Chương 808: Mang thức ăn lên, cho nha đầu này ăn no (1)
Lý Hồng Thiên
14/08/2021
Mặt hồ phẳng lặng phản chiếu màn đêm đen kịt, màn sương mù mờ ảo dày đặc lượn lờ lan rộng ra, mây mù thướt tha.
Bộ Phương lặng lẽ thả câu, một tay nắm lấy cần câu, vô cùng vững vàng, bất động như núi.
Vị trí lưỡi câu rơi xuống, từng vòng gợn sóng lan ra, như sóng xanh dập dờn.
Bõm bõm bõm.
Từng đạo từng đạo gợn sóng nhấc lên bắt đầu xâm chiếm chung quanh, đánh vỡ mặt hồ phẳng lặng. Những xung động kia va chạm vào nhau, bọt nước bắn ra tung toé, ngay lập tức khiến mặt hồ hỗn loạn.
Bộ Phương khẽ mở mắt ra, cảm giác bất động như núi kia ngay lập tức bị phá hỏng, lưỡi câu hơi hơi đong đưa.
Bốn phía xung quanh, từng đạo từng đạo bóng người chậm rãi xuất hiện từ trong sương mù dày đặc, tụ tập tới chỗ của hắn.
Tí tách.
Từng giọt từng giọt nước mưa yên lặng rơi xuống giữa mặt hồ.
Một nữ tử mặc y phục màu lam lay động đi đến. Nàng ta có khuôn mặt tuyệt mỹ, khí chất siêu phàm, giống như một vị tuyệt thế trích tiên.
Nàng ta nhìn Bộ Phương, ánh mắt lạnh nhạt.
Lam Cơ nói:
- Lần này, còn có ai có thể tới cứu ngươi được đây? Ở trung tâm hồ Lạc Nhật này... ngươi có mọc cánh cũng khó thoát.
Bộ Phương vẫn như cũ yên tĩnh thả câu, mây đen trên bầu trời bắt đầu tản đi, lại lộ ra bầu trời thanh tịnh quang đãng. Tuy rằng tối đen như mực, nhưng có thể nhìn rõ được bầu trời đầy sao lấp lánh.
Cộc cộc cộc.
Từng bóng người chậm rãi giậm chân tại chỗ, tiếng bước chân đạp lên mặt nước của bọn họ không ngừng vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh hiếm có.
Đây là bốn vị thủ vệ to cao, mặc áo giáp màu vàng óng, khí chất của những thủ vệ này vô cùng đáng sợ, sau lưng mỗi người ai nấy đều đeo một thanh binh khí to lớn.
Vũ khí cũng là một màu vàng kim, giống như Hoàng Kim Kiêu Trúc, tản ra hơi thở lạnh lẽo.
Khóe miệng mỗi người trong bọn họ đều có ý cười giễu, trừng mắt nhìn Bộ Phương, hiện lên vẻ đăm chiêu.
Muốn giết tên đầu bếp nhỏ này quả thật đúng là có chút phiền phức. Một đường đuổi giết hắn từ trong Thiết Tiên Thành đến trung tâm hồ Lạc Nhật này, thế mà tiểu tử này vẫn còn có thể nhảy nhót.
Chủ yếu là... Tiểu tử này còn có vận khí rất tốt, luôn có quý nhân tương trợ.
Cho dù là u Dương Trầm Phong hay Văn Nhân Thượng đều là những đầu bếp hàng đầu trong Thao Thiết Cốc, không những trù nghệ tốt, mà sức chiến đấu cũng vô cùng cường hãn.
Có loại tồn tại như thế này trợ giúp cho Bộ Phương, bọn chúng tự nhiên không thể ra tay. Ngay cả khi bọn chúng ra tay thì cũng chưa hoàn toàn nắm chắc có thể giết chết Bộ Phương.
Vì vậy bọn chúng luôn một mực tìm kiếm cơ hội.
Lần này cuối cùng cũng tìm được thời cơ. Tiểu tử này thế mà lại ngu ngốc một mình chạy đến giữa hồ Lạc Nhật này.
Hồ Lạc Nhật vốn đã rất nguy hiểm, tên này thế mà lại một thân một mình chạy đến đây. Đây không phải là tự tìm đường chết thì là cái gì?
Nhìn mấy thứ gì đó mà hắn đang cầm trên tay…
Bọn người Lam Cơ hầu như đều phải hoài nghi chỉ số thông minh của tiểu tử này. Tiểu tử này thế mà lại đến giữa hồ Lạc Nhật thả câu. Chuyện này cũng quá là buồn cười đi?
Đi tới trung tâm hồ Lạc Nhật thả câu, đừng nói là bọn họ, ngay cả những đầu bếp hàng đầu kia cũng không dám làm như vậy, không biết tiểu tử này lấy dũng khí từ đâu đến mà dám ở trong hồ Lạc Nhật câu cá.
Nhân lúc bây giờ linh thú đáng sợ còn chưa xuất hiện, tốc chiến tốc thắng giết chết tên tiểu tử này đi.
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, tựa hồ đều hiểu rõ ý định trong lòng của từng người..
Sau một khắc, phong ba bắt đầu nổi lên, toàn bộ mặt hồ ngay lập tức nổi lên cuồng phong.
Từng vị Kim Giáp Vệ đều lấy binh khí sau lưng xuống, mạnh mẽ vung lên, cuồng phong áp lực lập tức gào thét nổi lên, khí lãng khủng bố gào thét nhằm về phía Bộ Phương.t.
Bốn phía mặt hồ dậy sóng, giống như mặt gương nứt vỡ, hết sức chấn động.
Chiếc thuyền nhỏ ở giữa hồ dưới cơn chấn động này cũng không tránh khỏi lắc lư, chập trùng lên xuống bất định.
Bộ Phương từ trên thuyền nhỏ đứng thẳng lên, ổn định như núi.
Ánh mắt của hắn trông về phía xa, nhìn thẳng vào Lam Cơ đang mặc y phục màu xanh.
Ánh mắt Lam Cơ vẫn hờ hững xuất trần như cũ.
Lam Cơ thản nhiên nói:
- Thánh Tử có lệnh, lấy đầu ngươi để làm lễ truy điệu cho Lục Cơ, cho nên ngươi cứ yên tâm đi chết đi.
Lam Cơ vừa dứt lời, Kim Giáp Vệ ngay lập tức ra tay.
Nước trên mặt hộ bị giẫm ầm ầm nổ vang, khí tức khủng bố không ngừng lan rộng ra.
Bộ Phương nhướng mày.
Khói đen bốc lên nghi ngút, nồi Huyền Vũ lập tức lơ lửng ở trên bàn tay của Bộ Phương, không ngừng chuyển động quay tròn trong lòng bàn tay, tản ra ánh sáng chói lọi.
- Chỉ là một cái nồi đen mà thôi, xem ta có chém nát cái nồi đen này của ngươi hay không!
Một tên Kim Giáp Vệ trong tay nắm Hoàng Kim Cự Phủ lớn bước từng bước ra. Bắp thịt toàn thân nổi lên, giống như Long Cầu lan tràn ra, Hoàng Kim Cự Phủ phát ra hào quang vô tận, chém tới cái nồi Huyền Vũ kia.
Một búa này giống như muốn chẻ đôi bầu trời, hung hăng nện lên trên nồi Huyền Vũ.
Đông…
Một tiếng nổ vang thật lớn, bốn phía xung quanh khu vực va chạm đều bị nổ vỡ ra, hồ nước phóng lên tận trời, ầm một tiếng đổ ập xuống.
Nồi Huyền Vũ bay ngược ra, rơi xuống lơ lửng trong lòng bàn tay của Bộ Phương, truyền ra một lực đẩy lớn, khiến cho thuyền nhỏ bị lực lượng lớn đánh mạnh vào trôi dạt ra xa.
Môi của tên Kim Giáp Vệ cầm Hoàng Kim Chiến Phủ run lên. Một búa này hắn ta đã dùng hết toàn lực, thế mà không thể chém nát chiếc nồi đen của tiểu tử kia.
Cái kia thật sự là một cái nồi sao?
Hổ khẩu của hắn tê dại một hồi. Nếu không phải chân khí cuồn cuộn trong cơ thể không ngừng làm dịu ở chỗ hổ khẩu kia, hiện tại ngay cả chiến phủ hắn ta cũng cầm không được.
Rầm rầm.
Chiếc cần câu rung lên. Gân của con linh thú kia vào lúc này cũng bị kéo căng lên.
Kim Giáp Vệ vốn còn muốn tiếp tục ra tay, nhưng khi thấy cảnh này, toàn thân hắn ta cũng phát lạnh, không khỏi rùng mình một cái.
Bọn chúng hít sâu một hơi, hết sức cảnh giác nhìn chằm chằm vào chiếc cần câu kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.