Chương 892: Tiểu đầu bếp có khí phách (1)
Lý Hồng Thiên
27/08/2021
Bỗng nhiên có nồi từ trời rơi xuống trước mặt An Sinh, đao khí ầm ầm nện xuống nồi Huyền Vũ, phát ra tiếng nổ kịch liệt, sóng khí kinh khủng tản ra bốn phía.
Trái tim tất cả mọi người đều nhảy lên một cái, nuốt nước miếng một cái, không thể tin nổi mà nhìn về phía nồi đen vừa nặng vừa cũ kia.
Đao khí của Kim Đao đánh vào trên nồi Huyền Vũ vậy mà lại không để lại bất cứ dấu vết gì trên nồi Huyền Vũ, đúng là không thể tin nổi.
Đây tuyệt đối không phải một cái nồi bình thường.
Kim Đao cũng hơi nhíu mày, trong đôi mắt đỏ thẫm lóe lên tia sáng, nhìn chằm chằm nồi Huyền Vũ kêu nhẹ một tiếng.
Một đao tùy ý của hắn ta, đừng nói là nồi, cho dù mười cái nồi cũng có thể chém vỡ, trừ phi chất liệu của cái nồi này không bình thường.
Sắc mặt ma nữ An Sinh trắng bệch, nhìn cái nồi này, đôi mắt nhất thời co rụt lại. Đây không phải là nồi của Bộ lão bản sao? Hắn…
An Sinh quay đầu, nhìn ra sau lưng, nhìn thấy Bộ Phương không nhanh không chậm đẩy cửa bằng đồng ra.
Bộ Phương mặc một thân tước vũ bào, tước vũ bào đỏ trắng đan nhau giống như ngọn lửa thiêu đốt, chói mắt vô cùng.
Tay phải Bộ Phương hơi rũ xuống, băng vải màu đen quấn bên trên, một góc cánh tay buông xuống, gió từ phía dưới thổi lên, hơi đung đưa.
Đây chính là tiểu đầu bếp?!
Kim Đao nhìn Bộ Phương sắc mặt lạnh nhạt từ trong tửu lâu đi ra, ánh sáng trong đôi mắt lóe lên.
Chính thằng nhóc này đã khiến Thiên Tuyền Thánh Tử ngã xuống…
Bộ Phương nhìn khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của ma nữ An Sinh, cau mày một cái, hắn chậm rãi bước xuống, đi đến trước mặt An Sinh đang trợn mắt há mồm.
Cánh tay được quấn băng vải màu đen nâng lên, dừng phía trên nồi Huyền Vũ.
Một trận nổ vang.
Nồi Huyền Vũ thu nhỏ lại, bị Bộ Phương xách trên tay.
Lúc này Bộ Phương mới ngẩng đầu liếc Kim Đao một cái, sắc mặt lạnh nhạt, lại quay đầu nhìn An Sinh đang ngã trên mặt đất một chút, xoay xoay cổ, nhướn mày.
- Ai đả thương ngươi?
Ma nữ An Sinh còn chưa lấy lại tinh thần, bị chấn động trước sự xuất hiện đầy bá khi của Bộ Phương.
Cho tới bây giờ, Bộ Phương luôn cho nàng ta cảm giác là một loại ngoài lạnh trong nóng, không giỏi ăn nói, vừa lợi hại vừa ngốc nghếch.
Thế nhưng không nghĩ tới, hóa ra Bộ lão bản cũng có lúc đầy khí phách như vậy…
Nhưng mà… đây không phải lúc để to ra khí phách đâu, kẻ địch thật sự quá cường đại, khó có thể đối phó.
Không nhìn thấy ngay cả phủ chủ Lạc Đan Thanh cũng bị Kim Giáp nam tử này đánh cho như chó rơi xuống nước.
- Bộ lão bản! Mau trốn đi!
Ma nữ An Sinh mở miệng hô lên.
- Trốn? Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, là ai đả thương ngươi là được.
Bộ Phương vung nồi Huyền Vũ một cái, một luồng kình phong quét ra, đem tóc hắn thổi phiêu đãng.
- Rất có khí phách nha… Tên tiểu đầu bếp kia, là ta đả thương nàng ta… Như thế nào hả?
Kim Đao nhìn Bộ Phương cầm một cái nồi đứng ở đó, cảm thấy khó nén giận.
Tên tiểu đầu bếp này không biết chính mình sắp đối mặt với Kim Đao hộ pháp à?
Cho dù là đại trưởng lão Sở Trường Sinh của Thao Thiết Cốc nhìn thấy hắn ta cũng phải kiêng kỵ ba phần, tên tiểu đầu bếp này lại dám ra vẻ không để hắn ta vào mắt.
Thật đúng là… muốn chết mà!
- Là ngươi à?
Bộ Phương ngẩng đầu lên, mặt không có biểu cảm gì nhìn về phía Kim Đao toàn thân đều được bao bọc áo giáp kín mít.
Tên gia hỏa này rốt cuộc phải khó nhìn như thế nào mới có thể đem bản thân bao bọc chặt chẽ như vậy?
Bộ Phương cầm nồi Huyền Vũ, nhẹ nhàng thở ra một hơi
- Dám khi dễ học đồ của Bộ Phương ta? Thật sự nghĩ ta dễ tính à?
Bộ Phương nhíu mày lại, ngay sau đó, bước ra một bước.
Khí tức trên người không ngừng kéo lên, phảng phất như có Chí Tôn lay động sau lưng hắn.
Năm đạo Chí Tôn rất dễ thấy, chập chờn, năng lượng khủng bố từ trên người hắn tỏa ra.
Tất cả mọi người đều ngơ ngẩn.
Ma nữ An Sinh cũng ngơ ngẩn.
Nam Cung Vô Khuyết tránh trong đám người cũng giật khóe miệng một cái…
Lão Bộ à lão Bộ, ngươi quả nhiên là tên đậu bỉ.
Trước mặt Kim Đao, cái này chỉ giống như tên Lạc phủ chủ kia, một Thần Thể cảnh gà yếu khoe khoang cái gì?
Còn chưa đủ cho người ta tát một cái!
Trong mắt ma nữ An Sinh hiện lên sự tuyệt vọng, vốn tưởng rằng Bộ lão bản khí phách như vậy, nghĩ trong tay hắn có con át chủ bài nào.
Kết quả là… giống như một kẽ lỗ mãng đứng ra, bộc phát ra… khí tức Thần Thể cảnh.
Cho dù xem như Thần Thể cảnh đỉnh phong, sao có thể là đối thủ của Kim Đao?
Chênh lệch thật sự quá lớn!
Xuy xuy xuy!
Hắc khí màu đen từ băng vải trên tay Bộ Phương bay lên, sau đó bao trùm cả cánh tay hắn.
- Đúng là muốn chết! Cho dù là Sở Trường Sinh cũng không dám làm màu trước mặt ta như vậy, ngươi chỉ là tên tiểu đầu bếp, là cái thá gì!
Oanh!
Năng lượng đỏ thẫm trong mắt Kim Đao đột nhiên bạo phát, khí tức trên người cuồn cuộn dâng lên.
Uy áp khủng bố lập tức tràn ngập, làm cho mọi người đều cảm thấy toàn thân rung động, phảng phất giống như có tòa núi lớn áp bách trên người bọn họ.
Kim Giáp vệ bất động, nhưng sau lưng Kim Giáp vệ hai chân đám Luyện Đan Sư đều đã phát run, trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Có người không chịu nổi, cái khí tức đáng sợ kia, ho ra máu.
Trong đôi mắt của mỗi người đều toát ra kinh hãi cực độ.
Đây là khí tức Thần Hồn cảnh, hơn không phải Thần Hồn cảnh bình thường, một đạo, hai đạo, ba đạo hồn thê màu trắng… bảy đạo!
Trọn vẹn bảy đạo Hồn Thê, loại tồn tại này… làm sao lại xuất hiện bên trong Đan Phủ!
Sắc mặt mọi người đều đại biến.
Dốc cả một đời bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy cường giả Thần Hồn cảnh, mà bây giờ vừa xuất hiện, lại còn là bảy đạo Hồn Thê Thần Hồn cảnh tồn tại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.