Chương 844: Cẩu gia chờ ta đến cứu ngươi! (1)
Lý Hồng Thiên
23/08/2021
Báo!!! Có quái vật tấn công thành!!!
Một tiếng thét sợ hãi đến mức tê tâm liệt phế vang lên, một bóng người từ phía xa chạy lại, đó chính là thủ vệ của Thiết Tiên Thành.
Giờ phút này, trên trán hắn ta đổ đầy mồ hôi, khuôn mặt lộ ra vẻ sợ hãi tột độ, hắn ta nhanh chóng chạy đến đây, dù bị ngăn lại bên ngoài Thao Lâu, nhưng tiếng gào thét đã vang vọng vào tận bên trong.
Sở Trường Sinh đang chuẩn bị công bố kết quả cuối cùng, thì lại bị tiếng gào thét cắt ngang này thu hút sự chú ý, ông ta quay đầu nhìn sang, phát hiện là thủ vệ đứng gác ở cổng thành:
- Cái gì? Quái vật tấn công thành sao?
Sở Trường Sinh uy nghiêm mở miệng, lời nói của ông ta vừa thốt ra, khiến cho người thủ vệ kia ổn định lại.
- Xảy ra chuyện gì à?
Mọi người xung quanh đều ngơ ngác, quái vật tấn công thành là sao? Tình hình cụ thể như thế nào?
Nơi nào có quái vật vậy? Vì sao tự nhiên quái vật lại tấn công thành?
Không ít cường giả hai mặt nhìn nhau, còn có quái vật nào dám tấn công vào Thao Thiết Cốc à? Dù sao Thao Thiết Cốc cũng là của Tiềm Long Vương Đình, thế lực giống như thánh thần vậy.
Con quái vật kia là ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám tấn công thành chứ?
Lục Trưởng Lão nghe xong lời nói của người thủ vệ kia, sắc mặt ông ta nhất thời biến đổi, dường như ông ta đang nghĩ đến cái gì đó, cau mày thành hình chữ bát, râu cũng hơi run run.
Sở Trường Sinh giống như cũng hiểu ra, lông mày nhất thời nhíu vào.
Ông ta đứng thẳng người lên, trường bào xoay tròn, đi nhanh ra bên ngoài Thao Lâu.
Sở Trường Sinh nói ra:
- Đi thôi, mau dẫn đường.
Sở Trường Sinh nghiêng đầu, liếc mắt nhìn mọi người một cái, sau đó sải bước đi theo thủ vệ biến mất không thấy bóng dáng.
- Buổi thi đấu tiếp tục tiến hành, quyết định cuối cùng sẽ do trọng tài Yến Vũ đánh giá.
Trên đài cao, áp lực lên người Thiên Tuyền Thánh Tử rốt cuộc đã biến mất, hắn ta ngẩng đầu lên, khuôn mặt âm trầm bất định.
Mọi người nhìn theo bóng lưng của Sở Trường Sinh rời đi, tất cả đều có chút im lặng.
Đại trưởng lão… Có thể nói ra kết quả cuối cùng cho chúng ta biết rồi hẵng đi có được không? Ông thả người kiểu đấy khiến chúng ta rất khó chịu.
Thế nhưng, dường như Sở Trường Sinh không hề nghe thấy tiếng trao đổi của bọn họ, bóng dáng biến mất ngay lập tức, lưu lại sự nghi ngờ cho vô số người.
Lục Trưởng Lão đứng nhìn một hồi, cũng đuổi theo, ông ta nhíu mày, có dự cảm không tốt.
Ba người vừa ra đến bên ngoài Thao Lâu, lập tức đi đến trên tường thành.
Cả quãng đường, thủ vệ cung kính đi trước dẫn đường, còn Sở Trường Sinh và Lục Trưởng Lão chậm rãi theo sau.
Bỗng nhiên.
Thân hình Sở Trường Sinh đột nhiên chậm lại.
Ông ta cau mày, quay đầu nhìn về phía bên cạnh, ở nơi đó, có một hắc y nữ tử nhẹ nhàng lướt qua…
Trong đôi mắt của Sở Trường Sinh giống như bắn ra ánh sáng, nhìn theo bóng lưng của nữ tử mỹ lệ kia.
- Ồ? Cái loại cảm giác này… sinh linh Minh Khư đúng không?
Có điều ông ta giống như không quan tâm quá nhiều, tiếp tục cất bước.
Bên ngoài Thiết Tiên Thành, Cự Ngạc vẫn đang nằm sấp như cũ, tròng mắt nó gắt gao nhìn chằm chằm vào Thiết Tiên Thành.
Sở Trường Sinh đứng trên tường thành, ánh mắt ông ta rơi trên người con Cự Thú khổng lồ đang nằm ngoài thành.
Nhìn đến con Cự Thú này… sắc mặt Sở Trường Sinh lập tức ngưng trọng, trong ngực giống như có một luồng khí tức kích động.
- Tổ Ngạc… Thương Nha?
…
Ở quảng trường Thao Lâu.
Đầu bếp ở trên đỉnh đài cao, chính là một vị nam tử to lớn đang chậm rãi đi xuống, hắn ta một tay đè ép đài cao của bản thân, làm cho đài cao ban đầu đang lơ lửng trên không trung đột nhiên ầm một tiếng nện xuống lôi đài.
Người này chính là Yến Vũ, đầu bếp đỉnh phong yêu nghiệt của Thao Thiết Cốc, đứng thứ nhất Bảng Thiết Bia Trù, đầu bếp cực phẩm.
Khí chất của hắn ta ào ào, cười đưa mắt nhìn Bộ Phương và Văn Nhân Thượng.
- Xin mời hai vị trở về vị trí ban đầu nghỉ ngơi, liên quan đến việc công bố kết quả cuối cùng của hai vị xin đợi Đại Trưởng Lão trở về sẽ làm tiếp, tiếp theo, buổi thi đấu xin được phép tiếp tục.
Văn Nhân Thượng nhàn nhạt liếc mắt nhìn Yên Vũ một cái, khoé miệng cong lên, ngoài cười nhưng trong không cười, hắn ta tu một ngụm rượu trong ống trúc, âm thầm hừ một tiếng, xoay người rời đi. Thân hình hắn ta lảo đảo run run, giống như men say mông lung, không có tinh thần mạnh mẽ như lúc nấu ăn khi nãy.
Điều này rất rõ ràng, Văn Nhân Thượng không có hảo cảm đối với Yến Vũ.
Yến Vũ mỉm cười nhìn theo bóng lưng của Văn Nhân Thượng rời đi, trên mặt tràn ngập ý cười ôn hoà.
Sau một khắc, hắn ta quay đầu nhìn Bộ Phương, gật nhẹ đầu.
Lông mày Bộ Phương nhướn lên, liếc mắt nhìn Yến Vũ một chút, không nói thêm gì, quay người rời đi.
- Bộ lão bản! Chỗ này!
Trên đài cao, Tiếu Nhạc vẫy tay với Bộ Phương, làm cho Bộ Phương sững sờ, hắn cũng không có cự tuyệt, mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất, cả người lập tức nâng lên, bay đến chỗ của Tiếu Nhạc.
Hắn đáp xuống vị trí bên trên Tiếu Nhạc.
Mặt mày Tiếu Nhạc tràn ngập hưng phấn.
- Bộ lão bản, trù nghệ của ngươi quả nhiên trước sau như một, thật lợi hại!
Trong miệng tiểu nha đầu còn nhét đồ ăn phồng lên, khua tay nói với Bộ Phương:
- Đại ca, huynh thật lợi hại!
Bộ Phương ngạc nhiên, nhìn đến cái miệng nhỏ của tiểu nha đầu đang phồng lên, giống như một ngọn núi nhỏ, nói:
- Ngươi vẫn còn ăn sao?
Tiểu nha đầu chớp đôi mắt to, cười hì hì nói ra:
- Đói… ta ăn không đủ no, còn muốn ăn nữa.
Bộ Phương không nói gì thêm, cau mày, sờ đầu con bé, bên trong thân thể nha đầu này thế mà lại ẩn giấu Thao Thiết chi hồn, có ăn nhiều một chút… cũng là chuyện bình thường.
- Vậy ngươi ăn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.