Mỹ Nhân Nõn Nà Ở Năm 80 [Xuyên Thư]

Chương 38: Ra oai (2)

Thanh Xuân Thị Kim Sắc Tỏa Liên

16/05/2024

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trong lòng Diêm Trạch Dương vốn dĩ không hề có khái niệm như vậy, trong quân đội nhưng tân binh thường gặp vấn đề về tư thế đứng, cơ bản là mông đều không có thu vào được, anh huấn luyện những người khác như vậy là bình thường. Nhưng bị Ôn Hinh cười nói như vậy anh cũng bất giác ngộ ra nam nữ không giống nhau.

Một thân quân trang như Diêm Trạch Dương lập tức cảm thấy không tự tại hắng giọng lên một cái, anh cho rằng sự khó chịu này là do phòng bếp vừa nhỏ vừa chật gây ra.

Đổi lại nhưng người phụ nữ khác đứng trước mặt anh thì sẽ xấu hổ, khép nép, rụt vai, không thì cũng cúi đầu, sợ rằng ngay cả ngẩng đầu nhìn anh cũng không dám.

Nhưng anh nhìn về phía đối diện phát hiện Ôn Hinh ánh mắt tràn đầy ý cười đang nhìn anh.

Diêm Trạch Dương bị nhìn như vậy liền lập tức ném lại một câu: “Cô nghiêm túc lại cho tôi, cái gì mà mặc đồ không đẹp? Cô xem cô đang mặc cái gì? Cài nút quần áo lại cho tôi."

Ôn Hinh “...” Anh là ác quỷ à?

Vào những ngày hè nóng nực cô hận không thể mặc quần ngắn, mặc càng ít càng tốt, kết quả đến giờ vẫn còn phải mặc quần dài, cái này cũng có thể cho qua, lại còn bắt cài nút áo lên tới trên cổ, có bị điên không? Nút áo của cô chỉ có cởi ra cái cái thôi đó.

Diêm Trạch Dương cũng không để cô có cơi hội trả lời, chỉ vào cái túi mà anh mang về: “Ở quê gửi lên, cô lột sạch cho tôi."

Vỏ? Ôn Hinh xem cái túi đựng không biết bao nhiêu đồ, thuận tiện mở ra xem.

Hạt dẻ nâu? Mỗi hạt to hơn ngón tay cái một chút, trong túi đựng khoảng mấy chục cân.

Vẻ mặt Ôn Hinh sửng sốt, trong lòng có chút tức giận. Đồ xấu xa, cái này có khác gì với việc cầm một túi đậu nành đổ vào trong đại viện bắt cô đi nhặt. Ôi không! Lột vỏ cáng đáng sợ! Cái này là chỉnh người đây mà!

Diêm Trạch Dương thấy cô cầm cái túi ném vào, túc giận nhìn nó, hai má ửng hồng. Nhưng chuyện như này, cả hai đều biết lại không nói ra, đây là nghĩa vụ của bảo mẫu, cô ở lại hay đi là việc của cô, ở lại thì ngoan ngoãn làm việc.

Nhìn thấy bộ dạng của cô, khóe miệng anh cong lên vui vẻ, quay người rồi đi trước khi đi còn đắc chí phân phó: “Liệu trong hai ngày phải lột xong, trời nay nóng bức dễ ra dầu, đừng có mà làm biếng." Nói xong quay người rời khỏi nhà bếp đi lên lầu.



Ây dô, thật là khiến Ôn Hinh tức chết mà, nhân vật chính trong sách rõ ràng được xây dựng là người khí chất trời cho, nghiên khắc hào phóng của một người lính thuộc thế Hồng Nhị Đại, nhưng thực tế anh lại là người nhỏ mọn, thù vặt xấu tính.

Có phải là sáng ăn không no không?

Đoàn trưởng Diêm lên lầu được một nửa thì quay đầu lại nhìn, thấy người trong phòng bếp đang ra sức đạp vô cái túi, liền hắng nhẹ một tiếng rồi chậm rãi đi lên lầu.

...

Ôn Hinh tức mình đạp cái túi, nghĩ lại, anh ta bắt mình lột vỏ thì mình lột hết à? Nhiều như vậy, tôi mà không bóc hết thì anh làm gì được tôi?

Điều này khiến cô nhận thức được nguy hiểm, cô đã nghe ngóng được từ chỗ của Lý Vệ Hồng rồi, muốn đi ra ngoài cần có thư xác minh, bức thư này gần giống với chứng minh thư thời nay, bất luận là làm khách hay tìm công việc, làm bất cứ việc gì cũng phải cần có cái này để chứng minh, không có nó thì không làm được gì cả.

Nhưng thư chứng minh không giống chứng minh thư, nó không phải vô hạn giống chứng minh thư, mà là có thời hạn nhất định: mấy ngày, nửa tháng, một tháng, quá hạn thì không có hiệu lực nữa rồi.

Đây là cái quy định rách nát gì vậy, Ôn Hinh châm biếm, lẽ nào không có cách nào tồn tại mà không có thư chứng minh hay sao? Ý của Lý Vệ Hồng là muốn cô giống như cô nhờ cậy nhà người thân, tất cả ăn mặc, nơi ở đều có người thân quản thúc, cơ bản cũng không cần dùng đến thư chứng minh.

Nhưng Ôn Hinh kiếm đâu ra một người thân như vậy, cô lại là một mình xuyên đến đây.

Lý Vệ Hồng cũng bấn loạn trước câu hỏi của cô, việc như này không phải tất cả người trong thành phố đều biết hay sao? Ôn Hinh nhìn rất giống người trong thành phố nha, chứ không giống cô là một cô gái từ nông thôn lên, cô ấy đáng nhẽ ra còn hiểu hơn cô chứ nhỉ? Tại sao lại đi hỏi cô nhỉ?

Ôn Hinh khó lắm mới tìm được một người để hỏi, chắc chắn sẽ hỏi cho ra rõ ràng: “Nếu như người này muốn đi ra ngoài, lại muốn ở đó lâu dài thì nên làm thế nào?"

Lý Vệ Hồng nghĩ đến nửa ngày: “Chỉ còn cách là gả đi hoặc là mua nhà bên đó mới có thể dời hộ khẩu qua đó, anh mình cưới chị dâu là người trong thành, nên giờ ở trong thành luôn rồi. Trong thôn có một nhà, con trai mua nhà trong thành phố liền chuyển lên đó sống luôn rồi."

Mắt Ôn Hinh sáng lên, đúng rồi, nhà!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mỹ Nhân Nõn Nà Ở Năm 80 [Xuyên Thư]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook