Chương 803: Câu cá trên hồ Lạc Nhật (2)
Lý Hồng Thiên
13/08/2021
Tuy nhiên, mặc dù tửu lâu này khá nhỏ, nhưng vệ sinh xung quanh khá tốt, dọn dẹp sạch sẽ và gọn gàng.
Sau khi Bộ Phương bước vào đây.
Có một thiếu nữ tóc ngắn từ hướng trong quầy đi ra.
Thiếu nữ kia mỉm cười nhìn Bộ Phương, trên người mặc áo đầu bếp, có điều cũng không phải là áo của đầu bếp hàng đầu gì, đương nhiên thiếu nữ này cũng không phải là đầu bếp của tửu lâu này.
- Hoan nghênh khách quan, không biết khách quan muốn gọi món gì?
Thiếu nữ cười nói.
- Ngươi không cho ta thực đơn thì ta biết gọi món nào?
Bộ Phương ngồi xuống rồi nghiêng đầu nhìn người thiếu nữ, nghi hoặc hỏi.
Nụ cười trên khuôn mặt thiếu nữ càng thêm rạng rỡ.
- Khách quan không biết đấy thôi, đầu bếp của tửu lâu bọn ta không thích tạo thực đơn món ăn, khách quan muốn ăn món gì...chỉ cần nói ra là được, Văn Nhân đầu bếp nếu có thể làm thì sẽ tự động làm, nếu không làm được thì sẽ không làm nữa.
Thiếu nữ tóc ngắn nói.
- Ồ?
Bộ Phương vô cùng ngạc nhiên, không khỏi nhíu mày, không thích tạo thực đơn món ăn sao?
Muốn ăn món gì thì gọi món đấy…Đầu bếp của tửu lâu này bị điên rồi, còn điên hơn cả hắn.
Có điều... Đầu bếp mà điên cuồng như vậy thì chính là đầu bếp mà Bộ Phương muốn tìm kiếm.
Khóe miệng Bộ Phương nhếch lên, ánh mắt dừng lại trên người thiếu nữ kia.
Thiếu nữ kia bị Bộ Phương nhìn chằm chằm, không hiểu sao bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng, ánh mắt này giống như là ánh mắt Văn Nhân đầu bếp bình thường nhìn nàng ta.
- Có món ăn nào dùng Linh Ban làm nguyên liệu không?
Bộ Phương hỏi.
Linh Ban sao?
Thiếu nữ kia sửng sốt, lập tức lạnh cả sống lưng, vẻ mặt vô cùng khó hiểu nhìn Bộ Phương.
- Khách quan... Ngươi không nói đùa đấy chứ?
Thiếu nữ lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Bộ Phương rồi nói.
Linh Ban là một loại linh thú trong hồ Lạc Nhật, linh thú kia vô cùng hung mãnh, sát khí ngùn ngụt, là linh thú cực kỳ đáng sợ và hung dữ.
Hơn nữa để bắt được Linh Ban thì cực kỳ khó khăn, cho dù bắt được thì xử lý và sơ chế cũng khó khăn hơn so với cá bình thường.
Bởi vì dù chỉ xử lý sai một bước, Linh Ban sẽ từ mỹ vị hóa thành độc dược, đó là kịch độc mà cho dù là cường giả Thần Thể Cảnh cũng có thể bị trúng độc mà chết.
Loại linh thú này cho dù là ở thánh địa mỹ thực như Thao Thiết Cốc cũng rất ít người ăn cá này.
Người thiếu niên trước mắt này bước vào tửu lâu lại muốn ăn một món ăn như vậy, hắn đang cố tình gây sự hay sao?
- Sao vậy? Không thể làm được sao?
Bộ Phương nhíu mày, nghi hoặc nói.
Bộ Phương còn không biết món cá đó khó nấu đến mức nào, trong lòng hắn chỉ đơn giản là nghi hoặc mà thôi.
Vẻ mặt của thiếu nữ lúc này trở nên hơi khó xử.
- À, không làm được thì thôi.
Trên mặt Bộ Phương lộ vẻ hơi tiếc nuối, vốn tưởng rằng có thể được ăn Linh Ban ở đây.
Kết quả là, tửu lâu chỉ là một quả pháo câm*.
*Từ lóng, ý chỉ không làm được việc nằm trong chính chuyên môn của mình.
- Khụ khụ khụ... Ngươi thực sự muốn ăn Linh Ban sao?
Trong lúc thiếu nữ đang vô cùng khó xử thì có một dáng người mảnh khảnh từ trong bếp kia đi ra.
Dáng người nam nhân này gầy gò và mảnh khảnh, sắc mặt vô cùng tái nhợt, cơ thể yếu ớt, mặc áo khoác đầu bếp giống với Âu Dương Trầm Phong.
Hiển nhiên, nâm nhân dáng vẻ gầy gò trước mắt này đích thực là một đầu bếp hàng đầu.
- Đúng vậy.
Bộ Phương nhìn người thanh niên, gật đầu mở miệng.
Trong tay người thanh niên cầm một cái bình trúc, tháo nắp bình trúc ra, rót ra một thứ chất lỏng từ trong bình trúc.
Một mùi rượu từ trong đó tỏa ra khắp nơi, lòng Bộ Phương khẽ động.
- Ngươi muốn ăn Linh Ban thì cũng được thôi, đầu bếp ta sẽ làm, nhưng...trong tửu lâu không có sẵn nguyên liệu Linh Ban, nếu ngươi muốn ăn phải tự mình đi bắt về đây.
Người thanh niên đi đến bên cạnh Bộ Phương, kéo một chiếc ghế ra rồi ngồi xuống.
Hắn ta nheo mắt nhìn Bộ Phương rồi bỗng nhiên rùng mình.
Bởi vì hắn cảm nhận được khí chất trên người Bộ Phương, khí chất đó làm cho hắn bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng.
- Ngươi cũng là một đầu bếp sao?
Người thanh niên liếc mắt nhìn Bộ Phương, vừa nhìn vừa uống rượu.
- Đúng vậy, các hạ có biết làm thế nào để săn Linh Ban không?
Bộ Phương hỏi, nếu đối phương biết nấu Linh Ban, vậy hẳn cũng biết cách bắt được.
Khóe miệng thanh niên giật giật, nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong hơi thở tràn ngập mùi rượu.
- Muốn ăn cá thì phải đi câu cá có hiểu không? Đi câu cá trong hồ Lạc Nhật.
Người thanh niên đứng dậy, cầm bình trúc xua tay với Bộ Phương, nói xong thì lại đi vào phòng bếp.
- Có điều ta nhắc nhở ngươi, câu cá thì cũng được thôi, nhưng cẩn thận đừng để Linh Ban ăn thịt rồi biến thành phân cá, ha ha ha ha!
Người thanh niên cười lớn, bóng dáng dần dần biến mất.
Nhưng mà Bộ Phương sau khi nghe câu nói đó thì lại rơi vào trầm tư.
Đúng vậy...câu cá!
Câu cá trong hồ Lạc Nhật!
Muốn ăn cá thì hãy đi câu cá, câu cá trong hồ Lạc Nhật.
Khóe miệng Bộ Phương giật giật, đứng bật dậy, liếc nhìn về phía phòng bếp kia một cái, đầu bếp kia khá thú vị.
Thoạt nhìn là biết người này có tâm sự.
Đợi hắn câu được Linh Ban quay trở về thì sẽ nghe câu chuyện của người đầu bếp kia.
Chính vì thế, Bộ Phương bước ra khỏi tửu lâu trong ánh mắt kinh ngạc của thiếu nữ tóc ngắn.
Bước ra khỏi tửu lâu, bàn chân hắn bỗng giẫm phải vũng nước đọng trên mặt đất khiến nước bắn ra tung tóe, trong lòng hắn đột nhiên rùng mình.
Mấy đạo kiếm quang đột nhiên từ trong bóng tối bay đến, sát khí tràn ngập tứ phía.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.