Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 870: Một móng vuốt chó béo ú (1)

Lý Hồng Thiên

26/08/2021

 

Thâm tâm Sở Trường Sinh ngập tràn run sợ!

 

Ông ta với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, nhìn một sự tồn tại khủng khiếp gần như phá vỡ mọi xiềng xích đang từ trong hồ bò ra.

 

Khí tức kinh khủng kia tràn ngập không khí, khiến cho mọi người run rẩy không thôi, loại khí tức này đã vượt qua tưởng tượng của toàn bộ bọn họ.

 

Một số xiềng xích trói buộc cơ thể của Bạch Thao Thiết bị phá vỡ, Bạch Thao Thiết nghiêng đầu về phía trước, một bóng đen khổng lồ bao phủ. Vòng xoáy màu trắng đáng sợ xoay chuyển cuồn cuộn trong miệng nó, dường như muốn nuốt chửng cả ngọn núi.

 

Ánh mắt to lớn nhìn chằm chằm vào thuyền U Minh, nhắm vào Bộ Phương đang ở trên thuyền. Chân thân Bạch Thao Thiết cực lớn có lẽ có kết nối với Thao Thiết bị Bộ Phương trước một nồi đập nát, ánh mắt bọn nó có chút tương tự.

 

Trong đôi mắt nó có tham lam, có khát vọng, cũng có dục vọng cướp đoạt linh hồn Hắc Thao Thiết trong cơ thể Bộ Phương.

 

Thế nhưng thân thể nó bị một sợi xích vừa thô vừa to trói lại, khiến cho hành động bị ngăn trở, không có cách nào giãy giụa.

 

Tiếng gào thét đinh tai nhức óc vang vọng lên, toàn bộ Thao Thiết Cốc tại thời khắc này kịch liệt chấn động, phảng phất như sắp bị chấn sụp.

 

Cái miệng cực lớn hung hăng cắn xuống phía Bộ Phương, nó khao khát muốn ngăn cản Bộ Phương truyền tống đi.

 

Nếu như Bộ Phương truyền tống đi, linh hồn Hắc Thao Thiết kia cũng sẽ bị truyền tống đi mất, Bạch Thao Thiết muốn hội tụ đủ huyết mạch thuần khiết, bước quan trọng trong kế hoạch thực hiện bị khiến cho thất bại, điều này không thể tha thứ được!

 

Cho nên nó nhất định phải ngăn cản Bộ Phương, nhất định phải bắt người này lưu lại đây, cấm không cho hắn đào tẩu!

 

Một chút ánh sáng hội tụ trên đầu Bộ Phương, vầng sáng không ngừng buông xuống.

 

U Minh Nữ và Bộ Phương đều có chút suy yếu, mặc dù có trợ giúp của cẩu mao, thế nhưng U Minh Nữ trên đại lục thi triển lực lượng nhiều như vậy, trước sau sẽ phải chịu pháp tắc đại lục áp chế, thành ra suy yếu.

 

Mà Bộ Phương lại càng không cần phải nói, tinh thần lực trong Tinh Thần Hải cơ hồ đều tiêu hao hết rồi.

 

Mặc dù tinh thần lực của hắn rất mạnh, lực lượng lúc trước bạo phát ra thế mà có thể áp chế được Bạch Thao Thiết chân thân. Đại khái tương đương với cường giả thực lực ngưng kết Thất Đạo Hồn.

 

Phải biết rằng tu vi bản thân Bộ Phương bất quá chỉ có thể gắng gượng Thần Thể Cảnh Nhất Đạo Chí Tôn.

 

Cảnh giới thất bậc Hồn Thê tồn tại, coi như là tại thánh địa Long Vương Đình, cũng là những cường giả hàng đầu, không thể bỏ qua.

 

Mà giờ khắc này chân thân Bạch Thao Thiết, càng là phi thường khủng bố, linh khí chung quanh tựa hồ trong nháy mắt sôi trào khi tên này xuất hiện.

 

Bạch Thao Thiết chân thân tu vi tuyệt đối không dưới thất bậc Hồn Thê chi cảnh.

 

Có thể là cảnh giới cửu bậc Hồn Thê đỉnh phong!

 

Loại này tồn tại. . . Tuyệt đối là một tồn tại đại khủng bố!

 

Vòng xoáy màu trắng trong miệng Bạch Thao Thiết tản ra chấn động đáng sợ, vòng xoáy trắng kia là vị trí mạnh nhất của Bạch Thao Thiết.



 

Cái miệng thôn phệ xuống.

 

Bộ Phương cảm thấy da thịt toàn thân lay động.

 

Hắn không biết trước thời điểm cái miệng kia thôn phệ xuống, liệu hắn có kịp dựa vào Truyền Tống Trận truyền tống bọn họ đi.

 

Nếu không kịp, trong lòng Bộ Phương không chắc, có lẽ bọn họ sẽ bị vòng xoáy kia bóp nát.

 

Sở Trường Sinh nhìn xem bọn người Bộ Phương không tránh né. . . đồng tử co rụt lại.

- Mau tránh! Miệng Thao Thiết ngay cả hư không cũng có thể cắn nát! Các ngươi khả năng trong quá trình truyền tống sẽ bị nuốt vào!

 

Cái gì?!

 

Lời nói của Sở Trường Sinh khiến tròng mắt Bộ Phương co rụt. Đến hư không cũng có thể nuốt vào? Còn có cái gì mà con này không thể ăn đây!!

 

Bộ Phương chau mày, cả người cảm thấy lung lay nặng nề.

 

Tinh thần lực tiêu hao quá độ, toàn thân hắn giờ phút này đề không nổi chút lực lượng nào. . . Không được, không thể cứ như vậy bị nuốt.

 

Bộ Phương cắn răng, tâm thần chìm vào trong Tinh Thần Hải, ý định lại lần nữa áp chế tinh thần lực, thúc dục cánh tay Thao Thiết và nồi Huyền Vũ.

 

Thế nhưng mà vừa lúc đó, Tiểu U nhích lại gần phía hắn, một cỗ hương thơm lạnh lùng trong trẻo chui vào chóp mũi Bộ Phương, khiến Bộ Phương nghi hoặc nhìn sang.

 

Tiểu U mặt không biểu tình vươn tay, đưa cho Bộ Phương một sợi Cẩu Mao.

 

- Đại nhân cho ta ba sợi Cẩu Mao, ta dùng hết hai sợi rồi, sợi này là để lại cho ngươi. . .

 

Tiểu U nói.

 

- A, đại nhân nói, không phải vạn bất đắc dĩ thì ta không thể cho ngươi cọng lông này. . . Hắn sợ ngươi trở về sẽ nhổ sạch con vật có bộ lông mềm mại sáng bóng kia.

 

Tiểu U rất thành thật tiếp tục nói.

 

Bộ Phương không tự chủ co giật khóe miệng, cái quỷ gì chứ. . .

 

Bộ Phương hắn trông giống cái loại người sẽ vô duyên vô cớ nhổ sạch lông chó sao?

 

Đã nói rồi, tín nhiệm ở giữa người với chó ở đâu cơ chứ?

 

Nhếch nhếch miệng, Bộ Phương duỗi ra bàn tay bị băng vải đen bao quanh, Tiểu U lập tức đặt ở lòng bàn tay Bộ Phương một sợi Cẩu Mao ngăm đen tỏa sáng.

 

Ầm ầm! !



 

Phía trên vòm trời, hoàn toàn bị hắc ám bao phủ. Vòng xoáy màu trắng áp lực rơi xuống, phảng phất bao phủ trọn thao lâu bên trong.

 

Rất nhiều người bị uy áp đáng sợ kia chấn nhiếp xụi lơ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.

 

Tổ Ngạc Thương Nha bị Sở Trường Sinh áp chế trên mặt đất đã sớm nằm sấp không dám nhúc nhích, lạnh run rẩy, hiển nhiên là chấn nhiếp của Bạch Thao Thiết cực kỳ có ảnh hưởng đến nó.

 

Có lẽ là Bạch Thao Thiết đã từng làm sự tình gì đó không thể miêu tả với nó chăng.

 

Bộ Phương nắm sợi Cẩu Mao kia, nghi hoặc nhìn, sợi Cẩu Mao này có làm được cái gì?

 

Cầm sợi Cẩu Mao đưa tới trước mắt, Bộ Phương mặt không biểu tình dò xét.

 

Một lúc sau, sợi Cẩu Mao kia đột nhiên tự bốc cháy, tản mát ra vầng sáng màu u lam.

 

Bộ Phương lại càng hoảng sợ.

 

Một thanh âm vù vù vang lên, sợi Cẩu Mao trực tiếp biến mất không thấy tăm hơi.

 

- Biến mất rồi hả?

 

Bộ Phương ngẩn ngơ, hắn quay đầu nhìn về phía Tiểu U, còn muốn hỏi, thế nhưng mà Tiểu U cũng là trừng mắt, vẻ mặt mê mang, biểu thị nàng cũng không rõ ràng lắm.

 

Khóe miệng Bộ Phương giật giật, Truyền Tống Trận trên đỉnh đầu đã triệt để hoàn tất, năng lượng truyền tống khuếch tán ra.

 

Thế nhưng mà, Bạch Thao Thiết cũng vừa lúc rơi xuống.

 

Bành! !

 

Đúng vào lúc này.

 

Tất cả mọi người ngẩn ngơ.

 

Bởi vì bọn họ chứng kiến, vô số năng lượng trong hư không nhanh chóng hội tụ, trong chớp mắt chồng chất lại phía trên vòm trời.

 

Năng lượng xẹt qua, trong khi mọi người đang trợn mắt há hốc mồm, kết thành thực thể, hóa thành một cái ... chân chó béo ú.

 

Chân chó béo ục, toàn là thịt.

 

Nó trồi lên từ bên cạnh Bạch Thao Thiết, ngay sau đó, một cái móng vuốt đột nhiên bay ra tát thẳng vào mặt Bạch Thao Thiết.

 

Bành! ! !

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook