Chương 830: Một bát canh rau (1)
Lý Hồng Thiên
20/08/2021
Tại quảng trường Thao Lâu.
Từng tòa đài cao lơ lửng, trong đó có tiếng đàn hạc lượn lờ không dứt bên tai.
Mùi hương của đồ ăn tràn ngập trong Thao Lâu.
Toàn bộ 100 đầu bếp trong Bảng Thiết Bia Trù, vị nào cũng vẻ mặt nghiêm túc, ở trên bục cao, ngồi yên lặng, lắng nghe lời nói của lão giả đầu tóc bạc trắng ngồi ở chính giữa quảng trường, Sở Trường Sinh.
Giọng nói của ông ta phiêu đãng tràn ngập cả phía chân trời.
Tại nơi chung quanh đài cao, vô số cường giả đầy hứng thú quan sát, bọn họ nghe không hiểu Sở Trường Sinh kia nói cái gì nhưng vẫn không ngăn được bọn họ cảm nhận thấy cỗ hàm ý đáng sợ trên người lão giả.
Sở Trường Sinh này chính là một vị kỳ nhân, cho dù là Thánh Tử các nơi cũng không dám bất kính với ông ta.
- Chọp chẹp…
Trong khung cảnh nghiêm túc, một âm thanh nhai nuốt vang vọng không ngừng.
Có người nhếch khóe miệng lên, theo thói quen nhìn về hướng kia.
Ở đằng kia có một tiểu nha đầu đang bưng cái chén, đổ hết thức ăn vào trong miệng, cái tướng ăn này…thực khủng bố, khiến cho người ta có vài phần buồn cười.
Quả thực… Quá tham ăn.
Có người đều là đã chết lặng, từ khi bắt đầu đến giờ, miệng của nha đầu kia vẫn không có điểm dừng, luôn chóp chép nhai nuốt không ngừng.
Hiện giờ nàng ta đã gọi đến hai mươi phần ăn.
Hai mươi phần…
Một người lại ăn đến hai mươi phần.
Đứa nhỏ này muốn phản nghịch sao?
Tiếu Nhạc cảm thấy cũng không có gì để nói, hắn ta cảm nhận được những ánh mắt xung quang đang không ngừng hướng đến, trong lòng cũng có chút sợ hãi.
Hiện tại cho dù là một kẻ ngu cũng biết nha đầu này chắc chắn có vấn đề, một bé gái bình thường làm sao có thể ăn nhiều đồ ăn như vậy?
Ánh mắt Thiên Tuyền Thánh Tử lạnh như băng, giống như một thanh trường kiếm sắc bén đang bắn ra không ngừng làm cho Tiếu Nhạc cảm thấy da thịt nhói đau.
Tiếu Liên Thành thưởng thức vuốt ve ngọc phù trong tay, khóe miệng vểnh lên, ánh nhìn có chút đăng chiêu.
Đại Hoang Tông tông chủ ôm bụng, vẻ mặt đau khổ đau đáu nhìn nha đầu kia, khóe miệng run rẩy…
Chẳng lẽ trên người nha đầu kia có bí mật gì hay sao?
Cho nhiều đồ ăn như vậy vào bụng, ẩn chứa linh khí, cho dù là một cường giả Thần Hồn Cảnh đã ngưng tụ ra hai đạo hồn thê cũng no đến nổ tung!
Trong lòng một số người đã đã nóng lòng muốn thử, muốn tra xét cô bé kia một phen.
Tiếu Nhạc là thật sự cảm thấy có vài phần đau đầu, ánh mắt chung quanh như hổ rình mồi, làm cho hắn ta như ngồi trên chông.
Nếu có thể, hắn cũng muốn tra xét một phen .
Bất quá nha đầu kia dù sao cũng là người mà Bộ Phương đưa đến, hắn nói phải chăm sóc tốt thì đương nhiên phải chăm sóc tốt.
Vẻ mặt người phụ nữ mặc đồ đầu bếp như chết lặng, ánh mắt nhìn nha đầu kia tràn chân thành, nàng biết, nha đầu kia lại muốn gọi thêm một phần
Đau lòng cho người đầu bếp phụ trách bàn này.
Bỗng nhiên, sắc mặt mỗi người đều biến đổi, ánh mắt của bọn họ hướng đến phía dưới quảng trường.
Tại chỗ ấy, cổng đồng lớn một bên Thao Lâu ầm vang mở ra.
m thanh giảng đạo giữa quảng trường im bặt.
Sở Trường Sinh hơi nghiêng đầu nhìn của lớn mở ra, vươn tay, sờ râu.
Lơ lửng trong hư không trên đài cao, ánh mắt của mỗi vị đầu bếp đều rạng rỡ nhìn về phía cửa lớn kia.
Bọn họ biết, nhóm đầu bếp đi ra từ cánh cửa lớn này chính là đối thủ kế tiếp bọn họ phải khiêu chiến
Không ai dám chủ quan, thường ngày ở Thiết Tiên Yến không phải không có phát sinh chuyện cường giả Thiết Bia bị đánh bại.
Bọn họ biết có người đã chuẩn bị tốt mười phần mới đến đây, không ai biết những người đó sẽ bộc lộ ra thực lực như thế nào.
Nhìn theo ánh mắt của họ, có một cảm giác vạn phần mong đợi.
Mọi người đều nhìn qua cửa lớn kia, phía cổng lớn tối đen chậm rãi xuất hiện một bóng người.
Lão giả nhìn thấy Quân Thanh Tiếu có vài phần lo lắng.
Nhìn thấy trước mặt Quân Thanh Tiếu tản ra hơi nóng bừng bừng của cơm chiên trứng, râu cá trê nhất thời nhếch lên.
Quân Thanh Tiếu có chút khẩn trương, bất quá trong đôi mắt lại có vài phần tự tin, hắn ta ưỡn ngực, sắc mặt phiếm hồng.
Lão giả cười cười, ngay sau đó, đó là lấy ra chiếc muỗng, múc lên một muỗng cơm chiên trứng.
Cơm chiên trứng thơm nức, vừa cho vào miệng, những hạt cơm bung ra, trong nháy mắt đã lan khắp trong miệng, lập tức kích thích tới vị giác của lão giả.
Bởi vì không sử dụng chân khí để nấu nướng cho nên yêu cầu tuyển thủ đều là phải giữ nhiệt chính xác , một khi nhiệt độ có chút khác biệt thì sẽ ảnh hưởng đến vị của món ăn.
Đây là khảo hạch cơ bản nhất của người đầu bếp.
Dù sao tiểu tử này trong nhóm muốn khiêu chiến với đầu bếp trên Bảng Thiết Bia Trù , thực lực không tốt, đi khiêu chiến cũng chỉ nhận lấy xấu hổ.
Lão giả ăn một ngụm cơm chiên trứng, nhíu mày kinh ngạc, liếc mắt nhìn Quân Thanh Tiếu một cái:
- Được, không tồi…
Vị của cơm chiên trứng này tốt vượt ngoài dự kiến của ông ta, thật không ngờ tiểu tử này vậy mà đã có thể đạt tới trình độ như vậy.
Xem ra lão Thôi đã tốn không ít tâm tư đối với tiểu tử này.
Lão giả chắp hai tay, buông chiếc muỗng xuống, vỗ vỗ bả vai Quân Thanh Tiếu nói:
- Ngươi cần tự tin lên một chút… Hương vị món ăn của ngươi rất ngon, cố lên.
Khuyết điểm duy nhất của Quân Thanh Tiếu chính là không tự tin, luôn khiến cho người ta cảm nhận được cảm giác rụt rè.
Điều này làm cho lão giả rất không vừa lòng, làm một đầu bếp, nếu không có tin tưởng đối với đồ ăn của chính mình thì làm sao có thể làm thực khách rung động chứ?
Về phần tin tưởng đối với món ăn của mình thì trong món ăn của mình mới có đủ Tinh Thần Khí.
Quân Thanh Tiếu thụ sủng nhược kinh, xoay người gật đầu, trên mặt tràn đầy vẻ kích động.
Món ăn của hắn ta nhận được sự thừa nhận của lão giả, chuyện này có chút vượt quá dự liệu của hắn ta.
Ngay sau đó, lão giả đi tới trước mặt Bộ Phương.
Bộ Phương đang lau sạch nước đọng trong tay, tựa hồ như nhìn thấy lão giả, mặt không chút thay đổi ngẩng đầu lên.
Ở trước mặt hắn, bày ra một bát canh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.