Chương 820: Ta đang vội (1)
Lý Hồng Thiên
17/08/2021
-Ô, ngươi thật sự muốn tham gia à?
Đầu bếp kia vô cùng ngạc nhiên, hắn không ngờ người đầu bếp trẻ tuổi trước mặt lại thật sự muốn tham gia, chẳng lẽ hắn không biết, dù là một cuộc thi đấu tuyển chọn của Thiết Tiên Yến... cũng vô cùng đáng sợ.
Bộ Phương liếc mắt nhìn người đầu bếp kia một chút, sau khi thấy người kia lộ ra dáng vẻ nghi hoặc, khóe miệng không khỏi hơi cong lên…
-Ngươi không cần nghi ngờ, cứ dẫn đường đi, ta đang vội.
Trời…
Người đầu bếp kia nghe xong lời này, cũng hơi im lặng, đột nhiên hắn ta phát hiện người thanh niên giản dị trước mặt này... vô cùng ngông cuồng.
Đang vội sao? Hắn cho rằng cuộc thi đấu tuyển chọn rất dễ dàng thông qua sao?
Đầu bếp cũng không nói cái gì thêm, chỉ liếc mắt nhìn Bộ Phương một cái thật sâu, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, sau đó quay người dẫn đường.
Bộ Phương phất áo bào lên, đi theo sau lưng vị đầu bếp kia, hai người một trước một sau đi vào trong Thao Lầu.
Thao Lầu rất lớn, ước chừng cao hơn mười tầng.
Mỗi tầng đều tụ tập đầy dân bản địa từ Thao Thiết Cốc tới.
Xuyên thấu qua vách tường Thao Lâu trong suốt không biết chế tác từ chất liệu gì, có thể nhìn thấy vẻ mặt điên cuồng của những người dân bản địa kia, trong mắt của mỗi người đều có vẻ kích động khiến cho Bộ Phương cảm thấy ngạc nhiên.
Bọn họ đều đang vì trăm vị đầu bếp trong quãng trường của Thao Lâu kia mà điên cuồng.
-Thấy không... Nếu như ngươi có thể trổ hết tài nghệ trong cuộc thi đấu tuyển chọn lần này, đối mặt chính là những đối tượng điên cuồng này, trong lòng người có cảm thấy e sợ chút gì không?
Đầu bếp kia đi ở phía trước, hình như cảm giác được ánh mắt tò mò của Bộ Phương, vừa cười vừa nói.
E sợ sao?
Bộ Phương sững sờ, trong từ điển của hắn thật sự là chưa hề có hai chữ e sợ này đâu.
-Ngươi đừng nói chuyện nữa, đi nhanh lên, ta đang vội đấy.
Bộ Phương nói.
Vị đầu bếp kia lập tức khựng lại, khuôn mặt thiếu chút nữa trở nên đỏ bừng, người này... sao có thể không nói lý thế nhờ?
Có thể nói chuyện đàng hoàng một chút được không?
-Được được được.... Ngươi đang vội, thật là…
Vị đầu bếp kia lắc đầu, thở phì phò nói.
Khóe miệng Bộ Phương hờ hững cong lên, quay đầu tiếp tục nhìn ra bên ngoài vách tường kia, xuyên thấu qua vách tường, xuyên qua đám người điên cuồng kia, Bộ Phương thấy được cái gọi là trăm vị đầu bếp siêu việt..
Sao?
Cặp mắt Bộ Phương nheo lại, hình như phát hiện ra được một bóng dáng quen thuộc.
-Đây không phải là Chu Thông sao? Hắn cũng tham gia vào lần bách trù tranh bá này sao?
Bộ Phương rầm rì nói.
Lỗi tai của vị đầu bếp trước mặt hơi nhúc nhích, hơi kinh ngạc nhìn về phía Bộ Phương.
-Ngươi cũng biết Chu Thông đại trù nữa à? Lai lịch của Chu Thông đại trù không hề bình thường, ngài ấy là đệ tử của đại trưởng lão Sở Trường Sinh trong Thao Thiết Cốc, có tư chất kỹ năng nấu nướng hơn người, mấy ngày trước vừa trở về đã bế quan khổ sở luyện tập, lúc xuất quan đã đạt tới trình độ đầu bếp hàng đầu! Chu Thông đại trù vốn đã không tầm thường, bây giờ lại càng thêm nổi bật.
Đầu bếp kia không ngừng khen ngợi.
- Ngươi đừng nói chuyện nữa, dẫn đường đi, ta đang vội mà.
Bộ Phương nói.
Phốc... Vị đầu bếp kia cảm giác dường như có một mũi tên vô hình bắn ra, đâm vào lồng ngực của hắn ta, còn giống như đi dạo một vòng, khiến hắn ta khó chịu tới nổi muốn khóc.
-Ngươi....
Ngực vị đầu bếp kia hơi phập phồng, cuối cùng thở dài một hơi, quay người dẫn đường tiếp.
Chỉ chốc lát sau, hai người đã đi tới trước một cánh cửa gỗ phong cách cổ xưa.
Phong cách của cánh cửa gỗ này cực kỳ cổ xưa, phía trên điêu khắc rất nhiều đường vân, những đường vân này sâu xa khó hiểu, khiến cho lòng g người nhìn không nhịn được mà đắm chìm vào trong đó.
-A... Đường vân này là trận pháp sao?
Bộ Phương nhướng mày, kinh ngạc nghi ngờ nói.
-Xem như ngươi cũng biết hàng, đường vân trên cánh cửa này là do một ít đại sư luyện khí của Thao Thiết Cốc chúng ta luyện chế ra.... Vốn muốn khắc lên trên Thái Đao, thế nhưng đột nhiên vị đại sư kia lại muốn khắc lên trên cửa.
Lỗ tai của đầu bếp kia lại hơi động đậy, quay đầu lại nói.
-Khắc lên trên cửa.... Có tác dụng gì sao?
Bộ Phương liếc mắt nhìn vị đầu bếp kia một chút.
Đầu bếp kia lập tức nghẹn lời.... quỷ mới biết nó có tác dụng gì ấy!
-Được rồi, ngươi đừng nói chuyện nữa, dẫn đường đi!
Bộ Phương thở dài một hơi, nói.
Đầu bếp kia thật sự muốn khóc, hắn ta thật sự muốn khóc mà:
-Đã đến rồi, ngươi… cái tên tiểu tử này!
Bộ Phương hờ hững đẩy nhẹ cửa ra, cất bước đi vào.
-Ai... Tên tiểu tử này cứ thế tiến vào như vậy sao?
Đầu bếp sững sờ, sau đó lập tức thay đổi sắc mặt, nhanh chóng mở miệng ra ngăn cản.
Nhưng mà đã không còn kịp rồi, Bộ Phương đã đẩy cửa đi vào.
Thằng nhóc này thật sự vội tới vậy sao?
Bộ Phương đẩy cửa đi vào trong phòng, bên trong có một mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi.
Hương vị kia khiến cho hắn phải nheo mắt lại.
Sau một lúc mới mở mắt ra, tất cả trước mắt cũng trở nên rõ ràng hơn.
Vô số ánh mắt đều rơi vào trên người Bộ Phương, vô số dạng người khác nhau.
Có người đang cầm hai thanh Thái Đao, keng keng va chạm vào nhau, có người đang cầm một con linh thu trong tay thưởng thức, có người còn đang đội một cái nồi đen trên đỉnh đầu, không ngừng khống chế thăng bằng.
Bộ Phương đẩy cửa đi vào, khiến đám người này hơi sững sờ, phóng tầm mắt nhìn qua bên này.
-A Ha ha... Các vị tiền bối, ngại quá, chúng ta cũng tới nơi này tham gia thi đấu tuyển chọn, xin các vị chiếu cố nhiều hơn.
Vị đầu bếp kia vội vàng vọt vào, mặt mũi tràn ngập lúng túng, cúi đầu giải thích với các đầu bếp kia, mặt mày tràn đầy lo lắng.
-Phi.... Một đầu bếp hạng ba như ngươi mà cũng dám tới tham gia thi đấu tuyển chọn nữa sao?Ai cho ngươi cái dũng khí đó hả?
Một người đàn ông trên mặt có vết sẹo vắt ngang qua, khinh thường nhổ một ngụm nước bọt, liếc mắt lườm vị đầu bếp kia một cái, mỉm cười khinh miệt.
-Ta.... Ta gọi là Quân Thanh Tiếu, xin các vị tiền bối chỉ giáo!
Quân Thanh Tiếu chính là vị đầu bếp dẫn đường cho Bộ Phương, giờ phút này vẻ mặt hắn ta đầy lo lắng khuôn mặt đỏ bừng, ra sức cúi đầu nói.
-Ha... Ông đây thật sự cảm thấy buồn cười rồi đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.