Chương 865: Long, Huyền Vũ, Chu Tước (2)
Lý Hồng Thiên
26/08/2021
Huyền Vũ im lặng nằm sấp ở đó không nói gì, trông có vẻ là người bình tĩnh nhất.
- Ồ, Tiểu thịt tươi sao…Chị đây thích tiểu thịt tươi nhất.
Hỏa Chu Tước nở nụ cười, giọng nói thánh thót như tiếng chim oanh.
Râu của Hoàng Kim Long chuyển động, giống như là đang vô cùng ghét bỏ đôi cánh đang vẫy của Chu Tước.
- Tình yêu vượt qua chủng tộc không có kết quả tốt đâu…Lão thái bà nhà ngươi đừng nên gây họa cho tiểu thịt tươi.
Hoàng Kim Long nói.
Hỏa Chu Tước dường như là đã bị chọc giận, lông vũ trên người đều phừng phực thiêu đốt, cái cổ thon dài chuyển động, Chu Tước quay đầu nhìn chằm chằm về phía Hoàng Kim Long.
- Lão bò sát nhà ngươi nói lại lần nữa xem?
Miệng của Hoàng Kim Long nhếch lên, lộ ra hàm răng sắc bén, dường như đang muốn giễu cợt.
- Được rồi, đừng dọa Túc chủ nữa.
Thượng Cổ Huyền Vũ nghiêm túc nói, rốt cuộc cũng không chịu nổi nhìn thấy cảnh hai bọn chúng cãi nhau, trực tiếp mở miệng cắt đứt cuộc cãi vã.
Thân hình to lớn quay lại, nhìn chằm chằm Bộ Phương, thân hình nhỏ giống như kiến.
- Ồ…Tiểu Túc chủ, ngươi có vẻ bình tĩnh nhỉ.
Huyền Vũ hờ hững nói.
Bộ Phương nhìn Huyền Vũ, khóe miệng giật giật.
- Chẳng lẽ muốn ta phải rất hoảng hốt sao?
Huyền Vũ hơi sửng sốt, nhưng rồi lại phát ra tiếng cười như sấm rền, âm thanh đó khiến cho Bộ Phương không khỏi nhíu mắt lại.
- Có chút thú vị, tiểu Túc chủ nhà ngươi rất có cá tính…
Huyền Vũ nói xong, ngay sau đó đôi mắt của nó đột nhiên chuyển động, nhìn Hắc Thao Thiết kia.
- Một linh hồn của Thao Thiết, Túc chủ nhà ngươi định xử lý như thế nào?
Huyền Vũ nói.
- Ăn sống Thao Thiết là tốt nhất…Thứ này rất thích hợp để ăn, thịt rất ngon.
Râu của Hoàng Kim Long rung lên một cái, đầu nghiêng về phía trước rồi đột nhiên nói.
- Lão bò sát nhà ngươi thì chỉ biết ăn mà thôi…Chẳng lẽ ngươi không biết thịt phải nướng tới nướng đỏ mới là ngon nhất sao?
Hỏa Chu Tước hừ thầm một tiếng, vỗ cánh một phát.
Bộ Phương không biết nói gì, chỉ biết nhìn về phía Chu Tước và Hoàng Kim Long, Huyền Vũ dường như cũng có vẻ bất lực, thở dài một hơi.
Nước mắt của Hắc Thao Thiết rưng rưng như muốn chảy xuống, chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Rốt cuộc nó đã tiến vào nơi quỷ quái gì vậy?
Tại sao linh thú ở đây lại không thân thiện như vậy chứ?
Chúng ta cùng nhau ngồi xuống nói chuyện trong hòa bình không tốt sao?
Vừa mở miệng đã muốn ăn tươi nuốt sống…
- Hắc Thao Thiết này tuy rằng là huyết mạch pha tạp, nhưng chui nhầm vào tinh thần hải này cũng coi như nó xui xẻo, ba chúng ta vốn lười để ý tới ngươi, bởi vì tu vi hiện tại của ngươi thật sự quá yếu.
Huyền Vũ giống như một người lớn tuổi cơ trí mở miệng giải thích cho Bộ Phương.
Bộ Phương nghiêm túc gật đầu, hắn biết ba con linh thú trước mắt này chính là ba vị khí linh của trang phục trù thần, hệ thống đã từng nhắc tới.
Lúc trước hệ thống cũng đã từng nhắc tới trang phục trù thần có khí linh, chẳng qua là bởi vì thực lực của hắn quá yếu, nên khí linh lười để ý tới hắn.
- Nhưng mà ngươi chính là Túc chủ của bọn ta, mấy lão gia hỏa chúng ta đương nhiên sẽ không thể để cho ngươi bị tên tạp chủng này ăn hiếp…Cho nên lão hủ sẽ phân ra một phần năng lượng cho ngươi.
Huyền Vũ mở miệng nói.
Bộ Phương sửng sốt
Ngay sau đó, hắn ngay lập tức nhận ra không khí xám xịt đột nhiên rung động, giống như đang sôi trào. Ngay sau đó, từng giọt nước màu vàng lơ lửng trước người Bộ Phương.
Ầm ầm ầm!
Bỗng nhiên, Huyền Vũ trước mắt chuyển động, thân thể mang theo ngọn núi lớn trên lưng chợt cử động, vươn ra móng vuốt khổng lồ dường như có thể che cả bầu trời.
Móng vuốt khổng lồ vung lên về phía Bộ Phương, ngay sau đó nhẹ nhàng chạm vào chất lỏng màu vàng đất.
Vù…
Ngay lập tức, âm thanh của giọt nước nhỏ giọt cọ vào lông mi của Bộ Phương.
Bộ Phương cảm thấy cả người đều run lên, sau đó mở mắt ra thì mọi thứ dường như rõ ràng hơn rất nhiều.
- Hả? Không có gì thay đổi sao?
Bộ Phương sửng sốt, Huyền Vũ này đang hù dọa hắn sao?
- Thao Thiết này xử trí như thế nào tùy thuộc vào chính ngươi…Thực lực hiện tại của ngươi thực sự quá yếu, đợi thực lực của ngươi đủ rồi thì bọn ta sẽ chu động trợ giúp ngươi bước lên đỉnh phong…
Huyền Vũ nói, nó vừa nói vừa chậm rãi lui về phía sau không gian màu xám.
- Trợ giúp hắn thì có ích lợi gì cơ chứ? Mấy vị Túc chủ trước kia có vị nào không phải là thiên phú ngất trời đâu, so với tiểu Túc chủ ngây thơ ngu ngốc này thì còn lợi hại hơn nhiều, nhưng không phải kết quả vẫn như nhau, vẫn rơi vào bước đường cùng đó sao?
Chu Tước lẩm bẩm, tiếng lẩm bẩm của nó không lớn, nhưng đối với Bộ Phương nghe được lại giống như tiếng sấm rền.
- Im miệng đi, lão thái bà! Đừng nói sự thật như vậy, dọa tiểu Túc chủ hoảng sợ đấy, bây giờ hắn đang cần sự tự tin!
Hoàng Kim Long nói.
Haiz…
Huyền Vũ thở dài một tiếng.
- Hai người các ngươi câm miệng hết đi . . .
m thanh dần dần biến mất, bóng dáng khổng lồ cũng tiêu tán, tinh thần hải cũng đã quay trở về bình thường.
Bộ Phương không nói gì…
Lần đầu tiên hắn nghe được có người nói hắn là tên ngốc nghếch, rõ ràng hắn thông minh như vậy mà.
Nhưng dựa theo mấy lời của những khí linh này nói, con đường trở thành trù thần này hình như rất khó đi…Những vị Túc chủ đời trước đều đã thất bại.
Kết cục của việc thất bại chắc chắn là cái chết.
Vù...
Trong lòng Bộ Phương không hiểu sao lại có chút áp lực, nhưng hắn cũng nhanh chóng nghĩ thông suốt, hắn chỉ cần cố gắng làm tốt những gì bản thân có thể làm là được, chỉ cần cố gắng theo đuổi trù nghệ đỉnh phong là được.
Giặc đến thì tướng chặn, nước đến thì đất ngăn*, cứ thuận theo ý trời.
*Thành ngữ Trung Quốc, ý nói phải dựa theo tình hình để ra biện pháp phù hợp.
Bộ Phương khoanh tay, những suy nghĩ trong lòng bây giờ đều đã nghĩ thông suốt, lúc này Bộ Phương cảm thấy tâm trí mình đều trở nên rộng mở.
Mắt hắn liếc nhìn về phía Hắc Thao Thiết đang co rúm trên mặt đất.
Đã đến lúc phải đối phó với thứ luôn giả vờ này rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.