Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 886: À… Hôm qua không cẩn thận đã đột phá (1)

Lý Hồng Thiên

27/08/2021

 

 

Bộ Phương thả thái đao trong tay xuống, sau đó vẫy vẫy nước đọng trên tay, quay đầu nhìn về phía sau lưng Dương Mỹ Cát và ma nữ An Sinh.

 

Giờ phút này, hai người đang tập trung tinh thần luyện tập kỹ thuật xắt rau và nấu nướng đồ ăn.

 

Các món ăn bọn họ nấu không phải các món mà thực khách gọi, mà chính là nhiệm vụ Bộ Phương giao cho họ, để bọn họ luyện tập nấu nướng, quen thuộc cảm giác nấu ăn.

 

Thật ra trù nghệ, cũng là cả một quá trình, khi thực hành nhiều hơn thì trình độ nấu ăn tự nhiên cũng sẽ tiến bộ, chú ý một số chi tiết cũng có thể tiến dần từng bước.

 

Tuy nhiên việc tiến dần từng bước này đối với Bộ Phương mà nói là còn chưa đủ, yêu cầu của hắn đối với học đồ rất nghiêm khắc, vì vậy đương nhiên là không để hai người vượt qua dễ dàng như vậy.

 

Sau khi đi quanh bếp lò của hai người một lúc, cuối cùng Bộ Phương mặt không cảm xúc gật gật đầu.

 

Nhìn hai người tập trung tinh thần, Bộ Phương không khỏi nhớ đến Thanh Phong Đế Quốc phía xa kia, hai vị học đồ đầu bếp ở tiểu điếm Phương Phương kia, Tiếu Tiểu Long và Vũ Phù.

 

Không biết trù nghệ của hai tên gia hỏa này đã đạt tới trình độ nào rồi.

 

Xoa xoa huyệt thái dương của chính mình, Bộ Phương cũng không nghĩ tới nữa, bây giờ chưa phải thời điểm để trở về Thanh Phong Đế Quốc, ngược lại Bộ Phương có chút mong chờ, chờ đến khi hắn trở về, không biết hai tiểu gia hỏa kia sẽ cho hắn kinh ngạc gì.

 

Ra khỏi nhà bếp, Bộ Phương đi vào trong tửu lâu.

 

Mặt trời đã ngả về phía tây.

 

Trong tửu lâu, thực khách cũng dần dần giảm bớt, rất nhiều người đều biết, Bộ lão bản sắp đóng cửa.

 

Nhưng trong tửu lâu, Lạc Đan Thanh nho nhã vẫn yên lặng ngồi, trước mặt hắn là một vò rượu bạch ngọc, đó là rượu nếp Băng Hỏa Ngộ Đạo.

 

Hắc vui vẻ híp mắt, trong tay cầm chén sứ Thanh Hoa, rót rượu trong veo vào, mùi thơm nồng của rượu khuếch tán ra quanh chóp mũi, khiến hắn không kìm lòng được hít sâu một hơi.

 

Là một thư sinh mặt trắng tự xưng là phong lưu, đương nhiên Lạc Đan Thanh thích rượu, hắn không ngờ trong tửu lâu này lại có loại rượu ngon như vậy.

 

Hắn uống đến mức lưu luyến mà quên phải về.

 

Đáng tiếc, rượu này một ngày chỉ có một vò, cho nến hắn uống cũng rất trân quý.

 

Bộ Phương liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lạc Đan Thanh, lông mày hơi nhíu lại, đi đến trước mặt hắn, kéo ghế ngồi xuống.

 

Trước đó Tiểu Nha nói cho hắn biết, Lạc Đan Thanh này tìm hắn có chuyện, lúc ấy hắn bận rộn, nên không có thời gian tiếp, lúc này ngược lại có thể đến nghe xem Lạc Đan Thanh này tìm hắn có chuyện gì.

 

Ở Thiết Tiên Yến, Bộ Phương cũng đã nhìn thấy Lạc Đan Thanh.

 

Lúc trước, hắn gặp phải phiền phức, Lạc Đan Thanh này cũng không đứng ra… Nhưng mà Bộ Phương cũng không trách hắn, dù sao… thực lực của Lạc Đan Thanh cũng yếu.

 



Nhưng không trách cũng chỉ là không trách, cảm nhận của Bộ Phương với Lạc Đanh Thanh cũng sẽ không quá tốt, nhưng cũng không quá kém.

 

- Ách…

 

Lạc Đan Thanh uống cạn rượu nếp Băng Hỏa Ngộ Đạo trong chén sứ Thanh Hoa, biểu hiện trên mặt nhíu lại, trong miệng phát ra một tiếng cảm thán, lông mày giãn ra, giống như vừa trải nghiệm chuyện gì cực kỳ sảng khoái.

 

- Rượu tốt, uống ngon.

 

Lạc Đan Thanh mở mắt ra, trong mắt có vài phần mê ly dừng trên người Bộ Phương, vừa cười vừa nói.

 

- Đó là đương nhiên.

 

Mặt Bộ Phương không có biểu hiện gì, hắn đưa tay ra, lấy một chén sứ nhỏ, rót cho mình một chén rượu.

 

Cầm chén rượu trong tay, cụng vào chén rượu của Lạc Đan Thanh.

 

- Cạn ly.

 

Sau đó, Bộ Phương uống một hơi cạn sạch.

 

Rượu nóng hổi chảy tràn vào cổ họng, ngay sau đó xông thẳng vào trong lòng, sau đó hóa thành cái lạnh như băng, giống như xuyên tim.

 

Khiến Bộ Phương không khỏi thở ra một hơi.

 

Cạn ly? Lạc Đan Thanh sững sờ, sau đó trên mặt là nụ cười, cũng uống một hơi cạn sạch.

 

- Sớm biết chỗ này của Bộ lão bản có rượu ngon thì ngày nào ta cũng đến uống, mỹ tửu như này thật khiến người ta khó quên a.

 

Lạc Đan Thanh cảm thán nói.

 

- Đây là loại rượu ngon nhất trong tửu lâu, nhưng sau này sẽ càng có cái tốt hơn.

 

Bộ Phương nói ra.

 

Nói xong, trong lòng vui vẻ, hắn lại tự rót cho mình một chén.

 

Lạc Đan Thanh nhìn Bộ Phương tự nhiên rót rượu, khóe miệng nhất thời giật giật, rượu này cũng không có nhiều, có thể để lại cho hắn một chút không.

 

- Vậy tại hạ cũng không quanh co lòng vòng… Ngày đó ở Thao Thiết Cốc nhìn thấy Bộ lão bản gặp nạn, tại hạ không xuất thủ tương trợ, là sai lầm của tại hạ… Nhưng chắc là Bộ lão bản hiểu rõ, trêu chọc Thánh Địa Vương Đình, Thánh Địa Vương Đình ưa thể diện, e rằng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Bộ lão bản, cho nên…

 

Sắc mặt Lạc Đan Thanh nghiêm túc, mở miệng nói ra.

 

Bộ Phương uống rượu, một tay chống cằm, đôi mắt nhàn nhạt nhìn Lạc Đan Thanh một chút.

 



- Cho nên cái gì?

 

Bộ Phương miễn cưỡng mở miệng nói.

 

Ngữ khí của Bộ Phương khiến Lạc Đan Thanh nhướn mày, trong lòng run lên, hắn biết Bộ Phương căn bản cũng không coi trọng nguy cơ sắp tới.

 

Nhưng mà chuyện này cũng bình thường, dù sao trong tửu lâu này cũng có hai vị Đại Hư Chi Cảnh sinh linh Minh Khư đang tọa trấn, Bộ lão bản cần gì e ngại?

 

Lại nói đến Bộ lão bản này là một cái nồi đen, cũng gần như bá đạo.

 

Có thể đánh tan Bạch Thao Thiết, hiển nhiên là kẻ có tài, gan cũng lớn.

 

Nhưng mà…

 

Lạc Đan Thanh hít sâu một hơi, sự khủng bố của Vương Đình, không ai rõ ràng hơn hắn.

 

Tiềm Long Vương Đình thống trị Tiềm Long Đại Lục lâu như vậy, tích lũy vô số cường giả, bảo bối thu thập được cũng rất nhiều, bọn họ thường xuyên bá đạo tiêu diệt một thế lực, cướp đi bảo bối trong thế lực ấy.

 

Qua nhiều năm như vậy, Tiềm Long Vương Đình đã sớm phát triển đến cảnh giới sâu không lường được, ai cũng không biết, đến cùng thủ đoạn của Vương Đình là gì.

 

Ngày đó, Thiên Tuyền Thánh Tử chết… hoàn toàn là bởi vì chủ quan, cũng là vì tự phụ.

 

Nếu như không phải tiểu nha đầu hóa thành Hắc Thao Thiết vượt quá mức dự liệu của người, thì Thiên Tuyền Thánh Tử cũng sẽ không chết.

 

Mà Thiên Tuyền Thánh Tử chết đi, đồng nghĩa với việc đã chọc phải tổ ong vò vẽ, cường giả Vương Đình tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.

 

Mặc dù nói Thiên Tuyền Thánh Địa chỉ là một Thánh Địa bên trong Vương Đình, nhưng mà… Vương Đình của bây giờ, cho dù chỉ là một Thánh Địa thì cũng mạnh hơn không ít so với Thao Thiết Cốc.

 

Một Thánh Tử, ở trong Vương Đình, cũng là sự tồn tại đứng đầu.

 

Nếu có đại năng ra tay, hai vị đại hư sinh linh Minh Khư căn bản không đáng chú ý.

 

Thở dài một tiếng, Lạc Đan Thanh nhìn Bộ Phương, nói:

 

- Cho nên tại hạ muốn nhắc nhở Bộ lão bản… Hay là chạy trốn đi, Vương Đình, thật sự không thể trêu chọc được.

 

Khi nói ra những lời này, dường như Lạc Đan Thành đã già đi rất nhiều.

 

Con người sống trên đời luôn có những điều khó kiểm soát được và khiến cho người ta bất lực.

 

 

 

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook