Nặc Sâm Đức

Chương 42

Thời Cửu

21/08/2013

Tỷ lệ rơi sách nấu ăn Mỹ Vị Phong Xà là 1/1 vạn, cho dù đánh hơn 1 vạn quái thì xác suất rơi cũng chưa tới 37%. An Tư Đông đánh một vòng, thứ 7 này là sinh nhật Khúc Duy Ân rồi mà cô còn chưa đánh ra được. Thứ sáu tan ca nhận đột nhiên nhận được điện thoại của chị Nguyễn Tĩnh: “Bí Đao, hôm nay chị bảo vệ thành công luận văn tốt nghiệp rồi.” Độ khó của tốt nghiệp tiến sĩ cao hơn thạc sĩ nhiều, chị Nguyễn Tĩnh đã học năm năm rưỡi, bảo vệ thành công thì có thể tốt nghiệp với học vị tiến sĩ, đó là một việc đáng chúc mừng. “Thật không? Tốt quá! Chúc mừng chị!” “Mai định hẹn nhóm bạn đi ăn mừng, em rảnh không?”

Cô định vùi đầu đánh là cuốn sách Mỹ Vị Phong Xà, nhưng sinh nhật Khúc Duy Ân cũng không cần cô chúc mừng, chị Nguyễn Tĩnh tốt nghiệp tiến sĩ, còn pro hơn sinh nhật, lại mở miệng mời cô, đương nhiên là phải đi rồi. “Rảnh chứ, ở đâu ạ?” “Thế Kỷ Đàm Phủ ở bên ngoài cửa đồn, đi xe điện ngầm phía tây 5 phút là tới, tối mai 6 giờ.” “Được, em nhất định sẽ đến.” Tối đi chơi, không tham gia Raid được. Mai cô phải lên forum bang nói một tiếng mới được, phát hiện QQWWEE cũng mới xin phép nghỉ cả ngày. *Raid: công kích, tập trận, vây bố… Nhất định là đi hưởng thụ thế giới hai người với cô bé xinh xinh kia rồi… còn muốn kiếm sách nấu ăn cho anh nữa không? Khó kiếm như vậy, anh cũng không học nấu ăn, tặng hay không tặng đây. Cô vừa ở Bần Tích đánh quái vừa ăn giấm chua. Quên đi, kiếm được không tặng thì đem bán cũng được tự học cũng được. 5 giờ chiều ra cửa, ra khỏi tàu điện ngầm còn 20 phút nữa tới giờ hẹn. Đang đi thì tiếng chuông điện thoại vang lên, chị Nguyễn Tĩnh gọi: “Bí Đạo, em tới đâu rồi?” “Mới ra tàu điện ngầm, sắp tới rồi.” “Em xem trên đường có tiệm bánh ngọt không, giúp chị mua một cái bánh sữa tươi được không?”

Cô thấy hơi kỳ kỳ: “Mua bánh ngọt làm gì?” “Chị cũng mới nghe à, mua bánh sữa tươi, nói là truyền thống gì đó. Em giúp chị mua một cái đi, không cần lớn quá, 9 inch là được.” “Dạ, được.” Tắt điện thoại, cô nhìn xung quanh, may quá bên đường có một tiệm bánh, đi vào. Bánh ngọt đều phải đặt trước, lúc này trong tủ lạnh chỉ có mấy hàng mẫu. Cô chon một cái bánh sữa tươi 10 inch, nhân viên cho thêm chút chocolate và trái cây trang trí, lại hỏi: “Chị muốn viết thêm gì không?” Cô nghĩ nghĩ, không biết nên viết gì: “Không cần” Nhân viên định cho thêm nến vào. An Tư Đông nói: “Không cần, không phải bánh sinh nhật.” Người bán đã theo thói quen gói xong, nhìn cô cười: “Đây là quà tặng miễn phí, chị có thể để lại lần sau sử dụng ạ.” Mang theo hợp bánh ra khỏi cửa, đứng ven đường chờ đèn xanh, đột nhiên có một cô gái trẻ chạy tới chỗ cô, tay cô bé sơ ý quẹt trúng cô. Cô bé kia chạy rất nhanh, liên tục nói xin lỗi rồi bỏ chạy. Khi đứng vững, lại bị một cậu nam tóc vàng đâm vào, thiếu chút nữa làm bánh của cô bay luôn, hên là chỉ rơi xuống đất. Cậu nam kia cuống quýt nhặt lên giúp cô, qua loa nói “Sorry”, rồi la lên với cô gái phía trước: “Ê, em chạy chậm chút, cẩn thận xe đó! Nghe anh nói hết đã !” Vội vội vàng vàng chạy theo cô gái kia. May mà là bánh sữa tươi, rơi cũng không sao. Mấy cặp đôi bây giờ thật là, giận chút là làm loạn cả đường, đụng người thì còn may, đụng phải xe thì sao đây? Cô nhìn theo hướng cậu nam kia chạy. Ý, cái lưng kia nhìn quen quen? Bởi vì mua bánh, lúc đến nơi đã chậm mười mấy phút. Nhân viên dẫn cô lên phòng chị Nguyễn Tĩnh đã đặt trước, ở hàng lang gặp được chị Nguyễn Tĩnh và Nại Hà Tình Thâm đang nói chuyện. Chị ấy nói: “Anh đừng ôm em hoài có được không?” Nại Hà Tình Thâm vẫn mặt dày mày dạn nói: “Sàn rất trơn, anh sợ em ngã.” Còn quay đầu nhìn người ta vứt thức ăn mà nói một cách hung hồn: “Vệ sinh chỗ này không được nha, trên gạch nhiều mỡ như vậy, tôi thiếu chút nữa là té rồi.” Nhân viên đi ngang qua tự nhiên bị trúng đạn lập tức xin lỗi. Chị nói: “Em cũng đâu phải con nít, không dễ ngã thế đâu.” “Ở trong mắt anh em chính là một đứa bé, vĩnh viễn là một đứa bé.” Buốn nôn muốn chết… An Tư Đông nổi cả da gà, đi đến chào hỏi: “Chị !” Nại Hà Tình Thâm không tình nguyện buông cánh tay Nguyễn Tĩnh ra, giận dỗi nhìn cô. Nguyễn Tĩnh đi đến bên cô: “Bí Đao, tới rồi à.” Hôm nay Nguyễn Tĩnh mặc một cái áo nhung máu tím nhạt và váy ôm, dáng người thướt tha, kèm thêm một vài trang sức nhẹ nhàng, mái tóc hay búi lên giờ cũng xõa ra. Dáng chị vốn đã thon thả, khuôn mặt thanh tú, khuyết điểm lớn nhất chính là da không tốt lắm, nhưng chỉ cần trang điểm lên lại thêm gặp chuyện vui nữa, nên cả người tươi sáng, thanh lệ động lòng người. An Tư Đông sau khi tốt nghiệp cũng chưa gặp chị lần nào, không khỏi có chút kinh ngạc: “Chị, nhìn chị xinh quá.” Nạ Hà Tình Thâm lập tức ôm bả vai Nguyễn Tĩnh: “Tất nhiên rồi, Nguyễn Tĩnh nhà anh chính là mỹ nhân, anh sớm đã nói vậy mà cô ấy đâu có tin, bộ này là anh chọn đó.” “Cái gì nhà anh chứ…” Nguyễn Tĩnh đẩy anh ấy ra, mà đẩy hoài không được. “Dạ dạ dạ, nhìn chị tỏa sáng như vậy tất nhiên không thể thiếu công lao của anh Nại Hà rồi.” Cô nháy mắt với cả hai người. Nại Hà Tình Thâm nghe vậy đặc biệt hưởng thụ, còn trơ mặt ra nói: “Không dám không dám, anh còn phải cố gắng, hắc hắc…” Rồi nhận lấy bánh ngọt trong tay cô. Chị nói: “Mau vào thôi, mọi người tới đủ rồi, chỉ đợi em thôi đó.” Cô đi theo chị và Nại Hà vào phòng, nhìn ra những người trên bàn, choáng váng. Ế ế, người đó, không phải là sinh nhật à? Không đi chơi với bạn gái tới đây góp vui làm gì! >_< Còn chị nữa, không phải nói là chỉ mời bạn học sao, vì sao anh ta lại ở đây? Sao chị không nói, sớm biết em đã không tới, nhất định là cố ý… Cô liếc qua chị ấy, chị bận rộn nói chuyện với mọi người nên không để ý cô. = = Trên bàn còn có ba chỗ trống, hai cái gần cửa và một cái đối diện Khúc Duy Ân. Nếu cô ngồi ở gần cửa, chị và Nại Hà phải tách ra, Nại Hà chắc chắn sẽ nguyền rủa cô… Đang do dự, chị ấy và Nại Hà đã ngồi vào chỗ bên cửa, còn giục cô: “Nhanh ngồi đi.” Chỉ cần nhìn chằm chằm cái bàn là được, coi nhưng nhìn không thấy ai đó. Giống như cái tiệc chúc mừng của công ty kỳ ấy vậy, vừa ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy người nào đó, đúng là thật xấu hổ quá mà. Cô trưng ra vẻ mặt bình tĩnh, đi tới chỗ đối diện kia ngồi xuống.Cả bàn mười hai người, hầu như đều là bạn trên mạng của chị Nguyễn Tĩnh, như Nại Hà Tĩnh Thâm và Khúc Duy Ân, Bạn Không Nhìn Thấy Tôi, nhóm người Tứ Gia cũng tới. Còn có vài người An Tư Đông không quen lắm, nhưng bọn họ hình như đều biết nhau. Bất ngờ nhất là lại được gặp Liễu Như My. Hơn ba năm không gặp, An Tư Đông sắp không nhận ra anh rồi. Cả nhóm anh là người thay đổi nhiều nhất, cái bạn nam vừa nhìn thấy con gái là đỏ mặt ngại ngùng đã biến mất, thay vào đó là một chàng trai… có thể nói là tiêu sái? Phong lưu? Quyến rũ? An Tư Đông cảm thấy không nói rõ được, nhưng tóm lại là rất xa lạ, cô không thích lắm. Nhiều người đã lâu không gặp, trò chuyện một hồi liền gọi nhân viên vào chọn món. Chị ấy vừa nhìn thực đơn vừa hỏi mọi người: “Uống gì?” Nại Hà Tình Thâm trong túi lấy ra hai chai vang đỏ: “Anh có mang rượu, uống cái này.” Khúc Duy Ân nói: “Tôi chạy xe tới, không uống. Một ly nước ngọt không lạnh.” Một số người cũng nói chạy xe tới nên chỉ chọn nước ngọt. Lại là nước ngọt không lạnh nữa! Nghe thấy chán! Nại Hà Tình Thâm khưi rượu, lúc đưa tới chỗ cô, người ngồi bên phải cô hỏi: “Em uống nước ngọt à?” Không đợi cô trả lời, Khúc Duy Ân đã giành nói trước: “Con gái thì uống nước ngọt đi.” Cô liền lấy ly đế cao: “Ngày vui như vậy, uống nước ngọt, không vui gì hết. Em muốn uống rượu.” Kỳ thật cô không quen cái vị chan chát của vang đỏ, thường chỉ uống bia vang Sprite thôi. Nhưng mà hôm nay đành phải giả bộ chịu khổ chút, tôi nhịn! Qua mấy lượt rượu, mọi người liền mở karaoke. Tứ Gia hỏi Nguyễn Tĩnh: “Khi nào thì tốt nghiệp? Có dự định gì không?” Nguyễn Tĩnh nói: “Lễ tốt nghiệp phải đợi tháng một. Nhưng dù sao cũng ở lại trường, không quan trọng.” “Em ở lại trường à? Không phải chứ, sau này phải gọi là giáo sư Nguyễn rồi.” An Tư Đông nói: “Con gái ở lại trường làm giáo sư tốt lắm nha, mấy đồng nghiệp nam của em đều muốn tìm việc như vậy, nói là ổn định lại an nhàn. Em cũng cảm thấy con trai thì làm ở công ty, con gái là ở đơn vị sự nghiệp, tổ hợp này rất tốt, bù đắp cho nhau.” Nại Hà Tình Thâm lập tức phụ họa: “Đúng vậy” Khúc Duy Ân nói: “Hai người làm cùng ngành không tồi, có tiếng nói chung.” Có nhìn thấy không? Không thấy Nại Hà nãy giờ cứ nháy mắt ra hiệu với anh à? Vì thế liền bàn tới công việc. Tứ Gia giờ là nhân viên công vụ, Liễu Như My làm ở một tòa soạn nổi tiếng bên truyền thông. Tứ Gia ghẹo anh ấy: “Nghe nói ông ở giới truyền thông rất ghê gớm, nam nữ lẫn lộn, khó trách giờ ông thành ra vậy.” Liễu Như My trả lời một cách mỉa mai: “Mấy người làm quan cũng đâu hơn gì tôi.” “Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, không phải quan.” Bạn Không Nhìn Thấy Tôi cảm khái: “Vẫn là ở công ty đơn giản hơn, nhất là công ty kỹ thuật của tụi này.” “Nghe nói chú và QWE chung công ty?” “Đúng vậy, giờ đang theo Khúc lão đại làm việc. Bí Đao cũng ở đó, hai người chung ngành.” Vài người nhìn qua chỗ bọn tôi. An Tư Đông vội vàng giải thích: “Không đúng không đúng, chỉ chung bộ phận, bình thường không có quan hệ gì cả.” Nguyễn Tĩnh nói: “Hai người quanh đi quẩn lại nhiều năm, cuối cùng cũng chạm mặt nhau, không dễ nha.” Chị, chị à! Lời này hình như là có nghĩa bóng. Cô len lén nháy mắt với chị ấy, chị lại tiếp tục uống rượu không để ý tới cô. = = Đều là bạn trong WOW, nói đâu cũng dính tới game. Bạn Nhìn Không Thấy Tôi hỏi: “WLK mở hai tháng rồi, mọi người có chơi lại không?” Nguyễn Tĩnh nói: “Thời gian trước lo bảo vệ luận văn, không chơi được. Tuần trước chị mới biết chuyện này, vừa lên xem. Mới lên được một level, vật phẩm gì cũng cần tiền.” “Chị chơi acc nào? Tụi này chơi bên bộ lạc rồi.” “Hèn chi chị nói sao mà không thấy bóng dáng ai hết, chị cũng định chuyển qua bên đó. Mọi người tên gì?” “Em giờ chơi Thợ Săn, Tôi Nhìn Thấy Bạn; ổng gọi là QQWWEE, một DK; Nương Nương là Bạn Không Phong Lưu Uổng Thiếu Niên, chơi Pháp Sư. Nếu chị chơi thì luyện Thuật Sĩ đi, bang tụi này ít Thuật Sĩ và Bảo Bảo.” An Tư Đông hơi giật mình. Á Liễu Như My chính là Bạn Không Phong Lưu Uổng Thiếu Niên sao? Cái tên hoa tâm công tử đây sao, Huyết Tinh Linh Pháo Sư đi đâu cũng cua gái? Hầu như cô em nào trong bang cũng đều được anh “chăm sóc” qua, nếu ngay từ đầu cô không bị tình nghi là nhân yêu, tám mươi phần trăm cũng không trốn thoát. Câu tiếp theo của chị Nguyễn Tĩnh liền kéo cô lại: “QQWWEE? Sao lại gọi vậy?” Bạn Không NHìn Thấy Tôi cười: “Ai biểu ổng về trễ, QWE bị người ta cướp rồi. Người kia bên liên minh, cũng luyện DK, cả ngày đuổi giết cậu ấy, giết cậu ấy đến nổi không đi luyện cấp được, lễ quốc khánh mới max level, giờ chỉ còn chơi trong đoàn hai, tôi cười muốn chết luôn.” Nguyễn Tĩnh hỏi: “Kẻ thù lúc trước à?” Chị đúng là xấu, biết rồi òn hỏi… T_T “Có thể lắm, cái người chơi nữ Chu Nho, tạo hình y hệt như acc trước của cậu ấy, nói cũng không ai tin.” Nại Hà Tình Thâm nói: “Nói không chừng là cô em nào thầm mếm chú, giành tên đó để chơi với chú, ai ngờ chú chạy qua bộ lạc, đành phải điên cuồng đuổi giết chú để gây chú ý chứ sao. Mấy ông còn nhớ không, trước kia cũng có một vong linh bé pháp sư nào đó cứ đuổi giết chú ấy?…” Nại Hà, anh chị đúng là hợp tình hợp ý ghê, trời đất tạo hợp anh nhất định có thể ôm người đẹp về nhà, anh niệm tình em từng có công sức giúp đỡ mà tha cho em đi, xin anh đó. T_T Chị lại hỏi Bí Đao: “Bí Đao, còn em? Còn chơi Warcraft không?” Trong lòng cô run sợ: “À… không có, em cũng mới biết có phiên bản mới, em phải đi làm …” Chị à, chị đúng là muốn em mất mặt giữa chốn đông người sao? Không được không được không được? Chị không biết thôi chứ, anh ấy không có chút phong độ gì, từng ở trước mặt bao nhiêu người mà từ chối cô gái theo đuổi anh ấy nha, làm hại con gái nhà người ta thay đổi tính cách trở thành Diệt Tuyệt Sư Thái đó, chị không nhẫn tâm để em thành như vậy mà phải không? T_T Cô cúi đầu làm bộ cắn miếng thịt, định liếc qua quan sát sắc mặt kẻ địch Khúc Duy Ân kia, nhưng mà anh lại tựa người vào sau ghế không nhìn thấy được mặt… Nại Hà Tình Thâm nói: “Không phải chứ, em làm trong công ty game online mà, chuyện này cũng không biết à? Nhìn tụi kia coi, giờ làm cũng chơi game, đồng nghiệp bên cạnh không có nhắc tới à?” Hai người sớm đã thông đồng với nhau chứ gì? Kẻ xướng người họa, vợ xướng chồng bồi… Bạn Nhìn Không Thấy Tôi: “Bí Đao, lần trước gặp em ở phòng họp, anh có nói với em mà, em không nhớ à? WLK hai năm rồi mới ra, tốt xấu gì cũng vào xem thử chứ.” 囧! Nói dối bị lộ rồi, sao quên mất chuyện đó vậy. “Lúc anh nói em mới biết, khi đó mở hơn tháng rồi thì phải? Phiên bản 8G lận, em không đủ dung lượng…” Chị lại dí theo cô: “Em có thể thêm ổ mà.” Cứ tiếp tục như vậy sẽ bị lộ mất! Cô đổ mồ hôi lạnh, trong tình thế cấp bách, nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn một tuyệt chiêu vô địch của Thánh Kỵ… “Em, em đi rửa tay.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nặc Sâm Đức

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook