Chương 51
Thời Cửu
21/08/2013
Gần khuya mới Khai Hoang xong, sáng hôm
sau An Tư Đông hơi dậy trễ một chút, lúc tỉnh dậy đã 8 giờ rưỡi. Vội
vàng rửa mặt xong liền khập khiễng đi vào phòng bếp, vừa nhìn lại đã
thấy nam chính dáng cao to lại ôn nhu săn sóc trong tiểu thuyết đang
mang tạp dề bận rộn trong bếp, thấy cô liền chào: “Dậy rồi à? Em uống
nước trước đi, anh sắp xong rồi.”
Bộ dạng mình như vậy không thể đi bộ đi
làm rồi… Nhưng hôm qua đã đụng phải ba đồng nghiệp, nếu giờ có người
thấy anh đi chung với cô thì dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa
không sạch!
Khúc Duy Ân hỏi: “Chân em sao rồi?”
“Tốt hơn nhiều rồi…”
“Vậy sao nhìn em đi cũng không nhanh nhẹ bằng hôm qua?”
“Ừm, chắc là hôm qua đi nhiều, lúc tối
tắm lại dính chút nước, hình như bị nhiễm trùng…” Cô đi qua xem cái nồi
đang sôi “Hôm nay ăn gì vậy? Hoành thánh à? Thơm quá…”
“Nói em bao nhiêu lần là tắm phải cẩn
thận đừng để nước dính vào vết thương, cứ để người khác phải canh chừng
mới được hả? Đưa anh xem coi.” Ngài Khúc nhíu mày, lấy chiếc khăn bên
cạnh lau tay.
Nói xem là xem à? Chỗ này là phòng bếp
nha… Cô định phản đối, ngài Khúc vừa lau tay xong liền nhấc cô ngồi lên
bàn, nhanh tay cởi dép cô ra, lột vớ, lột băng gạc…
Bị bắt ngồi lên bàn nấu ăn, người này
còn định dùng chỗ này để nấu cơm không vậy… Hơn nữa cô có cảm giác mình
giống như miếng thịt sắp bị băm ra thành từng mảnh quá! ToT
“Không sao bị dính chút thôi…” Cô nhích người muốn xuống lại bị người thô bạo kia kéo về.
Xung quanh miệng vết thương có dấu vết
bị dính nước, da trắng và nhăn lại, bên trong vết thương hơi đỏ, hơi bị
nhiễm trùng. Ngài Khúc mày nhíu lại: “Sao em cứ không hiểu vậy?”
Cứ cằn nhằn giống mẹ cô…
Ngài Khúc lấy băng gạc bao lại, mang vớ vào: “Đi bệnh viện khám lại.”
“Hả? Sắp chín giờ rồi, còn phải đi làm nữa…”
“Đã thành ra như vậy còn muốn đi làm cái gì, xin nghỉ đi.”
Đã thành ra như vậy… đã thành cái gì cơ
hả? Không phải ngón chân bị nhiễm trùng à? Cô lao động bằng đầu óc, cũng không phải dùng móng chân gõ bàn phím! = =
Ngài Khúc cởi tạp dề ra rửa tay, lại giục cô: “Nhanh chút, đừng sờ vào đó.”
“Cái kia… em ăn sáng xong mới đi được không?” Cô chỉ chỉ cái bụng đang réo ục ục của mình.
-__- #
Cuối cùng sau khi hai người ăn vài miếng hoành thánh, Khúc Duy Ân đưa cô tới bệnh viện băng lại vết thương, lúc
về đã 9 giờ rưỡi. Cô gọi vài lần cho sếp trực tiếp của mình Tony nhưng
lại không thông, nhắn tin qua. Hơn mười giờ Tony hồi âm: “Owen đã xin
dùm em rồi, nghỉ ngơi cho tốt nha.”
Anh làm gì nhiều chuyện vậy, tôi và anh
có quan hệ gì mà mới sáng sớm đã giúp tôi xin nghỉ thì Tony sẽ nghĩ sao
chứ hả! >_<
Sáng ở nhà không biết làm gì, liền vào
game. Đang giờ làm việc trong bang chỉ có vài người online, bao gồm
QQWWEE, liền tổ một đội làm nhiệm vụ hàng ngày, chỉ mười phút một ải,
vừa đánh vừa trò chuyện.
[Tổ đội][QQWWEE]: Cậu không đi làm à?
[Tổ đội][Bạn Không Phong Lưu Uổng Thiếu Niên]: Ừ, mới đi công tác Thanh Đảo về, mệt muốn chết, nên lấy phép nghỉ hai ngày.
[Tổ đội][Bạn Không Phong Lưu Uổng Thiếu Niên]: Người đẹp Lưu Thương cũng được nghỉ à?
Nằm vùng hơi lâu đã giúp An Tư Đông nâng cao tính cảnh giác.
[Tổ đội][Khúc Thủy Lưu Thương]: Không có, mình đang ở chỗ làm.
[Tổ đội][Tạp Tạp]: Lưu Thương làm công
ty gì? Đi làm vẫn có thể chơi WOW, rất hâm mộ nha. Sau này mình cũng
muốn vào công ty như vậy.
[Tổ đội][Bạn Không Phong Lưu Uổng Thiếu Niên]: Làm trong công ty game giống QWE à.
[Tổ đội][QQWWEE]: Phải không? Cậu làm khu nào, công ty nào? Có thể chúng ta là đồng nghiệp.
囧! Càng nói càng nguy hiểm.
[Tổ đội][Khúc Thủy Lưu Thương]: Công ty
mình quản lý hơi lỏng lẽo thôi, sáng thường không lên. Có chút việc, off trước. Phong Lưu giúp mình mở cửa.
Vội vội vàng vàng qua cửa truyền tống
của pháp sư về Đạt Lạp Nhiên, giao nhiệm vụ hàng ngày, xong rồi logout.
Từ cái lần chết hôm bữa tối ngày phải đề phòng, cứ theo đà này sớm muốn
gì cũng bị lộ. T_T
Quý danh không thể lên, vậy thì tôi
online acc nhỏ. Cô lên acc QWE, đi làm nhiệm vụ hàng ngày, xoát vài phó
bản, đào chút quặng. Không thể không nói, giờ cô đã xem Khúc Thủy Lưu
Thương thành acc chính của mình rồi, cảm giác vào acc nhỏ thấy không
thích lắm, không có động lực phấn đấu.
Chiều chiều Khúc Duy Ân gọi điện cho cô: “Tối muốn ăn gì? Anh mua về cho em.”
Cô đang xem mấy bài viết trên BBS, tai
nghe điện thoại, mắt thì nhìn chằm chằm màn hình: “Không cần, ragu bò và canh hôm qua vẫn còn dư, em làm thêm chút mỳ là được.”
“Ừ.” Anh dừng một chút “Anh có phần không?”
“Không có đâu, anh ăn bên ngoài rồi về.”
Tắt điện thoại tiếp tục lướt web.
Lúc làm cơm tối, cô lấy ragu và canh bí
ra hâm lại mới biết là cà chua và bí đã ăn sạch rồi, chỉ còn mấy miếng
thịt, trong tủ lạnh cũng không có rau dưa. Chỉ có nước canh thì cô không thể nuốt nổi, chân cũng không đau nữa xuống lầu đi chợ.
Giờ tan sở, chợ vẫn còn nhiều người. Cô
mua chút rau, ra tới cửa chợ, đột nhiên thấy ở cửa sập trái cây có một
bóng dáng rất quen. Trong chợ hơi đông người nhìn không rõ lắm, đi thêm
vài bước rồi rướn cổ lên nhìn.
Người kia cũng thấy cô, bỏ lại trái cây, lấy tay che một bên mặt, xoay người đi.
Chân An Tư Đông đang đau không thể chạy
được, mắt thấy người ấy càng chạy càng nhanh, càng đi càng xa, bị dòng
người che khuất. Cô hét lên: “Mao Dĩnh! Cậu đứng lại cho mình!”
Người kia rùng mình, đứng lại, quay đầu nịnh nọt: “Đông Đông…”
An Tư Đông đi tới trước mặt cô bạn, nhướng mày, mặt dữ dằn: “Không phải đi công tác ở Thượng Hải, ba ngày nữa mới về sao? Hả?”
“Ha ha, mình muốn tốt cho cậu thôi mà…”
Mao Dĩnh trơ mặt khoác tay cô “Bữa đó, mình thấy ba Khiếu Thiên chở cậu
về, tự nhiên trong đầu lóe ra một ý rất hay. Cậu xem, anh ta không phải
đã đưa cậu về nhà sao? Cô nam quả nữ chung một nhà, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy tèng téng teng…Bạn còn không cảm ơn mình à?”
“Cái gì mà tèng téng teng? Cậu rất không trong sáng nha! Nếu người ta không chứa chấp mình thì sao? Cậu định để
mình ngủ ngoài đường à?”
“Mình sẽ gọi điện kêu cậu về chứ sao…”
Mao Dĩnh quay lại đề tài “Đông Đông, lời cậu vừa nói có ý gì? Cậu đừng
có nói với mình, ở hai đêm rồi, còn chưa lên được giường người ta nha?”
An Tư Đông đỏ mặt: “Ê, nói nhỏ chút! Chỗ đông người…”
“Tóm lại là có hay không?”
“Không, không có !”
Mao Dĩnh còn chưa hết hy vọng: “Vậy thân mật? Chắc có mà?”
“Thân mật là gì?”
“Hôn miệng, sờ sờ đùi, xoa xoa ngực cái ấy đó.”
“…Sờ chân tính không?”
“Cái chân quấn như bánh tét đang đi dép
lào này ấy à?” Mao Dĩnh hận muốn đánh người “Vậy mà cũng dám nói, nói ra còn không biết xấu hổ, cậu có phải con gái không vậy? Cậu nhìn cậu đi,
khuôn mặt thiên sứ, dáng người… cũng không tệ, eo nhỏ còn rất giống
người rơm, da dẽ cũng được, dụ dỗ đàn ông khó lắm hả? Hả?”
An Tư Đông bĩu môi: “Mình không cần loại chuyện đó. Đi, về nhà!”
Mao Dĩnh vẫn đứng yên: “Cậu đi đâu?”
“Đương nhiên là về nhà tụi mình.”
Mao Dĩnh chịu thua luôn, ôm cô ân cần
dạy bảo:”Đông Đông, cậu nói xem thầm mếm người ta lâu rồi, không buồn,
không cô đơn à? Mình biết người ta đã có bạn gái, cậu không muốn làm
người thứ ba, nhưng ít nhất cũng phải giữ chút kỷ niệm đẹp để nhớ chút?… Cậu đừng trách mình nói thẳng, cái mình nói là kỷ niệm trong sáng đó.
Hai ngày này chắc cậu với người kia cũng không có chuyện gì ngọt ngào
đúng không? Ừ, cứ coi như mình đã đi công tác đi, thứ ba này về, hôm nay là bữa cuối. Sau này chỉ sợ cậu cũng không thể ở chung một nhà với
người ấy nữa phải không nào? Vậy cậu có nên nắm chắc cơ hội cuối cùng
vào đêm nay không?…”
Nói xong một đống lý lẽ, Mao Dĩnh vỗ vỗ vai cô. Thở dài, xách đồ ăn đi.
An Tư Đông đứng ở đó tự hỏi. Mao Mao nói cũng đúng, đây là cơ hội cuối cùng cô ở chung với anh, nên giữ lấy không…
… Giả bộ cái gì nữa, nếu không muốn thì nãy đã theo Mao Mao về nhà rồi. = =
Cô tự khinh bỉ mình.
Khinh bỉ xong, cô cầm lấy điện thoại, hít sâu một hơi, nhấn số của Khúc Duy Ân.
Vừa reo anh đã bắt máy: “Chuyện gì?”
“Á… anh ăn cơm chưa?
“vẫn chưa…”
“Vậy… em thấy canh hôm qua còn nhiều, không ăn thì sẽ hư, bỏ thì uổng. Anh muốn… về ăn mỳ với em không?”
Tính hiệu điện thoại không tốt lắm, có chút tạp âm. Hình như anh cười: “Được. Nửa giờ sau anh về tới nhà.”
“Không sao, em… chờ anh về.” “Được.” Cúp điện thoại, cô vỗ vỗ cái gò má nóng hổi của mình. Gào khóc ! Em chờ anh về, em chờ anh về… Sao mình lại nói ra cái câu không trong sáng như vậy, nhất định là bị Mao Mao nhiễm bệnh rồi, cứ tiếp tục như vậy nói không chừng có ngày cô sẽ bò lên giường anh luôn mất… Cô quyết định quay lại chợ mua chút nguyên liệu nấu ăn, rồi cố xua đi cái ý nghĩ không trong sáng trong đầu. Uhm… cũng nên chuẩn bị chút ít cho bữa tối cuối. Mà nấu mỳ thì cần chuẩn bị gì nữa. = = Cô quay lại chợ mua chút nấm và rau xanh, nhớ là trong tủ lạnh anh không còn rau xanh gì nữa, tiện tay mua thêm về dự trữ (Tác giả: không phải mai chị đi rồi à dự trữ gì nữa?) lại thêm vài loại rau trộn, ôm gói to về. Cơm tối ngoại trừ canh sườn và mỳ lagu thì còn có gỏi măng, đậu hủ trứng bách thảo, rong biển, chân gà muối chua, bao tử dầu sa tế, vân vân, món ăn đầy cả bàn . (Dol: Thật ra món rất ngon và nhìn rất đẹp, chỉ tiếc vốn từ ta không nhiều, cũng không giỏi nấu ăn,… nên bạn nào nhìn biết tên món ăn thì cmt để mình sửa lại. tks trx nha) “Thịnh soạn vậy.” Khúc Duy Ân thấy cả bàn đều là món ăn, hơi ngạc nhiên “Hôm nay là ngày đặc biệt gì à?” Ừm… Trước mặt còn chưa phải ngày gì đặc biệt gì, nhưng sau này thì phải, tất nhiên là chỉ đối với cô thôi. Cô cúi đầu bưng món cuối cùng lên bàn: “Đi rửa tay rồi vào ăn đi.” Anh rửa tay xong ngồi trước bàn: “Em xuống nhà mua à?” “Em sợ hai người không đủ ăn…” “Không phải anh kêu em đừng lộn xộn, mệt vết thương biến xấu thì sao? Sớm biết vậy anh ăn ở ngoài rồi về.” “A, không sao, em đi rất chậm, không cần lo… Mà nhà cũng không còn rau xanh, với lại ăn nhiều thức ăn nhanh cũng không tốt, thỉnh thoảng ăn thì không sao, bình thường tự nấu vẫn tốt hơn…” Anh không nói được gì, trừng mắt nhìn cô: “Sau này không được như vậy, biết không?” “Vâng…” Anh giành mất lời mẹ em rồi… Hai người ngồi đối diện nhau yên lặng ăn mỳ, ăn gỏi, ăn mỳ, ăn gỏi… nói gì đi mà nói gì đi mà, đêm cuối rồi đó. Cô vắt hết óc nghĩ nữa ngày, cuối cùng cũng tìm được đề tài: “Ăn ngon không?” = = “Không tệ, gỏi mua ở đâu vậy?” “Mua ở một sạp bán gỏi trong chợ, em thấy nhìn đẹp nên mua chút ít.” “Vậy à, tên gì? Bữa nào anh đi mua.” “Món chín Lý đại tẩu, bà chủ họ Lý.” “Được, nhớ rồi.” Sao mà… đối thoại không mang tính chất kỷ niệm gì vậy? =_= Lại yên lặng một lát, lần này tới anh mở miệng trước: “Món này đúng là rất được, đậu hủ trứng bách thảo ngon nhất mà anh từng ăn.” “Cái này em làm …. Với cái món gỏi măng nữa, ba cái kia là mua.” Anh bị sặc chút: “À… đậu hủ của em cũng rất ngon, rất ngon.” Lần nầy tới phiên cô bị sặc. “Anh là nói đậu hủ, đậu hủ của em làm rất ngon…” Hai người không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn nhau, mặt hỏi đỏ, vội cúi đầu ăn mỳ. Không phải chỉ nói thiếu một chữ sao, nhiều người nói chuyện còn sỗ sàng hơn có gì mà đỏ mặt chứ… “Thật ra thì món đó cũng không có gì đặc biệt, sau này anh tự làm cũng được. Ra chợ mua một miếng đậu hủ, cắt xong để vào đĩa, rồi chưng một lát, thấy ra nước là được; trứng bách thảo cắt viên, thêm muối và dấm vào, thêm chút dầu mè, trộn đều rồi rải lên mặt đậu hủ…” Tôi cũng không biết mình đang nói cái gì nữa… “Nghe hơi rắc rối, anh đợi làm xong ăn được rồi.” Ăn mỳ rất nhanh là xong, hai người lại cứ lo cúi đầu nhét thức ăn, không đến 15 phút là xử lý hết nguyên bàn, bữa cơm ý nghĩa nhất trong đời An Tư Đông đã xong như vậy. = = “Anh rửa chén!” “Á… Em dọn bếp cho” Phân chia công việc nên chưa tới 15 phút lại xong. Sao tìm đề tài đây? “Buổi tối… anh có bận gì không?” “Khai hoang HTOC (1)… là phó bản rail trong WOW.” Anh dừng chút “Nhưng giờ này, chắc họ tổ đội full rồi.” 囧! Cô quên mất vụ này. Hôm nay là CD cuối, tối qua khai hoang tới Tiểu Cường, cả đội luyện tập không tệ, hẹn hôm nay đi luôn vòng cuối. Vô cớ vắng mặt bị cả nhóm rầy chết, mà anh còn là đội trưởng. “Anh là… chắc anh là chủ lực, đi Khai Hoang mà vắng thì không tốt đâu, hay là anh đi đi.” Em cũng đi luôn… Anh đứng ở cửa bếp một lát: “…Được rồi.” Hai người yên lặng ai vào phòng nấy. Chẳng lẽ một buổi tối đầy kỷ niệm là vậy sao? T_T
“Không sao, em… chờ anh về.” “Được.” Cúp điện thoại, cô vỗ vỗ cái gò má nóng hổi của mình. Gào khóc ! Em chờ anh về, em chờ anh về… Sao mình lại nói ra cái câu không trong sáng như vậy, nhất định là bị Mao Mao nhiễm bệnh rồi, cứ tiếp tục như vậy nói không chừng có ngày cô sẽ bò lên giường anh luôn mất… Cô quyết định quay lại chợ mua chút nguyên liệu nấu ăn, rồi cố xua đi cái ý nghĩ không trong sáng trong đầu. Uhm… cũng nên chuẩn bị chút ít cho bữa tối cuối. Mà nấu mỳ thì cần chuẩn bị gì nữa. = = Cô quay lại chợ mua chút nấm và rau xanh, nhớ là trong tủ lạnh anh không còn rau xanh gì nữa, tiện tay mua thêm về dự trữ (Tác giả: không phải mai chị đi rồi à dự trữ gì nữa?) lại thêm vài loại rau trộn, ôm gói to về. Cơm tối ngoại trừ canh sườn và mỳ lagu thì còn có gỏi măng, đậu hủ trứng bách thảo, rong biển, chân gà muối chua, bao tử dầu sa tế, vân vân, món ăn đầy cả bàn . (Dol: Thật ra món rất ngon và nhìn rất đẹp, chỉ tiếc vốn từ ta không nhiều, cũng không giỏi nấu ăn,… nên bạn nào nhìn biết tên món ăn thì cmt để mình sửa lại. tks trx nha) “Thịnh soạn vậy.” Khúc Duy Ân thấy cả bàn đều là món ăn, hơi ngạc nhiên “Hôm nay là ngày đặc biệt gì à?” Ừm… Trước mặt còn chưa phải ngày gì đặc biệt gì, nhưng sau này thì phải, tất nhiên là chỉ đối với cô thôi. Cô cúi đầu bưng món cuối cùng lên bàn: “Đi rửa tay rồi vào ăn đi.” Anh rửa tay xong ngồi trước bàn: “Em xuống nhà mua à?” “Em sợ hai người không đủ ăn…” “Không phải anh kêu em đừng lộn xộn, mệt vết thương biến xấu thì sao? Sớm biết vậy anh ăn ở ngoài rồi về.” “A, không sao, em đi rất chậm, không cần lo… Mà nhà cũng không còn rau xanh, với lại ăn nhiều thức ăn nhanh cũng không tốt, thỉnh thoảng ăn thì không sao, bình thường tự nấu vẫn tốt hơn…” Anh không nói được gì, trừng mắt nhìn cô: “Sau này không được như vậy, biết không?” “Vâng…” Anh giành mất lời mẹ em rồi… Hai người ngồi đối diện nhau yên lặng ăn mỳ, ăn gỏi, ăn mỳ, ăn gỏi… nói gì đi mà nói gì đi mà, đêm cuối rồi đó. Cô vắt hết óc nghĩ nữa ngày, cuối cùng cũng tìm được đề tài: “Ăn ngon không?” = = “Không tệ, gỏi mua ở đâu vậy?” “Mua ở một sạp bán gỏi trong chợ, em thấy nhìn đẹp nên mua chút ít.” “Vậy à, tên gì? Bữa nào anh đi mua.” “Món chín Lý đại tẩu, bà chủ họ Lý.” “Được, nhớ rồi.” Sao mà… đối thoại không mang tính chất kỷ niệm gì vậy? =_= Lại yên lặng một lát, lần này tới anh mở miệng trước: “Món này đúng là rất được, đậu hủ trứng bách thảo ngon nhất mà anh từng ăn.” “Cái này em làm …. Với cái món gỏi măng nữa, ba cái kia là mua.” Anh bị sặc chút: “À… đậu hủ của em cũng rất ngon, rất ngon.” Lần nầy tới phiên cô bị sặc. “Anh là nói đậu hủ, đậu hủ của em làm rất ngon…” Hai người không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn nhau, mặt hỏi đỏ, vội cúi đầu ăn mỳ. Không phải chỉ nói thiếu một chữ sao, nhiều người nói chuyện còn sỗ sàng hơn có gì mà đỏ mặt chứ… “Thật ra thì món đó cũng không có gì đặc biệt, sau này anh tự làm cũng được. Ra chợ mua một miếng đậu hủ, cắt xong để vào đĩa, rồi chưng một lát, thấy ra nước là được; trứng bách thảo cắt viên, thêm muối và dấm vào, thêm chút dầu mè, trộn đều rồi rải lên mặt đậu hủ…” Tôi cũng không biết mình đang nói cái gì nữa… “Nghe hơi rắc rối, anh đợi làm xong ăn được rồi.” Ăn mỳ rất nhanh là xong, hai người lại cứ lo cúi đầu nhét thức ăn, không đến 15 phút là xử lý hết nguyên bàn, bữa cơm ý nghĩa nhất trong đời An Tư Đông đã xong như vậy. = = “Anh rửa chén!” “Á… Em dọn bếp cho” Phân chia công việc nên chưa tới 15 phút lại xong. Sao tìm đề tài đây? “Buổi tối… anh có bận gì không?” “Khai hoang HTOC (1)… là phó bản rail trong WOW.” Anh dừng chút “Nhưng giờ này, chắc họ tổ đội full rồi.” 囧! Cô quên mất vụ này. Hôm nay là CD cuối, tối qua khai hoang tới Tiểu Cường, cả đội luyện tập không tệ, hẹn hôm nay đi luôn vòng cuối. Vô cớ vắng mặt bị cả nhóm rầy chết, mà anh còn là đội trưởng. “Anh là… chắc anh là chủ lực, đi Khai Hoang mà vắng thì không tốt đâu, hay là anh đi đi.” Em cũng đi luôn… Anh đứng ở cửa bếp một lát: “…Được rồi.” Hai người yên lặng ai vào phòng nấy. Chẳng lẽ một buổi tối đầy kỷ niệm là vậy sao? T_T
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.