Chương 877: Tiểu Nha đứng hình (2)
Lý Hồng Thiên
26/08/2021
Tiểu Nha thán phục trong lòng, đây là tửu lâu của vị đầu bếp kia sao?
Tiểu Nha đã sống trong tửu lâu lâu như vậy, đương nhiên có thể biết được những gì đang xảy ra bên dưới.
Nhưng nàng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng sinh động như vậy bao giờ, cho nên có chút chưa thích nghi kịp.
Trên người nàng đang khoác một kiện áo choàng dài hơn so với chiều cao của mình, tay áo rủ xuống.
Tiểu nha đầu kéo tay áo lên, lộ ra lòng bàn tay, nhấc tà áo phía dưới lên và cột lại, tạo thành một chiếc váy đơn giản, sau đó đi về phía cửa.
Nàng chậm rãi đi xuống lầu, bên trái là phòng bếp đầy vẻ khí thế, bên phải là tửu lâu càng khí thế hơn.
Tiểu nha đầu đứng ở cầu thang suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn về phòng bếp, muốn xem thử đây là phòng bếp của đầu bếp nào.
Nhưng nàng còn chưa kịp quay đầu qua thì một bóng người đã bước ra khỏi bếp và một hương thơm bay thoảng qua.
Nàng cảm thấy đầu mình đụng phải một vật gì mềm mại và đàn hồi, khiến nàng bị bật ra và ngã ngồi trên cầu thang.
Ma nữ An Sinh cảm thấy ngực mình bị đụng phải, nhất thời bị dọa sợ, đĩa đồ ăn nóng trong tay thiếu chút nữa không cầm được, may mắn nàng phản ứng kịp nhanh chóng ổn định lại.
Ổn định đĩa đồ ăn trong tay xong, ma nữ An Sinh ánh mắt bất mãn nhìn đến đối tượng đụng phải ngực nàng.
Hả? Một tiểu nha đầu?
Ô? Đây không phải là áo của Bộ lão bản sao?
Trời! Nha đầu này đi ra từ phòng Bộ lão bản!
Ma nữ An Sinh nhìn Tiểu Nha, khuôn mặt xinh đẹp của nàng đột ngột thay đổi, lộ rõ vẻ kinh ngạc, sau khi suy nghĩ đủ loại, bát quái bắt đầu nổi lên.
Tiểu Nha há hốc mồm nhìn về vị tỷ tỷ ngực lớn đang dò xét mình, ánh mắt của tỷ tỷ ấy thật đáng sợ.
Trên Bảng Thiết Bia Trù có vị tỷ tỷ này sao?
Hình như không có tỷ ấy. . . Nếu như thật sự có vị tỷ tỷ ngực lớn này, vậy cũng không cần tài nấu nướng, có thể mọi người đều sẽ biết đến tỷ tỷ.
Tiểu muội muội, ngươi không thể tùy tiện đi vào phòng bếp.
Ma nữ An Sinh mặc dù tò mò trong lòng, nhưng nàng còn phải nhanh chóng mang thức ăn lên, vì thế nên nàng cúi người xuống, cười híp mắt dặn dò Tiểu Nha một câu, sau đó xoay người đi tới tửu lâu.
Trên mặt Tiểu Nha đầy vẻ bối rối, không được vào phòng bếp?
Nàng thật sự không tin, là một người đã ở trong bếp một thời gian dài, nàng sẽ không vì một lời nói của tỷ tỷ ngực lớn kia mà từ bỏ việc khám phá phòng bếp.
Vì vậy, Tiểu Nha xắn lại tay áo bị rơi và lại thò đầu ra ngoài
Bang.
Lần này, Tiểu Nha lại đụng phải một người.
Nếu so sánh với cảm giác mềm mại lúc trước, lần này giống như đụng phải một tảng đá lớn.
Tiểu Nha lảo đảo rồi đặt mông ngồi ở trên cầu, cái mông nhỏ bị cầu thang đụng đau một chút.
Dương Mỹ Cát đang bưng thức ăn, bị tiểu nha đầu đụng phải một cái, bất tri bất giác nhìn nàng, ngay lập tức nhướn lông mày lên, cười híp mắt nói:
Tiểu muội muội, không thể đi vào phòng bếp nhé.”
Nói xong, Dương Mỹ Cát xoay người đi tới tửu lâu.
Tiểu nha đầu thừ người ra
Đại tỷ tỷ này sao lại kì lạ như vậy?
Rốt cuộc là nàng đã đến tửu lâu của vị đầu bếp nào?
Bỗng nhiên, một bóng người bước ra khỏi phòng bếp, dáng hình kia rất quen thuộc, khiến cho Tiểu Nha phải mở to mắt.
Đây không phải là Bộ Phương đại ca sao?
Bộ Phương đang dính nước, nhìn thấy Tiểu Nha, hơi sững sờ, gật đầu một cái, mặt không cảm xúc nói:
“Tỉnh rồi à, y phục ngươi đang mặc có chút không vừa, không sao, ta sẽ bảo Dương Mỹ Cát may cho ngươi một bộ.”
Y phục trên người tiểu nha đầu bị rách toang hết cả bởi năng lượng khủng khiếp khi biến thành Hắc Thao Thiết, cho nên Bộ Phương phải để nàng mặc y phục của mình.
Tỉnh rồi thì dùng cơm đi.
Bộ Phương nói.
Sau khi lau sạch vết nước, hắn đưa tay vỗ nhẹ vào đầu của tiểu nha đầu.
Thấy Bộ Phương, tiểu nha đầu yên tâm hơn nhiều, nàng mang đôi giày to kì dị bước từng bước, nối gót theo sau Bộ Phương.
Vừa vào tửu lâu, tiểu nha đầu cảm thấy rất ngạc nhiên.
Cái khí thế hừng hực này khiến cho nàng đứng ngồi không yên.
Thật sống động... Làm thế nào mà có nhiều người như vậy?
Bộ lão bản! Buổi sáng tốt lành!
Có thực khách vừa ăn vừa chào Bộ Phương, Bộ Phương gật đầu đáp lại một cái.
Ôi, lão Bộ à, đã lâu không gặp, tay nghề rất khéo. . . Súp vi cá này rất có hương vị.
Nam Cung Vô Khuyết miệng đang gặm giò heo, vừa nhìn thấy Bộ Phương liền khua giò heo trong tay vui vẻ nói.
Bộ Phương giật nhẹ khóe miệng một cái.
Đột nhiên, thân hình tiểu nha đầu xuất hiện bên bàn của Nam Cung Vô Khuyết.
Tiểu nha đầu ngồi lên bàn, nhìn súp vi cá mà hai mắt choáng váng, mũi khẽ nhúc nhích, dường như có một cơn cồn cào đang dâng lên từ trong bụng.
Ngươi ngồi một lúc, ta làm cho ngươi một phần cơm xào trứng.
Bộ Phương xoa đầu Tiểu Nha, nhìn Nam Cung Vô Khuyết một cái, sau đó xoay người đi đến phòng bếp.
Tiểu Nha nuốt một ngụm nước miếng rồi gật đầu.
Ngay lập tức, Nam Cung Vô Khuyết tò mò nhìn Tiểu Nha, trong mắt tràn ngập vẻ nghi hoặc.
Chẳng lẽ Bộ lão bản thích kiểu như tiểu nha đầu này?
Nam Cung Vô Khuyết thở dài, cảm thấy tội nghiệp thay cho tiểu muội muội, xinh đẹp quá cũng không tốt.
Ngay lúc Nam cung Vô Khuyết đang cảm thán, giọng nói của Tiểu Nha đột ngột vang lên:
- Đại ca ca. . . Ta. . . Ta có thể nếm một chút thức ăn này sao?
Tiểu Nha chớp đôi mắt to, làm bộ đáng thương nhìn Nam Cung Vô Khuyết nói.
Nam Cung Vô Khuyết sửng sốt một chút, trong lòng mềm nhũn: “Ăn đi, ăn đi…”
Một tiểu nha đầu có thể ăn bao nhiêu, hắn gọi An ngực bự mang một chén nhỏ đến.
Nam Cung Vô Khuyết nghĩ, nha đầu này xem ra có quan hệ không tầm thường với lão Bộ, mình cũng không thể bạc đãi nàng.
Nhưng mà, ngay sau đó, Nam Cung Vô Khuyết nhìn Tiểu Nha, thiếu chút nữa mà tiểu luôn tại chỗ...
Tiểu Nha đã sống trong tửu lâu lâu như vậy, đương nhiên có thể biết được những gì đang xảy ra bên dưới.
Nhưng nàng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng sinh động như vậy bao giờ, cho nên có chút chưa thích nghi kịp.
Trên người nàng đang khoác một kiện áo choàng dài hơn so với chiều cao của mình, tay áo rủ xuống.
Tiểu nha đầu kéo tay áo lên, lộ ra lòng bàn tay, nhấc tà áo phía dưới lên và cột lại, tạo thành một chiếc váy đơn giản, sau đó đi về phía cửa.
Nàng chậm rãi đi xuống lầu, bên trái là phòng bếp đầy vẻ khí thế, bên phải là tửu lâu càng khí thế hơn.
Tiểu nha đầu đứng ở cầu thang suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn về phòng bếp, muốn xem thử đây là phòng bếp của đầu bếp nào.
Nhưng nàng còn chưa kịp quay đầu qua thì một bóng người đã bước ra khỏi bếp và một hương thơm bay thoảng qua.
Nàng cảm thấy đầu mình đụng phải một vật gì mềm mại và đàn hồi, khiến nàng bị bật ra và ngã ngồi trên cầu thang.
Ma nữ An Sinh cảm thấy ngực mình bị đụng phải, nhất thời bị dọa sợ, đĩa đồ ăn nóng trong tay thiếu chút nữa không cầm được, may mắn nàng phản ứng kịp nhanh chóng ổn định lại.
Ổn định đĩa đồ ăn trong tay xong, ma nữ An Sinh ánh mắt bất mãn nhìn đến đối tượng đụng phải ngực nàng.
Hả? Một tiểu nha đầu?
Ô? Đây không phải là áo của Bộ lão bản sao?
Trời! Nha đầu này đi ra từ phòng Bộ lão bản!
Ma nữ An Sinh nhìn Tiểu Nha, khuôn mặt xinh đẹp của nàng đột ngột thay đổi, lộ rõ vẻ kinh ngạc, sau khi suy nghĩ đủ loại, bát quái bắt đầu nổi lên.
Tiểu Nha há hốc mồm nhìn về vị tỷ tỷ ngực lớn đang dò xét mình, ánh mắt của tỷ tỷ ấy thật đáng sợ.
Trên Bảng Thiết Bia Trù có vị tỷ tỷ này sao?
Hình như không có tỷ ấy. . . Nếu như thật sự có vị tỷ tỷ ngực lớn này, vậy cũng không cần tài nấu nướng, có thể mọi người đều sẽ biết đến tỷ tỷ.
Tiểu muội muội, ngươi không thể tùy tiện đi vào phòng bếp.
Ma nữ An Sinh mặc dù tò mò trong lòng, nhưng nàng còn phải nhanh chóng mang thức ăn lên, vì thế nên nàng cúi người xuống, cười híp mắt dặn dò Tiểu Nha một câu, sau đó xoay người đi tới tửu lâu.
Trên mặt Tiểu Nha đầy vẻ bối rối, không được vào phòng bếp?
Nàng thật sự không tin, là một người đã ở trong bếp một thời gian dài, nàng sẽ không vì một lời nói của tỷ tỷ ngực lớn kia mà từ bỏ việc khám phá phòng bếp.
Vì vậy, Tiểu Nha xắn lại tay áo bị rơi và lại thò đầu ra ngoài
Bang.
Lần này, Tiểu Nha lại đụng phải một người.
Nếu so sánh với cảm giác mềm mại lúc trước, lần này giống như đụng phải một tảng đá lớn.
Tiểu Nha lảo đảo rồi đặt mông ngồi ở trên cầu, cái mông nhỏ bị cầu thang đụng đau một chút.
Dương Mỹ Cát đang bưng thức ăn, bị tiểu nha đầu đụng phải một cái, bất tri bất giác nhìn nàng, ngay lập tức nhướn lông mày lên, cười híp mắt nói:
Tiểu muội muội, không thể đi vào phòng bếp nhé.”
Nói xong, Dương Mỹ Cát xoay người đi tới tửu lâu.
Tiểu nha đầu thừ người ra
Đại tỷ tỷ này sao lại kì lạ như vậy?
Rốt cuộc là nàng đã đến tửu lâu của vị đầu bếp nào?
Bỗng nhiên, một bóng người bước ra khỏi phòng bếp, dáng hình kia rất quen thuộc, khiến cho Tiểu Nha phải mở to mắt.
Đây không phải là Bộ Phương đại ca sao?
Bộ Phương đang dính nước, nhìn thấy Tiểu Nha, hơi sững sờ, gật đầu một cái, mặt không cảm xúc nói:
“Tỉnh rồi à, y phục ngươi đang mặc có chút không vừa, không sao, ta sẽ bảo Dương Mỹ Cát may cho ngươi một bộ.”
Y phục trên người tiểu nha đầu bị rách toang hết cả bởi năng lượng khủng khiếp khi biến thành Hắc Thao Thiết, cho nên Bộ Phương phải để nàng mặc y phục của mình.
Tỉnh rồi thì dùng cơm đi.
Bộ Phương nói.
Sau khi lau sạch vết nước, hắn đưa tay vỗ nhẹ vào đầu của tiểu nha đầu.
Thấy Bộ Phương, tiểu nha đầu yên tâm hơn nhiều, nàng mang đôi giày to kì dị bước từng bước, nối gót theo sau Bộ Phương.
Vừa vào tửu lâu, tiểu nha đầu cảm thấy rất ngạc nhiên.
Cái khí thế hừng hực này khiến cho nàng đứng ngồi không yên.
Thật sống động... Làm thế nào mà có nhiều người như vậy?
Bộ lão bản! Buổi sáng tốt lành!
Có thực khách vừa ăn vừa chào Bộ Phương, Bộ Phương gật đầu đáp lại một cái.
Ôi, lão Bộ à, đã lâu không gặp, tay nghề rất khéo. . . Súp vi cá này rất có hương vị.
Nam Cung Vô Khuyết miệng đang gặm giò heo, vừa nhìn thấy Bộ Phương liền khua giò heo trong tay vui vẻ nói.
Bộ Phương giật nhẹ khóe miệng một cái.
Đột nhiên, thân hình tiểu nha đầu xuất hiện bên bàn của Nam Cung Vô Khuyết.
Tiểu nha đầu ngồi lên bàn, nhìn súp vi cá mà hai mắt choáng váng, mũi khẽ nhúc nhích, dường như có một cơn cồn cào đang dâng lên từ trong bụng.
Ngươi ngồi một lúc, ta làm cho ngươi một phần cơm xào trứng.
Bộ Phương xoa đầu Tiểu Nha, nhìn Nam Cung Vô Khuyết một cái, sau đó xoay người đi đến phòng bếp.
Tiểu Nha nuốt một ngụm nước miếng rồi gật đầu.
Ngay lập tức, Nam Cung Vô Khuyết tò mò nhìn Tiểu Nha, trong mắt tràn ngập vẻ nghi hoặc.
Chẳng lẽ Bộ lão bản thích kiểu như tiểu nha đầu này?
Nam Cung Vô Khuyết thở dài, cảm thấy tội nghiệp thay cho tiểu muội muội, xinh đẹp quá cũng không tốt.
Ngay lúc Nam cung Vô Khuyết đang cảm thán, giọng nói của Tiểu Nha đột ngột vang lên:
- Đại ca ca. . . Ta. . . Ta có thể nếm một chút thức ăn này sao?
Tiểu Nha chớp đôi mắt to, làm bộ đáng thương nhìn Nam Cung Vô Khuyết nói.
Nam Cung Vô Khuyết sửng sốt một chút, trong lòng mềm nhũn: “Ăn đi, ăn đi…”
Một tiểu nha đầu có thể ăn bao nhiêu, hắn gọi An ngực bự mang một chén nhỏ đến.
Nam Cung Vô Khuyết nghĩ, nha đầu này xem ra có quan hệ không tầm thường với lão Bộ, mình cũng không thể bạc đãi nàng.
Nhưng mà, ngay sau đó, Nam Cung Vô Khuyết nhìn Tiểu Nha, thiếu chút nữa mà tiểu luôn tại chỗ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.