Chương 767: Vào Thao Thiết Cốc (2)
Lý Hồng Thiên
06/08/2021
Bộ Phương nhìn những đốm sáng màu trắng, khóe miệng cũng không khỏi giật giật, có chút cảm khái.
Sau một khắc, những điểm sáng màu trắng hội tụ trên đỉnh đầu của hắn, ngưng tụ thành trận pháp màu trắng sáng sủa.
Trận pháp xoay tròn, ba động kinh khủng từ trong truyền tống trận tràn ra.
Cuồng phong gào thét, sóng gió cuốn cuốn.
Thân hình Bộ Phương bị cuồng phong cuốn vào bên trong, rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.
Thanh âm “vù vù” vang lên.
Căn phòng một lần nữa trở nên yên tĩnh.
Trong quán ăn, Cẩu Gia nằm úp sấp, mắt chó mệt mỏi mở ra, nhìn vị trí gian phòng của Bộ Phương, ngáp một cái.
Hắn quay đầu nhìn về phía Tiểu U đang ngồi trên U Minh thuyền nói:
- Nha đầu, tiểu tử Bộ Phương đi rồi, ngươi không đi theo hắn sao?
- Luôn cảm giác tiểu tử Bộ Phương lần này đi... tựa hồ có chút nguy hiểm.
...
Tiềm Long Vương Đình.
Những đỉnh núi cao chót vót nối tiếp nhau, phảng phất như những thanh trường kiếm sắc bén chuẩn bị phóng lên cao, kiếm khí lưu chuyển, dựng đứng nguy hiểm.
Cây cối rậm rạp, còn có đại thụ chọc trời.
Trong khu vực cây cối này, đi thẳng về phía trước, sẽ thấy trên con đường mòn lượn quanh có một hồ nước sóng xanh nhộn nhạo, nước hồ trong vắt, có thể soi bóng.
Chung quanh hồ lớn có những tòa nhà cổ kính, ống khói cao vút, tựa như xông về phía chân trời.
Đây là Hồ Lạc Nhật Thao Thiết Cốc, tục truyền trong hồ Lạc Nhật có linh thú vô cùng kinh khủng tồn tại, hàng năm Thao Thiết Cốc đều sẽ nấu các món ăn long trọng, đổ vào trong hồ, cung cấp nuôi dưỡng sinh linh trong hồ.
Thậm chí có lời đồn, trong hồ Lạc Nhật sinh tồn thú dữ thượng cổ, Thao Thiết.
Dĩ nhiên, những điều này là do ngoại nhân suy đoán, rốt cuộc cụ thể như thế nào, không người nào có thể biết, cho dù là cường giả Thao Thiết Cốc cũng không biết rõ trong hồ có tồn tại đó hay không.
Ngoài cốc, trên con đường núi trăm dặm.
Một luồng sáng trắng đột nhiên hiện ra, điểm sáng ngưng tụ, ngay sau đó hóa thành một đạo truyền tống trận pháp.
Trận pháp phát ra quang hoa, quang hoa lưu chuyển, cuồng phong gào thét.
Một đạo nhân ảnh hiện ra từ trong cuồng phong gào thét.
Bộ Phương mặc áo choàng lông chim, trong cuồng phong gào thét, áo choàng lông chim cũng gào thét phiêu đãng.
Áo choàng lông chim đan xen hai màu đỏ và trắng khiến cả người Bộ Phương tựa hồ cũng phấn chấn hơn rất nhiều, chân đạp trên sơn đạo, cuồng phong tản đi.
Phần phật.
Một trận gió núi thổi đến, khiến Bộ Phương cảm thấy có mấy phần lạnh lẽo.
Vòm trời có vẻ xám xịt, hiển nhiên là bắt đầu mùa đông, còn có dấu hiệu tuyết rơi.
Trên áo choàng lông chim có ánh sáng lưu chuyển, nhất thời khiến Bộ Phương cảm thấy có mấy phần ấm áp, xua tán đi lạnh lẽo.
- Đây chính là Thao Thiết Cốc?
Bộ Phương ngắm nhìn xung quanh, nơi xa là đường núi mênh mông vô bờ, xung quanh mình cũng là núi mây cao vút.
Tựa hồ có chút bất đồng với suy nghĩ của hắn.
Trầm tư một lát, Bộ Phương tiếp tục đi về phía trước.
Linh khí ở đây vô cùng nồng đậm, so với Thiên Lam Thành cũng nồng đậm hơn vạn phần, nhưng nơi này là trung bộ Tiềm Long Đại Lục, là nơi linh khí thiên địa nồng đậm nhất của đại lục.
Bộ Phương hít thở, tựa hồ cũng có thể cảm giác được linh khí trong mũi miệng phun ra.
Nơi này đúng là thiên đường của người tu luyện.
Ở nơi linh khí vô cùng nồng đậm này, khẳng định cũng sẽ có rất nhiều sinh linh linh khí nảy sinh.
Nguyên liệu nấu ăn khẳng định cũng rất nhiều.
Chắp tay ra sau lưng, Bộ Phương chậm rãi bước đi trên sơn đạo.
Bỗng nhiên, trên vòm trời, truyền đến một trận nổ vang.
Một đoàn người ngựa ầm ầm bay qua bầu trời, khí tức của những người này vô cùng kinh khủng, chỉ đi qua, dường như muốn nổ vang hư không.
Trong đó có một thanh niên mặc trường bào màu vàng, đầu đội mão vàng, vóc người cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, khí tức vô cùng đáng sợ.
Thanh niên chân đạp chiến xa, do Xích Long kéo, lao đi, uy thế ngập trời.
Thanh niên này tựa hồ có cảm nhận, ở trên vòm trời, ánh mắt khẽ chuyển, rơi xuống người Bộ Phương.
Nhưng tựa hồ cảm ứng được tu vi của Bộ Phương, trong mắt thanh niên hiện ra vẻ khinh thường rồi biến mất, huy động cây roi lôi đình trong tay, quất lên người Xích Long, khiến Xích Long phát ra một tiếng ngâm nga, tăng tốc, vượt qua bầu trời.
Chính là Thần Thể cảnh Bộ Phương tựa hồ không được thanh niên kia để vào trong mắt.
- Thánh Tử đại nhân, trăm dặm phía trước chính là Thao Thiết Cốc, chúng ta có thể hạ chiến xa đi không?
Một thanh âm vang dội, có người cung kính nói với thanh niên đứng trên chiến xa.
- Vì sao phải hạ chiến xa... Chính là Thao Thiết Cốc, nhưng là thế lực phụ thuộc Vương Đình, tiến quân thần tốc.
Thanh niên kia lãnh đạm nói, thanh âm vang dội.
Sau một khắc, không có âm thanh nào.
Chiến xa nổ vang, Xích Long ngâm nga, lực lượng này vẫn tiến quân thần tốc, không kiêng sợ xông vào Thao Thiết Cốc.
Bộ Phương chắp tay ra sau lưng, nhìn đội ngũ đi xa, sắc mặt không chút thay đổi.
- Phía trước trăm dặm chính là Thao Thiết Cốc sao, vậy cứ tiếp tục đi về phía trước.
Bộ Phương thở nhẹ một hơi, tiếp tục cất bước, chậm rãi đi trên đường.
Về phần lúc đội ngũ Thánh Tử hoa lệ, khí thế hùng hồn trước đó... Bộ Phương không để ý nhiều.
Sau khi Bộ Phương đi được mấy trăm dặm, hình ảnh trước mặt đột nhiên nảy sinh biến hóa, trong nháy mắt thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.