Chương 976: Thanh thiếu niên trẻ tuổi bây giờ... Đều thích tự mình tìm đường chết vậy à? (1)
Lý Hồng Thiên
04/09/2021
Phía trên trù đấu phát sinh biến cố khiến cho rất nhiều người nghĩ cũng chưa từng dám nghĩ đến.
Coi như là Bộ Phương cũng có chút ngẩn người, trong tay hắn bưng Vạn Vật Sinh thơm nức bốn phía, nhìn xem mấy bóng người đang oanh tạc nứt vỡ thao lâu, đương nhiên còn có Tiểu Bạch cầm côn Chiến Thần trong tay, chân đạp lên lưng tôm Hoàng Kim Bì Bì.
Hắn nhíu nhíu mày, những người này xuất hiện làm rối loạn trật tự trù đấu khiến cho trù đấu hình như khó mà có thể tiếp tục được nữa rồi.
Bộ Phương cảm thấy thoáng có chút bực bội, càng làm cho hắn không ngờ tới là cái tên Minh Vương Nhĩ Ha ngu ngốc cũng xuất hiện, hắn ta vừa rồi không phải là bị áp giải đi rồi sao?
Chẳng lẽ lại trốn tới rồi hả?
Hắn liếc nhìn Nhĩ Ha mới phát hiện Nhĩ Ha uy phong lẫm liệt lúc trước, giờ phút này đã lẻn đến chỗ ngồi ban giám khảo, hai mắt tràn đầy trông mong nhìn về phía này. Miệng hắn ta mở rộng, thèm nhỏ nước dãi theo dõi Vạn Vật Sinh ở trong tay Bộ Phương.
Hắn lại liếc nhìn một chút, hai vị cường giả vừa bị Tiểu Bạch đạp xuống từ trên không, sau đó nhẹ nhàng thở một hơi.
Bày Vạn Vật Sinh tại trên bàn.
- Nếm thử, rồi cho ra kết quả... Trù đấu tiếp tục.
Bộ Phương mặt không biểu tình nói, ngữ khí của hắn rất bình tĩnh.
Râu cá trê của Lục trưởng lão đều vểnh lên tới trên trời, thiếu chút nữa bị ông ta tóm đè xuống.
Người này vì sao mà lại có thể bình tĩnh tới như vậy?
- Ngươi không nhìn thấy Thao Thiết Cốc bây giờ đang gặp phải cái gì sao? Ngươi nhìn xem Đại trưởng lão... đều giống như sắp bỏ mình! Chúng ta ở đâu mà còn có tâm tư đi thưởng thức đồ ăn của ngươi!
Mặt mũi Lục trưởng lão tràn đầy bi thương nói.
Trong ánh mắt bọn người Mộc Chanh cũng hiển hiện vẻ sầu lo.
Rốt cuộc, Thao Thiết Cốc cũng là Thao Thiết Cốc của bọn họ, một khi rơi vào tay giặc bọn họ cũng sẽ gặp nạn theo.
Bộ Phương lạnh nhạt nhìn bọn họ, vẫn cứ bình tĩnh như trước.
- Ta cần kết quả trù đấu.
Mái tóc nửa trắng nửa đen của Vương Thông khẽ tung bay. Coi như là đã xảy ra biến cố như thế này mà hắn vẫn cứ bình tĩnh như trước, mặt không đổi sắc.
Hắn ta tò mò nhìn Vạn Vật Sinh của Bộ Phương, món ăn này lại khiến cho hắn ta giật mình trong lòng, ánh mắt nhìn vào đó rất nhiều lần.
Sinh khí nồng đậm kia... Sóng năng lượng sinh sôi không ngừng kia... Món ăn này... có phần chuyên nghiệp!
Chỉ cần cảm nhận được sức sống trong món ăn, trên người hắn ta đã nổi hết da gà.
Măng mùa xuân, sức sống bừng bừng thì đồ ăn làm ra tràn ngập sức sống như thế cũng là chuyện bình thường.
Nhưng mà sức sống trong này thật sự là có chút nồng đậm quá mức rồi.
Thái độ mấy vị ban giám khảo rất cứng rắn cương quyết, hôm nay những cường địch này lại dám xâm nhập vào Thao Thiết Cốc, quả là sự tình không thể chịu đựng được.
Bọn họ nhất định phải đứng dậy ngăn cản, ngay cả khi bọn họ không thể làm được gì nhiều.
Ở phía xa xa, bóng dáng Sở Trường Sinh lung lay sắp đổ, trên người rậm rạp chằng chịt những vết máu, nhìn thấy mà giật mình, lại khiến cho người khác cảm thấy trái tim chấn động.
Trong miệng của ông ta ho ra máu, thân hình đẫm máu.
Nhưng ánh mắt lại vẫn kiên định như trước.
Ông ta dường như cảm nhận được hi vọng.
Lảo đảo lui về phía sau mấy bước, ánh mắt xoay chuyển đã rơi vào trên người Tiểu Nha thanh tú động lòng người ở phía xa.
Tiểu Nha đứng ở một bên, ôm một cây cột lớn, đôi mắt mở to đầy linh tính.
- Bộ lão bản... Mặc kệ trù đấu như thế nào, có thể để cho Tiểu Nha đi cùng lão phu được không? Thao Thiết Cốc thật sự không còn nhiều thời gian nữa rồi ... Tiểu Nha thật sự rất trọng yếu đối với lão phu, đối với cả toàn bộ Thao Thiết Cốc!
Sở Trường Sinh suy yếu quay đầu nhìn về phía Bộ Phương.
Mặt của ông ta, bộ râu trắng và cả mái tóc trắng đều lây dính vết máu, cao ngạo như ông ta vậy mà giờ đây trên khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy trắng lại toát ra một tia cầu khẩn.
Đường đường Đại trưởng lão Thao Thiết Cốc, người cực kỳ cao ngạo thế mà lại đang cầu khẩn.
Bộ Phương sững sờ, khóe miệng ngập ngừng ấp úng một hồi rồi buông đồ ăn trong tay xuống, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Hắn cởi dây thừng nhung buộc tóc xuống, sợi nhung tuột ra, tóc đen bay tung tóe.
- Ngươi có thể đưa Tiểu Nha đi, ta hi vọng ngươi không được làm bất cứ điều gì gây tổn thương đến nàng. Nhưng mà trù đấu vẫn cần phải tiếp tục... Ngươi để cho bọn họ quyết định ra kết quả cuối cùng đi.
Bộ Phương thản nhiên nói. Ánh mắt Sở Trường Sinh đang gần như tuyệt vọng lập tức tuôn ra sức sống rạng rỡ, Bộ Phương đã đáp ứng?
Khụ khụ khụ...
Trong miệng ho ra máu nhưng thân hình Sở Trường Sinh bỗng kích động uốn éo nhúc nhích, vết thương rỉ máu trên người ông ta lập tức không chịu nổi gánh nặng mà chảy ra máu tươi ồ ồ.
- Được, được, được! Đa tạ Bộ lão bản! Ân tình này, Thao Thiết Cốc chúng ta nhớ kỹ!
Sở Trường Sinh thét dài:
- Các ngươi với tư cách ban giám khảo, trận trù đấu này còn chưa chấm dứt, các ngươi không thể ngừng... thưởng thức đồ ăn. Mau mau đưa ra kết quả cuối cùng của trận trù đấu này đi!
Sở Trường Sinh nhìn và nói về phía bọn người Lục trưởng lão.
Lục trưởng lão và những người khác đều sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng.
Bọn họ nhẹ gật đầu, dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn Bộ Phương, tiểu đầu bếp này... thế mà lại khiến cho Đại trưởng lão cao ngạo phải cúi đầu lộ ra vẻ cầu khẩn.
Quả nhiên là có phần bất phàm.
- Nhanh đi! Đừng lề mề nữa, chúng ta trực tiếp mở ra ăn đi.
Minh Vương Nhĩ Ha đã sớm đợi không kịp, miệng cười toe toét, tay rung rung đôi đũa.
Bọn người Mộc Chanh im lặng, Tử Vân cũng bất lực xoa trán... Thằng ngốc này cùng với cường giả khí thế ngập trời, toát ra vẻ ngang ngược thô bạo phá vỡ mũi tên ánh sáng vừa rồi, quả thực là chênh lệch khác nhau một trời một vực.
Ầm ầm!
Bên trong phế tích.
Hai bóng dáng bình yên vô sự đứng thẳng.
Đại Năng Thiên Tuyền Thánh Địa, Lão Lăng cầm một cây trường kích trong tay, sắc mặt âm trầm.
Diệt Nhật Cung Trần Thương cũng thở phì phò, ánh mắt lạnh như băng.
Trên người của bọn họ có năng lượng đang lưu chuyển, khiến cho đá vụn đổ nát ào ào lăn xuống.
Hai người ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào trên người Tiểu Bạch đang cầm côn thí thần trong tay, chân đạp lên lưng tôm Bì Bì. Cục khôi lỗi sắt này căn bản không để bọn họ vào trong mắt, vừa rồi thế mà lại thừa dịp bọn họ chưa sẵn sàng chạy tới đánh lén.
Vậy mà lại đánh bọn họ rớt từ phía trên vòm trời xuống!
Thể diện của bọn họ... Quả thực mất hết rồi!
Không thể tha thứ mà!
Đôi mắt máy móc màu xám trắng của Tiểu Bạch phát sáng lập loè, toàn thân hắn ta dữ tợn, lộ ra vẻ sắc bén.
Trong tay của hắn ta cầm lấy vài thanh vũ khí thí thần, những vũ khí kia đều là của những kẻ thù truy sát hắn ta lúc trước.
Bây giờ những vũ khí này đều ở trong tay của hắn ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.