Chương 882: Quyết định của Sở Trường Sinh. (1)
Lý Hồng Thiên
26/08/2021
Một khay thịt ba chỉ hầm nhừ kim tự tháp đẹp tựa tranh vẽ.
Bộ Phương lau sạch vết nước trên tay rồi nhẹ nhàng thở ra, nhìn món ăn vừa hoàn thành.
Từng lớp thịt ba chỉ màu vàng ruộm, ở dưới ánh đèn càng toát lên vẻ sáng bóng, đẹp mê người.
Nước canh màu ngà sữa nằm phía dưới từng lớp thịt, cả hai như không liên quan tới nhau, lại phảng phất như một tòa bảo tháp nguy nga sừng sững trong dãy núi non trùng điệp cạnh hồ nước.
Linh khí phảng phất, phiêu đãng bay lên từ bên trong khay, nước canh màu ngà sữa vẫn còn tản ra hơi nóng mịt mờ. Cả hai hòa quyện vào nhau, khiến cho tháp thịt kia giống như đang ở trong chốn tiên cảnh.
Bộ Phương kề mũi trước cái khay, hít mạnh một cái, mùi thơm xộc vào mũi, khuấy động vị giác khiến lông mày hắn vô thức run rẩy.
- Không tệ.
Bộ Phương tự nhẹ nhàng khen ngợi một phen, mặc dù chưa nếm qua nhưng đã ngửi thấy mùi thịt, hẳn là rất ngon.
Bưng khay lên, Bộ Phương đi ra khỏi phòng bếp.
Trong quán, nhiều người đã sớm ngồi ngay ngắn, nói cười rôm rả.
Ma nữ An Sinh bộ dáng nóng nảy, Dương Mỹ Cát dáng người khôi ngô, còn có Tiểu U lạnh như băng với nha đầu Tiểu Nha, . . . Còn có Tiểu Hắc với hai móng vuốt đang úp trên mặt bàn.
Khi bọn họ cảm nhận được Bộ Phương từ phòng bếp đi ra, tất cả đều quay đầu lại, đổ dồn ánh mắt về phía hắn.
Bọn họ hít một hơi thật sâu, bị đồ ăn trong tay Bộ Phương dọa cho kinh sợ.
Đó là đồ ăn sao? Vì sao lại lóa mắt như vậy?
Trong mắt bọn họ, khay thịt hình kim tự tháp giống như đang tản ra ánh hào quang, khiến ai cũng có cảm giác xốn xang trong lòng.
Món ăn này trong mắt của bọn họ đang tỏa ra vầng sáng chói lọi.
Thật không thể tưởng tượng nổi.
Một món ăn đẹp như tranh vẽ, mọi người không khỏi bàn tán, tròn xoe ngước mắt nhìn.
Bộ Phương mặc áo choàng lông vũ, buộc tóc bằng dây nhung, chậm rãi bước tới trước bàn ăn, đặt khay thịt xuống bàn cơm.
Chỉ ăn một miếng thịt, hương vị đậm đà lan tỏa, mùi thơm của món ăn đọng lại đầu lưỡi, lay động lòng người.
- Ngon quá đi!!
Ma nữ An Sinh hít một hơi thật sâu, không kìm lòng nổi, hai mắt híp híp, tận hưởng hương vị món ăn quanh quẩn trong khoang miệng.
Dương Mỹ Cát duỗi dài cổ, cũng kìm lòng không được mà ngửi ngửi.
Tiểu Nha và Tiểu U chỉ mới nhìn thấy món ăn, cơ hồ đều chảy nước miếng.
- Nếm thử hương vị món này xem như thế nào?
Bộ Phương kéo một cái ghế qua, ngồi xuống nói với mọi người.
Hắn lấy chén đĩa và đũa ra, bày trước mặt mỗi người.
Long Cốt Đao bay lên xoay tròn theo từng ngón tay hắn. Đao khí ngang ngược bay ra, một thanh âm leng keng vang lên, rơi trên tháp thịt. Tháp thịt ngay lập tức sụp đổ tản ra, từng miếng thịt bay lên, rơi đúng vào chén đĩa mỗi người không lệch một li một tấc.
- Ăn thử đi.
Bộ Phương thản nhiên nói, hắn cũng kẹp một miếng thịt non mềm như đậu hủ cho mình.
Tháp thịt ba chỉ hầm nhừ kim tự tháp kia được cắt thành từng khối, phân chia ở trong chén mỗi người.
Mà ngay cả cẩu gia cũng được cho một miếng.
Cầm lấy đôi đũa, chống trên mặt bàn, so hai bên cân xứng xong gắp miếng thịt trong chén mình lên, cho vào miệng.
Miếng thịt giống như tan ra, mùi thơm nồng đậm lập tức lan tỏa, trôi tuột vào dạ dày.
- Thịt linh thú này… sao mà mềm thế!
Dương Mỹ Cát giật mình nói.
Ăn xong một miếng thịt này, nàng có cảm giác như được trải qua lễ rửa tội, lỗ chân lông hơi se lại, lần đầu tiên nàng được nếm một món ăn ngon đến vậy.
Thịt linh thú được xử lý rất tốt, không còn mùi tanh vốn có của nó, hơn nữa còn có mùi thơm đặc trưng.
Mùi thơm kia khiến Dương Mỹ Cát thích thú.
- Ngon...Ăn ngon!
Ma nữ An Sinh nhét cả miếng thịt vào miệng, vui vẻ nhai lấy nhai để. Thiếu chút nữa nuốt luôn cả lưỡi.
Sau khi ăn xong, còn thở một hơi dài, cả người sảng khoái, nét mặt đỏ bừng. Cơ thể nàng khẽ run, lồng ngực cao ngất cũng theo đó run lên.
Tiểu Nha với Tiểu U, thêm cả con chó, ba người này ăn miếng thịt này, ăn giống như chưa ăn, tuy rằng mùi vị rất hấp dẫn, nhưng một miếng thịt thì không đủ với bọn họ.
Đôi đũa nhanh chóng phi ra, cắt miếng thịt, ăn hết sạch. Ăn xong, mọi người cẩn thận múc từng thìa canh màu trắng sữa từ trong khay ra. Nước canh cực kỳ tươi mát, bởi vì có thêm rượu Băng Tâm Ngọc Hồ, lại càng thêm tươi ngon mỹ vị.
Tóm lại, bao nhiêu người ở đây ăn qua món ăn đều khen ngợi hết lời.
Trong lòng Bộ Phương cảm thấy rất hài lòng, tháp thịt ba chỉ hầm nhừ kim tự tháp xem như nấu thành công rồi, thực đơn ngày mai sẽ thêm vào một món.
Tửu lâu của hắn đã rất lâu không có thêm món mới.
Khóe miệng Bộ Phương nhếch lên, trong nội tâm có chút sung sướng.
Sau khi ăn xong, mọi người nhao nhao đứng dậy giải tán ra về.
Dương Mỹ Cát trở về phòng của mình, ma nữ An Sinh trở lại trong Tinh Thần Tháp.
Ban ngày, nàng sẽ ở cạnh Bộ Phương luyện tập khả năng nấu nướng, buổi tối nàng trở lại Tinh Thần Tháp luyện tập thuật luyện đan.
Tuy nhiên gần đây, ma nữ An Sinh càng lúc càng có hứng thú đối với nấu nướng, luyện tập thuật luyện đan ngược lại càng ngày càng ít. Nàng thích cảm giác khi được vào bếp.
Bộ Phương thu dọn khay chén mọi người ăn xong, Tiểu Bạch đã ngủ say, Bộ Phương phải chính mình làm rất nhiều việc vặt, thật ra khiến hắn có chút hoài niệm khoảng thời gian có Tiểu Bạch ở đây.
Dọn dẹp xong hết thảy, trăng sáng đã đến treo lơ lửng đỉnh đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.