Chương 974: Sự tức giận của Minh Vương (1)
Lý Hồng Thiên
04/09/2021
Bầu trời đẫm máu, tràn ngập mùi máu tanh đang lan tỏa.
Sở Trường Sinh chật vật đứng dậy trên mặt đất, toàn thân đều là máu me đang chảy ròng ròng, thậm chí trên thân thể ông ta có vào vết thương nhìn xuyên sang bên kia được, có thể nhìn thấy xương trắng dữ tợn ở bên trong.
Nhưng mà dù sao ông ta cũng là cường giả Đại Năng, cứ cho là thân thể bị thương nặng, bị xuyên thủng thành từng lỗ, đôi mắt của ông ta vẫn như cũ lạnh lùng mà sắc bén, đứng lên, ánh mắt như điện liếc nhìn về phía hai người đang đứng trong hư không kia.
Thiên Tuyền Thánh Địa và Diêu Quang Thánh Địa, hai Thánh Địa này cùng một lúc ra tay với Thao Thiết Cốc, đều phái ra cảnh giới tồn tại Đại Năng, đây chính là trời muốn tiêu diệt Thao Thiết Cốc.
Trong lòng Sở Trường Sinh có chút mệt mỏi, thế lực Thao Thiết Cốc dần dần nhỏ lại, bây giờ thế mà lại bị người khác đến tận cửa làm nhục.
Phải biết khi Thao Thiết Cốc ở trong thời kỳ vô cùng cường thịnh, làm gì có Thánh Địa nào dám cư xử như vậy, khi đó Thao Thiết Cốc cường thịnh đến mức có thể áp bách cả một nửa Tiềm Long Vương Đình!
Bất kỳ Thánh Địa nào nhìn thấy, đều phải cúi đầu nghe theo.
Cốc Chủ Thao Thiết Cốc, cho dù ở trước mặt Thánh Chủ của các Thánh Địa khác trên mặt vẫn vô cùng uy nghiêm.
Thân thể của Sở Trường Sinh đơn độc, tàn phá không thôi, máu tươi bắn ra, nhìn bốn phía xung quanh với vẻ mặt tuyệt vọng, bây giờ Thao Thiết Cốc bị tàn phá... cũng không thể tiếp tục thời kỳ huy hoàng được nữa.
Ngay cả một chút hy vọng truyền thừa cuối cùng cũng đều bị cướp đi...
Bi ai, khổ sở, tuyệt vọng... Đều dâng lên trong lòng của Sở Trường Sinh.
Phốc phốc.
Một ngụm máu tươi bị nôn ra, sắc mặt của Sở Trường Sinh vô cùng tái nhợt.
Tại thời khắc này ở trong sân của Thao Lâu hoàn toàn yên lặng, tất cả mọi người ở đây đều ngẩn ra, sự việc phát sinh đột ngột này, vượt ra khỏi dự đoán của bọn họ.
Cái người máu me thủng lỗ kia... Là Đại Trưởng lão hay sao?
Tại sao lại là Đại Trưởng lão được? Đó chính là trụ cột của Thao Thiết Cốc bọn họ mà!
Vẻ mặt của rất nhiều người đều tràn đầy sợ hãi, loại chuyện này tại sao có thể xảy ra được, Đại Trưởng lão thế ma lại vị người khác đánh cho hết sức tàn tạ, máu me khắp người!
Bộ Phương nhướng mày, nhìn về phía Đại Trưởng lão kia...
Lúc sau hắn ngẩng đầu lên nhìn người đang cầm trường kích, một người cầm trường cung, khí thế của hai người kia áp đảo, trấn áp toàn trường.
-Sở Trường Sinh... Ngươi không có cơ hội, Thao Thiết Cốc đã xuống dốc, ngươi cần gì phải chấp niệm thứ căn bản không có năng lực bảo hộ chứ?
Lão Lăng vung trường kích lên, ngay lập tức khí lãng nổi lên cuồn cuộn, gào thét nổi lên, lạnh lùng nói.
Âm thanh của ông ta bao phủ toàn trường, khiến cho tất cả mọi người đều là nơm nớp lo sợ.
-Ngươi xem đi... Ngươi ở bên ngoài liều chết huyết chiến, thế mà nơi này đang làm cái gì? Thế mà lại đang nấu ăn! Cái loại Thao Thiết Cốc thế này, người cần gì phải bảo vệ chứ? Cho dù các ngươi có truyền thừa... Các ngươi cũng chỉ rách nát như vậy thôi!
Lão Lăng nói.
-Im miệng!
Thân thể của Sở Trường Sinh lảo đảo, tóc trắng như tuyết đều nhuốm máu, trở thành màu đỏ tươi.
Ông ta há to miệng gào lên, râu tóc trên người cũng dựng đứng.
Sắc mặt của lão Lăng bỗng nhiên thay đổi...
Sau đó, lại trở nên lạnh lùng.
-Ngươi là đang tìm cái chết... Ngươi cho rằng giữ lại một cái mạng chó của ngươi để làm gì? Chính là vì vì người truyền thừa, nếu không phải người truyền thừa kia... Giờ phút này ngươi sớm đã chết!
Nam tử của Diêu Quang Thánh Địa đội mũ rộng vành lạnh lùng nói.
Trên tay hắn ta cần trường cung, giơ lên trường cung, kéo dây thật căng.
Tiếng động "vù vù" vang vọng, ngay sau đó, chính là tiếng nổ đùng đoàng ở trên hư không phát ra.
Cung còn chưa bắn ra mũi tên, nhưng mà đã dẫn tới chân động trong hư không, quả thật không hổ là cây cung bảo bối của Diêu Quang Thánh Địa!
Diệt Nhật Cung Trần Thương từ tốn nói, trong lời nói mang theo giọng tàn nhẫn.
Ngay sau đó, ánh sáng hội tụ trong lòng bàn tay, ngưng tụ thành hình dạng một mũi tên.
Xoẹt một tiếng!
Nhẹ nhàng buông tay, vang lên âm thanh của dây cung cứng, tiếng động xé rách không khí, vang vọng.
Ầm ầm!
Giống như tiếng sét nổ vang ở bên tai của mọi người, ai ai cũng hoảng hốt.
Chỉ cảm thấy quang hoa ở trước mắt muốn đem hết mọi thứ đều xé rách đi.
Làm cho con người đều run sợ.
Ánh mắt Sở Trường Sinh co rút lại!
Tất cả đều tại Diệt Nhật Cung, nếu không phải cây cung này, ông ta căn bản sẽ không bị ép đến bước đường này!
Thật đáng chết!
Sở Trường Sinh cắn chặt khớp hàm, chân khí trên thân thể dâng lên mãnh liệt, thế nhưng chính ông ta cũng cảm thấy một trận bất lực.
Ở huyết động đang có máu chảy ra, khiến cho sức mạnh của ông ta có chút tiêu tán.
Mũi tên tráng lệ và đáng sợ kia... Căn bản ông ta không hề có biện pháp nào để ngăn cản!
Muốn chết à?
Thật sự không cam lòng, chung quy Thao Thiết Cốc lại sắp bị diệt ở trong tay của ông ta...
Tất cả mọi người đều đang nín thở, ngay lúc này sắc mặt ai cũng trở nên vô cùng khó coi...
Sâu bên trong đôi mắt của bọn họ, có vô cùng tuyệt vọng hiện lên, nhưng ngay sau đó, trụ cột của Thao Thiết Cốc bọn họ là Đại trưởng lão Sở Trường Sinh lại phải bị người khác vô tình bắn giết!
Bỗng nhiên.
Mũi tên khủng bố kia dừng lại, cũng không xảy ra nổ tung kịch liệt.
Ban đầu có một vài người tuyệt vọng mà nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn thấy cảnh tượng máu me bắn tung tóe của Sở Trường Sinh, nhưng mà lại phát hiện, hình ảnh trong tưởng tượng cũng không có xảy ra.
Sở Trường Sinh râu tóc rũ rượi, trừng mắt, nhìn chằm chằm bóng người trước mặt.
Minh Vương trừng đôi mắt đầy quầng thâm, trong mắt tràn đầy phẫn nộ, hắn ta vươn tay, năm ngón tay mở ra, cầm lấy cây Quang Tiễn kia, khiến cho cây Quang Tiễn dũng mãnh và đáng sợ không thể bắn về phía trước...
-Ngươi có biết bản vương vì Lạt Điều đã chờ đợi bao lâu không...
-Ngươi có biết bản vương đã trải qua bao khổ sở vượt muôn vàn khó khăn qua đại dương chỉ vì có thể ăn được Lạt Điều đấy!
-Ngươi có biết... Sắp ăn được Lạt Điều lại bị làm gián đoạn là cảm giác phẫn nộ như thế nào không?
Minh Vương tức giận đến mức, đôi đũa của hắn ta đã chuẩn bị gắp lấy Lạt Điều bên trong Vạn Vật Sinh, nhưng rồi đột nhiên xuất hiện một đám gia hỏa, hoàn toàn xáo trộn trình tự của giám khảo bọn họ.
Khiến cho hắn ta phải trơ mắt nhìn Vạn Vật Sinh lại bị Bộ Phương bưng đứng lên.
Cái cảm giác nghẹn khuất vì muốn mà không có được, sẽ làm cho những con heo nái đều chạy lên cây!
Mỗi câu nói của Minh Vương, lực đạo trong tay lại tăng thêm vài phần, ngay sau đó, cây Quang Tiễn kia thế mà lại bị hắn ta dùng sức mạnh bóp nát, hóa thành hàng nghìn hàng vạn năng lượng tỏa ra ngoài.
Dưới làn gió, sợi tóc của Minh Vương bị thổi cho tán loạn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.