Chương 812: chạy trốn khỏi miệng cá sấu (1)
Lý Hồng Thiên
15/08/2021
Vảy giáp dữ tợn vừa đen nhánh vừa sâu xa, dưới ánh trăng chiếu rọi tản ra ánh sáng nhàn nhạt, vòng sáng rực rỡ, dường như có vô số linh khí ngưng tụ bên trong.
Từng chiếc răng nanh sắc bén óng ánh giống như ngọc thạch, mở ra, trên đó có hung lệ khí lưu chuyển, mở ra đóng lại, giống như hư không muốn sụp đổ xuống.
Đây là một con Linh thú mang hình dáng cá sấu.
Bộ Phương bị một cây cột nước bắn vọt lên trời, nhìn thấy hình thể đáng sợ của con Linh thú khổng lồ dường như che đậy toàn bộ bốn phía, cái đuôi chập chờn giống như một trường đao vô cùng bén nhọn, quét ngang qua, trên không trung dường như cũng bị mở ra.
Lông tơ của Bộ Phương từng sợi từng sợi dựng thẳng lên, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy có chút ớn lạnh.
Toàn thân Lam Cơ sớm đã cứng đờ, nàng xụi lơ trên mặt đất, thân thể mềm mại run rẩy nhè nhẹ…
Tổ Ngạc Thương Nha…
Đây là một con hung thú vô cùng đáng sợ được ghi chép lại bên trong điển tịch, nghe nói đời cốc chủ thứ nhất ở Thao Thiết Cốc đã phong ấn nó ở trung tâm hồ Lạc Nhật này.
Trải qua rất nhiều năm tháng, con hung thú này lại xuất hiện một lần nữa.
Hồ Lạc Nhật dày đặc hung thú, sâu không thấy đáy, theo như truyền thuyết, dưới đáy hồ sâu còn có linh thú mạnh mẽ hơn cả tổ sư cá sấu này, chỉ là chưa có ai từng nhìn thấy mà thôi.
Lần này, lại gặp được tổ sư cá sấu... Lam Cơ cảm giác mình thật sự hít thở không thông, toàn thân trên dưới đều cứng ngắc lại.
Nàng không dám động đậy, nàng sợ tổ sư cá sấu đột nhiên ra tay.
Với thực lực đáng sợ của tổ sư cá sấu, muốn giết chết nàng... quả thật chỉ đơn giản như trở bàn tay.
Kim Giáp Vệ sớm đã nhìn tới ngây người, bọn họ khó có thể tin nhìn bầu trời bị che khuất, một cái tròng mắt của tổ sư cá sấu còn muốn lớn hơn cả bọn họ, toàn thân họ lập tức run lên.
Thân thể dưới bộ kim giáp không ngừng run rẩy, khiến kim giáp liên tục va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang đương đương.
Ầm!
Bỗng nhiên.
Tổ sư cá sấu há miệng ra, cái miệng rộng che khuất cả bầu trời giống như muốn luôn cả bầu trời mở ra, trong chốc lát, dường như gió mây cũng biến sắc theo.
Khí tức kinh khủng lập tức xâm nhập vào, Kim Giáp Vệ điếng cả linh hồn.
Đây là tổ sư cá sấu, không phải Linh Ban Thôn Thiên Ngư.
Bốn người bọn họ có thể quần nhau một trận với đám Linh Ban Thôn Thiên Ngư, nhưng đụng phải Tổ Ngạc Thương Nha này, đừng nói là quần nhau, có thể chạy trốn được hay không vẫn còn là vấn đề.
Bọn họ cảm giác tứ chi của bản thân đều cứng lại, muốn động đậy một chút cũng trở nên khó khăn.
Bịch!
Bỗng nhiên, thân hình một Kim Giáp Vệ mềm nhũn xuống, khống chế chân khí dưới chân lập tức hỗn loạn, trực tiếp chìm vào trong hồ nước, mặt mũi của hắn tràn ngập vẻ sợ hãi, giãy giụa ở trong nước.
Hắn dường như bị dọa bay cả linh hồn, quay người bơi về phía xa kia, , hắn muốn chạy trốn, trốn thoát cái chết.
Rầm rầm…
Trong màn đêm, tiếng nước vô cùng rõ ràng, khiến người ta nghe tới đều cảm thấy rùng mình.
Ba vị Kim Giáp Vệ còn lại thấy cảnh này, đôi mắt đều co rụt lại, không hề do dự, trong nháy mắt, ba người bọn họ đã lao nhanh ra, giẫm lên mặt hồ, chạy như điên về phía trên bờ.
Thế nhưng bọn họ càng bay nhanh như gió thì trái tim lại càng thêm nặng trĩu xuống.
Sự tuyệt vọng lan tràn trong nội tâm của bọn họ.
Nơi này là trung tâm của hồ... cách bờ quá xa.
Cột nước dâng lên dần dần biến mất, thân hình Bộ Phương bắt đầu rơi xuống từ trên hư không, mạnh mẽ đập vào trên đầu của tổ sư cá sấu.
Bịch một tiếng, khiến cho vẻ mặt Lam Cơ đờ đẫn.
Bộ Phương không có biểu hiện cảm xúc gì, từ trên đầu của tổ sư cá sấu đứng lên, vỗ vỗ áo bào lông vũ trên người, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Ầm ầm.
Thân thể tổ sư cá sấu run lên bần bật.
Sau một khắc, bốn Kim Giáp Vệ chạy như điên phía trước đều ngẩn ngơ.
Bởi vì bọn họ phát hiện con tổ sư cá sấu kia đang di chuyển bơi lên, chậm rãi nhanh chóng tới gần bọn họ, đôi mắt tổ sư cá sấu như hai đèn lồng treo cao, trong ánh mắt đó tràn ngập một loại cảm giác như đang nhìn đồ ăn.
Kim Giáp Vệ muốn khóc... Có thể đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn bọn họ hay không, họ rất sợ.
Ầm ầm…
Trong nháy mắt dòng nước lại sôi trào lên, sau một khắc, một tiếng ầm vang lên, cái miệng rộng che khuất bầu lẫn mặt trời kia bỗng nhiên đánh tới chỗ bốn người Kim Giáp Vệ.
Bốn người Kim Giáp Vệ bị hù muốn khóc, khí tức trên người nó bắn ra, từng đạo từng đạo chân khí như cây cột. Phóng lên tận trời, trên đỉnh đầu của bọn họ hiển hiện ra một đạo hồn thê.
Nhưng mà, những động tác này của bọn họ, cũng không có ích lợi gì, cũng không khiến con tổ sư cá sấu kia do dự gì cả.
Bỗng nhiên nó cắn xuống.
Chân khí như cây cột lập tức vỡ nát, bốn vị Kim Giáp Vệ trực tiếp bị một ngụm nuốt xuống.
Trong đó có một người muốn chạy trốn, nhưng bị răng nanh cắn chặt vào, trực tiếp bị nghiền ép vỡ nát, hóa thành vũng thịt nát.
Kẽo kẹt kẽo kẹt…
Tổ sư cá sấu chậm rãi nhai, âm thanh của tiếng xương va vào nhau khiến cho thân hình của Lam Cơ đang nán lại ở trên lưng nó vốn đang định giãy dụa đứng lên lập tức cảm thấy mềm nhũn xuống.
Bộ Phương cảm thấy hắn cần phải chạy trốn…
Hôm nay, thực lực của hắn thật sự không phải là đối thủ của con quái vật khổng lồ này.
Cho dù có dao phay Long Cốt trong tay, hắn cũng không hề có chút hy vọng nào, mặc dù dao phay Long Cốt sẽ hình thành áp chế thực lực của linh thú…
Nhưng mà... Trước mắt con cá tổ sư cá sấu này thật sự hơi biến thái.
Chỉ là nhìn linh khí trên thân của con cá sấu này đầy đủ gần như đã ngưng trệ lại thành chất thịt, trong lòng Bộ Phương bỗng nhiên có loại xúc động muốn cắt xuống một miếng để nấu ăn.
Bộ Phương từ từ cất bước, đi vài bước trên lưng con cá sấu kia, phía dưới lớp vảy cứng rắn chính là da thịt tràn ngập linh khí.
Bộ Phương vươn tay vỗ vỗ vảy giáp kia, loại cảm giác lạnh như băng này, khiến Bộ Phương cảm giác bàn tay của bản thân cũng sắp sửabị đông cứng lại.
Lạnh tốt lắm.
Áo bào lông vũ hơi phất động, tản mát ra một loại cảm giác ấm áp, chảy xuôi qua bàn tay của Bộ Phương, khiến bàn tay cứng ngắc kia linh hoạt hơn.
Sau khi linh hoạt trở lại, khóe miệng Bộ Phương lập tức nhếch lên.
Sau một lúc, trên bàn tay của hắn, khói xanh lập tức lượn lờ bốc lên, dao phay Long Cốt rơi vào trong tay của hắn.
Thanh dao phay Long Cốt phong cách cổ xưa đen nhánh tản mát ra ánh sáng yếu ớt trong đêm tối, Bộ Phương vô cùng quen thuộc trong việc đùa nghịch đao hoa, sau đó nắm chặt lại.
Từ đằng xa, vẻ mặt Lam Cơ đờ đẫn nhìn Bộ Phương cầm dao phay, trên mặt lộ vẻ tràn đầy hăng hái.
Cái tên này muốn làm gì?
Hắn điên rồi sao? Lấy dao phay ra muốn làm gì? Cái tên điên này... Tên biến thái này!
Lam Cơ rùng mình nhìn Bộ Phương chậm rãi vung dao phay lên trên thịt của con tổ sư cá sấu, trong ánh mắt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, tròng mắt dường như sắp sửa phóng ra ngoài..
Nàng cảm thấy vô cùng hoảng sợ, sau một lúc, quay người chạy biến đi!
Nàng vừa chạy vừa chửi lầm bầm trong miệng.
-Cái tên điên này! Tên điên này còn muốn ăn thịt tổ sư cá sấu sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.