lưới tạo bởi những lời của chàng, bị nhập tâm, phấn khích. Kinh ngạc.
“Ta đang luớt trên đôi môi nàng với những ngón tay, Juliana.” Mù quáng, nàng làm theo câu lệnh không cần nói ra của chàng.
“Giờ đưa tay nàng ra và đặt nó lên vai nàng.” Nàng làm y như vậy, đặt lòng bàn tay phải của nàng lên vái trái. “Chạm vào làn da nàng, Juliana, chỗ dốc xuống mịn màng của cánh tay nàng.”
Những ngón tay nàng trượt chậm rãi xuống cổ tay nàng. Bàn tay chàng nằm chỉ cách một inch với bàn tay nàng theo sự di chuyển đi xuống từ từ, như thể chàng muốn thu lấy những cảm giác của nàng, chạm vào nàng mà không thực sự làm vậy.
“Nàng cảm nhận được ta chứ?”
Nàng gật đầu.
Cơ thể nàng như đang nức nở, lớn dần lên; nóng bừng bừng và ẩm ướt. Giọng chàng gần hơn, phả hơi thở vào tai nàng, một tiếng lẩm nhẩm của thầy phù thuỷ trầm và hấp dẫn, và kích thích một cách lạ lùng.
“Nàng đang run rẩy, Juliana. Nàng sợ sao?”
Nàng lắc đầu.
Bài thơ tiếng Latinh nàng từng đọc đã miêu tả sự nồng cháy, của một cặp tình nhân, của những cảm xúc mãnh liệt, tất cả bị khuấy tung vào nhau. Nàng đã không hiểu được chúng cho đến lúc này. Cho đến khi nàng nghe thấy giọng Sebastian tràn đầy giận dữ và thèm muốn, cho đến khi nàng cảm nhận đựơc sự run rẩy của chính nàng phục tùng theo những hành động mà chắc chắn phải bị cấm đoán, nàng đã không biết rằng nàng có thể cảm nhận tất cả những cảm xúc đó cùng một lúc. Trạng thái đề phòng và nỗi băn khoăn.
Cơ thể nàng như trong ngọn lửa. Những giác quan của tôi bén rễ vào sự tra tấn bất diệt. Lời của Catullus cực kì phù hợp.
“Juliana.” Chàng thốt ra tên nàng như thể nó là một lời cầu nguyện, một câu thần chú mềm mại. Nàng rùng mình bởi âm thanh của nó, và cúi đầu xuống.
“đặt hai bàn tay nàng dưới hai bầu vú nàng. Ta muốn chạm vào nàng ở đó.”
Nàng cảm thấy như là trái tim nàng đang chạy hết tốc lực, như thể nàng phải chạy đuổi theo chàng. Nhưng nàng vẫn dính chặt trên ghế bởi sự hiện diện của chàng, bởi âm sắc dịu nhẹ trong chất giọng của chàng và một cảm giác như đang bị bỏ bùa mê. Không, đây không phải ma thuật, mà là sự thèm muốn. Một sự khao khát dữ dội để được biết điều gì sẽ tiếp diễn, điều tạo nên những câu thơ hát ca trạng thái mê ly và niềm vui sướng tột đỉnh.
Hai lòng bàn tay nàng nâng niu hai bầu ngực, nâng chúng lên. Nàng chưa bao giờ tự chạm vào mình để làm nó thấy dễ chịu. Cảm giác này làm nàng hốt hoảng.
“Nàng có hai bầu vú rất đẹp, Juliana.” Giọng chàng không hơn một tiếng gầm gừ thô nhám. “Hãy chà hai ngón cái của nàng lên núm vú, Juliana.”
Đầu nàng ngửa ra sau, mắt nhắm lại, nhưng nàng làm như được bảo. Những ngón tay của nàng chà xát lên phần da thịt nhạy cảm của nàng. Hai bầu vú nàng căng ra, làn da nàng hưởng ứng nhói lên như bị kim châm. Hơi thở của nàng như cơn gió thoảng qua yếu ớt kết hợp với nhịp thở của chàng bên tai nàng.
“Nàng có cảm thấy như ta đang chạm vào nàng không?”
Nàng gật đầu, ngay lập tức.
“Nói với ta.”
“Có.” Nàng nói, giọng nàng là một tiếng thì thầm mờ nhạt. Thậm chí như vậy, nó vẫn gần như không thể cất lên được.
Nàng cảm thấy trống rỗng, đau đớn. Quá gần với sự hiểu biết, quá xa so với những câu trả lời mà nàng tìm kiếm.
“Ta thèm muốn nàng, Juliana. Ta muốn vào trong nàng.”
Hơi nóng tràn lên hai má nàng, nhưng nàng không cử động.
“Ta sẽ tách nàng ra thật nhẹ nhàng để nàng vừa khít với ta. Ta muốn cảm nhận sự chuyển động của hông nàng, của cơ thể nàng nâng lên ép vào ta. Ta muốn tràn ngập trong nàng, Juliana. Ta muốn nghe nàng rên rỉ trong vòng tay ta.”
Bầu vú nàng thấy nóng bừng lên, hai ngón cái bất động khi nhịp đập gấp gáp của trái tim nàng duờng như vang to hơn để hưởng ứng lời chàng.
“Nhưng nó sẽ không xảy ra đâu, Juliana.” Giọng chàng như vọng lại từ xa.
Chỉ khi nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại, nàng mới mở mắt ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.