Chương 868: Hoàn thành xong thì chạy (1)
Lý Hồng Thiên
26/08/2021
Gió lớn thét gào.
Không khí dường như bị cọ xát phát ra tiếng bén nhọn, tất cả mọi người đều bị âm thanh này làm cho đau nhói màng nhĩ, không thể không cau mày bịt tai lại.
Rầm rầm rầm!
Đá trên mặt đất vỡ vụn.
Dải vải màu đen quấn trên cánh tay của Bộ Phương, dâng trào sức mạnh đáng sợ, hắc khí mãnh liệt trong nháy mắt bắn ra từ trong Huyền Vũ, tốc độ nhanh không biết bao nhiêu lần so với trước kia.
Nồi Huyền Vũ xoay tròn rồi văng ra ngoài, bên trên lóe lên luồng sáng, vầng sáng màu vàng đất khắp người Bộ Phương như ẩn như hiện..
Áo choàng Tước Vũ phần phật bay trong gió.
Bạch Thao Thiết há to miệng, quả cầu chứa năng lượng cực đại trong miệng nhắm vào Bộ Phương, đôi mắt của nó ngập tràn sát khí, muốn triệt để giết chết Bộ Phương!
Nhưng, nónhanh chóng ngây như phỗng.
Bởi vì nóthoát ra từ phía dưới thuyền U Minh, lúc quả cầu năng lượng trong miệng nó còn chưa kịp bắn ra, nồi Huyền Vũ đã đập tới.
Trong nháy mắt nó nổ mạnh trên không trung.
Năng lượng bị nồi Huyền Vũ đánh nổ, một cỗ khí tức kinh người lập tức lan tràn.
Bạch Thao Thiết bị sóng không khí tấn công, bay ra va chạm mạnh vào trên vách tường Thao Lâu, làm cho Thao Lâu bị chấn động.
Thuyền U Minh lắc lư, trôi nổi trong hư không, chẩm rãi lướt ngang….
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Nồi Huyền Vũ bay về lại, dải vải màu đen quấn vào cánh tay của Bộ Phương, khí tức màu đen trên cánh tay không ngừng phun trào, Bộ Phương nhìn thoáng qua cánh tay mình, trong lòng hơi sợ hãi.
Sức mạnh ở cánh tay rất cường đại…Không hổ là sức mạnh của Thao Thiết thuần chủng.
Bộ Phương nhếch miệng, nghiêng đầu, nhìn Bạch Thao Thiết chầm chậm leo ra khỏi Thao Lâu. Giây phút này Thao Thiết không có thực chất như trước đó, nó giống như hóa thành đốm sáng, có thể tiêu tan bất cứ lúc nào.
Gầm!
Bạch Thao Thiết há to miệng, gầm về phía của Bộ Phương.
Như đang cảnh cáo, như muốn khiêu chiến.
Nó phải khiến Bộ Phương sợ mất mật!
Bạch Thao Thiết nổi giận, sát khí dày đặc, trong lòng tất cả mọi người ở đây đều run run, nghiêm túc quan sát.
Uỳnh!
Bạch Thao Thiết vỗ bốn chân vào vách tường, rồi lao với tốc độ nhanh về phía Bộ Phương.
Bộ Phương cầm nồi Huyền Vũ, một góc dải vài màu đen bay bay trong không khí.
Từ từ sải chân, Bộ Phương đạp không khí đi ra ngoài.
Tiểu U sững sờ, nàng cảm thấy trạng thái bây giờ của Bộ Phương dường như có chút kỳ lạ… Còn kỳ lạ ở đâu, nàng không nói được.
Nàng nhìn chăm chú vào cánh tay của Bộ Phương, sức mạnh màu đen không ngừng tràn ngập.
Sức mạnh đó, khiến tim nàng đập nhanh.
Hư không rúng động, bước chân Bạch Thao Thiết nhanh như tia chớp, biến mất trong nháy mắt, lại lần nữa xuất hiện trước mặt Bộ Phương, móng vuốt màu trắng giơ lên, đập xuống đầu Bộ Phương.
Gầm!
Một vuốtkèm theo tiếng gầm!
Nhưng mà đáp lại nó lại là một nồi của Bộ Phương.
Đùng!
Nồi Huyền Vũ xoay tròn, đập mạnh vào đầu Bạch Thao Thiết, Bạch Thao Thiết ngu người, bị đánh bay ngược.
Nồi Huyền Vũ trở về trong tay Bộ Phương, khí đen trên cánh tay hắn tiêu tán, Bộ Phương cảm thấy toàn thân tràn đầy khí lực.
Mở rộng bước chân, chậm rãi đi về phía Bạch Thao Thiết, tốc độ Bộ Phương không nhanh, nhưng kiểu đi này lại làm trái tim người ta rung động.
Thật đáng sợ!
Khí tức của đầu bếp kia sao lại trở nên áp bức như vậy!
Uỳnh!
Bộ Phương xách nồi, đập mạnh vào đầu Bạch Thao Thiết, khiến nó choáng váng, lùi về sau mấy bước.
- Không phải ngươi muốn ăn ta à? Lại đây!
Uỳnh!
Bộ Phương thản nhiên nói, rồi vung nồi lên, đập vào cằm của Bạch Thao Thiết.
Bạch Thao Thiết loạng choạng đi lùi trong hư không.
- Ngươi lại tiếp tục làm ra vẻ!
Bộ Phương lại đập một cái.
Rầm rầm rầm!
Dường như Thao Thiết cuối cùng cũng biết sợ, nhìn thấy Bộ Phương lại cầm nồi lên, khiến nó hoảng sợ đến nổi bốn chân quơ loạn trong hư không, tháo chạy về phía sau.
Mẹ nó gặp quỷ… Nóthế mà lại không thể nào chống lại cái nồi đen trong tay tên tiểu tử này!
Uy áp trong nồi đen tán ra, quái lực khủng khiếp trên người tên tiểu tử kia…
Khiến Bạch Thao Thiết cảm thấy muốn phun máu.
Bạch Thao Thiết bắt đầu chạy trốn, thế nhưng Bộ Phương không có ý định buông tha cho nó, hắn vung nồi, mở rộng chân sải bước đi trong hư không.
Ngay lúc đó, cảnh tượng trên bầu trời có hơi buồn cười.
Tất cả mọi người im lặng ngẩng đầu, nhìn cảnh tượng trên bầu trời, không biết nên bày ra vẻ mặt nào mới tốt.
Linh thú truyền kỳ, thế mà bị một tên nhóc nhân loại, dùng cái nồi đuổi chạy khắp nơi.
Dáng vẻ ôm đầu tán loạn đó, còn gì là khí chất mạnh mẽ…
Khí chất cuồng bá uy chấn thiên hạ lúc trước của Bạch Thao Thiết ngay giây phút này đã hóa thành hư vô.
Tiếu Nhạc đặt mông xuống đất, ném trường kiếm sang một bên, hắn ta dở khóc dở cười nhìn Bộ Phương, đúng thật không hổ là Bộ lão bản… Việc nào cùng khiến người khác ngạc nhiên.
Đôi mắt xinh đẹp của Thiên Cơ Thánh Nữ hơi nhíu lại, dường như không kìm được nụ cười.
Tiểu U ngồi trên mạn thuyền của thuyền U Minh, thả đôi chân xuống, lắc lư trong hư không.
Uỳnh!
Bộ Phương vươn tay, đẩy Thao Thiết vào vách tường.
Dùng nồi Huyền Vũ đập vào đầu.
Uỳnh!
Trận pháp của Thao Lâu rung lắc, khiến Bạch Thao Thiết cũng rung theo.
- Nghe nói ngươi rất ngang ngược! Tiếp tục đi chứ!
Bộ Phương ấn đầu Bạch Thao Thiết, giơ dải vải màu đen quấn quanh cánh tay lên, nồi Huyền Vũ lơ lửng.
Vầng sáng màu vàng đất bao trùm người hắn, trong vầng sáng đầy uy áp, khiến Bạch Thao Thiết không cách nào cử động.
Uỳnh Uỳnh Uỳnh!
Bộ Phương mạnh mẽ dùng chiếc nồi nện xuống, Bạch Thao Thiết kia bị đánh cho choáng váng.
Bỗng nhiên, nồi Huyền Vũ của Bộ Phương xoay trong bay lên, cuối cùng nện xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.