Chương 9
An Tư Nguyên
18/07/2013
Chỉ có thể nói rằng Giả Thiên Hạ quá đỗi thấu hiểu
Đinh Mỹ Mãn, ngay cả lời uy hiếp cũng đưa ra rất đúng thời điểm và đúng trọng
tâm. Cô không nói thêm lời nào, ngay lập tức ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc. Dưới
ánh mắt tò mò, soi mói của mọi người, cô cười tươi như hoa, để mặc cho anh cầm
tay dắt ra khỏi chỗ làm việc.
Thấy cô đang rất háo hức khi sắp được về nhà, Giả Thiên Hạ phóng xe nhanh như tên bắn.
Chỉ vẻn vẹn có 15 phút, cô đã được đặt chân về lại ngôi nhà xưa yêu dấu.
Chiếc cửa gỗ đỏ đã phai màu, con ngõ nhỏ phủ đầy rêu phong thời gian, những bậc thang gỗ cũ kĩ, ọp ẹp… Nhà của Mỹ Mãn làm theo phong cách Thạch Khu Môn điển hình, một khu nhà nhỏ nhắn thường có tới ba, bốn hộ sinh sống. Nhà cô cũng có nét khác biệt riêng một chút, đó là chỉ có duy nhất gia đình cô ở thôi. Trên cổng lớn có một hàng chữ trắng: “Người sống cấm lại gần!”.
“Anh Giả Thiên Hạ và chị Đinh Mỹ Mãn cùng nhau quay về rồi!”. Tiếng thông báo phát ra từ miệng của một tên “tiểu quỷ” nghịch ngợm nào đó, vang suốt từ đầu ngõ đến cuối ngõ.
Một tiếng “két” vang lên, cánh cửa có hàng chữ “Người sống cấm lại gần” bỗng mở ra. Sau cửa là một người đàn bà mặt mày lem luốc, đầu tóc rối bời, mặc tạp dề, tay cầm quả mướp đắng, đôi mắt trợn trừng giống như đang nén tức giận. So sánh với hình tượng lần trước khi xuất hiện ở đài truyền hình của Mỹ Mãn, chỉ có thể nói là từ một quý bà cực kì cuốn hút đã nhanh chóng chuyển thành một bà nội trợ luộm thuộm, nhếch nhác. Nhưng có thể nói, đằng sau mỗi một người phụ đẹp luôn luôn có một người đàn ông để họ cam tâm tình nguyện biến thành hình dạng đó. Có một số người vận mệnh tốt, sau khi biến đổi lại càng được yêu thương, nâng niu hơn, như mẹ cô chẳng hạn, và đương nhiên cũng có một số người rất bi đát, thay đổi rồi nhưng chẳng thể nào có được tình yêu vững bền, tươi đẹp, ví dụ như cô!
“Mẹ…”. Sau khi lấy lại được thần trí, Mỹ Mãn nũng nịu, giọng nói run run như cừu non, âm thầm nuốt nước miếng, không ngần ngại e ấp trốn đằng sau lưng Giả Thiên Hạ.
Bà Đinh liền nhắm mắt, quay đầu lại, vứt quả mướp đắng trong tay, nhấc chiếc dao thái rau lên, không đáp lại câu gì.
Một lúc sau, Đinh Mỹ Mãn vẫn thấp thỏm bất an, chỉ sợ mẹ mình nhất thời xúc động, cầm con dao đó lạm sát người vô tội. Không ngờ bà Đinh cất tiếng với thái độ hết sức bình tĩnh: “Về rồi hả? Hôm nay có món mướp đắng trộn nguội đó, hai đứa đi rửa tay trước đi đã!”.
Vừa nghe dứt câu, ngay cả Giả Thiên Hạ cũng thở hắt ra như trút được nỗi bất an, hiếu kì nhìn sang người phụ nữ bên cạnh mình đang ngây người và bất cứ lúc nào cũng có thể bật khóc được.
“Mẹ…”. Những lời nói quen thuộc kia một thoáng chốc như đưa Mỹ Mãn quay trở lại nhiều năm trước đó. Mỗi khi cô và Thiên Hạ tan học cùng dắt tay nhau về nhà, mỗi lần bước vào cửa mẹ cô đều nói một câu tương tự vậy…
PHẬP!
Cái cảnh rưng rưng xúc động diễn ra không được bao lâu thì bị chuyển ngoặt sang một cảnh khác hoàn toàn trái ngược. Bà Đinh mạnh tay phi con dao thái rau lên thớt, cởi tạp dề ra. “BÉP!”, bà đạp chết một con ếch rồi nhìn thẳng vào Mỹ Mãn, mắng lớn: “Con đúng là cái đồ vô dụng, đừng có mà vui mừng quá sớm! Lần sau, nếu như người đàn ông mà con dẫn về không phải là Giả Thiên Hạ thì số phận sẽ giống như con trâu này!”
“Mẹ, đây đâu phải là trâu, là con ếch mà.”
“Ngậm miệng, ta nói là trâu thì đó chính là trâu[16]!”
“À vâng, là trâu, là trâu!”. Mỹ Mãn gật đầu, nghiêm túc nói. Để lấy lòng mẫu thân đại nhân, đừng nói là chỉ cần kêu “ếch” là “trâu”, cho dù bắt cô phải bắt chước con ếch cũng đều được hết.
“Còn đứng như trời trồng ra đó làm gì, con cũng chẳng biết nấu nướng gì, đợi đó để người ta đến thăm quan sao? Mau dẫn Thiên Hạ lên nhà đi, bố con đợi hai đứa cả ngày trời rồi đấy!”. Trong hành lang nhỏ hẹp đã được sửa thành gian bếp, bà Đinh hơi nghiêng người để nhường đường cho hai đứa đi qua. Cùng lúc đó, bà cũng trợn mắt lườm mấy người hàng xóm tò mò, nhớn nhác đứng trước cửa xem kịch hay nãy giờ. Không thể chịu đựng được, bà cất tiếng mắng tiếp: “Con nha đầu đáng chết, nhịn ăn nhịn mặc nuôi cô khôn lớn, kết quả học hành bao năm để cho chó nó tha hết rồi, có mỗi chuyện hôn nhân cũng không nên hồn. Lại còn chạy theo người ta bày đặt li hôn, hại tôi trở thành trò cười cho hiệp hội những bà mẹ tốt của 9 phố 12 ngõ quanh đây…”
“Hả? Thật sự là Đinh Mỹ Mãn sao? Có phải đi phẫu thuật thẩm mĩ không, thay đổi nhiều quá, suýt nữa tôi chẳng chẳng nhận ra…”
“Bà thì biết cái gì chứ! Con gái đôi mươi thay đổi không ngừng đó. Con bé lại quay về với Giả Thiên Hạ rồi sao? Trời ạ, thanh niên nam nữ ngày nay thật chẳng thể hiểu nổi, kết hôn, li hôn cứ như là trò chơi con nít vậy.”
Vẫn có những người phớt lờ ánh mắt sát khí cảnh cáo của bà Đinh, một lòng một dạ đắm đuối trong công cuộc buôn chuyện, tán gẫu vui vẻ như pháo rang.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Con gái nhà tôi sinh ra là để các bà nhìn hay sao? Hãy nhìn cho kĩ hàng chữ này cho tôi!”. Vừa mắng, bà Đinh vừa gõ con dao thái rau lên hàng chữ “Người sống cấm lại gần!” trên cửa gỗ nhà mình. Tiện thể, bà giẫm chết thêm một con ếch khác đang có “ý đồ” trốn thoát rồi tiếp tục hét lớn: “Ai dám ăn hiếp con gái tôi, sẽ chịu số phận giống như con trâu này…!”
Khí… khí thế mạnh mẽ cao ngút trời xanh…
Đinh Mỹ Mãn ngốc nghếch đứng ở cầu thang lên tầng, chu miệng, ngây người nhìn mẹ cô hoa chân múa tay, mắng mỏ, đe nẹt mấy người hàng xóm. Sống mũi bỗng cay xè, cô còn tưởng bố mẹ mình thực sự không cần đứa con gái này nữa, thì ra vẫn như trước kia, hết lòng bảo vệ, bao bọc cô.
Trên thực tế, vẫn như trước kia không chỉ có mình bà Đinh mà còn cả ông Đinh nữa.
Vẫn cứ cằn nhằn không dứt như trước.
Căn phòng tràn ngập mùi thơm cây đàn hương (đó chính là nước đàn hương chuyên dùng để rửa tay trước bữa ăn ở các nhà hàng), một bình trà đặc nóng hổi (đây là loại trà Phổ Nhĩ Vân Nam), trong khung cảnh nho nhã, thư thái này, có một người đàn ông trung niên đang thẳng lưng cầm trong tay chiếc bút lông, thảo ra những đường nét uốn lượn, tuyệt đẹp.
Mỹ Mãn đứng lặng trước cửa phòng khá lâu, mãi mà không dám bước vào, cô sợ mình sẽ phá vỡ nhã hứng của bố. Nhưng đồng thời Mỹ Mãn cũng vô cùng háo hức muốn vào xem bố mình có gì thay đổi so với trước kia hay không.
…
Đêm hôm đó, anh đã làm em tổn thương
Đêm hôm đó, anh nước mắt đầm đìa
Đêm hôm đó, em say khướt vì anh
Đêm hôm đó, anh và em chia tay
…
Quả nhiên, ngay lúc tờ giấy đó đặt ngay trước mặt mình, Mỹ Mãn mới tỉnh ngộ hoàn toàn, thì ra bố cô vẫn như trước kia, không thay đổi gì, hết sức bình thường nhưng lại muốn tỏ ra mình thoát tục, cao sang.
“Sao? Thế nào?”. Ông Đinh kìm lại cảm xúc, đặt bút xuống, mỉm cười nhìn Giả Thiên Hạ rồi hỏi.
“Chữ đẹp!”. Giả Thiên Hạ rất biết cách lảng tránh trọng tâm câu hỏi.
“Ừm, thế còn bài hát này thì sao? Có cần bố hát lại cho anh nghe không? Bài hát rất hay, giai điệu nhịp nhàng, ca từ dường như ngấm đọng vào sâu bên trong trái tim ta.”
“Bài hát này hay quá!”
Khi câu tán dương này phát ra khỏi miệng Giả Thiên Hạ, Đinh Mỹ Mãn chỉ còn biết im lặng. Đến giờ thì cô đã hiểu được tại sao bố mẹ cô nhất định chọn chàng rể này. Cho dù anh đã phụ bạc con gái của ông bà, họ vẫn chẳng biết phân biệt đúng sai, đổ hết mọi trách nhiệm lên vai cô. Thì ra là bởi vì anh có thể làm hài lòng các cụ dù ở trong bất cứ hoàn cảnh nào.
“Hai bố con mình đúng là ý hợp tâm đầu. Đợi khi nào rỗi rãi bố sẽ hát lại cho anh nghe, bây giờ không phải là lúc vui chơi giải trí”. Vừa nói, ông Đinh vừa nhìn sang Mỹ Mãn, thở dài một tiếng rồi nói: “Còn cô thì sao đây? Ra ngoài chưa được bao lâu, bây giờ ngay cả tiếng “bố” cũng không biết nói à?”
“Bố!”. Cô nhanh chóng ngoan ngoãn đáp lời.
“Ừm”. Trên thế giới này hầu như chẳng có mấy ông bố bà mẹ có thể phớt lờ tiếng gọi nũng nịu của con cái. Ngay cả người luôn tự cho rằng mình nghiêm khắc, công minh như ông Đinh khi nghe thấy tiếng “bố” của Mỹ Mãn cũng bắt đầu mềm lòng: “Ngồi xuống đi, cô hãy ngồi đây và nói cho tôi nghe rõ ràng, tại sao cứ nhất định phải chống đối tôi? Lúc đầu tôi bảo cô đừng có lấy thì cô nhất định sống chết đòi lấy. Đến khi tôi tiếp nhận Thiên Hạ thì cô lại sống chết đòi li hôn. Bây giờ tôi muốn cô làm lại với Thiên Hạ, có phải là cô lại nhất định phải lấy cái anh nào đó… quên mất tên rồi… tóm lại là cái anh gì đó tôi nhìn thấy trên báo, tướng mạo thua xa Thiên Hạ, thân hình cũng không bằng Thiên Hạ, khí chất lại càng kém xa không?”.
“Con đâu có ý định đấy ạ…”. Mỹ Mãn cúi đầu, yếu ớt phản kháng lại. Khách quan mà nói thì bố cô đã quá thiên vị, rốt cuộc Lăng Gia Khang có gì không bằng Giả Thiên Hạ chứ?
“Thật hả?”. Ông Đinh nghi ngờ nhếch mày hỏi lại. Mãi cho tới khi con gái ông gật đầu lia lịa đưa ra một đáp án cuối cùng, ông mới đắc ý vỗ lên vai Giả Thiên Hạ, mặt mày vui vẻ: “Thế nào? Bố đã nói anh chẳng thể nào bằng bố được mà. Những chuyện thế này anh nói trăm câu cũng chẳng bằng bố nói một lời. Bố cũng tưởng con gái lấy chồng rồi thì sẽ như bát nước đổ đi. Bố nói anh biết, Mỹ Mãn nhà mình mãi mãi hướng về bố mẹ đẻ đấy. Hồi xưa nếu như tôi không có kĩ thuật tốt thì làm sao mà có được nó chứ?”
“Dạ đúng quá ạ”. Giả Thiên Hạ khiêm nhường phụ hoạ theo.
Nhìn thấy hai bố con họ kẻ tung người hứng, Mỹ Mãn vô cùng kinh ngạc, cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Tên đàn ông thối tha, bỉ ổi này lại dám đem bố mẹ cô để áp chế, bức bách cô, Mỹ Mãn còn tưởng song thân bảo bối của cô đã suy nghĩ thông suốt rồi chứ. Còn lâu, bọn họ vẫn bênh con rể hơn con gái mình. Chỉ cần cô từ đầu đến cuối không làm chuyện gì có lỗi với liệt tổ liệt tông nhà họ Đinh thì cho dù Giả Thiên Hạ có bán cô đi, gia đình họ Đinh vẫn phải mang ân huệ của anh chắc?
“Cô nhìn cái gì mà nhìn? Nếu như không phải Thiên Hạ về đây van xin nài nỉ mãi thì mẹ cô còn lâu mới tha thứ cho hai đứa. Đúng là hết sức nhố nhăng, bố mẹ của cô cũng chỉ là nhất thời nổi giận đuổi cô ra khỏi nhà thôi. Thiên Hạ nó còn biết dăm bữa nửa tháng lại qua đây tạ lỗi. Cô thì hay rồi, quay đầu là chạy theo ngay cái thằng ranh con đó. Con gái ơi, nghe bố nói một câu thật lòng, thế giới hào nhoáng bên ngoài không có gì thú vị đâu. Ông xã ấy mà, cái cần nhất vẫn phải là quen biết lâu mới tốt!”. Cằn nhằn với Mỹ Mãn xong, để tỏ ra mình không thiên vị, ông lại quay sang trách móc Thiên Hạ: “Anh cũng thế, hoang đường hết sức! Hồi đó không phải yêu đến mức chết đi sống lại hay sao? Một đứa thì không cưới ai ngoài chàng, một đứa thì không lấy ai ngoài nàng. Cuối cùng không ngờ lại giống như đang diễn phim vậy, mới lấy nhau được hai năm đã vội chạy đi li hôn. Gì thế hả? Nó ngốc nghếch, anh cũng ngốc nghếch theo nó hay sao? Phụ nữ tất cả đều bùi tai, muốn nghe dỗ dành. Về điểm này thì anh phải học bố đây, nghe bố tỉ tê, mẹ anh ngoan ngoãn biết bao!”
“Chết tiệt, ông đã cằn nhằn, lầm bầm xong chưa hả? Ăn cơm thôi!”. Bà Đinh đột nhiên xuất hiện, dùng tiếng gọi vang dội của mình phản bác lại câu nói vừa rồi của ông Đinh.
“Ồ, được rồi, được rồi! Ăn cơm thôi!”. Ông Đinh tất nhiên là đứng lên thu dọn bàn rồi đáp lại ngoan ngoãn.
Trong ngôi nhà này, rốt cuộc là ai khiến ai phải phục tùng, coi như đã có đáp án rõ ràng rồi.
“Mỹ Mãn à, nghe theo lời khuyên của bố đi! Bố là thầy giáo nhân dân, con chính là con gái của thầy giáo nhân dân. Gái ngoan chỉ thờ một chồng thôi, mau chóng tìm thời gian rảnh kết hôn lại với Thiên Hạ đi! Lần này chúng ta không giấu giếm mọi người nữa, sẽ làm một lễ cưới hoành tráng, công khai. Bố đã bàn bạc hết với Thiên Hạ rồi, váy cưới phải độc nhất vô nhị, hôn lễ phải long trọng, còn người biểu diễn trong hôn lễ thì sẽ mời minh tinh đến. À đúng, mời cái cậu hát bài Đêm hôm đó, tiện thể bố cũng có thể giao lưu, trò chuyện cùng cậu ấy…”
Tất cả những chuyện trên trời dưới bể, ông Đinh luyên thuyên suốt cả buổi tối hôm ấy. Cho dù bà Đinh có ngắt lời đến ba, bốn lần cũng không ngăn cản nổi nhiệt tình tuôn chảy trong ông.
Trong đầu Mỹ Mãn không ngừng tranh đấu, nỗ lực nhắn nhủ bản thân rằng đây không phải bữa tiệc Hồng Môn[17] , bố mẹ cô thực sự đã tha thứ cho cô. Nói không chừng chỉ ngày mai thôi, cô có thể được chuyển về nhà, tiếp tục hưởng phúc ăn uống, chăm lo của bố mẹ.
Nhưng cuối cùng, bà Đinh dùng một câu duy nhất kết thúc mọi mộng tưởng hão huyền của cô.
“Không kết hôn lại với Thiên Hạ thì vĩnh viễn đừng mong dọn về nhà sống! Thỉnh thoảng cùng nó về đây ăn cơm thì còn được!”
Tất nhiên, bữa cơm đó đối với Mỹ Mãn mà nói chẳng có mùi vị gì nữa. Thứ cô ăn không phải là cơm mà là sự cô đơn…
“Mẹ ơi, vấn đề giữa con và Giả Thiên Hạ thuộc về mặt nguyên tắc, ép buộc con quay lại với anh ấy không khác nào muốn con li hôn thêm lần nữa”. Đinh Mỹ Mãn không kìm được, đặt bát xuống, khác hẳn lúc trước, nỗ lực tranh đấu cho chính mình.
Cô vừa nói xong, không khí bàn ăn bỗng trở nên im lặng như tờ. Giả Thiên Hạ mím chặt môi, không nói gì. Anh không thể nào hiểu nổi rốt cuộc “vấn đề nguyên tắc” đó là thế nào? Cô muốn thứ gì anh cũng có thể cho. Ngay cả “cảm giác an toàn”, cụm từ nghe thật hư vô, võ đoán đó, anh cũng đã bắt đầu học hỏi nghiêm túc rồi. Cô đâu cần thiết phải nói chuyện tuyệt tình đến vậy vào mỗi lần anh tưởng là mối quan hệ giữa họ đang tiến triển tốt đẹp chứ!
Bà Đinh cũng theo đó mà đặt mạnh bát xuống mặt bàn, đưa tay cầm lấy chiếc dép lê dưới chân.
Chính vào lúc Đinh Mỹ Mãn nghĩ rằng chắc chắn sẽ bị đánh cho tơi tả, thì nhìn thấy bà Đinh cầm dép đập chết một con gián, vứt chiếc dép xuống đất, phủi bụi bẩn trên tay rồi thản nhiên nói: “Cô cho rằng người làm mẹ như tôi lại nỡ lòng nào để người ta ức hiếp con gái ruột của mình sao? Cô là do tôi dứt ruột mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày mới sinh ra được. Giả Thiên Hạ đã ở bên cạnh cô hơn hai mươi năm nay rồi, tôi với bố cô cũng ở với nhau được có từng đó thời gian mà thôi. Nó đối xử với cô thế nào chẳng lẽ cô không nhận ra sao?”
Đèn điện trên đường lung linh huyền ảo, điểm xuyết vào màn đêm tĩnh mịch làm cảnh vật trở nên đầy bí ẩn.
Đây đích thực là thời cơ tốt để làm tình cảm thắm thêm một bước, chính là câu “thiên thời, địa lợi, nhân hoà” mà người ta vẫn hay nói. Cho nên, sau khi rời khỏi nhà của ông bà Đinh xong, Thiên Hạ không đưa Mỹ Mãn về ngay nhà mà đến nơi xưa chốn cũ chỉ thuộc về riêng hai người.
Trong mười từ gợi nhắc kỉ niệm yêu đương nhiều nhất chắc chắn phải có cụm từ “nơi xưa chốn cũ”!
Thông thường cụm từ đó tượng trưng cho một hồi ức tuyệt đẹp làm ta phải xúc động, nơi lưu giữ những dấu tích mà chúng ta từng đi qua và chắc chắc cũng là một địa điểm vô cùng lãng mạn.
Nơi xưa chốn cũ của Đinh Mỹ Mãn và Giả Thiên Hạ cũng không ngoại lệ. Chỗ này nằm trên đỉnh núi nên thường ngày lượng người qua đây không nhiều lắm. Trước đây, mỗi lần tâm trạng của một trong hai người không ổn, họ đều thích đem theo thức ăn đêm, lái xe lên trên đỉnh núi để có thể ngắm mặt trời mọc đồng thời cũng có thể trút bỏ tâm sự nặng nề.
“Ôi trời, cái cây đó bây giờ cao lên nhiều quá!”
“Là do em bị thu nhỏ lại thôi.”
Người phụ nữ bên cạnh hứng khởi nắm lấy tay anh, dường như quên đi mọi thứ. Thiên Hạ không nhẫn tâm dội gáo nước lạnh lên đầu cô. Nhưng ít nhất anh cũng muốn cho cô hiểu biết thêm một số kiến thức quá đỗi thông thường, thời gian hơn một năm trời đối với một cái cây mà nói thì giống như đã qua nhiều năm vậy.
“Có anh mới bị teo nhỏ ấy!”
“Em có muốn đọ sức thử xem sao không?”. Teo nhỏ? Liệu có phải đã làm tổn thương lòng tự trọng của một người đàn ông quá rồi chăng?
Lời nói này chất chứa nhiều ý nghĩa khiến cho Đinh Mỹ Mãn không biết đối đáp lại thế nào, đành tự mình vui vẻ tận hưởng phong cảnh tuyệt đẹp bên ngoài.
Chiếc đài trong ô tô phát ra tiếng nhạc nhẹ nhàng, êm ả, nhiều cảnh vật, hồi ức năm xưa cũng theo đó mà tràn về. Cô vẫn còn nhớ lí do khiến họ tới đây lần đầu tiên. Hồi đó, trên truyền hình nói sẽ có mưa sao băng, Mỹ Mãn nằng nặc đòi anh phải tìm bằng được một nơi ngắm sao băng tốt nhất. Sau đó, đương nhiên, vẫn không khác gì mọi lần, họ vừa xem vừa cãi nhau. Tại sao lại cãi nhau cô cũng chẳng còn nhớ nữa, chỉ nhớ câu nói của anh sau đó là: “Anh yêu em nhiều như thế, thỉnh thoảng em biểu hiện chút ít tình yêu dành cho anh thì sẽ chết sao?”
Chuyện đến ngày hôm nay, cô đành phải nói là: “Người thì không chết được, nhưng trái tim thì chưa chắc!”…
“Anh không hề có ý định đem bố mẹ em ra để chèn ép em”. Một lúc sau, anh bỗng giải thích.
Mỹ Mãn không thèm để ý đến anh, vẫn tiếp tục ngẩng đầu lên ngắm nghía cái cây kỉ niệm cách đó không xa.
Anh vẫn còn nhớ, vào một buổi tối cũng như thế này, có một cô bạn gái nhờ cô chuyển thư tình cho anh, hai người họ đã đánh nhau một trận. Sau đó, cô cũng giống như bây giờ, ngồi im lặng bên gốc cây ngẫm nghĩ chuyện “thế nhân”. Trước giờ Thiên Hạ chưa từng nói với cô lần đó tại sao anh lại đánh nhau với cô. Anh tức giận vì cô đã nhét bức thư đó vào tay anh.
“Vì lần trước nghe em than thở có nhà mà không thể quay về, cho nên anh đã bàn bạc với bố mẹ em dẫn em về vào dịp Tết trung thu…”. Anh than ngắn thở dài, hiếm khi thu lại được cái giọng điệu đùa cợt thường ngày như thế, chỉ vì muốn giải trừ nỗi sầu muộn trong lòng cô bấy lâu.
Vẫn còn chưa nói hết thì đã bị Mỹ Mãn ngắt lời: “Cảm ơn anh.”
“Nếu như em thực sự có chút nào đó cảm động, phiền em có thể biểu hiện rõ ràng cảm xúc của mình hơn chút nữa được không?”. Mỗi một câu “cảm ơn anh” ngắn gọn, cụt lủn, cô định thể hiện cảm kích với cậu thanh niên nhường chỗ cho mình trên xe buýt hay sao?
Không nói “cảm ơn anh” thì còn muốn cô làm gì nữa đây? Lấy thân báo đáp sao? Mỹ Mãn quay sang liếc anh một cái, rồi cầm lấy lon coca anh để ở bên cạnh lên uống vài ngụm. Mùi vị ngọt ngào quen thuộc cộng thêm vị chua thanh khiết, cô kinh ngạc trợn tròn mắt, nhìn kĩ lại lon coca trên tay mình: “Chà, bên trong còn có cả lát chanh này.”
Nhìn thấy bộ dạng hứng khởi lúc này của cô, anh cũng bất giác cười mãn nguyện. Một ai đó đã nói, hai con người ở cạnh nhau một thời gian dài sẽ dần dần bị nhiễm thói quen của người kia, sau đó sẽ càng ngày càng trở nên giống nhau. Câu này thật quá chí lí! Từ lúc nào anh đã ghi nhớ tất cả mọi sở thích, mong muốn của cô, ngày tháng không ngừng tích lũy, dần dần anh đã quen với việc ngày ngày mang thuốc chống dị ứng theo người, quen với việc uống coca nhất định phải cho thêm một lát chanh, quen với việc dùng mật mã thẻ rút tiền y hệt như của cô… Cũng giống như đã quen với cuộc sống nhất định phải có cô rồi vậy!
Chỉ là anh không hề muốn đem những chuyện này nói ra cho cô nghe, nên cuối cùng đã đáp lại với giọng nửa đùa nửa thật: “À, là để cho em hiểu được tâm trạng chua đến thấu óc của anh trước kia thôi mà.”
“Chua đến thấu óc? Hừm, chua cái gì mà chua? Dễ dàng bị chua thế sao? Thế ngày ngày anh ở cạnh bên Mạc Tường, thường xuyên thấy cô ta tí tởn bên những người đàn ông khác, chắc là “chua” đến chết đi sống lại luôn ấy nhỉ?”. Có lẽ vì họ đã ở bên nhau quá lâu nên quá đỗi thấu hiểu đối phương. Những lời “có cánh” khiến cho tim phái nữ đập loạn xạ một khi phát ra từ miệng Giả Thiên Hạ thì chỉ khiến cho Đinh Mỹ Mãn cảm thấy giả tạo mà thôi!
“Ai có thời gian mà nhìn cô ta chứ?”. Phải gánh chịu “nỗi oan khuất” ấy lâu quá rồi, anh hoàn toàn có đủ tư cách lên tiếng biện hộ cho mình.
“Không có thời gian? À phải rồi, anh còn bận chứng minh cho các phóng viên người ngày xưa ngoại tình là tôi, không phải là anh chứ gì?”
Năng lực thù dai của người phụ nữ này không hề bị thời gian làm mai một chút nào. Cô không đi làm kế toán thật là uổng phí tài năng. Đã cách một khoảng thời gian lâu vậy rồi mà cô vẫn còn ghi nhớ rõ như in từng mục tội danh của anh. Con người quả nhiên là không nên quá nóng nảy, đây chính là cái giá phải trả cho sự nóng nảy, hấp tấp của mình. Đối mặt với cái giá quá đắt này, anh giải thích một cách yếu ớt: “Em với Lăng tú ông ra chiêu nảy lửa như vậy, anh cũng phải có quyền đáp trả chứ!”
“Anh không vui tại sao lại lôi tôi vào cuộc vậy?”. Không vui là có thể đánh trọng thương cô thẳng thừng vậy sao? Có còn đạo lí gì trên đời này nữa không đây?
“Ít nhất là khi sự việc còn nằm trong tầm kiểm soát của anh, anh đã không cho phép bất cứ phóng viên nào đến làm phiền em.”
“Bốc phét! Vậy số phóng viên đứng chặn tôi trước đài truyền hình là gì chứ?”. Nếu như không phải bị đám phóng viên áp bức quá đáng, cô cũng không đời nào nóng nảy chạy ra ngoài ứng chiến trực diện.
“Lẽ nào em không nhận thấy, là một giám đốc công ty quản lí lớn, Lăng Gia Khang có quan hệ mật thiết với giới báo đài hơn anh sao?”
“… Ý của anh là những phóng viên đứng chặn tôi trước cửa đài truyền hình là do Lăng Gia Khang gọi tới sao? Không thể nào!”. Cô tự hỏi tự đáp, bộc lộ niềm tin tuyệt đối vào bạn mình.
“Đinh Mỹ Mãn, có phải em đã quá thiên vị rồi hay không? Anh giải thích nhiều như vậy lẽ nào vẫn không bằng một câu nói của Lăng tú ông sao?”. Những chuyện nhỏ nhặt kiểu này, trước giờ anh chẳng thèm nói một lời giải thích. Nhưng cô đã phá vỡ quy tắc của anh hết lần này đến lần khác, lúc nào cũng nhìn anh bằng khuôn mặt đầy hoài nghi, nếu như chỉ đơn thuần là việc nghi ngờ thì anh sẽ tiếp tục nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng vấn đề ở đây là cô tin Lăng tú ông mà lại không tin anh!
“Anh đã giải thích gì chứ?”. Rất tốt, nếu như đã muốn tính nợ thì cô không khách khí thanh toán từng món từng món một. Nghĩ vậy, cô liền vơ lấy chiếc túi xách, tìm kiếm một hồi lâu mới lôi ra được một cuốn tạp chí nhăn nhúm, vứt ngay trước mặt anh: “Thế cái này thì sao? Cô ta chứng minh ư? Cô ta dựa vào cái gì mà chứng minh? Nếu như hai người chưa làm bất cứ chuyện gì nhố nhăng thì cô ta lấy cái gì ra để chứng minh đây? Lại còn cả bố anh nữa! Tôi còn chưa kịp lại gần thì ông ấy đã thấy như tôi sắp ám sát ông đến nơi. Trong khi đó, Mạc Tường đỡ ông ấy như vậy lại không thấy phản ứng gì. Cha con nhà họ Giả các người cũng thiên vị quá đỗi rồi còn gì nữa!”.
Nghe dứt câu, Giả Thiên Hạ bất lực tựa lưng vào ghế ngồi, đến lúc này anh mới biết cảm giác “tình ngay lí gian” là như thế nào: “Đây cũng không phải ngày đầu tiên em gia nhập làng giải trí, lời của Mạc Tường đáng tin vậy ư? Cảnh vật trong tấm ảnh, trang phục của bố anh, phiền em nhìn lại cho kĩ đi! Đây chính là cái ngày ông gọi hai chúng ta cùng đi xem mặt. Rõ ràng hai người họ chỉ tình cờ gặp nhau ở đại sảnh của nhà hàng đó thôi, vừa hay bị người ta chụp ảnh lại. Với lại việc bố anh thích cô ta thì liên quan gì tới anh chứ?”.
“Chính là vì anh đã dẫn cô ta tới chúc mừng đại thọ của bố mình nên ông ấy mới càng quý cô ta đến vậy.”
“Đó là do em gây ra mà!”.
“Tôi…”. Mỹ Mãn nghẹn lời, đuối lí nhưng vẫn ngang ngạnh không chịu thua: “Hôm đó tôi quên không mang theo di động. Hơn nữa, ai mà biết được nhìn thấy tôi, bố anh sẽ có những hành động đáng sợ gì chứ? Nói không chừng sẽ tế sống chúng ta ngay tại đó để mừng thọ cũng nên.”
Trí tưởng tượng của bà xã anh cũng thật là phong phú, đa dạng tới mức ngay một đạo lí đơn giản là “hổ dữ không ăn thịt con” mà cũng quên đi mất. “Bố anh không đáng sợ đến mức đó đâu!”.
“Mỗi lần bố anh gặp tôi, lúc nào cũng dữ dằn như kiểu muốn xẻ thịt phanh thây đến nơi, giết người huỷ xác ngay lập tức vậy.”
“Là vì ông không nỡ nhìn thấy những hi sinh, cố gắng của con trai mình bị ai kia hiểu lầm, phớt lờ.”
“Được, mai tôi sẽ cùng anh đi gặp bố anh!”. Mỹ Mãn bỗng nhiên lên tinh thần, đưa ra một quyết định khiến người khác phải ngạc nhiên.
“Hả?”. Giả Thiên Hạ cho rằng liệu có phải đột nhiên lương tâm trỗi dậy trong cô, dự định chung sống hoà bình với bố anh, tạo tiền đề cho cuộc sống hạnh phúc sau này của hai người không.
“Tôi muốn thỉnh giáo Giả đại lão gia xem con trai của ông ấy đã hi sinh những gì? Hi sinh cho ai? Trên thế giới này có người phụ nữ nào ngốc nghếch đến thế, được yêu thương tới mức đó mà lại không cảm nhận được? Liệu có phải ông ấy trước giờ vẫn luôn “hi sinh” kiểu như thế hay không mà tới tận bây giờ vẫn chưa làm lành được với mẹ anh?”. Đinh Mỹ Mãn cảm thấy nếu như khả năng thấu hiểu sự việc của cô không có vấn đề gì hoặc nếu như cô không hề tưởng bở nhận vơ thì liệu có thể coi những lời anh nói lúc này là nói với cô chăng?
Cho dù không phải thì miễn cưỡng cũng có thể coi cô là một trong những nạn nhân đã từng được anh “hi sinh” cho nên hoàn toàn có đủ tư cách để nói ra những uất ức của mình. Có một điểm mà cô không thể không thừa nhận, cô đã từng cảm nhận được rằng Giả Thiên Hạ thực sự muốn cưới cô, muốn chung sống bên cô, chỉ cần như vậy thôi cô đã cảm thấy mãn nguyện rồi. Sau này khi “ếch” bị đá ra khỏi đáy giếng, cảm nhận được bầu trời mênh mông bát ngát bên ngoài, lúc đó cô mới hiểu ra rằng những điều đó không đồng nghĩa với tình yêu.
“Em không cảm nhận được sao?”. Giả Thiên Hạ hết sức ngạc nhiên, so với việc hiểu lầm và phớt lờ thì việc hoàn toàn không cảm nhận thấy mới thực sự đáng sợ. Thử hỏi cả thế giới này xem, ngoài bố anh ra thì liệu có còn người đàn ông nào từ bé đến lớn giống như anh, chỉ yêu duy nhất một người hay không?
Cô lắc đầu, hoàn toàn tôn trọng sự thật dù phũ phàng!
Anh tự nhủ phải thật bình tĩnh, có lẽ bởi linh hồn cô đã bay bổng nơi nào quá lâu rồi cho nên cô mới hoàn toàn không cảm nhận được đằng sau sự nhún nhường, nhỏ nhẹ, không ghi hận cũ, nhất nhất theo ý cô của anh có hàm ý gì. Hít thở sâu, đừng nổi giận, đây không phải vấn đề không thể giải quyết được! Ví dụ như tiến sát tới, kéo cô lại gần, ép cô phải nhìn vào mắt anh, để cô thấy rõ được trong ánh mắt ấy hiện lên dòng chữ “có công mài sắt, có ngày nên kim”. Nếu như làm vậy mà vẫn chưa thể tâm ý tương thông thì chỉ còn cách “hạ độc thủ” thôi!
“Á, này, á…”. Trông thấy khuôn mặt quen thuộc ngày càng tiến dần sát lại mình, Đinh Mỹ Mãn không ngừng lùi về phía sau. Đến khi không còn đường để lui nữa, cô mở miệng định phản kháng, còn chưa kịp nói gì thì đã bị anh chiếm lĩnh mất rồi.
Không biết liệu nụ hôn này có phải do nổi giận bùng phát lên không, tóm lại là cô vô dụng, không vượt qua nổi những cám dỗ, trong đầu trong tim lúc này chỉ toàn là hơi thở của anh cùng những lời mà trước kia hai người đã từng nói…
…
“Giả Thiên Hạ, trên ti vi có nói rằng một người đàn ông nếu như thực sự yêu bà xã của mình thì mỗi ngày, sáng tối đều phải hôn cô ấy một lần. Có như vậy, cô ấy mới cảm nhận được rằng cho dù thời gian có trôi qua bao lâu đi nữa thì cô ấy vẫn được yêu thương như thuở ban đầu.”
“Sau này em ít xem mấy bộ phim thần tượng vô vị, ngớ ngẩn đó đi! Bọn họ có thể không đánh răng, không làm việc, không đi vệ sinh, em có thể làm vậy được không?”.
“Đó là những lời nói trong chương trình do anh sản xuất mà!”.
…
Anh không ngừng hôn cô mãnh liệt hơn, thu nhận hết tất cả mọi luồng khí mà cô hắt ra cứ như đang muốn hợp nhất thành một thể vậy. Mãi cho tới khi cô gần như hết hơi, anh mới chịu buông tha, nói một câu cợt nhả: “Bây giờ thì em đã cảm nhận được tình yêu của anh chưa? Có cần thêm chút nữa không?”.
Câu nói hàm ý giống hệt như trước kia thốt ra khỏi miệng anh, giọng nói chất chứa đầy tình cảm. Đinh Mỹ Mãn tỏ ra hoảng hốt, môi vẫn hơi mấp máy, luồng khí ấm áp tràn ngập lan toả khắp cơ thể cô. Một dự cảm không lành làm cô bất giác tỉnh ngộ. Sự thật một lần nữa lại chứng minh, con người cô luôn hoài niệm, mềm lòng, không hề có khả năng tự kiềm chế. Hơn thế, Giả Thiên Hạ lại nắm rõ điều này hơn cô.
“Rốt cuộc anh định làm gì?”. Mãi một hồi sau cô mới cất tiếng nói nhưng vẫn chẳng thể che giấu được sự kinh ngạc.
“Buông tay để em ra đi là quyết định ngu ngốc nhất trong cuộc đời anh. Bây giờ anh có thể hối hận được không?”
Giọng nói của anh rất dịu dàng, giống như làn gió mang theo ánh sáng mùa xuân lướt qua tai cô, đánh mạnh vào phòng tuyến yếu ớt nơi trái tim cô. Thế nhưng ngay Mỹ Mãn cũng không dự liệu được rằng, bản thân cô lại không hề cảm động. Thay vào đó là nỗi uất ức tuôn trào, trong đó còn ẩn chứa đôi chút hận thù. “Có thể hối hận được không”? Chỉ một câu nói đó, anh tưởng có thể làm cho vết thương xưa lành lặn lại như ban đầu sao? Kết hôn, li hôn, mỗi người mỗi ngả… Những thứ này với anh chỉ là vở kịch sao? Có phải là những đau đớn, khổ sở trước kia của cô đều không nghĩa lí gì, điều quan trọng là bây giờ anh đã hối hận nên cô phải hết sức phối hợp để diễn tiếp vở kịch này?
Đang đùa sao? Anh có đáng để cô phải yêu không hối tiếc như thế không?
“Phải lòng anh, đồng ý lấy anh là quyết định ngu ngốc nhất trong cuộc đời tôi. Xin hỏi, tôi có thể hối hận được không?”
Lúc này, anh vừa mong mỏi thời gian có thể ngưng đọng lại vừa hận thời gian sao lại trôi qua chậm như thế. Lúc nín thở đợi câu trả lời của cô, anh bị giày vò như thể đang trên pháp trường chờ bị lăng trì vậy. Thậm chí Giả Thiên Hạ còn hạ quyết tâm, chỉ cần cô gật đầu, anh có thể từ bỏ mọi thứ, không đắn đo xem có đáng hay không mà lăn xả vào yêu cô, chiều cô. Đáng tiếc, những gì anh nhận được chỉ là nỗi thất vọng vô bờ mà anh không hề liệu trước.
Trước đây anh không bao giờ tin vào cụm từ “càng gian khó càng anh dũng”, thật không ngờ bây giờ đã thấu hiểu hoàn toàn: “Có thể!”
“Cảm ơn anh!”. Rất tốt, coi như đạt được tiếng nói chung.
“Có điều, anh sẽ khiến em không muốn hối hận.”
“Giả Thiên Hạ, tôi nói cho anh biết… tôi cho phép anh được bước vào cuộc đời tôi nhưng điều đó không có nghĩa là cho phép anh được ra ra vào vào!”. Cô hét lên trong bực tức, muốn xuống xe ngay tức thì, đóng cửa và nói lời tạm biệt. Cho dù có chết mệt vì đi bộ xuống núi thì cô cũng quyết không nói thêm bất cứ lời nào với gã đàn ông không biết lí lẽ kia.
Đáng tiếc lúc này tiếng điện thoại của cô bỗng vang lên, cô đưa mắt liếc qua nhìn màn hình di động, tiện thể lườm Giả Thiên Hạ một cái, sau đó mới vội vã nhấc máy.
“Mỹ Mãn, hu hu… Mình đau khổ quá…”
Di động truyền lại giọng nói quen thuộc của Lâm Ái và cả tiếng khóc nghe đau đớn khổ sở của cô khiến cho Mỹ Mãn cũng buồn thảm theo: “Cậu… cậu nói rõ thêm chút nữa xem nào! Có chuyện gì xảy ra thế?”
“Đừng có lại đây, mình không muốn sống nữa, không muốn sống nữa…”
“Không, không… không muốn sống nữa ư?”
“Đúng thế, bọn họ đều khuyên mình nên cắt mạch máu tự sát.”
“Cắt, cắt… cắt mạch? Đừng kích động, đừng kích động! Cậu đang ở đâu thế?”. Nói chuyện với một cô gái đã không còn tỉnh táo, ăn nói lung tung ở đầu dây bên kia, Mỹ Mãn coi như vẫn giữ được một chút bình tĩnh.
“Hội sở, à… 419…”
Cạch!
Điện thoại bị dập, Mỹ Mãn hoảng hốt nhìn sang Giả Thiên Hạ, vô cùng lo lắng nắm chặt lấy áo anh: “Mau, mau đưa tôi tới hội sở 419!”
Hiếm khi có cơ hội nói chuyện được đến mức này, mắt nhìn thấy chỉ cần nỗ lực thêm chút nữa là thắng lợi trong tầm tay rồi, vậy mà lại có người không biết chọn thời điểm quấy rầy anh ngay lúc ấy. Theo tư duy thông thường, Giả Thiên Hạ nên chuyển lời tới cô Lâm Ái đó, đừng có cắt mạch máu mà lãng phí thời gian, hao tài tốn của, có khi đâm đầu vào tường chắc sẽ tốt hơn, tiện đó còn có thể kiểm tra xem đó có phải là công trình bị rút ruột hay không, cũng coi như là trước khi chết cống hiến cho nhân dân chút gì đó hữu ích.
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Giả Thiên Hạ cũng kiềm chế được ý định đó. Tổng hợp lại tất cả mấy bộ phim truyền hình vô vị gần đây, các cẩm nang dạy đàn ông làm thế nào để trở thành ông chồng tốt, hay các cuốn sách đúc rút kinh nghiệm của những cao thủ tình trường… thì những lúc như thế này nên nắm chắc cơ hội mà thể hiện. Cái được gọi là “hoạn nạn gặp chân tình” có lẽ mang chính ý nghĩa này.
Chị em tốt của bà xã gặp nạn, anh chỉ cần nhanh chóng lái xe đưa cô tới, sau đó tìm một cái cớ nào đó rời khỏi đó trước, để cho họ khoảng không gian riêng thể hiện tình bạn tươi đẹp giữa hai người.
“Em thực sự không cần anh phải vào cùng sao?”. Đương nhiên trước khi rời khỏi, vẫn phải tỏ ra quan tâm thích đáng.
“Không cần đâu! Anh còn phải làm thêm giờ, không đúng sao? Cái đó… anh đến, cô ấy sẽ cảm thấy không thoải mái.”
Hiển nhiên là câu trả lời của Mỹ Mãn cũng nằm trong dự kiến của anh. Thiên Hạ mỉm cười gật đầu, bày tỏ rằng mình có thể hiểu được: “Đi vào đi, có chuyện gì không thể ứng phó nổi thì gọi điện cho anh ngay nhé!”
“Được!”. Tuy mới chỉ là một câu nói thôi nhưng cũng đã thực sự khiến Mỹ Mãn cảm thấy ấm lòng.
Sự việc tiến triển hết sức thuận lợi, Giả Thiên Hạ không ngừng nhắc nhở bản thân không nên quá hấp tấp. Đối với những con người gặp mạnh lại càng ương ngạnh như Mỹ Mãn, ép quá thì chẳng khác nào tự tìm đường chết. Những câu nói thân thiết, quan tâm nãy giờ đối với anh đã là sự thay đổi ngoài mức tưởng tượng rồi.
Nghĩ vậy, anh cũng không nói thêm gì, mang theo nụ cười mãn nguyện đi về đài truyền hình làm thêm giờ, dù cho có hay không đều được.
Chỉ đáng tiếc, không có ai nói cho Giả Thiên Hạ biết rằng khi xung quanh “con mồi” còn có những thợ săn khác đang nhăm nhe, chờ thời cơ cướp đoạt thì một vài hành động quan tâm kiểu này là không mấy thích hợp. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc tự tay “cắm sừng” lên đầu mình, lại còn tỏ ra ngây thơ, vô tội, gặp người nào cũng giải thích: Cái đó không phải là… sừng!
Điều không may nữa là bên cạnh Đinh Mỹ Mãn vừa hay lại có một “thợ săn” lão luyện, xuất quỷ nhập thần thật.
Cô vừa bước chân vào hội sở đã nhìn thấy Tiểu Ái đang ngồi ở ghế sô pha gần đó, tay cầm kéo cắt móng tay, nhìn như đang ra sức cào lên cổ tay của mình.
Ánh mắt Mỹ Mãn chuyển ngay qua mấy người bạn đang giương mắt ngồi nhìn Tiểu Ái. Dù có đi hiếp đáp, dằn mặt người khác cũng không nên dẫn bọn này theo, nhìn thấy bạn mình mất mặt vậy mà còn không biết ngăn cản. Cảm giác tức khí dâng trào trong cô, tạo nên một dũng khí khác thường, Mỹ Mãn nhanh chóng bước về phía trước, một tay kéo lấy Tiểu Ái: “Cậu ngồi đây đợi, để mình đi tìm con dao sắc cho cậu!”.
“… Hu hu, Mỹ Mãn, mình thất tình rồi! Hu hu…”. Cho dù đã say tới mức mất hết thần trí nhưng Tiểu Ái vẫn nhanh chóng nhận ra người đứng trước mặt mình lúc này. Giống hệt như sau khi phải chịu uất ức tột cùng lại gặp được người thân vậy, Tiểu Ái nhanh chóng mở lòng, chia sẻ tâm sự, ôm lấy Đinh Mỹ Mãn khóc lóc mãi không thôi.
“Thất, thất… thất tình?”. Mỹ Mãn ngạc nhiên tới mức nói líu lưỡi, cô vỗ nhẹ lên vai bạn mình. Thực lòng cô muốn hỏi thăm xem rốt cuộc là từ lúc nào cô nàng bắt đầu yêu đương? Nhưng do hiện tại tâm trạng của cô bạn đáng kính không mấy ổn định nên Mỹ Mãn quyết định trước hết cứ âu yếm vỗ về đã.
Sau khi Tiểu Ái kể lại đầu đuôi sự việc bằng những lời lẽ lung tung, thứ tự đảo loạn, Đinh Mỹ Mãn bỗng nhiên bừng tỉnh.
Tình cảm giữa phụ nữ với nhau cũng thật lạ lùng: lúc yêu đương ngọt ngào say đắm chưa chắc đã chia sẻ với nhau, biểu hiện triệt để tinh thần võ thuật thượng thừa của môn Wushu Trung Hoa – Thần long thấy đầu không thấy đuôi; đợi đến khi thất tình, bị tổn thương, mới xuất hiện với bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ, khóc lóc ầm ĩ, coi người chị em thân thiết của mình như cha xứ, vừa kể lể nguồn cơn vừa hối hận tột cùng, đôi lúc lại còn thốt ra những lời mắng nhiếc chửi rủa thậm tệ.
Thảo nào mà khoảng thời gian gần đây, mỗi lần Mỹ Mãn gọi cho Tiểu Ái rủ đi ăn khuya, câu trả lời nhận được lúc nào cũng là: “Trời, tớ bận quá, có rất nhiều chương trình phải tham gia, để hôm khác nhé!”. Thậm chí từ trước đến nay, cô còn chưa bao giờ nghe thấy Tiểu Ái nói xem rốt cuộc cô với Tạ Mục Đường đã bắt đầu yêu đương từ lúc nào. Đợi đến khi Mỹ Mãn biết được thông tin thì mọi việc gần như đã đi đến hồi kết rồi!
“Mỹ Mãn à, nhất định cậu phải nghe lời mẹ đấy, nhất định phải nghe nhớ chưa! Hu hu… mẹ tớ đã nói từ lâu rồi, người giống như tớ không nên tìm người đàn ông quá đẹp trai, tốt nhất là nên tìm một đại gia giàu có nào đó rồi gả đi cho rồi… Tóm lại là như vậy mới xứng đôi…”
Mỹ Mãn trợn trừng mắt, chẳng biết đáp lại thế nào, đành phải để cho cô bạn thân thoả sức phát cuồng phát dại vậy! Nghe theo lời mẹ nói? Như vậy có phải là cô cũng nên nghe theo lời mẹ mình, tay nắm tay Giả Thiên Hạ đi kết hôn lại sao?
“Cho cô ấy uống một chút sữa nóng xem tình hình có khả quan hơn không!”
Giọng nói quen thuộc có vẻ quan tâm đã làm nhiễu loạn suy nghĩ lúc này của Mỹ Mãn. Cô quay ngoắt đầu lại, mắt rưng rưng nhìn Lăng Gia Khang bất thình lình xuất hiện ngay bên cạnh mình. Hình như chính anh cũng cảm thấy bất ngờ, ánh mắt mang đầy vẻ ngạc nhiên, sau khi đưa li sữa nóng cho mấy nghệ sĩ dưới quyền, anh mới che giấu sự bất ngờ của mình rồi nói: “Tại sao em lại ở đây?”
“Câu hỏi này phải do em hỏi mới đúng chứ? Anh quay về lúc nào thế?”. Bây giờ là thế nào đây? Cho dù chỉ là bạn bè, ra đi hay trở về thì cũng nên thông báo trước một tiếng mới phải đạo chứ? Quan hệ tốt hơn một chút còn cần phải ra sân bay tiễn đưa hoặc đón về nữa cơ! Có phải người này đang muốn chứng minh cho cô thấy quan hệ của hai người còn chưa tới mức bạn bè thông thường không?
“Là chị Tiểu Ái gọi chị ấy tới đó, bọn em đàn ông con trai chẳng thể quản nổi một người phụ nữ đang điên vì tình. Chị Mỹ Mãn biết cách dỗ dành, hơn đứt bọn em nhiều”. Ánh mắt của mấy người nghệ sĩ tập trung lên hai người, âm thầm cảm thấy có chút gì đó không bình thường, không nhiều lời, họ chỉ lên tiếng để mọi việc được viên mãn.
Người phụ nữ điên vì tình mà họ nói lại phát cuồng lần nữa, sau khi giật lấy li sữa nóng từ tay họ uống vài ngụm thì lại tiếp tục nắm lấy vạt áo của Mỹ Mãn khóc lóc làm loạn: “Mỹ Mãn, bọn mình là bạn bè tốt đúng không? Cậu đã quen biết Tạ Mục Đường lâu rồi, cậu nói thật cho mình biết, rốt cuộc hắn ta có bao nhiêu đàn bà? Cậu nói xem có phải nếu hôm nay mình không đến đây thì chắc là mãi mãi sẽ không biết được sự thật hay không hả? À… cậu biết hắn ta quá đáng đến mức nào không? Đã bị mình bắt quả tang tại trận rồi, dù thế nào đi nữa thì cũng nên giải thích một câu chứ, vậy mà hắn ta lại dám nói: “Hôm nay anh có việc gấp, hôm khác anh sẽ giải thích cặn kẽ lại sau”, sau đó thì… thì… thì lôi con hồ li tinh đó bỏ đi mất!”
Mỹ Mãn tiếp tục im lặng, cô đang suy nghĩ xem có nên nói trắng ra hay không. Tình trạng hiện nay của Tiểu Ái đã rất gay go rồi, nói ra có phải là càng thêm dầu vào lửa không nhỉ?
“Ồ… mọi người nói xem, đợi tới lúc hắn ta tới tìm mình để giải thích, liệu có nên nghe hay không? Nói không chừng hắn ta thực sự có chuyện gì khó nói thành lời, khó có thể giải thích ngay tại trận thì sao? Không phải có câu nói: người đàn ông dù có trăng hoa, lăng nhăng đến đâu thì cũng có lúc si tình, hay yêu thương một người thật lòng ư?”
Một loạt luận điểm mà Lâm Ái đưa ra đã đánh vào đúng chỗ “đau” nhất trong lòng Đinh Mỹ Mãn. Chỉ trong một khoảnh khắc đó thôi, cô cảm thấy dường như đang nhìn thấy chính mình trước đây. Tình yêu đúng là thứ biết cách giày vò con người, ta sẽ chú ý, quan tâm đến từng lời nói, thậm chí từng thay đổi dù nhỏ nhất của người kia, thế nhưng cuối cùng lại không đành lòng, không kiềm chế được mà tha thứ cho họ. Ta luôn tưởng rằng đối với tên đàn ông thối tha đó, mình là đặc biệt, là độc nhất vô nhị, đường đường nghĩ rằng có thể thay đổi được anh ta. Nhưng mãi sau này mới biết, người hoàn toàn bị thay đổi, cải tạo lại chính là mình.
“Cậu ngốc nghếch quá! Lẽ nào cậu chưa bao giờ nghe câu “đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy” sao? Vậy mà mình còn tưởng cậu tinh tường hơn mình chứ! Tạ Mục Đường là “tử đảng”[18] với Giả Thiên Hạ đó! “Tử đảng” là gì biết không, là bạn thân đến mức không còn gì thân hơn, đó chính là có gái thì cùng tán mà muốn phụ bạc thì cũng rủ nhau cùng phụ bạc, hiểu chưa? Loại đàn ông như thế sao cậu lại có thể yêu chứ? Nói không chừng bất cứ địa điểm nào, thời gian nào cũng có thể có một người phụ nữ lạ mặt tay bế đứa con tìm đến bắt đền cũng nên!”. Càng nghĩ càng tức, Mỹ Mãn chẳng thể nào kìm nén được tức giận, lúc này trông cô còn phấn khích hơn cả Tiểu Ái.
“Cậu hét lớn như thế định doạ chết người à?”. Giật mình vì tiếng hét của bạn, Tiểu Ái cũng quyết không chịu thua kém mà hùng hồn đứng dậy: “Cậu không phải cũng bỏ qua một Lăng Gia Khang tuyệt vời không yêu, cuối cùng lại chạy về lựa chọn Giả Thiên Hạ hay sao?”.
“Hử?”. Chuyện giữa phụ nữ với nhau vốn dĩ Lăng Gia Khang không định chen vào, tuy nhiên Tiểu Ái đã nói chuyện thẳng thừng như thế, anh tất nhiên cũng không thể im lặng không lên tiếng đính chính được: “Anh chưa từng theo đuổi cô ấy.”
Đến lúc này, Mỹ Mãn gần như cứng họng, chẳng nói được gì, cứ nghĩ tới tối nay suýt nữa tự gieo mình vào bể khổ, trong lòng cô không khỏi thấy sợ hãi. Nóng nảy, kích động quả nhiên rất có thể hại chết người. Thế nhưng, cô thực sự có quyền để chọn lựa hay sao? Ánh mắt Mỹ Mãn trở nên hiền hoà hơn, miệng chu ra phản bác: “Tình cảnh của hai chúng ta khác nhau mà! Không phải người ta thường nói, người phụ nữ đã li hôn thì không khác nào hàng giảm giá hay sao? Bây giờ mình chỉ là mặt hàng giảm giá kém chất lượng mà thôi! Cậu thì hoàn toàn khác, gái còn son đương nhiên phải lựa chọn cẩn thận rồi, mắt phải tinh tường, phải nhìn cho kĩ, tốt nhất là mang theo chiếc đèn pha lớn để soi cho chắc!”
“Đinh Mỹ Mãn, cậu từ triều đại phong kiến nào vượt thời gian đến đây thế?”. Tiểu Ái không nhịn được, phải hét lên. Lại còn tự xưng là hàng giảm giá, kém chất lượng chứ! Bây giờ đã là thời đại nào rồi, ai còn có suy nghĩ cổ hủ, lỗi thời ấy nữa!
“Mình đã bao giờ nói là sẽ quay lại với anh ta đâu! Tại sao cậu lại lôi mình vào chuyện này? Người bị thất tình bây giờ là cậu cơ mà!”. Lúc nói ra câu này, Mỹ Mãn vẫn không che giấu nổi sự chột dạ. Nếu như Tiểu Ái không thất tình đúng lúc này thì nói không chừng cô đã làm chuyện ngốc nghếch rồi.
“Đúng thế, mình thất tình rồi! Hu hu… Thất tình rồi… Ngày mai phải sống thế nào đây?”. Dẫu là một nữ nhân sự nghiệp lẫy lừng hay là một phụ nữ lí trí khi nói về chuyện tình cảm thì kiểu gì trong đời cũng có một vài lần mù quáng vì tình yêu. Cho dù đó là Lâm Ái, người đã từng hùng hồn phát biểu đanh thép rằng chẳng có ai rời khỏi ai mà sẽ sống không nổi cũng không nằm ngoại lệ, cũng đành phải suy sụp trước mặt một người yếu đuối như Mỹ Mãn mà thôi. “Lúc mới chia tay Giả Thiên Hạ, cậu đã nghĩ gì?”
Ai nói Lâm Ái là người điên vì tình? Riêng Lăng Gia Khang lại cảm thấy khác, rõ ràng lúc uống rượu say, cô trở nên sâu sắc hơn nhiều. Không những lời lẽ thẳng thắn mà ngay cả những câu hỏi cũng hết sức nhạy bén, khí thế.
“Lúc đó mình đã nghĩ chỉ có một mình thì làm thế nào mà thay được bóng đèn”. Mỹ Mãn trả lời rất thẳng thắn. Sau này cô mới biết, thì ra chỉ cần mua một chiếc thang về là có thể giải quyết được vấn đề này.
“Hử… Vậy sau đó thì sao?”. Chưa có được câu trả lời thỏa mãn, Tiểu Ái quyết không thoả hiệp, càng ngày càng tò mò hơn.
“Thì làm cách nào để mua được nước mắm ngon, rốt cuộc loại mới cất hay cất lâu rồi có gì khác biệt chứ?”
“… Ồ, vậy thì tình cảnh của chúng ta đúng là hoàn toàn khác nhau đấy, hu hu… hu hu… Ngày mai tôi phải làm thế nào để sống tiếp đây?”. Tiểu Ái đành từ bỏ, hai con người có chỉ số IQ ở hai mức độ chênh lệch không thể nào nói chuyện cùng “ngôn ngữ” được.
“Trước tiên hãy đưa cô ấy về nhà đi!”. Đưa tay day nhẹ lên thái dương có phần đau nhức, Lăng Gia Khang nhìn về phía cô trợ lí của Tiểu Ái, đặc biệt dặn dò: “Nhất định phải cẩn thận đám phóng viên đấy nhé!”
“Dạ.”
“Đợi… đợi chút đã!”. Nghĩ tới việc về nhà quá sớm lại phải đối mặt với Giả Thiên Hạ, lại sợ mình sẽ không kiềm chế được, Mỹ Mãn nhất nhất ngăn cản cô trợ lí đó: “Cứ giao cho chị! Để chị đưa Tiểu Ái về nhà cho!”
“Đưa cô ấy về bằng xe đạp của em ư?”. Lăng Gia Khang không ngại nhắc nhở.
Hôm nay cô không hề đến đây bằng xe đạp.
“Em còn sợ trợ lí của Tiểu Ái không chăm sóc tốt cho cô ấy à?”
Anh chỉ còn thiếu nước nói thẳng ra, người ta là chuyên nghiệp, em sao mà sánh được nữa thôi.
Bị chặn họng một lần nữa, Mỹ Mãn đành đứng giương mắt nhìn cô trợ lí cẩn trọng đưa Tiểu Ái rời khỏi hội sở 419.
Ai cũng biết rõ lúc này “lão đại” nhà họ đang muốn có được không gian riêng, trước tiên là đưa Tiểu Ái đang điên vì tình đi, sau đó đến lượt bọn họ phải tự biết thân biết phận mà rời khỏi. Thế là đợi đến lúc Đinh Mỹ Mãn tỉnh táo lại, cô mới hoảng hồn phát hiện ra, trước đó nơi đây vẫn còn đông đúc, náo nhiệt mà giờ chỉ còn lại một mình cô và Lăng Gia Khang. Cô bỗng cảm thấy không khí tự nhiên, thoải mái giữa hai người họ trước kia hình như không còn nữa, phải chăng do họ đã quá lâu rồi không gặp nhau?
“Lại đây nào!”. Tất nhiên không thể nào tránh khỏi ngại ngùng nhưng Lăng Gia Khang không muốn từ giờ trở đi cứ như vậy với cô nên đã lên tiếng phá vỡ không khí yên lặng.
“Cái đó… Anh quay về từ lúc nào thế? Tại sao không thông báo trước một câu cho em…”. Đây là một câu mở đầu hết sức vụng về.
“Anh vừa mới về thôi. Ngồi gần lại đây, cách xa như vậy nói chuyện mệt mỏi lắm!”. Anh cố tỏ ra nhẫn nại, nhắc lại câu trả lời thêm lần nữa.
Mỹ Mãn không còn thấy ngại ngùng như trước đó nữa, liều lĩnh ngồi gần về phía bên cạnh anh.
“Gần đây em rất bận sao?”. Trước tiên anh vẫn tỏ ra khách khí và lịch sự. Cố tình đích thân ra nước ngoài giải quyết công việc, chẳng qua là vì anh muốn cách xa cô một chút, mong muốn tình cảm dành cho cô giảm bớt đi đôi phần. Hình như cũng có chút hiệu quả thì phải, anh không muốn những công sức trước kia của mình đều như muối bỏ bể.
“Ồ, em vẫn ổn cả”. Mỹ Mãn không nghĩ ngợi nhiều, chỉ coi đó là một câu thăm hỏi bình thường giữa bạn bè với nhau mà thôi.
Vài từ ngữ giản đơn, thản nhiên đó đã khuấy động tình cảm vốn tưởng đã bình lặng của anh: “Vẫn ổn cả? Vẫn ổn cả mà em không biết đường gọi điện thăm hỏi anh lấy một câu à?”
“Hả?”. Cái này cô thực sự chưa hề nghĩ tới.
Thôi bỏ đi, vấn đề này không cần thiết phải bàn luận, chỉ tự chuốc giận vào mình mà thôi. “Những lời Giả Thiên Hạ nói đều là thật sao?”
“Ai mà biết được anh ta thế nào chứ? Chí ít thì em cũng không đồng ý!”. Vào những thời khắc “nguy nan”, Mỹ Mãn thường tỏ ra khá thông minh. Ví dụ như khi vừa nghe xong câu hỏi của Lăng Gia Khang, cô đã nghĩ ngay tới vấn đề kết hôn lại với Giả Thiên Hạ.
Thường thì những câu trả lời ra sức phủ nhận như thế này lại càng khiến người nghe cảm thấy nghi ngờ. Lăng Gia Khang im lặng, cố gắng tự nhủ đừng quá để tâm. Anh đối với cô nhiều lắm cũng chỉ là có chút “cảm tình” mà thôi, không gặp mặt cũng không đến nỗi quá nhớ nhung. Ừ, đúng là như vậy! Cho dù lúc ở cạnh cô, nhịp tim có hơi thất thường, hơi thở cũng gấp gáp hơn, cũng chẳng qua là do tiếng nhạc nhảy xập xình, ồn ã ở quán bar gây ra thôi mà…
“Đi thôi, ra ngoài đi dạo cho thoáng!”
“Hả? Đi đâu cơ chứ?”
“Ở đâu ra mà lắm câu hỏi thế? Đi thôi!”.
Tất cả các trạng thái trên của cô đã cho thấy rõ, anh nên cách xa cô một chút, càng xa càng tốt.
Thấy cô đang rất háo hức khi sắp được về nhà, Giả Thiên Hạ phóng xe nhanh như tên bắn.
Chỉ vẻn vẹn có 15 phút, cô đã được đặt chân về lại ngôi nhà xưa yêu dấu.
Chiếc cửa gỗ đỏ đã phai màu, con ngõ nhỏ phủ đầy rêu phong thời gian, những bậc thang gỗ cũ kĩ, ọp ẹp… Nhà của Mỹ Mãn làm theo phong cách Thạch Khu Môn điển hình, một khu nhà nhỏ nhắn thường có tới ba, bốn hộ sinh sống. Nhà cô cũng có nét khác biệt riêng một chút, đó là chỉ có duy nhất gia đình cô ở thôi. Trên cổng lớn có một hàng chữ trắng: “Người sống cấm lại gần!”.
“Anh Giả Thiên Hạ và chị Đinh Mỹ Mãn cùng nhau quay về rồi!”. Tiếng thông báo phát ra từ miệng của một tên “tiểu quỷ” nghịch ngợm nào đó, vang suốt từ đầu ngõ đến cuối ngõ.
Một tiếng “két” vang lên, cánh cửa có hàng chữ “Người sống cấm lại gần” bỗng mở ra. Sau cửa là một người đàn bà mặt mày lem luốc, đầu tóc rối bời, mặc tạp dề, tay cầm quả mướp đắng, đôi mắt trợn trừng giống như đang nén tức giận. So sánh với hình tượng lần trước khi xuất hiện ở đài truyền hình của Mỹ Mãn, chỉ có thể nói là từ một quý bà cực kì cuốn hút đã nhanh chóng chuyển thành một bà nội trợ luộm thuộm, nhếch nhác. Nhưng có thể nói, đằng sau mỗi một người phụ đẹp luôn luôn có một người đàn ông để họ cam tâm tình nguyện biến thành hình dạng đó. Có một số người vận mệnh tốt, sau khi biến đổi lại càng được yêu thương, nâng niu hơn, như mẹ cô chẳng hạn, và đương nhiên cũng có một số người rất bi đát, thay đổi rồi nhưng chẳng thể nào có được tình yêu vững bền, tươi đẹp, ví dụ như cô!
“Mẹ…”. Sau khi lấy lại được thần trí, Mỹ Mãn nũng nịu, giọng nói run run như cừu non, âm thầm nuốt nước miếng, không ngần ngại e ấp trốn đằng sau lưng Giả Thiên Hạ.
Bà Đinh liền nhắm mắt, quay đầu lại, vứt quả mướp đắng trong tay, nhấc chiếc dao thái rau lên, không đáp lại câu gì.
Một lúc sau, Đinh Mỹ Mãn vẫn thấp thỏm bất an, chỉ sợ mẹ mình nhất thời xúc động, cầm con dao đó lạm sát người vô tội. Không ngờ bà Đinh cất tiếng với thái độ hết sức bình tĩnh: “Về rồi hả? Hôm nay có món mướp đắng trộn nguội đó, hai đứa đi rửa tay trước đi đã!”.
Vừa nghe dứt câu, ngay cả Giả Thiên Hạ cũng thở hắt ra như trút được nỗi bất an, hiếu kì nhìn sang người phụ nữ bên cạnh mình đang ngây người và bất cứ lúc nào cũng có thể bật khóc được.
“Mẹ…”. Những lời nói quen thuộc kia một thoáng chốc như đưa Mỹ Mãn quay trở lại nhiều năm trước đó. Mỗi khi cô và Thiên Hạ tan học cùng dắt tay nhau về nhà, mỗi lần bước vào cửa mẹ cô đều nói một câu tương tự vậy…
PHẬP!
Cái cảnh rưng rưng xúc động diễn ra không được bao lâu thì bị chuyển ngoặt sang một cảnh khác hoàn toàn trái ngược. Bà Đinh mạnh tay phi con dao thái rau lên thớt, cởi tạp dề ra. “BÉP!”, bà đạp chết một con ếch rồi nhìn thẳng vào Mỹ Mãn, mắng lớn: “Con đúng là cái đồ vô dụng, đừng có mà vui mừng quá sớm! Lần sau, nếu như người đàn ông mà con dẫn về không phải là Giả Thiên Hạ thì số phận sẽ giống như con trâu này!”
“Mẹ, đây đâu phải là trâu, là con ếch mà.”
“Ngậm miệng, ta nói là trâu thì đó chính là trâu[16]!”
“À vâng, là trâu, là trâu!”. Mỹ Mãn gật đầu, nghiêm túc nói. Để lấy lòng mẫu thân đại nhân, đừng nói là chỉ cần kêu “ếch” là “trâu”, cho dù bắt cô phải bắt chước con ếch cũng đều được hết.
“Còn đứng như trời trồng ra đó làm gì, con cũng chẳng biết nấu nướng gì, đợi đó để người ta đến thăm quan sao? Mau dẫn Thiên Hạ lên nhà đi, bố con đợi hai đứa cả ngày trời rồi đấy!”. Trong hành lang nhỏ hẹp đã được sửa thành gian bếp, bà Đinh hơi nghiêng người để nhường đường cho hai đứa đi qua. Cùng lúc đó, bà cũng trợn mắt lườm mấy người hàng xóm tò mò, nhớn nhác đứng trước cửa xem kịch hay nãy giờ. Không thể chịu đựng được, bà cất tiếng mắng tiếp: “Con nha đầu đáng chết, nhịn ăn nhịn mặc nuôi cô khôn lớn, kết quả học hành bao năm để cho chó nó tha hết rồi, có mỗi chuyện hôn nhân cũng không nên hồn. Lại còn chạy theo người ta bày đặt li hôn, hại tôi trở thành trò cười cho hiệp hội những bà mẹ tốt của 9 phố 12 ngõ quanh đây…”
“Hả? Thật sự là Đinh Mỹ Mãn sao? Có phải đi phẫu thuật thẩm mĩ không, thay đổi nhiều quá, suýt nữa tôi chẳng chẳng nhận ra…”
“Bà thì biết cái gì chứ! Con gái đôi mươi thay đổi không ngừng đó. Con bé lại quay về với Giả Thiên Hạ rồi sao? Trời ạ, thanh niên nam nữ ngày nay thật chẳng thể hiểu nổi, kết hôn, li hôn cứ như là trò chơi con nít vậy.”
Vẫn có những người phớt lờ ánh mắt sát khí cảnh cáo của bà Đinh, một lòng một dạ đắm đuối trong công cuộc buôn chuyện, tán gẫu vui vẻ như pháo rang.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Con gái nhà tôi sinh ra là để các bà nhìn hay sao? Hãy nhìn cho kĩ hàng chữ này cho tôi!”. Vừa mắng, bà Đinh vừa gõ con dao thái rau lên hàng chữ “Người sống cấm lại gần!” trên cửa gỗ nhà mình. Tiện thể, bà giẫm chết thêm một con ếch khác đang có “ý đồ” trốn thoát rồi tiếp tục hét lớn: “Ai dám ăn hiếp con gái tôi, sẽ chịu số phận giống như con trâu này…!”
Khí… khí thế mạnh mẽ cao ngút trời xanh…
Đinh Mỹ Mãn ngốc nghếch đứng ở cầu thang lên tầng, chu miệng, ngây người nhìn mẹ cô hoa chân múa tay, mắng mỏ, đe nẹt mấy người hàng xóm. Sống mũi bỗng cay xè, cô còn tưởng bố mẹ mình thực sự không cần đứa con gái này nữa, thì ra vẫn như trước kia, hết lòng bảo vệ, bao bọc cô.
Trên thực tế, vẫn như trước kia không chỉ có mình bà Đinh mà còn cả ông Đinh nữa.
Vẫn cứ cằn nhằn không dứt như trước.
Căn phòng tràn ngập mùi thơm cây đàn hương (đó chính là nước đàn hương chuyên dùng để rửa tay trước bữa ăn ở các nhà hàng), một bình trà đặc nóng hổi (đây là loại trà Phổ Nhĩ Vân Nam), trong khung cảnh nho nhã, thư thái này, có một người đàn ông trung niên đang thẳng lưng cầm trong tay chiếc bút lông, thảo ra những đường nét uốn lượn, tuyệt đẹp.
Mỹ Mãn đứng lặng trước cửa phòng khá lâu, mãi mà không dám bước vào, cô sợ mình sẽ phá vỡ nhã hứng của bố. Nhưng đồng thời Mỹ Mãn cũng vô cùng háo hức muốn vào xem bố mình có gì thay đổi so với trước kia hay không.
…
Đêm hôm đó, anh đã làm em tổn thương
Đêm hôm đó, anh nước mắt đầm đìa
Đêm hôm đó, em say khướt vì anh
Đêm hôm đó, anh và em chia tay
…
Quả nhiên, ngay lúc tờ giấy đó đặt ngay trước mặt mình, Mỹ Mãn mới tỉnh ngộ hoàn toàn, thì ra bố cô vẫn như trước kia, không thay đổi gì, hết sức bình thường nhưng lại muốn tỏ ra mình thoát tục, cao sang.
“Sao? Thế nào?”. Ông Đinh kìm lại cảm xúc, đặt bút xuống, mỉm cười nhìn Giả Thiên Hạ rồi hỏi.
“Chữ đẹp!”. Giả Thiên Hạ rất biết cách lảng tránh trọng tâm câu hỏi.
“Ừm, thế còn bài hát này thì sao? Có cần bố hát lại cho anh nghe không? Bài hát rất hay, giai điệu nhịp nhàng, ca từ dường như ngấm đọng vào sâu bên trong trái tim ta.”
“Bài hát này hay quá!”
Khi câu tán dương này phát ra khỏi miệng Giả Thiên Hạ, Đinh Mỹ Mãn chỉ còn biết im lặng. Đến giờ thì cô đã hiểu được tại sao bố mẹ cô nhất định chọn chàng rể này. Cho dù anh đã phụ bạc con gái của ông bà, họ vẫn chẳng biết phân biệt đúng sai, đổ hết mọi trách nhiệm lên vai cô. Thì ra là bởi vì anh có thể làm hài lòng các cụ dù ở trong bất cứ hoàn cảnh nào.
“Hai bố con mình đúng là ý hợp tâm đầu. Đợi khi nào rỗi rãi bố sẽ hát lại cho anh nghe, bây giờ không phải là lúc vui chơi giải trí”. Vừa nói, ông Đinh vừa nhìn sang Mỹ Mãn, thở dài một tiếng rồi nói: “Còn cô thì sao đây? Ra ngoài chưa được bao lâu, bây giờ ngay cả tiếng “bố” cũng không biết nói à?”
“Bố!”. Cô nhanh chóng ngoan ngoãn đáp lời.
“Ừm”. Trên thế giới này hầu như chẳng có mấy ông bố bà mẹ có thể phớt lờ tiếng gọi nũng nịu của con cái. Ngay cả người luôn tự cho rằng mình nghiêm khắc, công minh như ông Đinh khi nghe thấy tiếng “bố” của Mỹ Mãn cũng bắt đầu mềm lòng: “Ngồi xuống đi, cô hãy ngồi đây và nói cho tôi nghe rõ ràng, tại sao cứ nhất định phải chống đối tôi? Lúc đầu tôi bảo cô đừng có lấy thì cô nhất định sống chết đòi lấy. Đến khi tôi tiếp nhận Thiên Hạ thì cô lại sống chết đòi li hôn. Bây giờ tôi muốn cô làm lại với Thiên Hạ, có phải là cô lại nhất định phải lấy cái anh nào đó… quên mất tên rồi… tóm lại là cái anh gì đó tôi nhìn thấy trên báo, tướng mạo thua xa Thiên Hạ, thân hình cũng không bằng Thiên Hạ, khí chất lại càng kém xa không?”.
“Con đâu có ý định đấy ạ…”. Mỹ Mãn cúi đầu, yếu ớt phản kháng lại. Khách quan mà nói thì bố cô đã quá thiên vị, rốt cuộc Lăng Gia Khang có gì không bằng Giả Thiên Hạ chứ?
“Thật hả?”. Ông Đinh nghi ngờ nhếch mày hỏi lại. Mãi cho tới khi con gái ông gật đầu lia lịa đưa ra một đáp án cuối cùng, ông mới đắc ý vỗ lên vai Giả Thiên Hạ, mặt mày vui vẻ: “Thế nào? Bố đã nói anh chẳng thể nào bằng bố được mà. Những chuyện thế này anh nói trăm câu cũng chẳng bằng bố nói một lời. Bố cũng tưởng con gái lấy chồng rồi thì sẽ như bát nước đổ đi. Bố nói anh biết, Mỹ Mãn nhà mình mãi mãi hướng về bố mẹ đẻ đấy. Hồi xưa nếu như tôi không có kĩ thuật tốt thì làm sao mà có được nó chứ?”
“Dạ đúng quá ạ”. Giả Thiên Hạ khiêm nhường phụ hoạ theo.
Nhìn thấy hai bố con họ kẻ tung người hứng, Mỹ Mãn vô cùng kinh ngạc, cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Tên đàn ông thối tha, bỉ ổi này lại dám đem bố mẹ cô để áp chế, bức bách cô, Mỹ Mãn còn tưởng song thân bảo bối của cô đã suy nghĩ thông suốt rồi chứ. Còn lâu, bọn họ vẫn bênh con rể hơn con gái mình. Chỉ cần cô từ đầu đến cuối không làm chuyện gì có lỗi với liệt tổ liệt tông nhà họ Đinh thì cho dù Giả Thiên Hạ có bán cô đi, gia đình họ Đinh vẫn phải mang ân huệ của anh chắc?
“Cô nhìn cái gì mà nhìn? Nếu như không phải Thiên Hạ về đây van xin nài nỉ mãi thì mẹ cô còn lâu mới tha thứ cho hai đứa. Đúng là hết sức nhố nhăng, bố mẹ của cô cũng chỉ là nhất thời nổi giận đuổi cô ra khỏi nhà thôi. Thiên Hạ nó còn biết dăm bữa nửa tháng lại qua đây tạ lỗi. Cô thì hay rồi, quay đầu là chạy theo ngay cái thằng ranh con đó. Con gái ơi, nghe bố nói một câu thật lòng, thế giới hào nhoáng bên ngoài không có gì thú vị đâu. Ông xã ấy mà, cái cần nhất vẫn phải là quen biết lâu mới tốt!”. Cằn nhằn với Mỹ Mãn xong, để tỏ ra mình không thiên vị, ông lại quay sang trách móc Thiên Hạ: “Anh cũng thế, hoang đường hết sức! Hồi đó không phải yêu đến mức chết đi sống lại hay sao? Một đứa thì không cưới ai ngoài chàng, một đứa thì không lấy ai ngoài nàng. Cuối cùng không ngờ lại giống như đang diễn phim vậy, mới lấy nhau được hai năm đã vội chạy đi li hôn. Gì thế hả? Nó ngốc nghếch, anh cũng ngốc nghếch theo nó hay sao? Phụ nữ tất cả đều bùi tai, muốn nghe dỗ dành. Về điểm này thì anh phải học bố đây, nghe bố tỉ tê, mẹ anh ngoan ngoãn biết bao!”
“Chết tiệt, ông đã cằn nhằn, lầm bầm xong chưa hả? Ăn cơm thôi!”. Bà Đinh đột nhiên xuất hiện, dùng tiếng gọi vang dội của mình phản bác lại câu nói vừa rồi của ông Đinh.
“Ồ, được rồi, được rồi! Ăn cơm thôi!”. Ông Đinh tất nhiên là đứng lên thu dọn bàn rồi đáp lại ngoan ngoãn.
Trong ngôi nhà này, rốt cuộc là ai khiến ai phải phục tùng, coi như đã có đáp án rõ ràng rồi.
“Mỹ Mãn à, nghe theo lời khuyên của bố đi! Bố là thầy giáo nhân dân, con chính là con gái của thầy giáo nhân dân. Gái ngoan chỉ thờ một chồng thôi, mau chóng tìm thời gian rảnh kết hôn lại với Thiên Hạ đi! Lần này chúng ta không giấu giếm mọi người nữa, sẽ làm một lễ cưới hoành tráng, công khai. Bố đã bàn bạc hết với Thiên Hạ rồi, váy cưới phải độc nhất vô nhị, hôn lễ phải long trọng, còn người biểu diễn trong hôn lễ thì sẽ mời minh tinh đến. À đúng, mời cái cậu hát bài Đêm hôm đó, tiện thể bố cũng có thể giao lưu, trò chuyện cùng cậu ấy…”
Tất cả những chuyện trên trời dưới bể, ông Đinh luyên thuyên suốt cả buổi tối hôm ấy. Cho dù bà Đinh có ngắt lời đến ba, bốn lần cũng không ngăn cản nổi nhiệt tình tuôn chảy trong ông.
Trong đầu Mỹ Mãn không ngừng tranh đấu, nỗ lực nhắn nhủ bản thân rằng đây không phải bữa tiệc Hồng Môn[17] , bố mẹ cô thực sự đã tha thứ cho cô. Nói không chừng chỉ ngày mai thôi, cô có thể được chuyển về nhà, tiếp tục hưởng phúc ăn uống, chăm lo của bố mẹ.
Nhưng cuối cùng, bà Đinh dùng một câu duy nhất kết thúc mọi mộng tưởng hão huyền của cô.
“Không kết hôn lại với Thiên Hạ thì vĩnh viễn đừng mong dọn về nhà sống! Thỉnh thoảng cùng nó về đây ăn cơm thì còn được!”
Tất nhiên, bữa cơm đó đối với Mỹ Mãn mà nói chẳng có mùi vị gì nữa. Thứ cô ăn không phải là cơm mà là sự cô đơn…
“Mẹ ơi, vấn đề giữa con và Giả Thiên Hạ thuộc về mặt nguyên tắc, ép buộc con quay lại với anh ấy không khác nào muốn con li hôn thêm lần nữa”. Đinh Mỹ Mãn không kìm được, đặt bát xuống, khác hẳn lúc trước, nỗ lực tranh đấu cho chính mình.
Cô vừa nói xong, không khí bàn ăn bỗng trở nên im lặng như tờ. Giả Thiên Hạ mím chặt môi, không nói gì. Anh không thể nào hiểu nổi rốt cuộc “vấn đề nguyên tắc” đó là thế nào? Cô muốn thứ gì anh cũng có thể cho. Ngay cả “cảm giác an toàn”, cụm từ nghe thật hư vô, võ đoán đó, anh cũng đã bắt đầu học hỏi nghiêm túc rồi. Cô đâu cần thiết phải nói chuyện tuyệt tình đến vậy vào mỗi lần anh tưởng là mối quan hệ giữa họ đang tiến triển tốt đẹp chứ!
Bà Đinh cũng theo đó mà đặt mạnh bát xuống mặt bàn, đưa tay cầm lấy chiếc dép lê dưới chân.
Chính vào lúc Đinh Mỹ Mãn nghĩ rằng chắc chắn sẽ bị đánh cho tơi tả, thì nhìn thấy bà Đinh cầm dép đập chết một con gián, vứt chiếc dép xuống đất, phủi bụi bẩn trên tay rồi thản nhiên nói: “Cô cho rằng người làm mẹ như tôi lại nỡ lòng nào để người ta ức hiếp con gái ruột của mình sao? Cô là do tôi dứt ruột mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày mới sinh ra được. Giả Thiên Hạ đã ở bên cạnh cô hơn hai mươi năm nay rồi, tôi với bố cô cũng ở với nhau được có từng đó thời gian mà thôi. Nó đối xử với cô thế nào chẳng lẽ cô không nhận ra sao?”
Đèn điện trên đường lung linh huyền ảo, điểm xuyết vào màn đêm tĩnh mịch làm cảnh vật trở nên đầy bí ẩn.
Đây đích thực là thời cơ tốt để làm tình cảm thắm thêm một bước, chính là câu “thiên thời, địa lợi, nhân hoà” mà người ta vẫn hay nói. Cho nên, sau khi rời khỏi nhà của ông bà Đinh xong, Thiên Hạ không đưa Mỹ Mãn về ngay nhà mà đến nơi xưa chốn cũ chỉ thuộc về riêng hai người.
Trong mười từ gợi nhắc kỉ niệm yêu đương nhiều nhất chắc chắn phải có cụm từ “nơi xưa chốn cũ”!
Thông thường cụm từ đó tượng trưng cho một hồi ức tuyệt đẹp làm ta phải xúc động, nơi lưu giữ những dấu tích mà chúng ta từng đi qua và chắc chắc cũng là một địa điểm vô cùng lãng mạn.
Nơi xưa chốn cũ của Đinh Mỹ Mãn và Giả Thiên Hạ cũng không ngoại lệ. Chỗ này nằm trên đỉnh núi nên thường ngày lượng người qua đây không nhiều lắm. Trước đây, mỗi lần tâm trạng của một trong hai người không ổn, họ đều thích đem theo thức ăn đêm, lái xe lên trên đỉnh núi để có thể ngắm mặt trời mọc đồng thời cũng có thể trút bỏ tâm sự nặng nề.
“Ôi trời, cái cây đó bây giờ cao lên nhiều quá!”
“Là do em bị thu nhỏ lại thôi.”
Người phụ nữ bên cạnh hứng khởi nắm lấy tay anh, dường như quên đi mọi thứ. Thiên Hạ không nhẫn tâm dội gáo nước lạnh lên đầu cô. Nhưng ít nhất anh cũng muốn cho cô hiểu biết thêm một số kiến thức quá đỗi thông thường, thời gian hơn một năm trời đối với một cái cây mà nói thì giống như đã qua nhiều năm vậy.
“Có anh mới bị teo nhỏ ấy!”
“Em có muốn đọ sức thử xem sao không?”. Teo nhỏ? Liệu có phải đã làm tổn thương lòng tự trọng của một người đàn ông quá rồi chăng?
Lời nói này chất chứa nhiều ý nghĩa khiến cho Đinh Mỹ Mãn không biết đối đáp lại thế nào, đành tự mình vui vẻ tận hưởng phong cảnh tuyệt đẹp bên ngoài.
Chiếc đài trong ô tô phát ra tiếng nhạc nhẹ nhàng, êm ả, nhiều cảnh vật, hồi ức năm xưa cũng theo đó mà tràn về. Cô vẫn còn nhớ lí do khiến họ tới đây lần đầu tiên. Hồi đó, trên truyền hình nói sẽ có mưa sao băng, Mỹ Mãn nằng nặc đòi anh phải tìm bằng được một nơi ngắm sao băng tốt nhất. Sau đó, đương nhiên, vẫn không khác gì mọi lần, họ vừa xem vừa cãi nhau. Tại sao lại cãi nhau cô cũng chẳng còn nhớ nữa, chỉ nhớ câu nói của anh sau đó là: “Anh yêu em nhiều như thế, thỉnh thoảng em biểu hiện chút ít tình yêu dành cho anh thì sẽ chết sao?”
Chuyện đến ngày hôm nay, cô đành phải nói là: “Người thì không chết được, nhưng trái tim thì chưa chắc!”…
“Anh không hề có ý định đem bố mẹ em ra để chèn ép em”. Một lúc sau, anh bỗng giải thích.
Mỹ Mãn không thèm để ý đến anh, vẫn tiếp tục ngẩng đầu lên ngắm nghía cái cây kỉ niệm cách đó không xa.
Anh vẫn còn nhớ, vào một buổi tối cũng như thế này, có một cô bạn gái nhờ cô chuyển thư tình cho anh, hai người họ đã đánh nhau một trận. Sau đó, cô cũng giống như bây giờ, ngồi im lặng bên gốc cây ngẫm nghĩ chuyện “thế nhân”. Trước giờ Thiên Hạ chưa từng nói với cô lần đó tại sao anh lại đánh nhau với cô. Anh tức giận vì cô đã nhét bức thư đó vào tay anh.
“Vì lần trước nghe em than thở có nhà mà không thể quay về, cho nên anh đã bàn bạc với bố mẹ em dẫn em về vào dịp Tết trung thu…”. Anh than ngắn thở dài, hiếm khi thu lại được cái giọng điệu đùa cợt thường ngày như thế, chỉ vì muốn giải trừ nỗi sầu muộn trong lòng cô bấy lâu.
Vẫn còn chưa nói hết thì đã bị Mỹ Mãn ngắt lời: “Cảm ơn anh.”
“Nếu như em thực sự có chút nào đó cảm động, phiền em có thể biểu hiện rõ ràng cảm xúc của mình hơn chút nữa được không?”. Mỗi một câu “cảm ơn anh” ngắn gọn, cụt lủn, cô định thể hiện cảm kích với cậu thanh niên nhường chỗ cho mình trên xe buýt hay sao?
Không nói “cảm ơn anh” thì còn muốn cô làm gì nữa đây? Lấy thân báo đáp sao? Mỹ Mãn quay sang liếc anh một cái, rồi cầm lấy lon coca anh để ở bên cạnh lên uống vài ngụm. Mùi vị ngọt ngào quen thuộc cộng thêm vị chua thanh khiết, cô kinh ngạc trợn tròn mắt, nhìn kĩ lại lon coca trên tay mình: “Chà, bên trong còn có cả lát chanh này.”
Nhìn thấy bộ dạng hứng khởi lúc này của cô, anh cũng bất giác cười mãn nguyện. Một ai đó đã nói, hai con người ở cạnh nhau một thời gian dài sẽ dần dần bị nhiễm thói quen của người kia, sau đó sẽ càng ngày càng trở nên giống nhau. Câu này thật quá chí lí! Từ lúc nào anh đã ghi nhớ tất cả mọi sở thích, mong muốn của cô, ngày tháng không ngừng tích lũy, dần dần anh đã quen với việc ngày ngày mang thuốc chống dị ứng theo người, quen với việc uống coca nhất định phải cho thêm một lát chanh, quen với việc dùng mật mã thẻ rút tiền y hệt như của cô… Cũng giống như đã quen với cuộc sống nhất định phải có cô rồi vậy!
Chỉ là anh không hề muốn đem những chuyện này nói ra cho cô nghe, nên cuối cùng đã đáp lại với giọng nửa đùa nửa thật: “À, là để cho em hiểu được tâm trạng chua đến thấu óc của anh trước kia thôi mà.”
“Chua đến thấu óc? Hừm, chua cái gì mà chua? Dễ dàng bị chua thế sao? Thế ngày ngày anh ở cạnh bên Mạc Tường, thường xuyên thấy cô ta tí tởn bên những người đàn ông khác, chắc là “chua” đến chết đi sống lại luôn ấy nhỉ?”. Có lẽ vì họ đã ở bên nhau quá lâu nên quá đỗi thấu hiểu đối phương. Những lời “có cánh” khiến cho tim phái nữ đập loạn xạ một khi phát ra từ miệng Giả Thiên Hạ thì chỉ khiến cho Đinh Mỹ Mãn cảm thấy giả tạo mà thôi!
“Ai có thời gian mà nhìn cô ta chứ?”. Phải gánh chịu “nỗi oan khuất” ấy lâu quá rồi, anh hoàn toàn có đủ tư cách lên tiếng biện hộ cho mình.
“Không có thời gian? À phải rồi, anh còn bận chứng minh cho các phóng viên người ngày xưa ngoại tình là tôi, không phải là anh chứ gì?”
Năng lực thù dai của người phụ nữ này không hề bị thời gian làm mai một chút nào. Cô không đi làm kế toán thật là uổng phí tài năng. Đã cách một khoảng thời gian lâu vậy rồi mà cô vẫn còn ghi nhớ rõ như in từng mục tội danh của anh. Con người quả nhiên là không nên quá nóng nảy, đây chính là cái giá phải trả cho sự nóng nảy, hấp tấp của mình. Đối mặt với cái giá quá đắt này, anh giải thích một cách yếu ớt: “Em với Lăng tú ông ra chiêu nảy lửa như vậy, anh cũng phải có quyền đáp trả chứ!”
“Anh không vui tại sao lại lôi tôi vào cuộc vậy?”. Không vui là có thể đánh trọng thương cô thẳng thừng vậy sao? Có còn đạo lí gì trên đời này nữa không đây?
“Ít nhất là khi sự việc còn nằm trong tầm kiểm soát của anh, anh đã không cho phép bất cứ phóng viên nào đến làm phiền em.”
“Bốc phét! Vậy số phóng viên đứng chặn tôi trước đài truyền hình là gì chứ?”. Nếu như không phải bị đám phóng viên áp bức quá đáng, cô cũng không đời nào nóng nảy chạy ra ngoài ứng chiến trực diện.
“Lẽ nào em không nhận thấy, là một giám đốc công ty quản lí lớn, Lăng Gia Khang có quan hệ mật thiết với giới báo đài hơn anh sao?”
“… Ý của anh là những phóng viên đứng chặn tôi trước cửa đài truyền hình là do Lăng Gia Khang gọi tới sao? Không thể nào!”. Cô tự hỏi tự đáp, bộc lộ niềm tin tuyệt đối vào bạn mình.
“Đinh Mỹ Mãn, có phải em đã quá thiên vị rồi hay không? Anh giải thích nhiều như vậy lẽ nào vẫn không bằng một câu nói của Lăng tú ông sao?”. Những chuyện nhỏ nhặt kiểu này, trước giờ anh chẳng thèm nói một lời giải thích. Nhưng cô đã phá vỡ quy tắc của anh hết lần này đến lần khác, lúc nào cũng nhìn anh bằng khuôn mặt đầy hoài nghi, nếu như chỉ đơn thuần là việc nghi ngờ thì anh sẽ tiếp tục nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng vấn đề ở đây là cô tin Lăng tú ông mà lại không tin anh!
“Anh đã giải thích gì chứ?”. Rất tốt, nếu như đã muốn tính nợ thì cô không khách khí thanh toán từng món từng món một. Nghĩ vậy, cô liền vơ lấy chiếc túi xách, tìm kiếm một hồi lâu mới lôi ra được một cuốn tạp chí nhăn nhúm, vứt ngay trước mặt anh: “Thế cái này thì sao? Cô ta chứng minh ư? Cô ta dựa vào cái gì mà chứng minh? Nếu như hai người chưa làm bất cứ chuyện gì nhố nhăng thì cô ta lấy cái gì ra để chứng minh đây? Lại còn cả bố anh nữa! Tôi còn chưa kịp lại gần thì ông ấy đã thấy như tôi sắp ám sát ông đến nơi. Trong khi đó, Mạc Tường đỡ ông ấy như vậy lại không thấy phản ứng gì. Cha con nhà họ Giả các người cũng thiên vị quá đỗi rồi còn gì nữa!”.
Nghe dứt câu, Giả Thiên Hạ bất lực tựa lưng vào ghế ngồi, đến lúc này anh mới biết cảm giác “tình ngay lí gian” là như thế nào: “Đây cũng không phải ngày đầu tiên em gia nhập làng giải trí, lời của Mạc Tường đáng tin vậy ư? Cảnh vật trong tấm ảnh, trang phục của bố anh, phiền em nhìn lại cho kĩ đi! Đây chính là cái ngày ông gọi hai chúng ta cùng đi xem mặt. Rõ ràng hai người họ chỉ tình cờ gặp nhau ở đại sảnh của nhà hàng đó thôi, vừa hay bị người ta chụp ảnh lại. Với lại việc bố anh thích cô ta thì liên quan gì tới anh chứ?”.
“Chính là vì anh đã dẫn cô ta tới chúc mừng đại thọ của bố mình nên ông ấy mới càng quý cô ta đến vậy.”
“Đó là do em gây ra mà!”.
“Tôi…”. Mỹ Mãn nghẹn lời, đuối lí nhưng vẫn ngang ngạnh không chịu thua: “Hôm đó tôi quên không mang theo di động. Hơn nữa, ai mà biết được nhìn thấy tôi, bố anh sẽ có những hành động đáng sợ gì chứ? Nói không chừng sẽ tế sống chúng ta ngay tại đó để mừng thọ cũng nên.”
Trí tưởng tượng của bà xã anh cũng thật là phong phú, đa dạng tới mức ngay một đạo lí đơn giản là “hổ dữ không ăn thịt con” mà cũng quên đi mất. “Bố anh không đáng sợ đến mức đó đâu!”.
“Mỗi lần bố anh gặp tôi, lúc nào cũng dữ dằn như kiểu muốn xẻ thịt phanh thây đến nơi, giết người huỷ xác ngay lập tức vậy.”
“Là vì ông không nỡ nhìn thấy những hi sinh, cố gắng của con trai mình bị ai kia hiểu lầm, phớt lờ.”
“Được, mai tôi sẽ cùng anh đi gặp bố anh!”. Mỹ Mãn bỗng nhiên lên tinh thần, đưa ra một quyết định khiến người khác phải ngạc nhiên.
“Hả?”. Giả Thiên Hạ cho rằng liệu có phải đột nhiên lương tâm trỗi dậy trong cô, dự định chung sống hoà bình với bố anh, tạo tiền đề cho cuộc sống hạnh phúc sau này của hai người không.
“Tôi muốn thỉnh giáo Giả đại lão gia xem con trai của ông ấy đã hi sinh những gì? Hi sinh cho ai? Trên thế giới này có người phụ nữ nào ngốc nghếch đến thế, được yêu thương tới mức đó mà lại không cảm nhận được? Liệu có phải ông ấy trước giờ vẫn luôn “hi sinh” kiểu như thế hay không mà tới tận bây giờ vẫn chưa làm lành được với mẹ anh?”. Đinh Mỹ Mãn cảm thấy nếu như khả năng thấu hiểu sự việc của cô không có vấn đề gì hoặc nếu như cô không hề tưởng bở nhận vơ thì liệu có thể coi những lời anh nói lúc này là nói với cô chăng?
Cho dù không phải thì miễn cưỡng cũng có thể coi cô là một trong những nạn nhân đã từng được anh “hi sinh” cho nên hoàn toàn có đủ tư cách để nói ra những uất ức của mình. Có một điểm mà cô không thể không thừa nhận, cô đã từng cảm nhận được rằng Giả Thiên Hạ thực sự muốn cưới cô, muốn chung sống bên cô, chỉ cần như vậy thôi cô đã cảm thấy mãn nguyện rồi. Sau này khi “ếch” bị đá ra khỏi đáy giếng, cảm nhận được bầu trời mênh mông bát ngát bên ngoài, lúc đó cô mới hiểu ra rằng những điều đó không đồng nghĩa với tình yêu.
“Em không cảm nhận được sao?”. Giả Thiên Hạ hết sức ngạc nhiên, so với việc hiểu lầm và phớt lờ thì việc hoàn toàn không cảm nhận thấy mới thực sự đáng sợ. Thử hỏi cả thế giới này xem, ngoài bố anh ra thì liệu có còn người đàn ông nào từ bé đến lớn giống như anh, chỉ yêu duy nhất một người hay không?
Cô lắc đầu, hoàn toàn tôn trọng sự thật dù phũ phàng!
Anh tự nhủ phải thật bình tĩnh, có lẽ bởi linh hồn cô đã bay bổng nơi nào quá lâu rồi cho nên cô mới hoàn toàn không cảm nhận được đằng sau sự nhún nhường, nhỏ nhẹ, không ghi hận cũ, nhất nhất theo ý cô của anh có hàm ý gì. Hít thở sâu, đừng nổi giận, đây không phải vấn đề không thể giải quyết được! Ví dụ như tiến sát tới, kéo cô lại gần, ép cô phải nhìn vào mắt anh, để cô thấy rõ được trong ánh mắt ấy hiện lên dòng chữ “có công mài sắt, có ngày nên kim”. Nếu như làm vậy mà vẫn chưa thể tâm ý tương thông thì chỉ còn cách “hạ độc thủ” thôi!
“Á, này, á…”. Trông thấy khuôn mặt quen thuộc ngày càng tiến dần sát lại mình, Đinh Mỹ Mãn không ngừng lùi về phía sau. Đến khi không còn đường để lui nữa, cô mở miệng định phản kháng, còn chưa kịp nói gì thì đã bị anh chiếm lĩnh mất rồi.
Không biết liệu nụ hôn này có phải do nổi giận bùng phát lên không, tóm lại là cô vô dụng, không vượt qua nổi những cám dỗ, trong đầu trong tim lúc này chỉ toàn là hơi thở của anh cùng những lời mà trước kia hai người đã từng nói…
…
“Giả Thiên Hạ, trên ti vi có nói rằng một người đàn ông nếu như thực sự yêu bà xã của mình thì mỗi ngày, sáng tối đều phải hôn cô ấy một lần. Có như vậy, cô ấy mới cảm nhận được rằng cho dù thời gian có trôi qua bao lâu đi nữa thì cô ấy vẫn được yêu thương như thuở ban đầu.”
“Sau này em ít xem mấy bộ phim thần tượng vô vị, ngớ ngẩn đó đi! Bọn họ có thể không đánh răng, không làm việc, không đi vệ sinh, em có thể làm vậy được không?”.
“Đó là những lời nói trong chương trình do anh sản xuất mà!”.
…
Anh không ngừng hôn cô mãnh liệt hơn, thu nhận hết tất cả mọi luồng khí mà cô hắt ra cứ như đang muốn hợp nhất thành một thể vậy. Mãi cho tới khi cô gần như hết hơi, anh mới chịu buông tha, nói một câu cợt nhả: “Bây giờ thì em đã cảm nhận được tình yêu của anh chưa? Có cần thêm chút nữa không?”.
Câu nói hàm ý giống hệt như trước kia thốt ra khỏi miệng anh, giọng nói chất chứa đầy tình cảm. Đinh Mỹ Mãn tỏ ra hoảng hốt, môi vẫn hơi mấp máy, luồng khí ấm áp tràn ngập lan toả khắp cơ thể cô. Một dự cảm không lành làm cô bất giác tỉnh ngộ. Sự thật một lần nữa lại chứng minh, con người cô luôn hoài niệm, mềm lòng, không hề có khả năng tự kiềm chế. Hơn thế, Giả Thiên Hạ lại nắm rõ điều này hơn cô.
“Rốt cuộc anh định làm gì?”. Mãi một hồi sau cô mới cất tiếng nói nhưng vẫn chẳng thể che giấu được sự kinh ngạc.
“Buông tay để em ra đi là quyết định ngu ngốc nhất trong cuộc đời anh. Bây giờ anh có thể hối hận được không?”
Giọng nói của anh rất dịu dàng, giống như làn gió mang theo ánh sáng mùa xuân lướt qua tai cô, đánh mạnh vào phòng tuyến yếu ớt nơi trái tim cô. Thế nhưng ngay Mỹ Mãn cũng không dự liệu được rằng, bản thân cô lại không hề cảm động. Thay vào đó là nỗi uất ức tuôn trào, trong đó còn ẩn chứa đôi chút hận thù. “Có thể hối hận được không”? Chỉ một câu nói đó, anh tưởng có thể làm cho vết thương xưa lành lặn lại như ban đầu sao? Kết hôn, li hôn, mỗi người mỗi ngả… Những thứ này với anh chỉ là vở kịch sao? Có phải là những đau đớn, khổ sở trước kia của cô đều không nghĩa lí gì, điều quan trọng là bây giờ anh đã hối hận nên cô phải hết sức phối hợp để diễn tiếp vở kịch này?
Đang đùa sao? Anh có đáng để cô phải yêu không hối tiếc như thế không?
“Phải lòng anh, đồng ý lấy anh là quyết định ngu ngốc nhất trong cuộc đời tôi. Xin hỏi, tôi có thể hối hận được không?”
Lúc này, anh vừa mong mỏi thời gian có thể ngưng đọng lại vừa hận thời gian sao lại trôi qua chậm như thế. Lúc nín thở đợi câu trả lời của cô, anh bị giày vò như thể đang trên pháp trường chờ bị lăng trì vậy. Thậm chí Giả Thiên Hạ còn hạ quyết tâm, chỉ cần cô gật đầu, anh có thể từ bỏ mọi thứ, không đắn đo xem có đáng hay không mà lăn xả vào yêu cô, chiều cô. Đáng tiếc, những gì anh nhận được chỉ là nỗi thất vọng vô bờ mà anh không hề liệu trước.
Trước đây anh không bao giờ tin vào cụm từ “càng gian khó càng anh dũng”, thật không ngờ bây giờ đã thấu hiểu hoàn toàn: “Có thể!”
“Cảm ơn anh!”. Rất tốt, coi như đạt được tiếng nói chung.
“Có điều, anh sẽ khiến em không muốn hối hận.”
“Giả Thiên Hạ, tôi nói cho anh biết… tôi cho phép anh được bước vào cuộc đời tôi nhưng điều đó không có nghĩa là cho phép anh được ra ra vào vào!”. Cô hét lên trong bực tức, muốn xuống xe ngay tức thì, đóng cửa và nói lời tạm biệt. Cho dù có chết mệt vì đi bộ xuống núi thì cô cũng quyết không nói thêm bất cứ lời nào với gã đàn ông không biết lí lẽ kia.
Đáng tiếc lúc này tiếng điện thoại của cô bỗng vang lên, cô đưa mắt liếc qua nhìn màn hình di động, tiện thể lườm Giả Thiên Hạ một cái, sau đó mới vội vã nhấc máy.
“Mỹ Mãn, hu hu… Mình đau khổ quá…”
Di động truyền lại giọng nói quen thuộc của Lâm Ái và cả tiếng khóc nghe đau đớn khổ sở của cô khiến cho Mỹ Mãn cũng buồn thảm theo: “Cậu… cậu nói rõ thêm chút nữa xem nào! Có chuyện gì xảy ra thế?”
“Đừng có lại đây, mình không muốn sống nữa, không muốn sống nữa…”
“Không, không… không muốn sống nữa ư?”
“Đúng thế, bọn họ đều khuyên mình nên cắt mạch máu tự sát.”
“Cắt, cắt… cắt mạch? Đừng kích động, đừng kích động! Cậu đang ở đâu thế?”. Nói chuyện với một cô gái đã không còn tỉnh táo, ăn nói lung tung ở đầu dây bên kia, Mỹ Mãn coi như vẫn giữ được một chút bình tĩnh.
“Hội sở, à… 419…”
Cạch!
Điện thoại bị dập, Mỹ Mãn hoảng hốt nhìn sang Giả Thiên Hạ, vô cùng lo lắng nắm chặt lấy áo anh: “Mau, mau đưa tôi tới hội sở 419!”
Hiếm khi có cơ hội nói chuyện được đến mức này, mắt nhìn thấy chỉ cần nỗ lực thêm chút nữa là thắng lợi trong tầm tay rồi, vậy mà lại có người không biết chọn thời điểm quấy rầy anh ngay lúc ấy. Theo tư duy thông thường, Giả Thiên Hạ nên chuyển lời tới cô Lâm Ái đó, đừng có cắt mạch máu mà lãng phí thời gian, hao tài tốn của, có khi đâm đầu vào tường chắc sẽ tốt hơn, tiện đó còn có thể kiểm tra xem đó có phải là công trình bị rút ruột hay không, cũng coi như là trước khi chết cống hiến cho nhân dân chút gì đó hữu ích.
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Giả Thiên Hạ cũng kiềm chế được ý định đó. Tổng hợp lại tất cả mấy bộ phim truyền hình vô vị gần đây, các cẩm nang dạy đàn ông làm thế nào để trở thành ông chồng tốt, hay các cuốn sách đúc rút kinh nghiệm của những cao thủ tình trường… thì những lúc như thế này nên nắm chắc cơ hội mà thể hiện. Cái được gọi là “hoạn nạn gặp chân tình” có lẽ mang chính ý nghĩa này.
Chị em tốt của bà xã gặp nạn, anh chỉ cần nhanh chóng lái xe đưa cô tới, sau đó tìm một cái cớ nào đó rời khỏi đó trước, để cho họ khoảng không gian riêng thể hiện tình bạn tươi đẹp giữa hai người.
“Em thực sự không cần anh phải vào cùng sao?”. Đương nhiên trước khi rời khỏi, vẫn phải tỏ ra quan tâm thích đáng.
“Không cần đâu! Anh còn phải làm thêm giờ, không đúng sao? Cái đó… anh đến, cô ấy sẽ cảm thấy không thoải mái.”
Hiển nhiên là câu trả lời của Mỹ Mãn cũng nằm trong dự kiến của anh. Thiên Hạ mỉm cười gật đầu, bày tỏ rằng mình có thể hiểu được: “Đi vào đi, có chuyện gì không thể ứng phó nổi thì gọi điện cho anh ngay nhé!”
“Được!”. Tuy mới chỉ là một câu nói thôi nhưng cũng đã thực sự khiến Mỹ Mãn cảm thấy ấm lòng.
Sự việc tiến triển hết sức thuận lợi, Giả Thiên Hạ không ngừng nhắc nhở bản thân không nên quá hấp tấp. Đối với những con người gặp mạnh lại càng ương ngạnh như Mỹ Mãn, ép quá thì chẳng khác nào tự tìm đường chết. Những câu nói thân thiết, quan tâm nãy giờ đối với anh đã là sự thay đổi ngoài mức tưởng tượng rồi.
Nghĩ vậy, anh cũng không nói thêm gì, mang theo nụ cười mãn nguyện đi về đài truyền hình làm thêm giờ, dù cho có hay không đều được.
Chỉ đáng tiếc, không có ai nói cho Giả Thiên Hạ biết rằng khi xung quanh “con mồi” còn có những thợ săn khác đang nhăm nhe, chờ thời cơ cướp đoạt thì một vài hành động quan tâm kiểu này là không mấy thích hợp. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc tự tay “cắm sừng” lên đầu mình, lại còn tỏ ra ngây thơ, vô tội, gặp người nào cũng giải thích: Cái đó không phải là… sừng!
Điều không may nữa là bên cạnh Đinh Mỹ Mãn vừa hay lại có một “thợ săn” lão luyện, xuất quỷ nhập thần thật.
Cô vừa bước chân vào hội sở đã nhìn thấy Tiểu Ái đang ngồi ở ghế sô pha gần đó, tay cầm kéo cắt móng tay, nhìn như đang ra sức cào lên cổ tay của mình.
Ánh mắt Mỹ Mãn chuyển ngay qua mấy người bạn đang giương mắt ngồi nhìn Tiểu Ái. Dù có đi hiếp đáp, dằn mặt người khác cũng không nên dẫn bọn này theo, nhìn thấy bạn mình mất mặt vậy mà còn không biết ngăn cản. Cảm giác tức khí dâng trào trong cô, tạo nên một dũng khí khác thường, Mỹ Mãn nhanh chóng bước về phía trước, một tay kéo lấy Tiểu Ái: “Cậu ngồi đây đợi, để mình đi tìm con dao sắc cho cậu!”.
“… Hu hu, Mỹ Mãn, mình thất tình rồi! Hu hu…”. Cho dù đã say tới mức mất hết thần trí nhưng Tiểu Ái vẫn nhanh chóng nhận ra người đứng trước mặt mình lúc này. Giống hệt như sau khi phải chịu uất ức tột cùng lại gặp được người thân vậy, Tiểu Ái nhanh chóng mở lòng, chia sẻ tâm sự, ôm lấy Đinh Mỹ Mãn khóc lóc mãi không thôi.
“Thất, thất… thất tình?”. Mỹ Mãn ngạc nhiên tới mức nói líu lưỡi, cô vỗ nhẹ lên vai bạn mình. Thực lòng cô muốn hỏi thăm xem rốt cuộc là từ lúc nào cô nàng bắt đầu yêu đương? Nhưng do hiện tại tâm trạng của cô bạn đáng kính không mấy ổn định nên Mỹ Mãn quyết định trước hết cứ âu yếm vỗ về đã.
Sau khi Tiểu Ái kể lại đầu đuôi sự việc bằng những lời lẽ lung tung, thứ tự đảo loạn, Đinh Mỹ Mãn bỗng nhiên bừng tỉnh.
Tình cảm giữa phụ nữ với nhau cũng thật lạ lùng: lúc yêu đương ngọt ngào say đắm chưa chắc đã chia sẻ với nhau, biểu hiện triệt để tinh thần võ thuật thượng thừa của môn Wushu Trung Hoa – Thần long thấy đầu không thấy đuôi; đợi đến khi thất tình, bị tổn thương, mới xuất hiện với bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ, khóc lóc ầm ĩ, coi người chị em thân thiết của mình như cha xứ, vừa kể lể nguồn cơn vừa hối hận tột cùng, đôi lúc lại còn thốt ra những lời mắng nhiếc chửi rủa thậm tệ.
Thảo nào mà khoảng thời gian gần đây, mỗi lần Mỹ Mãn gọi cho Tiểu Ái rủ đi ăn khuya, câu trả lời nhận được lúc nào cũng là: “Trời, tớ bận quá, có rất nhiều chương trình phải tham gia, để hôm khác nhé!”. Thậm chí từ trước đến nay, cô còn chưa bao giờ nghe thấy Tiểu Ái nói xem rốt cuộc cô với Tạ Mục Đường đã bắt đầu yêu đương từ lúc nào. Đợi đến khi Mỹ Mãn biết được thông tin thì mọi việc gần như đã đi đến hồi kết rồi!
“Mỹ Mãn à, nhất định cậu phải nghe lời mẹ đấy, nhất định phải nghe nhớ chưa! Hu hu… mẹ tớ đã nói từ lâu rồi, người giống như tớ không nên tìm người đàn ông quá đẹp trai, tốt nhất là nên tìm một đại gia giàu có nào đó rồi gả đi cho rồi… Tóm lại là như vậy mới xứng đôi…”
Mỹ Mãn trợn trừng mắt, chẳng biết đáp lại thế nào, đành phải để cho cô bạn thân thoả sức phát cuồng phát dại vậy! Nghe theo lời mẹ nói? Như vậy có phải là cô cũng nên nghe theo lời mẹ mình, tay nắm tay Giả Thiên Hạ đi kết hôn lại sao?
“Cho cô ấy uống một chút sữa nóng xem tình hình có khả quan hơn không!”
Giọng nói quen thuộc có vẻ quan tâm đã làm nhiễu loạn suy nghĩ lúc này của Mỹ Mãn. Cô quay ngoắt đầu lại, mắt rưng rưng nhìn Lăng Gia Khang bất thình lình xuất hiện ngay bên cạnh mình. Hình như chính anh cũng cảm thấy bất ngờ, ánh mắt mang đầy vẻ ngạc nhiên, sau khi đưa li sữa nóng cho mấy nghệ sĩ dưới quyền, anh mới che giấu sự bất ngờ của mình rồi nói: “Tại sao em lại ở đây?”
“Câu hỏi này phải do em hỏi mới đúng chứ? Anh quay về lúc nào thế?”. Bây giờ là thế nào đây? Cho dù chỉ là bạn bè, ra đi hay trở về thì cũng nên thông báo trước một tiếng mới phải đạo chứ? Quan hệ tốt hơn một chút còn cần phải ra sân bay tiễn đưa hoặc đón về nữa cơ! Có phải người này đang muốn chứng minh cho cô thấy quan hệ của hai người còn chưa tới mức bạn bè thông thường không?
“Là chị Tiểu Ái gọi chị ấy tới đó, bọn em đàn ông con trai chẳng thể quản nổi một người phụ nữ đang điên vì tình. Chị Mỹ Mãn biết cách dỗ dành, hơn đứt bọn em nhiều”. Ánh mắt của mấy người nghệ sĩ tập trung lên hai người, âm thầm cảm thấy có chút gì đó không bình thường, không nhiều lời, họ chỉ lên tiếng để mọi việc được viên mãn.
Người phụ nữ điên vì tình mà họ nói lại phát cuồng lần nữa, sau khi giật lấy li sữa nóng từ tay họ uống vài ngụm thì lại tiếp tục nắm lấy vạt áo của Mỹ Mãn khóc lóc làm loạn: “Mỹ Mãn, bọn mình là bạn bè tốt đúng không? Cậu đã quen biết Tạ Mục Đường lâu rồi, cậu nói thật cho mình biết, rốt cuộc hắn ta có bao nhiêu đàn bà? Cậu nói xem có phải nếu hôm nay mình không đến đây thì chắc là mãi mãi sẽ không biết được sự thật hay không hả? À… cậu biết hắn ta quá đáng đến mức nào không? Đã bị mình bắt quả tang tại trận rồi, dù thế nào đi nữa thì cũng nên giải thích một câu chứ, vậy mà hắn ta lại dám nói: “Hôm nay anh có việc gấp, hôm khác anh sẽ giải thích cặn kẽ lại sau”, sau đó thì… thì… thì lôi con hồ li tinh đó bỏ đi mất!”
Mỹ Mãn tiếp tục im lặng, cô đang suy nghĩ xem có nên nói trắng ra hay không. Tình trạng hiện nay của Tiểu Ái đã rất gay go rồi, nói ra có phải là càng thêm dầu vào lửa không nhỉ?
“Ồ… mọi người nói xem, đợi tới lúc hắn ta tới tìm mình để giải thích, liệu có nên nghe hay không? Nói không chừng hắn ta thực sự có chuyện gì khó nói thành lời, khó có thể giải thích ngay tại trận thì sao? Không phải có câu nói: người đàn ông dù có trăng hoa, lăng nhăng đến đâu thì cũng có lúc si tình, hay yêu thương một người thật lòng ư?”
Một loạt luận điểm mà Lâm Ái đưa ra đã đánh vào đúng chỗ “đau” nhất trong lòng Đinh Mỹ Mãn. Chỉ trong một khoảnh khắc đó thôi, cô cảm thấy dường như đang nhìn thấy chính mình trước đây. Tình yêu đúng là thứ biết cách giày vò con người, ta sẽ chú ý, quan tâm đến từng lời nói, thậm chí từng thay đổi dù nhỏ nhất của người kia, thế nhưng cuối cùng lại không đành lòng, không kiềm chế được mà tha thứ cho họ. Ta luôn tưởng rằng đối với tên đàn ông thối tha đó, mình là đặc biệt, là độc nhất vô nhị, đường đường nghĩ rằng có thể thay đổi được anh ta. Nhưng mãi sau này mới biết, người hoàn toàn bị thay đổi, cải tạo lại chính là mình.
“Cậu ngốc nghếch quá! Lẽ nào cậu chưa bao giờ nghe câu “đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy” sao? Vậy mà mình còn tưởng cậu tinh tường hơn mình chứ! Tạ Mục Đường là “tử đảng”[18] với Giả Thiên Hạ đó! “Tử đảng” là gì biết không, là bạn thân đến mức không còn gì thân hơn, đó chính là có gái thì cùng tán mà muốn phụ bạc thì cũng rủ nhau cùng phụ bạc, hiểu chưa? Loại đàn ông như thế sao cậu lại có thể yêu chứ? Nói không chừng bất cứ địa điểm nào, thời gian nào cũng có thể có một người phụ nữ lạ mặt tay bế đứa con tìm đến bắt đền cũng nên!”. Càng nghĩ càng tức, Mỹ Mãn chẳng thể nào kìm nén được tức giận, lúc này trông cô còn phấn khích hơn cả Tiểu Ái.
“Cậu hét lớn như thế định doạ chết người à?”. Giật mình vì tiếng hét của bạn, Tiểu Ái cũng quyết không chịu thua kém mà hùng hồn đứng dậy: “Cậu không phải cũng bỏ qua một Lăng Gia Khang tuyệt vời không yêu, cuối cùng lại chạy về lựa chọn Giả Thiên Hạ hay sao?”.
“Hử?”. Chuyện giữa phụ nữ với nhau vốn dĩ Lăng Gia Khang không định chen vào, tuy nhiên Tiểu Ái đã nói chuyện thẳng thừng như thế, anh tất nhiên cũng không thể im lặng không lên tiếng đính chính được: “Anh chưa từng theo đuổi cô ấy.”
Đến lúc này, Mỹ Mãn gần như cứng họng, chẳng nói được gì, cứ nghĩ tới tối nay suýt nữa tự gieo mình vào bể khổ, trong lòng cô không khỏi thấy sợ hãi. Nóng nảy, kích động quả nhiên rất có thể hại chết người. Thế nhưng, cô thực sự có quyền để chọn lựa hay sao? Ánh mắt Mỹ Mãn trở nên hiền hoà hơn, miệng chu ra phản bác: “Tình cảnh của hai chúng ta khác nhau mà! Không phải người ta thường nói, người phụ nữ đã li hôn thì không khác nào hàng giảm giá hay sao? Bây giờ mình chỉ là mặt hàng giảm giá kém chất lượng mà thôi! Cậu thì hoàn toàn khác, gái còn son đương nhiên phải lựa chọn cẩn thận rồi, mắt phải tinh tường, phải nhìn cho kĩ, tốt nhất là mang theo chiếc đèn pha lớn để soi cho chắc!”
“Đinh Mỹ Mãn, cậu từ triều đại phong kiến nào vượt thời gian đến đây thế?”. Tiểu Ái không nhịn được, phải hét lên. Lại còn tự xưng là hàng giảm giá, kém chất lượng chứ! Bây giờ đã là thời đại nào rồi, ai còn có suy nghĩ cổ hủ, lỗi thời ấy nữa!
“Mình đã bao giờ nói là sẽ quay lại với anh ta đâu! Tại sao cậu lại lôi mình vào chuyện này? Người bị thất tình bây giờ là cậu cơ mà!”. Lúc nói ra câu này, Mỹ Mãn vẫn không che giấu nổi sự chột dạ. Nếu như Tiểu Ái không thất tình đúng lúc này thì nói không chừng cô đã làm chuyện ngốc nghếch rồi.
“Đúng thế, mình thất tình rồi! Hu hu… Thất tình rồi… Ngày mai phải sống thế nào đây?”. Dẫu là một nữ nhân sự nghiệp lẫy lừng hay là một phụ nữ lí trí khi nói về chuyện tình cảm thì kiểu gì trong đời cũng có một vài lần mù quáng vì tình yêu. Cho dù đó là Lâm Ái, người đã từng hùng hồn phát biểu đanh thép rằng chẳng có ai rời khỏi ai mà sẽ sống không nổi cũng không nằm ngoại lệ, cũng đành phải suy sụp trước mặt một người yếu đuối như Mỹ Mãn mà thôi. “Lúc mới chia tay Giả Thiên Hạ, cậu đã nghĩ gì?”
Ai nói Lâm Ái là người điên vì tình? Riêng Lăng Gia Khang lại cảm thấy khác, rõ ràng lúc uống rượu say, cô trở nên sâu sắc hơn nhiều. Không những lời lẽ thẳng thắn mà ngay cả những câu hỏi cũng hết sức nhạy bén, khí thế.
“Lúc đó mình đã nghĩ chỉ có một mình thì làm thế nào mà thay được bóng đèn”. Mỹ Mãn trả lời rất thẳng thắn. Sau này cô mới biết, thì ra chỉ cần mua một chiếc thang về là có thể giải quyết được vấn đề này.
“Hử… Vậy sau đó thì sao?”. Chưa có được câu trả lời thỏa mãn, Tiểu Ái quyết không thoả hiệp, càng ngày càng tò mò hơn.
“Thì làm cách nào để mua được nước mắm ngon, rốt cuộc loại mới cất hay cất lâu rồi có gì khác biệt chứ?”
“… Ồ, vậy thì tình cảnh của chúng ta đúng là hoàn toàn khác nhau đấy, hu hu… hu hu… Ngày mai tôi phải làm thế nào để sống tiếp đây?”. Tiểu Ái đành từ bỏ, hai con người có chỉ số IQ ở hai mức độ chênh lệch không thể nào nói chuyện cùng “ngôn ngữ” được.
“Trước tiên hãy đưa cô ấy về nhà đi!”. Đưa tay day nhẹ lên thái dương có phần đau nhức, Lăng Gia Khang nhìn về phía cô trợ lí của Tiểu Ái, đặc biệt dặn dò: “Nhất định phải cẩn thận đám phóng viên đấy nhé!”
“Dạ.”
“Đợi… đợi chút đã!”. Nghĩ tới việc về nhà quá sớm lại phải đối mặt với Giả Thiên Hạ, lại sợ mình sẽ không kiềm chế được, Mỹ Mãn nhất nhất ngăn cản cô trợ lí đó: “Cứ giao cho chị! Để chị đưa Tiểu Ái về nhà cho!”
“Đưa cô ấy về bằng xe đạp của em ư?”. Lăng Gia Khang không ngại nhắc nhở.
Hôm nay cô không hề đến đây bằng xe đạp.
“Em còn sợ trợ lí của Tiểu Ái không chăm sóc tốt cho cô ấy à?”
Anh chỉ còn thiếu nước nói thẳng ra, người ta là chuyên nghiệp, em sao mà sánh được nữa thôi.
Bị chặn họng một lần nữa, Mỹ Mãn đành đứng giương mắt nhìn cô trợ lí cẩn trọng đưa Tiểu Ái rời khỏi hội sở 419.
Ai cũng biết rõ lúc này “lão đại” nhà họ đang muốn có được không gian riêng, trước tiên là đưa Tiểu Ái đang điên vì tình đi, sau đó đến lượt bọn họ phải tự biết thân biết phận mà rời khỏi. Thế là đợi đến lúc Đinh Mỹ Mãn tỉnh táo lại, cô mới hoảng hồn phát hiện ra, trước đó nơi đây vẫn còn đông đúc, náo nhiệt mà giờ chỉ còn lại một mình cô và Lăng Gia Khang. Cô bỗng cảm thấy không khí tự nhiên, thoải mái giữa hai người họ trước kia hình như không còn nữa, phải chăng do họ đã quá lâu rồi không gặp nhau?
“Lại đây nào!”. Tất nhiên không thể nào tránh khỏi ngại ngùng nhưng Lăng Gia Khang không muốn từ giờ trở đi cứ như vậy với cô nên đã lên tiếng phá vỡ không khí yên lặng.
“Cái đó… Anh quay về từ lúc nào thế? Tại sao không thông báo trước một câu cho em…”. Đây là một câu mở đầu hết sức vụng về.
“Anh vừa mới về thôi. Ngồi gần lại đây, cách xa như vậy nói chuyện mệt mỏi lắm!”. Anh cố tỏ ra nhẫn nại, nhắc lại câu trả lời thêm lần nữa.
Mỹ Mãn không còn thấy ngại ngùng như trước đó nữa, liều lĩnh ngồi gần về phía bên cạnh anh.
“Gần đây em rất bận sao?”. Trước tiên anh vẫn tỏ ra khách khí và lịch sự. Cố tình đích thân ra nước ngoài giải quyết công việc, chẳng qua là vì anh muốn cách xa cô một chút, mong muốn tình cảm dành cho cô giảm bớt đi đôi phần. Hình như cũng có chút hiệu quả thì phải, anh không muốn những công sức trước kia của mình đều như muối bỏ bể.
“Ồ, em vẫn ổn cả”. Mỹ Mãn không nghĩ ngợi nhiều, chỉ coi đó là một câu thăm hỏi bình thường giữa bạn bè với nhau mà thôi.
Vài từ ngữ giản đơn, thản nhiên đó đã khuấy động tình cảm vốn tưởng đã bình lặng của anh: “Vẫn ổn cả? Vẫn ổn cả mà em không biết đường gọi điện thăm hỏi anh lấy một câu à?”
“Hả?”. Cái này cô thực sự chưa hề nghĩ tới.
Thôi bỏ đi, vấn đề này không cần thiết phải bàn luận, chỉ tự chuốc giận vào mình mà thôi. “Những lời Giả Thiên Hạ nói đều là thật sao?”
“Ai mà biết được anh ta thế nào chứ? Chí ít thì em cũng không đồng ý!”. Vào những thời khắc “nguy nan”, Mỹ Mãn thường tỏ ra khá thông minh. Ví dụ như khi vừa nghe xong câu hỏi của Lăng Gia Khang, cô đã nghĩ ngay tới vấn đề kết hôn lại với Giả Thiên Hạ.
Thường thì những câu trả lời ra sức phủ nhận như thế này lại càng khiến người nghe cảm thấy nghi ngờ. Lăng Gia Khang im lặng, cố gắng tự nhủ đừng quá để tâm. Anh đối với cô nhiều lắm cũng chỉ là có chút “cảm tình” mà thôi, không gặp mặt cũng không đến nỗi quá nhớ nhung. Ừ, đúng là như vậy! Cho dù lúc ở cạnh cô, nhịp tim có hơi thất thường, hơi thở cũng gấp gáp hơn, cũng chẳng qua là do tiếng nhạc nhảy xập xình, ồn ã ở quán bar gây ra thôi mà…
“Đi thôi, ra ngoài đi dạo cho thoáng!”
“Hả? Đi đâu cơ chứ?”
“Ở đâu ra mà lắm câu hỏi thế? Đi thôi!”.
Tất cả các trạng thái trên của cô đã cho thấy rõ, anh nên cách xa cô một chút, càng xa càng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.