Mỹ Nhân Ốm Yếu Xuống Nông Thôn, Bị Sói Con Nhà Đại Đội Trưởng Nhìn Trúng
Chương 5: Nỗi Buồn Của Nhà Họ Lâm
Kiều Khí Điện Hạ
25/08/2024
Lâm Hâm ăn xong hai quả, còn lại một quả không chịu ăn nữa. Cậu cứ mãi dụ dỗ Lâm Khê ăn thêm chút nữa.
Lâm Khê vừa cảm động lại vừa ngại ngùng, dù sao linh hồn cô cũng đã 23 tuổi, được cậu em trai 14 tuổi dỗ ăn, thật sự có chút khó xử.
May mắn là lúc này mẹ Lâm bước vào, giải vây cho Lâm Khê, cô liền làm nũng, bảo mẹ ăn nốt quả trứng còn lại.
Mẹ Lâm nhận lấy, xoa đầu cô, từ từ ăn hết chỗ trứng còn lại. Lâm Khê vốn hiểu chuyện, trước đây cũng luôn tìm cách nhường trứng lại cho gia đình.
Bây giờ Lâm Khê đã đổi linh hồn, người nhà họ Lâm cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Mẹ Lâm nhìn ánh mắt đầy yêu thương của hai đứa con, lòng cảm thấy ấm áp. Bà ôm cả hai đứa vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Là lỗi của mẹ, đã để các con phải chịu ấm ức.”
Lâm Khê và Lâm Hâm ôm chặt lấy mẹ, hy vọng có thể an ủi bà phần nào.
Sau khi ổn định cảm xúc, mẹ Lâm bắt đầu nói về kế hoạch của mình với Lâm Khê.
“Tiểu Khê à, là lỗi của mẹ không để ý, để Lâm Xuyến hại con.
Con đừng sợ, ba con đã đi tìm các chiến hữu của ông ấy rồi, xem có thể gạch tên con khỏi danh sách được không.”
Nhìn khuôn mặt hốc hác của mẹ, Lâm Khê không nỡ phá vỡ hy vọng của bà, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Cô không tin rằng ba Lâm có thể tìm cách gạch tên cô, dù sao gia đình họ Lâm cũng chỉ là một gia đình bình thường, và việc ngăn cản lệnh đi nông thôn là rất khó.
Nhưng nhìn vào tấm lòng thương con của mẹ Lâm, cô thật sự không thể nói những lời làm bà mất tinh thần.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Lâm Khê và Lâm Hâm, mẹ Lâm ra ngoài chuẩn bị bữa tối cho cả nhà.
Trời đã tối hẳn, mẹ Lâm lo lắng nhìn ra ngoài. Bà đặt tất cả hy vọng vào ba Lâm.
Nhưng tiếc thay, cuối cùng bà vẫn phải thất vọng.
Cuối cùng, trong sự mong chờ của mẹ Lâm, Lâm Kiến Quân đẩy xe đạp trở về. Nhưng nhìn dáng vẻ thất thần của ông, mẹ Lâm đã hiểu ra.
Bà ngồi phịch xuống đất, nước mắt lập tức tuôn rơi. Ba Lâm nhìn thấy vợ đau khổ, chỉ có thể ôm chặt lấy bà.
Lâm Khê và Lâm Hâm nghe thấy động tĩnh bên ngoài, vội vàng chạy ra. Nhìn thấy cha mẹ đau buồn, Lâm Hâm cũng không khỏi đỏ mắt.
Dù còn nhỏ, nhưng cậu biết, chị cả đã lén đăng ký cho chị hai đi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.
Trong khu của họ có nhiều anh chị lớn cũng đi làm thanh niên trí thức, mỗi lần Tết về thăm nhà, cậu đều thấy họ thật đáng thương, hoàn toàn thay đổi.
Vì vậy, khi cậu nghe lén cha mẹ mắng chị cả, cậu đã vô cùng kinh ngạc. Cậu không hiểu sao chị cả lại làm như vậy, rõ ràng chị hai đã rất đáng thương rồi.
Cậu quay lại nhìn, thấy chị hai đang bám vào khung cửa, trông như sắp ngã.
Sức khỏe chị hai không tốt, nhưng rất dịu dàng, tốt với cậu, rất quan tâm cậu.
Ngược lại chị cả rõ ràng hơn tuổi chị hai nhưng lại thường xuyên cãi nhau với cậu.
Mỗi lần hễ có tranh chấp, chị cả liền mách ba khiến cậu bị đánh.
Cậu không thích chị cả chút nào.
Chuyện lần này chị cả làm càng khiến cậu không thể nào hiểu nổi. Cậu hạ quyết tâm, sau này sẽ không bao giờ để ý đến chị cả nữa.
Cậu ngẩng đầu nhìn Lâm Khê, kiên định nói:
"Chị hai, sau này em sẽ đối tốt với chị hơn. Chị đừng buồn, em lớn rồi sẽ bảo vệ chị."
Lâm Khê mỉm cười, dịu dàng đáp lại. Rồi bước những bước chân chậm rãi đi về phía ba mẹ.
Ba mẹ Lâm nhìn thấy hai con ra, vội vàng lau nước mắt. Mẹ Lâm nhanh chóng đi vào bếp dọn thức ăn.
Lâm Khê vừa cảm động lại vừa ngại ngùng, dù sao linh hồn cô cũng đã 23 tuổi, được cậu em trai 14 tuổi dỗ ăn, thật sự có chút khó xử.
May mắn là lúc này mẹ Lâm bước vào, giải vây cho Lâm Khê, cô liền làm nũng, bảo mẹ ăn nốt quả trứng còn lại.
Mẹ Lâm nhận lấy, xoa đầu cô, từ từ ăn hết chỗ trứng còn lại. Lâm Khê vốn hiểu chuyện, trước đây cũng luôn tìm cách nhường trứng lại cho gia đình.
Bây giờ Lâm Khê đã đổi linh hồn, người nhà họ Lâm cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Mẹ Lâm nhìn ánh mắt đầy yêu thương của hai đứa con, lòng cảm thấy ấm áp. Bà ôm cả hai đứa vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Là lỗi của mẹ, đã để các con phải chịu ấm ức.”
Lâm Khê và Lâm Hâm ôm chặt lấy mẹ, hy vọng có thể an ủi bà phần nào.
Sau khi ổn định cảm xúc, mẹ Lâm bắt đầu nói về kế hoạch của mình với Lâm Khê.
“Tiểu Khê à, là lỗi của mẹ không để ý, để Lâm Xuyến hại con.
Con đừng sợ, ba con đã đi tìm các chiến hữu của ông ấy rồi, xem có thể gạch tên con khỏi danh sách được không.”
Nhìn khuôn mặt hốc hác của mẹ, Lâm Khê không nỡ phá vỡ hy vọng của bà, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Cô không tin rằng ba Lâm có thể tìm cách gạch tên cô, dù sao gia đình họ Lâm cũng chỉ là một gia đình bình thường, và việc ngăn cản lệnh đi nông thôn là rất khó.
Nhưng nhìn vào tấm lòng thương con của mẹ Lâm, cô thật sự không thể nói những lời làm bà mất tinh thần.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Lâm Khê và Lâm Hâm, mẹ Lâm ra ngoài chuẩn bị bữa tối cho cả nhà.
Trời đã tối hẳn, mẹ Lâm lo lắng nhìn ra ngoài. Bà đặt tất cả hy vọng vào ba Lâm.
Nhưng tiếc thay, cuối cùng bà vẫn phải thất vọng.
Cuối cùng, trong sự mong chờ của mẹ Lâm, Lâm Kiến Quân đẩy xe đạp trở về. Nhưng nhìn dáng vẻ thất thần của ông, mẹ Lâm đã hiểu ra.
Bà ngồi phịch xuống đất, nước mắt lập tức tuôn rơi. Ba Lâm nhìn thấy vợ đau khổ, chỉ có thể ôm chặt lấy bà.
Lâm Khê và Lâm Hâm nghe thấy động tĩnh bên ngoài, vội vàng chạy ra. Nhìn thấy cha mẹ đau buồn, Lâm Hâm cũng không khỏi đỏ mắt.
Dù còn nhỏ, nhưng cậu biết, chị cả đã lén đăng ký cho chị hai đi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.
Trong khu của họ có nhiều anh chị lớn cũng đi làm thanh niên trí thức, mỗi lần Tết về thăm nhà, cậu đều thấy họ thật đáng thương, hoàn toàn thay đổi.
Vì vậy, khi cậu nghe lén cha mẹ mắng chị cả, cậu đã vô cùng kinh ngạc. Cậu không hiểu sao chị cả lại làm như vậy, rõ ràng chị hai đã rất đáng thương rồi.
Cậu quay lại nhìn, thấy chị hai đang bám vào khung cửa, trông như sắp ngã.
Sức khỏe chị hai không tốt, nhưng rất dịu dàng, tốt với cậu, rất quan tâm cậu.
Ngược lại chị cả rõ ràng hơn tuổi chị hai nhưng lại thường xuyên cãi nhau với cậu.
Mỗi lần hễ có tranh chấp, chị cả liền mách ba khiến cậu bị đánh.
Cậu không thích chị cả chút nào.
Chuyện lần này chị cả làm càng khiến cậu không thể nào hiểu nổi. Cậu hạ quyết tâm, sau này sẽ không bao giờ để ý đến chị cả nữa.
Cậu ngẩng đầu nhìn Lâm Khê, kiên định nói:
"Chị hai, sau này em sẽ đối tốt với chị hơn. Chị đừng buồn, em lớn rồi sẽ bảo vệ chị."
Lâm Khê mỉm cười, dịu dàng đáp lại. Rồi bước những bước chân chậm rãi đi về phía ba mẹ.
Ba mẹ Lâm nhìn thấy hai con ra, vội vàng lau nước mắt. Mẹ Lâm nhanh chóng đi vào bếp dọn thức ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.