Chương 836: Thái đao của Văn Nhân Thượng (1)
Lý Hồng Thiên
21/08/2021
Bên ngoài Thiết Tiên Thành, hồ Lạc Nhật.
Hồ nước gợn lên con sóng cuồn cuộn ngất trời, Du Ngư bên trong bay ra tứ tung giống như từng mũi tên sắc bén đánh ầm vang vào bờ hồ, khiến cho bờ hồ bị đánh vào lõm sâu xuống.
Sau một khắc, hồ nước cuộn lên, một thân ảnh tối đen từ bên trong bờ hồ bờ ra, móng vuốt đầy vảy hung hăng đập vào bờ hồ.
Khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể to lớn lao ra khỏi đó, nước dâng như thủy triều, ngập cả hai bên.
Đây là một con cá sấu khổng lồ, Cự Ngạc mở rộng miệng, hào quang trong răng nanh sắc bén chiếu rọi, lóe ra ánh sáng.
- Rầm rầm!
Cự Ngạc bò lên, mặt đất chấn động, mặt hồ huyên náo khôi phục lại yên tĩnh sau khi con Cự Ngạc rời đi.
Dòng nước cuộn trào làm cho mặt đất ẩm ướt.
Mặt đất chấn động, Cự Ngạc không rít gào, cứ như vậy chậm rãi rời đi, từng bước bò về phía xa.
Vờn quanh ở thôn làng chung quanh Thiết Tiên Thành.
Mặt trời buông xuống, trong làng quê yên bình, hai bên đường dậy mùi thơm thức ăn, các tửu lâu và khách điếm hừng hực khí thế buôn bán.
Có thiếu nữ xinh đẹp đi ra từ trong phòng bếp, trong tay nàng đang bưng một chậu rửa mặt đầy nước dội ra ngoài cửa, nước dội ra ngoài dưới ánh mặt trời chiếu sáng, từng đợt sóng nước lấp lánh.
Ào một tiếng, dòng nước rải đầy đất, còn có hơi nóng bắt đầu bốc lên.
Sau khi làm xong, thiếu nữ xinh đẹp định xoay người trở lại vào trong phòng bếp.
Bỗng nhiên thiếu nữ xinh đẹp sửng sốt, bởi khi nàng quay người lại thì cả màn trời đều biến thành màu đen.
- Hả… Sao hôm nay trời lại nhanh tối như vậy?
Thiếu nữ xinh đẹp nghi hoặc nói thầm một câu rồi sau đó nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy mảng trời tối đen thì cả người ngây ngốc.
Chậu rửa mặt cầm trong tay rơi lạch cạch trên mặt đất.
Thân thể nàng đang run rẩy, ngay sau đó phát ra một tiếng thét chói tai.
Màn trời? Sao lại có màn trời… Kia chính là móng vuốt khổng lồ vừa che khuất bầu trời.
Tiếng thét chói tai của thiếu nữ xinh đẹp còn chưa dứt thì móng vuốt khổng lồ kia lại ầm ầm hạ xuống.
Một tiếng ầm, cả khách điếm ở đây đã hóa thành phế tích bên dưới móng vuốt, thiếu nữ xinh đẹp kia cũng bị đè nát trong nháy mắt…
Thôn làng lập tức đó là trở nên ồn ào náo động, không khí sợ hãi lan tràn khắp nơi, bốn cái móng vuốt khổng lồ kia không ngừng hạ xuống, thân thể cao lớn nghiền ép đi qua, cả thôn nhanh chóng trở thành một mảng phế tích.
Có người trốn thoát thì té lộn nhào hoảng sợ không thôi.
Bọn họ bỏ chạy nhanh tới Thiết Tiên Thành, đối mặt loại quái vật này, cũng chỉ có Thiêt Tiên Lâu nguy nga mới có thể làm cho bọn họ tin tưởng.
Chỉ là Cự Ngạc kia phát ra một tiếng rít gào, tứ chi tăng tốc rồi đột nhiên phóng đến Thiết Tiên Thành.
Ở hồ Lạc Nhật, một nữ tử mặc váy đen dài, phía dưới lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, mũi chân của nàng hơi vô thực, người này như bay bổng trong không trung.
Khuôn mặt nữ tử cực kì xinh đẹp, tinh xảo như là tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tinh tế.
Nàng đứng ở hồ Lạc Nhật, mày đẹp khẽ nhăn, nhìn Cự Ngạc khổng lồ kia, trong mắt lộ ra một tia chăm chú.
Nữ tử nói thầm một câu, những lọn tóc bồng bềnh phiêu lãng, thân hình hơi bay lên đuổi theo Cự Ngạc kia:
- Cự thú này như đang đi đến hướng của Bộ Phương...
…
- Ta đang gấp, chọn ngươi đi.
Những lời này của Bộ Phương làm cho vô số người đều im lặng, trên mặt rất nhiều người lộ ra vẻ nói không nên lời.
Thời gian gấp gáp… Cho nên chọn đầu bếp khiêu chiến đứng đứng mười ở Bảng Thiết Bia Trù?
Ngươi đây là vội bị loại đúng không?
Đây là ý nghĩ của đại đa số người, mặc dù danh tiếng Văn Nhân Thượng ở Thiết Tiên Thành không lớn, nhưng đó là vì lý do cá nhân của hắn, nếu luận trù nghệ, thật đúng là không bao nhiêu người có thể vượt qua hắn.
Hắn được gọi là Bách Hiểu Sanh của giới đầu bếp, về cơ bản thì món gì cũng có thể nấu được.
Nguyên liệu nấu ăn gì ở trong tay hắn đều có thể trở thành món ăn ngon miệng, hơn nữa hương vị còn vô cùng tuyệt vời.
Có thể trở thành vị trí thứ mười trên Bảng Thiết Bia Trù, tự nhiên vẫn có mấy phần thực lực.
Văn Nhân Thượng nghe được lời khiêu chiến của Bộ Phương, đầu tiên hắn có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó khóe miệng hắn lại nhếch lên, ngồi thẳng người, uống một ngụm rượu ống trúc.
Văn Nhân Thượng nói:
- Ngươi muốn khiêu chiến ta?
Phía xa, những đều bếp còn lại đều lộ ra vẻ hứng thú.
Đối với Bộ Phương, rất nhiều người không biết thực lực thật sự, nhưng bọn họ biết thực lực của Văn Nhân Thượng, nếu không phải người này nghiện rượu thành tính, có thể đã sớm trở thành đầu bếp đứng thứ ba trên Trù Bảng.
Trù nghệ thiên phú của người này thật sự rất kinh người.
Bất quá, u Dương Trầm Phong không muốn lạc quan như vậy, hắn ta có tiếp xúc qua trù nghệ của Bộ Phương, cho nên biết rất rõ, mức độ trù nghệ của Bộ Phương căn bản không thể dựa theo lẽ thường mà kết luận.
Không chừng... Hắn thật thật sự có cơ hội đánh bại Văn Nhân Thượng!
Bộ Phương nói:
- Đúng, chính là ngươi, nguyên liệu nấu ăn ta đã chuẩn bị ổn rồi.
Nói xong, hắn vừa lật tay, lập tức hai Linh Ban Thôn Thiên Ngư rơi vào trong tay hắn.
Linh Ban Thôn Thiên Ngư?
Văn Nhân Thượng sửng sốt, đầu bếp chung quanh cũng sửng sốt.
Lục trưởng lão ngẩn ngơ, cho dù là Sở Trường Sinh cũng là không khỏi nhíu mày.
Linh Ban Thôn Thiên Ngư… Có chút thú vị, người trẻ tuổi hiện tại quả nhiên có dũng khí, nguyên liệu nấu ăn này rất không tồi, nhưng lại yêu cầu rất khắt khe đối với kỹ thuật cắt tỉa và cách chế biến.
Người bình thường cũng không có dũng khí lấy ra nguyên liệu nấu ăn này.
Hơn nữa… Tiểu tử này làm sao có Linh Ban Thôn Thiên Ngư?
Ở Thiết Tiên Thành, căn bản là cấm giao dịch Linh Ban Thôn Thiên Ngư, tiểu tử kia lấy đâu ra con cá đó?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.