Chương 662: Bổn vương ra tay, một thanh cay (1)
Lý Hồng Thiên
10/07/2021
Tiền chỗ Minh Khư và Tiềm Long Đại Lục là bất đồng.
Dù sao hai mảnh đất cũng có văn minh bất đồng, nguyên tinh là tiền thông dụng ở Tiềm Long Đại Lục, nhưng lại không thông hành ở Minh Khư.
Minh Vương căn bản cũng không đoán được hắn đi vào Tiềm Long Đại Lục sẽ phải tiêu phí nguyên tinh. Không khí lần nữa trở nên thập phần ngại ngùng.
Minh Vương chu môi nhìn Tiểu U, giống như muốn dùng ánh mắt long lanh của mình cảm động Tiểu U.
Chẳng qua rất nhanh hắn thất vọng rồi, trên mặt Tiểu U không hề có biểu tình gì, vô cùng lạnh lẽo, đối với đôi mắt to ngập nước kia của Minh Vương, không hề động dung.
Nhìn ánh mắt của Tiểu U như đang nhìn một khúc gỗ có thể nói chuyện.
- Nguyên tinh là vật gì? Có thể ăn sao?
Minh Vương bĩu môi, bất mãn nhìn Bộ Phương:
- Ngươi thật xảo quyệt, vì sao nha đầu kia ăn không cần trả nguyên tinh, ta lại cần? Ngươi đây là ghen tị vẻ anh tuấn của ta sao?
Khóe miệng Giang Linh ở xa giật mạnh, đây thật sự là đại nhân lão sư đang tìm sao?
Tồn tại không cần mặt mũi như thế…
Bộ Phương và Tiểu U đều không chút biểu tình, nhưng ánh mắt Bộ Phương nhìn Minh Vương sinh động hơn nhiều, ít nhất không phải như nhìn đầu gỗ.
- Một vạn năm nghìn nguyên tinh một thanh cay…
Bộ Phương nâng ngón tay lên, chân thành nói với Minh Vương.
Minh Vương hít một ngụm khí lạnh, người trẻ tuổi này còn tăng giá, thế gian sao còn có người không biết xấu hổ như vậy?
- Ngươi tuyệt đối đang ghen tị dung mạo đẹp trai của ta!
Minh Vương nghiêm túc nói.
- Hai vạn nguyên tinh một thanh.
Bộ Phương giơ thêm một ngón tay.
Trái tim Minh Vương run lên, nhìn Tiểu U, lại nhìn Bộ Phương, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
- Ngươi… ngươi sao có thể đối đãi với một nam nhân anh tuấn như vậy? Ngươi như vậy sẽ không tìm được tình yêu đích thực.
Minh Vương u oán nói.
Khóe miệng Bộ Phương nhếch lên, lại tính toán giơ thêm một ngón tay.
Giang Linh ở xa thật không nhìn nổi nữa.
- Đại… đại nhân, chỗ ta có nguyên tinh, có thể cho người mượn.
Giang Linh nói.
Ánh mắt Minh Vương nhất thời sáng ngời, vừa lòng nhìn Giang Linh.
- Nha đầu ngươi, thật biết thưởng thức cái đẹp, có tiền đồ.
Minh Vương ôn hòa cười, nói.
- Đại nhân… ta chỉ cho người mượn, người nhớ phải trả nha.
Giang Linh cảm thấy nàng vẫn tất yếu phải nhắc nhở nam nhân không biết xấu hổ này. Nếu không hai vạn nguyên tinh này của nàng như bánh bao đánh chó, một đi không trở lại.
Đến lúc đó nàng thật sự chỉ có thể nằm khóc trong nhà vệ sinh.
Minh Vương vỗ ầm ầm bộ ngực, gật đầu hứa hẹn chắc nịch với Giang Linh, nhất định sẽ trả tiền.
Giang Linh mới giao hai vạn nguyên tinh cho hắn.
Bộ Phương thu hai vạn nguyên tinh, vẻ mặt nhìn Minh Vương như nhìn kẻ ngốc, từ trong túi không gian hệ thống lấy ra một thanh cay đưa cho Minh Vương.
Trong lòng Minh Vương đầy vui mừng tiếp nhận thanh cay, ngửi vị cay nồng đậm lan tràn.
Vẻ mặt say mê.
Ngay sau đó, trong ánh mắt dại ra của mọi người, há mồm nhét thanh cay vào miệng, không ngừng mút vào.
Bộ Phương kinh dị nhìn, thì ra thanh cay còn có thể ăn như vậy.
Nhưng tư thế này sao ngu ngốc như vậy?
Vẻ mặt Tiểu U hờ hững.
- Không tệ… hương vị thật không tệ! Thật sự thần rồi, thật mỹ vị! Vị cay của Thâm Uyên kết hợp hoàn mỹ, loại cảm giác tiến vào yết hầu này khiến bổn vương nhớ đến thanh xuân từng mất đi của mình!
Minh Vương híp mắt, say mê mút vào.
Thật cạn lời với Minh Vương, xoay người tiếp tục đi. Nhiệm vụ hệ thống lúc này là tìm được Chân Long Quả trong bí cảnh Thiên Khuyết.
Hơn nữa sau khi tìm thấy Chân Long Quả, còn cần hoàn thành tăng cấp thực đơn chỉ định, nấu Phật Nhảy Tường thiên phẩm.
Khó khăn này cũng không nhỏ.
Phật Nhảy Tường thiên phẩm là món ăn tăng cấp, là khảo niệm Bộ Phương sau khi bước vào Thần Thể Cảnh. Chỉ có thể hoàn thành nấu món Phật Nhảy Tường thiên phẩm, hắn mới có cơ hội tiếp tục thăng cấp.
Nếu Bộ Phương muốn tăng thực lực, nhiệm vụ này phải hoàn thành.
- Ta chỉ cần tìm một loại nguyên liệu nấu ăn tên là Chân Long Quả… Nếu các ngươi muốn đi theo ta, vậy cùng nhau đi.
Bộ Phương nói.
Nói xong, tiếp tục đi về trước.
Tiểu Bạch nhắm mắt theo đuôi hắn, lông mi dài của Tiểu U run lên, cũng đi theo.
Minh Vương thấy Tiểu U đi rồi, hắn tự nhiên cũng sẽ không dừng tại chỗ, vừa mút thanh cay, vừa đi theo.
Còn Giang Linh nghĩ đến hai vạn nguyên tinh của mình, cũng theo sát Minh Vương.
Vì thế đoàn người này chậm rãi đi trong bí cảnh Thiên Khuyết.
Bí cảnh trên cung điện thập phần khổng lồ, vô cùng rộng lớn, xung quanh đều là núi non phập phồng, muốn tìm được Chân Long Quả quả thật hơi khó khăn.
Sau khi đi một hồi lâu, dưới mặt trời chói chan tản ra hơi nóng cực hạn.
Khiến tất cả mọi người cảm thấy miệng lưỡi khô khốc một trận.
Minh Vương vui sướng cầm thanh cay kích thước móng tay nhét vào miệng, vừa nhai nuốt, vừa ngờ vực nhìn Bộ Phương.
- Người trẻ tuổi, ngươi muốn tìm thiên tài địa bảo thì nhờ Tiểu U hỗ trợ a. Ở trong bí cảnh, thiên tài địa bảo gì nàng không biết chứ?
Bộ Phương sửng sốt, Tiểu U ngoài ăn ra còn có công năng này? Thật ngoài ý muốn.
Tiểu U đứng thẳng trên U Minh Thuyền, cuồng phong gào thét thổi phất qua, thổi bay váy đen trên người nàng.
Nàng liếc mắt nhìn Bộ Phương, mặt không chút thay đổi nói:
- Ở trong bí cảnh tìm kiếm thiên tài địa bảo, ta xưng đệ nhị, không ai dám xưng đệ nhất.
Tiểu U thật tự tin.
- Vậy sao ngươi không nói sớm.
Bộ Phương đảo trắng mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.