Mỹ Nhân Ngọt Ngào Xuyên Thành Trà Xanh Pháo Hôi Được Đoàn Sủng Trong Niên Đại Văn
Chương 1:
Tử Y
09/06/2024
Nguyễn Nhu Mễ chạy hụt hơi trong một cánh đồng ngô.
Không xa, một người đàn ông trẻ đeo kính gọng đen đang nhìn cô từ xa, đầy vẻ kinh ngạc: "Nhu Mễ, cuối cùng em cũng đến rồi."
Nghe vậy, Nguyễn Nhu Mễ khựng lại, mơ à? Sao cô lại mơ thấy cảnh trong tiểu thuyết mình thức đêm đọc tối qua thế này.
Cô đang ngẩn người thì người đàn ông trẻ đeo kính gọng đen đã sải bước đến gần cô, thâm tình nói: "Anh đợi em lâu lắm rồi."
Bàn tay bị người ta nắm lấy, trơn tuột khiến Nguyễn Nhu Mễ hơi khó chịu, có chút cảm giác chân thực.
Cô mở to đôi mắt hạnh nhân, trong đầu nhanh chóng hiện ra tên của người đàn ông, mắng:
"Hứa Thanh Tô, anh buông tay ra!" Rõ ràng là khó chịu nhưng giọng nói mềm mại như thiếu nữ Giang Nam, khiến người ta vui vẻ.
Đây không phải giọng của cô, Nguyễn Nhu Mễ kinh ngạc mím môi, không dám nói thêm gì nữa.
Hứa Thanh Tô không nhận ra điều bất thường, cảm giác bàn tay như ngọc biến mất, anh ta thất vọng nói:
"Vậy chúng ta đi ngay bây giờ, nếu không đi nữa thì không kịp mất, nếu bị giữ lại ở Tô Thị, ngày mai em sẽ..." phải đi xem mắt rồi.
——Ngoài anh ta ra, còn ai có thể giúp cô chứ? Cô nhất định sẽ đi cùng anh ta.
"Hứa Thanh Tô, tôi sẽ không đi cùng anh đâu."
Nguyễn Nhu Mễ vô thức thốt ra, cô đã biết đây là nơi nào rồi.
Cô xuyên sách rồi, xuyên tới hiện trường đội nón xanh cho nam chính.
Câu nói này của cô như nước lạnh dội vào sự phấn khích của Hứa Thanh Tô, giọng anh ta cao hơn vài phần:
"Không đi? Không đi thì em định xem mắt vào ngày mai à? Em muốn kết hôn với tên tư bản xấu xa kia, tương lai ở trong chuồng bò, bị mọi người chửi rủa sao?"
Chửi rủa sao? Vậy cũng tốt hơn là chết sớm chứ! Nguyễn Nhu Mễ nghĩ thầm.
Trong sách, nguyên chủ trốn tránh việc xem mắt với con nhà tư bản Cố Đình Lan nên đã đi cùng Hứa Thanh Tô vào đêm hôm trước. Là pháo hôi đội nón xanh cho nam chính Cố Đình Lan ngay từ đầu, đương nhiên sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Sau khi nguyên chủ và Hứa Thanh Tô xuống núi cùng lên một chiếc xe tải, xe tải bị lật, nguyên chủ chết tại chỗ.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Nhu Mễ toát mồ hôi lạnh, sắp xếp lại cốt truyện tiếp theo, tức là bỏ trốn thì lật xe, lật xe thì chết.
Bây giờ cô đã ở trên đường bỏ trốn, còn cách thời điểm lật xe chết chưa đầy ba tiếng!
Nguyễn Nhu Mễ hít một hơi thật sâu, cô muốn sống thật tốt.
Cô tuyệt đối không thể đi cùng Hứa Thanh Tô.
Không xa, một người đàn ông trẻ đeo kính gọng đen đang nhìn cô từ xa, đầy vẻ kinh ngạc: "Nhu Mễ, cuối cùng em cũng đến rồi."
Nghe vậy, Nguyễn Nhu Mễ khựng lại, mơ à? Sao cô lại mơ thấy cảnh trong tiểu thuyết mình thức đêm đọc tối qua thế này.
Cô đang ngẩn người thì người đàn ông trẻ đeo kính gọng đen đã sải bước đến gần cô, thâm tình nói: "Anh đợi em lâu lắm rồi."
Bàn tay bị người ta nắm lấy, trơn tuột khiến Nguyễn Nhu Mễ hơi khó chịu, có chút cảm giác chân thực.
Cô mở to đôi mắt hạnh nhân, trong đầu nhanh chóng hiện ra tên của người đàn ông, mắng:
"Hứa Thanh Tô, anh buông tay ra!" Rõ ràng là khó chịu nhưng giọng nói mềm mại như thiếu nữ Giang Nam, khiến người ta vui vẻ.
Đây không phải giọng của cô, Nguyễn Nhu Mễ kinh ngạc mím môi, không dám nói thêm gì nữa.
Hứa Thanh Tô không nhận ra điều bất thường, cảm giác bàn tay như ngọc biến mất, anh ta thất vọng nói:
"Vậy chúng ta đi ngay bây giờ, nếu không đi nữa thì không kịp mất, nếu bị giữ lại ở Tô Thị, ngày mai em sẽ..." phải đi xem mắt rồi.
——Ngoài anh ta ra, còn ai có thể giúp cô chứ? Cô nhất định sẽ đi cùng anh ta.
"Hứa Thanh Tô, tôi sẽ không đi cùng anh đâu."
Nguyễn Nhu Mễ vô thức thốt ra, cô đã biết đây là nơi nào rồi.
Cô xuyên sách rồi, xuyên tới hiện trường đội nón xanh cho nam chính.
Câu nói này của cô như nước lạnh dội vào sự phấn khích của Hứa Thanh Tô, giọng anh ta cao hơn vài phần:
"Không đi? Không đi thì em định xem mắt vào ngày mai à? Em muốn kết hôn với tên tư bản xấu xa kia, tương lai ở trong chuồng bò, bị mọi người chửi rủa sao?"
Chửi rủa sao? Vậy cũng tốt hơn là chết sớm chứ! Nguyễn Nhu Mễ nghĩ thầm.
Trong sách, nguyên chủ trốn tránh việc xem mắt với con nhà tư bản Cố Đình Lan nên đã đi cùng Hứa Thanh Tô vào đêm hôm trước. Là pháo hôi đội nón xanh cho nam chính Cố Đình Lan ngay từ đầu, đương nhiên sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Sau khi nguyên chủ và Hứa Thanh Tô xuống núi cùng lên một chiếc xe tải, xe tải bị lật, nguyên chủ chết tại chỗ.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Nhu Mễ toát mồ hôi lạnh, sắp xếp lại cốt truyện tiếp theo, tức là bỏ trốn thì lật xe, lật xe thì chết.
Bây giờ cô đã ở trên đường bỏ trốn, còn cách thời điểm lật xe chết chưa đầy ba tiếng!
Nguyễn Nhu Mễ hít một hơi thật sâu, cô muốn sống thật tốt.
Cô tuyệt đối không thể đi cùng Hứa Thanh Tô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.