Chương 817: Thiên Cơ thánh nữ (2)
Lý Hồng Thiên
16/08/2021
-Nếu như ta nói không thì sao?
Mặt mày Tiếu Nhạc lạnh lẽo như băng, giống như có sương lạnh tung bay.
Từ đằng xa, Tiếu Liên Thành cầm lên một ly rượu, mặt mũi tràn đầy ý cười.
Ngón tay hắn ta điểm nhẹ lên trên ly rượu, liếc mắt nhìn sang Tiếu Nhạc:
-Nhạc sư đệ, sao phải vì một nha đầu ăn hàng đi đắc tội với Thiên Tuyền Thánh Tử kia chứ?
Tiếu Nhạc nhướng mày, hờ hững nhìn Tiếu Liên Thành:
-Ngươi, câm miệng đi.
Lời này không hề lưu tình chút nào, giống như là giơ một cái tát lên vả thẳng vào trên mặt Tiếu Liên Thành vậy, mà cho nụ cười trên mặt người nào đó chợt tắt ngúm.
-Ngươi đúng là muốn tìm chết mà.
Tiếu Liên Thành lạnh lùng nói.
-Không giao nha đầu kia ra, ta không quan tâm ngươi có phải là Thiên tài của Thánh địa Thiên Xu hay không, chỉ có một chữ, chết!
Thiên Tuyền Thánh Tử đè nén lửa giận đáng sợ trên người, cơn thịnh nộ khiến cho lời nói của hắn ta tràn ngập sát khí.
Trong lòng Tiếu Nhạc run lên, nhìn ra được Thiên Tuyền Thánh Tử vô cùng nghiêm túc.
Thiên Tuyền Thánh Tử cũng không phải như trước đó, vì Tiếu Liên Thành mà đối phó với hắn, lần này, Thiên Tuyền Thánh Tử là quyết tâm muốn đối phó với tiểu nha đầu.
Tại sao lại như vậy?
Tiểu nha đầu đã làm gì đắc tội với Thiên Tuyền Thánh tử rồi?
Chẳng lẽ Thiên Tuyền Thánh Tử thật sự có thành kiến với việc ăn hàng hay sao? Không thích người ăn nhiều à?
Trường kiếm lưu chuyển, vù vù không ngừng.
Tiếu Nhạc cầm kiếm trong tay, kiếm khí cuồn cuộn dâng lên.
-Bây giờ, với trạng thái này của ngươi, ta chỉ cần một ngón tay cũng có thể nghiền chết được ngươi, ngươi thật sự muốn cản ta sao?
Thiên Tuyền Thánh Tử đứng thẳng trên cao, giống như từ trên cao nhìn xuống Tiếu Nhạc, hờ hững nói.
Ở đằng xa, Tiếu Liên Thành nhìn trò hay bên này, xung quanh có không ít người đều không dám thở mạnh.
Thánh Tử của thánh địa Tiềm Long Vương Đình, sao bọn họ dám ngỗ nghịch, cho dù là tông chủ của một thế lực lớn thì cũng không dám thở mạnh.
Lạc Đan Thanh, Đại Hoang Tông tổng chủ, loại cường giả của thế lực hàng đầu này cũng chỉ có thể đứng xa xa nhìn lại,, bọn họ không tiện nhúng tay vào, hơn nữa.... Bọn họ cũng không cần thiết phải nhúng tay, miễn cho bản thân bị vạ lây.
Bỗng nhiên, đôi mắt Thiên Tuyền Thánh Tử co rụt lại, nhìn về phía sau lưng.
Chỗ ấy, có một bóng dáng yểu điệu đang ngồi ở trên bình đài, ngón tay thanh tú dính vài giọt rượu khẽ vẫy một cái, từng trận tiếng xé gió truyền ra.
Thiên Tuyền Thánh Tử giơ tay lên, chặn lại mấy giọt rượu kia, hắn ta nghi ngờ nhìn về phương hướng kia:
-Vì sao Thiên Cơ thánh nữ lại ra tay?
-Tha cho người được thì nên tha, làm người phải có lòng khoan dung độ lượng... Tiếu Nhạc là cố nhân của ta.
Giọng nói êm ái như có như không vang lên.
Thiên cơ Thánh nữ chậm rãi ngắm nghía bầu rượu tinh xảo kia, mở miệng nói.
Tất cả mọi người đều giật mình sợ hãi, hít vào một ngụm khí lạnh, không ai nghĩ tới... Thiên Cơ thánh nữ lại là cố nhân của Tiếu Nhạc.
Chẳng lẽ hai người họ quen biết nhau sao?
Hơn nữa... Tiếu Nhạc lại có khả năng khiến cho Thiên cơ Thánh nữ ra tay cứu hắn.
Quan hệ của hai người này rốt cuộc là như thế nào?
Đôi mắt Tiếu Liên Thành co rụt lại, tròng mắt tràn ngập vẻ không thể tin…
Tiếu Nhạc thế mà lại quen biết Thánh nữ Thiên Cơ à? Cái này sao có thể... Tên này tới từ một nơi hoang dã quê mùa kia mà! Sao lại có thể quen biết Thiên cơ Thánh nữ được chứ?
Đáng chết!
Nếu thật sự là như vậy... Tiếu Nhạc lại càng đáng chết hơn!
Sắc mặt Tiếu Liên Thành càng thêm âm trầm, sát khí dũng mãnh tràn ra.
Tiếu Nhạc cũng hơi mơ hồ, hắn thật không ngờ Thiên Cơ thánh nữ lại ra tay cứu hắn, chẳng lẽ là vì nha đầu kia sao? Thiên Tuyền Thánh Tử nói:
-Được, ta không đối phó với Tiếu Nhạc, giao nha đầu kia cho ta, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ.
-Không thể.
Tiếu Nhạc vung trường kiếm lên, kiếm khí tung hoành.
Thiên Tuyền Thánh Tử quay đầu lạnh lùng nhìn Tiếu Nhạc, Tiếu Nhạc cũng không hề sợ hãi nhìn lại.
-Được, lần này... tạm thời tha cho ngươi một mạng.
Hồi lâu sau, Thiên Tuyền Thánh Tử thản nhiên nói, sau đó hắn ta trở lại vị trí của mình.
Tiếu Nhạc nhẹ nhàng thở phào một hơi nhẹ nhõm, tra trường kiếm vào vỏ.
Hắn liếc mắt nhìn tiểu nha đầu một chút, tiểu nha đầu cũng oan ức nhìn hắn.
Có sức ăn... cũng không phải lỗi của con bé.
…
Trời lại bắt đầu mưa.
Bên trong Thiết Tiên Thành, trước một quán ăn vô cùng vắng vẻ.
Bộ Phương chậm rãi xuất hiện, hắn ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn cánh cửa quán đang đóng chặt, nhướng mày.
Thế mà không có ai ở đây, chẳng lẽ người đã đi tới Thiết Tiên Yến hết rồi sao?
Bộ Phương đi lại trên đường phố một hồi, phát hiện những hàng quán xung quanh đều là đóng kín cửa, hiển nhiên là đã tới tham gia Thiết Tiên Yến hết rồi.
Văn Nhân Thượng kia chắc chắn là cũng đi tới Thiết Tiên Yến.
Bộ Phương nhẹ nhàng thở ra một hơi, xem ra muốn tìm Văn Nhân Thượng để nấu con Linh Ban Thôn Thiên Ngư kia thì phải đi tới Thiết Tiên Yến rồi.
Đã như vậy, thì cứ đi thôi.
Trái lại Bộ Phương cũng hơi mong đợi với Thiết Tiên Yến.
Mưa vẫn không ngừng trút xuống.
Bộ Phương bước đi chậm rãi trong màn mưa, từ từ đi tới nơi tổ chức Thiết Tiên Yến, Thao Lâu.
Chỗ ấy, đèn đuốc sáng trưng, chùm sáng phóng thẳng lên tận trời, rực rỡ lóa mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.