Chương 969: Minh Vương làm loạn (2)
Lý Hồng Thiên
04/09/2021
Ngắm nhìn bốn phía, đều là lầu cao, bên trên những lầu cao này đều có đầu người.
Trên đỉnh đầu còn có một màn trận pháp chiếu hình, hình chiếu trên đó là nàng và Nhĩ Ha.
Tử Vân sững sờ, ngay sau đó chỉnh trang trang sức một chút, nàng trong hình chiếu ở bên trên trận pháp cũng đang sửa trang lại trang sức, ngay lập tức nàng thấy hơi ngạc nhiên.
Minh Vương Nhĩ Ha đương nhiên không như vậy, hắn ta gặp qua nhiều việc ở đời người, mặc dù tò mò nơi này là đâu nhưng cái mũi của hắn ta vẫn luôn động đậy.
Ngay lúc đó, hắn ta đã khóa chặt phương hướng, ánh mắt nhìn sang đã thấy món ăn bên kia đang được Bộ Phương tập trung tinh thần nấu nướng.
- Nhĩ Ha, đó là thanh niên Bộ Phương, rốt cuộc cũng tìm được rồi!
Minh Vương Nhĩ Ha vui sướng, trên mặt toát ra vẻ sợ hãi và vui mừng, hắn ta không nghĩ tới, thế mà Bộ Phương lại ở chỗ này thật.
Không ngờ tới nửa đường nhặt được một nữ nhân ngốc thế mà lại biết được đường thật. Thật sự là không dễ dàng gì.
Minh Vương Nhĩ Ha chẹp miệng một cái, vừa nhìn thấy Bộ Phương, trong lòng đã không tự chủ được nghĩ tới những cây que cay kia, que cay cực ngon, giờ phút này dường như đang hiện lên trước mắt của hắn, tản ra mùi vị thơm ngon của tương Thâm Uyên.
A…
Vốn dĩ là không thể nào ngăn cản được thế tiến công của que cay!
Đôi mắt của Minh Vương Nhĩ Ha đê mê, cất bước lên, đi về phía Bộ Phương.
Vương Thông bưng Nguyệt Lạt Ô Đề, ánh mắt như nước đọng.
Minh Vương Nhĩ Ha lắc lắc sợi tóc bay phấp phới của mình, cất bước đi tới.
Nhưng lại thành ngăn cản trước mặt Vương Thông, hai người chặn đường của nhau…
Ánh mắt Vương Thông như nước đọng, cất bước đi sang hướng bên trái.
Đôi mắt thâm quầng của Minh Vương trợn lên, cũng cất bước đi sang bên trái một bước, hai người lại chặn đường lẫn nhau…
Vương Thông lườm Minh Vương Nhĩ Ha, bước trở về bên phải một bước, mà Minh Vương hình như cũng thấu hiểu lòng hắn ta nên lại bước trở về một bước.
Hình ảnh buồn cười này lập tức rơi hết vào trong tầm mắt của mọi người.
Giờ phút này, rốt cuộc đã có người bùng nổ.
- Cái tên Đậu Bỉ này là ai vậy? Hắn dự định nửa đường kết thúc món ăn của đầu bếp Vương Thông à?
- Quá đáng! Trên thế gian này tại sao lại có thể xuất hiện một người không biết xấu hổ như vậy?
- Hắn là đang đùa giỡn đầu bếp Vương Thông sao?
…
Tiếng bàn tán xôn xao của mọi người lập tức khiến quảng trường Thao Lâu vốn dĩ đang im ắng trở nên cực kỳ náo nhiệt.
Minh Vương Nhĩ Ha tức giận.
Người ngăn cản con đường đi tới que cay của hắn, đều không phải thứ tốt lành gì, tất cả đều sẽ tát đến chết!
- Cái tên thanh niên này thật ngang bướng! Ngươi đang đùa giỡn bổn vương sao? Nói cho ngươi biết! Bản vương chính là người có lý tưởng đó!
Thân thể Minh Vương nghiêng về phía trước một chút, gần như gương mặt đẹp trai hoàn mỹ của hắn đã hướng về phía trước, dường như muốn tiến gần tới trước mặt Vương Thông.
Hai người như có thể ngửi được hơi thở của nhau. Vương Thông tối sầm mặt lại.
- Biến.
Minh Vương toét miệng cười, vươn tay, nhẹ nhàng vỗ trên đầu Vương Thông một cái, cả người Vương Thông cứng đờ lại.
-Ngang bướng...
Vốn lấy tư thế chủ quản, cả người Vương Thông đều sụp đổ trong ngay khoảnh khắc này!
Bởi vì người nam nhân trước mặt này hắn ta có thể cảm nhận được một tràng khí thế vô cùng đáng sợ…
Yến Vũ đã chịu không được, đập một bàn tay xuống bàn, sắc mặt lạnh lùng nói.
- Gây sự! Người đâu, kéo kẻ gây chuyện này xuống đi!
Minh Vương rụt đầu lại, liếc mắt nhìn Yến Vũ một chút, bật cười ra tiếng.
Không thèm để ý tới nữa, sau đó đi vòng qua người Vương Thông, xoa xoa tay đi tới chỗ Bộ Phương.
Từ trong túi không gian, Bộ Phương lấy ra một cây que cay, sau đây là món ăn quan trọng của hắn…
Muốn phá vỡ tư thế bi thương của Vương Thông phải nhìn cây que cay này.
Mà khi Minh Vương Nhĩ Ha nhìn thấy que cay, mọi sự sụp đổ trước đó dường như đều tan biến hết, bên dưới đôi mắt thâm quầng của hắn có thể thấy dần được tiêu tán bằng mắt thường…
Sợi tóc đen của Minh Vương tung bay theo gió, thuận tiện la lên một câu với Bộ Phương.
- Bộ Phương! Vẫn là ngươi hiểu ta nhất!
Ngay sau đó, cả người hình như cũng muốn bay lên, vung tay lên, chạy như bay tới chỗ Bộ Phương.
Ngươi là cơn gió ta là cát bụi, như điên như khùng đi đến thiên nhai!
Nhưng mà, Bộ Phương vốn cũng không phát hiện Minh Vương.
Long Cốt Thái Đao vừa chuyển, một đao vừa xuống, ánh đao lóe lên, que cay cũng bị chém thành từng khối nhỏ…
Một đao chém xuống, que cay bị tách thành từng mảnh, đổ hết vào trong nồi.
Hơi nóng bốc lên, hoàn toàn bao phủ mùi vị que cay trong không khí.
Minh Vương đang chạy vội tới, thân thể chợt khựng lại, ngay sau đó phát ra tiếng hét cực bi thương!
- Vương Lạt Điều!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.