Chương 39: Gió tanh mưa máu
Eyeless
01/11/2023
"Kia là thằng Lực đó à? Nó vẫn đeo khăn tang quỳ trước mộ má nó sao?"
Một người nông dân ngang qua đồng trông thấy Thằng Lực liền không khỏi chạnh lòng, thấp giọng hỏi nhỏ người bạn nông đi bên cạnh.
"Ừ, nó quỳ như vậy chừng ba ngày rồi chứ ít ỏi gì, ai khuyên cũng không suy suyễn. Tội nghiệp, mỗi hai má con đơn chiếc nương tựa mà giờ bả cũng bỏ nó về với ông bà."
Nông dân nọ lắc đầu tặc lưỡi.
"Chậc chậc, sao mà thê thảm quá, lúc nhà thằng Lực bị cháy thì xui khiến sao nó lại đang thả câu ngoài sông. Chạy về không kịp, má nó kẹt lại trong đám cháy bị thiêu thành tro, cả nắm xương cũng không còn."
Người kia cũng thêm vào đàm luận.
"Nó mò mẫm trong đám tro tàn, bươi quào kiểu gì không biết mà hốt ra được một hủ. Ôi dào, ai chẳng biết má nó lẫn với đất cát cả rồi, vậy mà cũng ráng vay mượn mua mảnh đất nhỏ chôn cất hủ cốt của bả tử tế. Đã nghèo còn gặp cái eo, sau vụ này chắc nó phải bán thân mới trả hết nợ."
"Thấy thằng Lực có hiếu mà tôi muốn rớt nước mắt đi được, ài..."
...
Cao gia trang vào một chiều mưa tầm tã, gió lộng từng cơn thổi về khí lạnh rét căm căm, trên trời sấm giăng chớp giật. Dường như ngay cả ông trời cũng đang nổi giận vì một điều gì đó bất nhân lắm.
Dạ Lý đang nằm trong buồng đọc tiểu thuyết, con bé ba mặt mày vẫn còn bầm tím sưng vù đứng kế bên chờ hầu. Đoạn, ả đặt quyển tiểu thuyết xuống nệm ngó mắt ra ngoài song cửa đổ mưa ào ào, tâm trí mông lung trôi dạt đến chỗ Nam Sa.
Nhớ lại hôm qua cùng nàng trao hôn thật là ngọt ngào quá đỗi, tư vị cứ như vẫn còn đọng lại đâu đây, bất giác khiến ả phải liếm môi thèm khát.
Giá như chiều nay không có mưa thì ả đã đến tìm nàng rồi, từ khi gặp gỡ Nam Sa đến nay, xa rời nàng một khắc cũng ngỡ rằng dài tựa trăm năm.
Nhất định phải nghĩ ra cách để nàng cùng ả như hình với bóng, vậy mới thoả được lòng này!
Khẽ cười, Dạ Lý nằm ngửa ra trên giường, không kiềm được suy nghĩ xa xôi mà khiến cho đôi gò má ửng lên hồng nhuận.
Chợt...
Cửa buồng mở tung, con Hạ mặt mày xanh mét chạy vô kêu lớn, giọng điệu nó thất thanh không thể bình tĩnh nổi.
"Cô, cô hai! Anh Lực, anh Lực tá điền của nhà mình tới...tới rồi..."
Con bé ba nhìn ả, nó không hiểu gì ráo trọi.
Dạ Lý điềm nhiên nằm nghiêng sang bên chống tay đáp.
"Nó tới thì sao? Thằng Lực tới mà mày làm tao tưởng vua tới không bằng."
Ả bĩu môi khinh bỉ.
Con Hạ gắng gượng nuốt xuống ngụm khí lạnh trấn định lại hơi thở, mạch lạc nói rõ ả nghe.
"Dạ không, không phải...ý con là anh Lực tự nhiên cầm con dao chặt củi chạy tới nhà mình đòi chém cô kìa!!!"
Nghe đến đây, thay vì sợ hãi thì ngược lại Dạ Lý càng thêm dửng dưng, ả chậm rãi xỏ guốc, chỉnh sửa lại cổ áo rồi mới thong thả cùng bé ba và con Hạ đi ra bên ngoài xem chuyện.
Lúc vừa bước ra khỏi buồng thì ả đã nghe lẫn trong tiếng mưa là tiếng kêu réo xôn xao ngoài gian trước. Khi vén rèm bước ra thì cũng là lúc đập vào mắt ả là đám nam đinh trong nhà đang tập hợp toàn bộ che chắn kín cả cửa lớn, đứng đằng sau bọn chúng là cha má ả với mấy nhỏ hầu đang chen chen chúc chúc trông hỗn loạn lắm.
Tự dưng đang yên đang lành gia can lại bị náo loạn vì một thằng khố rách áo om, Dạ Lý không chậm chờ giây nào bèn sấn tới cửa lớn muốn đối mặt với thằng Lực.
"Dạ Lý, con đã làm cái gì? Sao thằng Lực đòi chém con vậy hả?!"
Nguyễn Thị Quý vừa thấy ả tiến tới thì liền chộp lấy cánh tay níu giữ, giọng bà run lên mặc dù đã cố gắng kiềm chế lắm rồi.
Đáp lại, Dạ Lý chỉ cười nhạt.
"Không làm gì cả, thằng cô hồn đó đâu rồi má?"
Theo hướng tay bà chỉ, ả dõi mắt nhìn ra bên ngoài khoảng sân ướt đẫm nước mưa. Thằng Lực đang đứng đó, nó ở trần chỉ mặc mỗi chiếc quần vải, mình mẩy thì ướt sủng.
Bấy giờ, mắt nó long lên sòng sọc và đỏ ngầu như một con thú bị dại, trên bàn tay rắn rỏi chai sần lăm le con dao chặt củi bén ngót còn đọng máu. Nằm bệt trên đất quằn quại dưới chân nó là hai ba nam đinh vừa bị chém, máu loang thành trũng nhìn mà ghê rợn.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt Dạ Lý và thằng Lực chạm nhau.
Bỗng, nó nhe răng cười sang sảng, hướng mũi dao về phía ả mà hô.
"Con khốn, mày bước ra đây cho tao, ngày hôm nay tao không giết được mày trả thù cho má thì tao thề sẽ chẳng làm người!"
Dứt lời liền như kẻ điên loạn bất chấp lao tới đám nam đinh đang dùng gậy gộc cố thủ che chắn cho ông bà và cô chủ. Nó giơ cao con dao chém xuống từng nhát không hề lưu tình, bị đánh ngã cũng liền bật dậy như cái xác chỉ còn biết đến cuồng sát.
Mỗi nhát chém đều sẽ khiến một người lãnh trọn, máu văng tung tóe, thoạt nhìn qua liền có kẻ xui xẻo bị nó chém lìa cánh tay, sức lực quả thật kinh hồn hay bởi vì nỗi oán hận đã khiến nó liều mạng như vậy?
Thằng Lực cười, giọng nó vang vang truyền đến bên tai Cao Phỉ nỗi bất an mà từ rất lâu rồi ông không cảm nhận được.
"Dạ Lý, con mau chạy vào buồng trốn đi, lính sẽ tới đây ngay, khi chưa an toàn thì tuyệt đối không được bước ra!"
Cao Phỉ ghìm giọng cố để không gào lên.
"Không, con không đi đâu hết, tại sao phải sợ thằng mạt hạng khùng điên này?"
Hình như ả vẫn chưa hiểu được tầm quan trọng của vấn đề.
Nguyễn Thị Quý tái xanh mặt mày, đang trời lạnh mà mồ hôi sau lưng bà rịn ra như tắm, vội xô Dạ Lý chạy đi, hét lên với con Hạ và bé ba.
"Đưa cô hai vào buồng khoá kín cửa lại, bà chưa gọi thì không được mở, có chết cũng phải bảo vệ cô hai nghe chưa!!!"
Bé ba và con Hạ chỉ kịp dạ một tiếng rồi ráng lôi ả đi khỏi nơi máu me hỗn độn.
Nhưng Dạ Lý quả thật chẳng biết cái gì gọi là trời cao đất dày, ả giằng tay hai con nhỏ ra chạy đến chỗ cha má.
"Con mà phải trốn cái thằng này à? Đầu thai kiếp sau nó cũng không làm gì được con đâu."
Một nam đinh ngã xuống, thớ thịt trên vai rách ra lộ cả xương bên trong trắng hếu, đau đớn lăn lóc trên sàn.
"Đi vào buồng ngay, bây giờ là lúc để cãi lời hả Dạ Lý?!!"
Cao Phỉ quát.
"Con muốn ở đây với cha má, khi lính của ông ngoại tới thì thằng này chết chắc rồi, để coi nó hung hăng cỡ nào."
Thêm một nam đinh nữa gục xuống cách chỗ ông bà hội đồng và ả chỉ vài bước chân ngắn ngủi. Người này quá xui xẻo, đầu bị bổ một nhát chẻ ra làm hai, óc và máu cứ thể trộn lẫn bị thằng Lực giẫm bẹp dưới chân.
Sức mạnh của thống hận vậy mà lại giúp thằng Lực vượt qua mấy lớp nam đinh tiến vào gần sát Dạ Lý. Sức lực nó trâu bò đến nỗi dù bị đánh đến vỡ đầu vẫn ngang nhiên dấn bước, sát khí đằng đằng hướng về duy nhất một mình Dạ Lý.
Khoảnh khắc nguy cấp đến nhanh hơn ả tưởng tượng, nhanh đến mức không kịp trở tay, không kịp la ó, không kịp bỏ chạy mà chỉ có thể trơ mắt kinh hoàng nhìn.
Tận mắt chứng kiến thằng Lực xô ngã cha má của mình rồi lại giơ cao con dao lên toan chém xuống gương mặt mình. Trong tất cả quá trình này Dạ Lý còn không kịp kêu lên dù chỉ một tiếng.
"Mày trả mạng lại cho má tao!!!"
Thằng Lực gầm lên điên tiết.
Chợt.
Đoàng!
Ả ngã sõng soài trên đất, khiếp đảm nhìn máu từ vết đạn nơi lồng ngực thằng Lực ứa ra.
Máu nó đỏ tươi, chết khi vẫn còn đang giơ dao chuẩn bị hạ sát ả.
"Tao...hận..."
Đó là lời cuối cùng thằng Lực để lại trên trần gian trước khi thân thể đồ sộ của nó đổ ập xuống.
Thằng Lực chết không nhắm mắt nhưng thôi thì một kiếp bần hàn này của nó cũng đã kết thúc tại đây.
...
Tối hôm đó lính tráng vây quanh Cao gia trang cảnh vệ suốt đêm, bọn họ dọn dẹp hiện trường tàn khốc và băng bó cho những gia đinh bị thương tích. Không ai có thể ngờ rằng một thằng tá điền lại có thể náo loạn đến mức này, cũng may nhờ thằng Thỉ nhanh chân chạy đi báo tin cho cai tổng biết được nên mới có thể ứng cứu kịp thời.
Bên trong thư phòng của Cao Phỉ.
Nguyễn Thị Quý thất sắc khiếp đảm còn chưa thể bình tâm, hai bàn tay bà vẫn không ngừng run rẩy lạnh ngắt. Còn Cao Phỉ vì cú xô ngã của thằng Lực mà bị trật khớp vai, quần áo ướt nhem lem luốc đầy máu thật khiến cho ông kinh tởm.
Dạ Lý ngồi đối diện hai người, bên cạnh là ông cai tổng mà thường khi ả vẫn gọi là chú cai. Trên trán ả bịn rịn mồ hôi hột, bề ngoài có vẻ điềm tĩnh nhưng thực chất là đang hãi hùng khi nhớ về lưỡi dao chặt củi suýt chút nữa đã bổ xuống đầu mình.
Sau khi uống xong tách trà định thần mà con bé ba pha, nhờ vào vị ngòn ngọt và hơi ấm nó mang lại mà đã khiến ba người nhà Dạ Lý dần khôi phục được sự bình tĩnh.
Cao Phỉ nheo mắt nhìn ả, trong lòng ông ngập tràn nghi hoặc nhưng không tiện nói ra vì ở đây còn có cai tổng, dẫu sao chuyện nhà cũng đừng nên để người ngoài nhìn thấu.
Ngược lại, Nguyễn Thị Quý là người lên tiếng.
"Chuyện buổi chiều tối ngày hôm nay ông cai tổng nên gói ghém làm sao cho đặng thì làm. Còn động cơ sâu xa của thằng Lực thì không cần truy cứu vì nó là một kẻ điên."
Nghe vậy, cai tổng liền hiểu ý, bèn đứng dậy cúi đầu với Nguyễn Thị Quý, đáp.
"Bà hội đồng cứ yên tâm, chuyện này hãy để tôi lo liệu, nhất định sẽ chu toàn không để bà thất vọng."
"Có lời này của ông thì tôi mừng rồi, cứ làm cho tốt, anh em hôm nay vất vả nhất định sẽ có bồi dưỡng."
Cai tổng nghe vậy thì cả mừng, lập tức cảm ơn Nguyễn Thị Quý, phải biết giúp đỡ được bà có nghĩa là làm hài lòng được đốc phủ sứ, chắc chắn chỉ lợi chứ không hề hại.
Nói đoạn, Nguyễn Thị Quý phất tay ý bảo ông cai tổng có thể lui ra.
Đợi khi ông ta đã rời đi rồi thì bà mới trừng mắt nhìn Dạ Lý, chờ đợi ả đưa ra một câu trả lời rõ ràng.
Gió tanh mưa máu, rốt cuộc cơn ác mộng cũng đã kết thúc.
Một người nông dân ngang qua đồng trông thấy Thằng Lực liền không khỏi chạnh lòng, thấp giọng hỏi nhỏ người bạn nông đi bên cạnh.
"Ừ, nó quỳ như vậy chừng ba ngày rồi chứ ít ỏi gì, ai khuyên cũng không suy suyễn. Tội nghiệp, mỗi hai má con đơn chiếc nương tựa mà giờ bả cũng bỏ nó về với ông bà."
Nông dân nọ lắc đầu tặc lưỡi.
"Chậc chậc, sao mà thê thảm quá, lúc nhà thằng Lực bị cháy thì xui khiến sao nó lại đang thả câu ngoài sông. Chạy về không kịp, má nó kẹt lại trong đám cháy bị thiêu thành tro, cả nắm xương cũng không còn."
Người kia cũng thêm vào đàm luận.
"Nó mò mẫm trong đám tro tàn, bươi quào kiểu gì không biết mà hốt ra được một hủ. Ôi dào, ai chẳng biết má nó lẫn với đất cát cả rồi, vậy mà cũng ráng vay mượn mua mảnh đất nhỏ chôn cất hủ cốt của bả tử tế. Đã nghèo còn gặp cái eo, sau vụ này chắc nó phải bán thân mới trả hết nợ."
"Thấy thằng Lực có hiếu mà tôi muốn rớt nước mắt đi được, ài..."
...
Cao gia trang vào một chiều mưa tầm tã, gió lộng từng cơn thổi về khí lạnh rét căm căm, trên trời sấm giăng chớp giật. Dường như ngay cả ông trời cũng đang nổi giận vì một điều gì đó bất nhân lắm.
Dạ Lý đang nằm trong buồng đọc tiểu thuyết, con bé ba mặt mày vẫn còn bầm tím sưng vù đứng kế bên chờ hầu. Đoạn, ả đặt quyển tiểu thuyết xuống nệm ngó mắt ra ngoài song cửa đổ mưa ào ào, tâm trí mông lung trôi dạt đến chỗ Nam Sa.
Nhớ lại hôm qua cùng nàng trao hôn thật là ngọt ngào quá đỗi, tư vị cứ như vẫn còn đọng lại đâu đây, bất giác khiến ả phải liếm môi thèm khát.
Giá như chiều nay không có mưa thì ả đã đến tìm nàng rồi, từ khi gặp gỡ Nam Sa đến nay, xa rời nàng một khắc cũng ngỡ rằng dài tựa trăm năm.
Nhất định phải nghĩ ra cách để nàng cùng ả như hình với bóng, vậy mới thoả được lòng này!
Khẽ cười, Dạ Lý nằm ngửa ra trên giường, không kiềm được suy nghĩ xa xôi mà khiến cho đôi gò má ửng lên hồng nhuận.
Chợt...
Cửa buồng mở tung, con Hạ mặt mày xanh mét chạy vô kêu lớn, giọng điệu nó thất thanh không thể bình tĩnh nổi.
"Cô, cô hai! Anh Lực, anh Lực tá điền của nhà mình tới...tới rồi..."
Con bé ba nhìn ả, nó không hiểu gì ráo trọi.
Dạ Lý điềm nhiên nằm nghiêng sang bên chống tay đáp.
"Nó tới thì sao? Thằng Lực tới mà mày làm tao tưởng vua tới không bằng."
Ả bĩu môi khinh bỉ.
Con Hạ gắng gượng nuốt xuống ngụm khí lạnh trấn định lại hơi thở, mạch lạc nói rõ ả nghe.
"Dạ không, không phải...ý con là anh Lực tự nhiên cầm con dao chặt củi chạy tới nhà mình đòi chém cô kìa!!!"
Nghe đến đây, thay vì sợ hãi thì ngược lại Dạ Lý càng thêm dửng dưng, ả chậm rãi xỏ guốc, chỉnh sửa lại cổ áo rồi mới thong thả cùng bé ba và con Hạ đi ra bên ngoài xem chuyện.
Lúc vừa bước ra khỏi buồng thì ả đã nghe lẫn trong tiếng mưa là tiếng kêu réo xôn xao ngoài gian trước. Khi vén rèm bước ra thì cũng là lúc đập vào mắt ả là đám nam đinh trong nhà đang tập hợp toàn bộ che chắn kín cả cửa lớn, đứng đằng sau bọn chúng là cha má ả với mấy nhỏ hầu đang chen chen chúc chúc trông hỗn loạn lắm.
Tự dưng đang yên đang lành gia can lại bị náo loạn vì một thằng khố rách áo om, Dạ Lý không chậm chờ giây nào bèn sấn tới cửa lớn muốn đối mặt với thằng Lực.
"Dạ Lý, con đã làm cái gì? Sao thằng Lực đòi chém con vậy hả?!"
Nguyễn Thị Quý vừa thấy ả tiến tới thì liền chộp lấy cánh tay níu giữ, giọng bà run lên mặc dù đã cố gắng kiềm chế lắm rồi.
Đáp lại, Dạ Lý chỉ cười nhạt.
"Không làm gì cả, thằng cô hồn đó đâu rồi má?"
Theo hướng tay bà chỉ, ả dõi mắt nhìn ra bên ngoài khoảng sân ướt đẫm nước mưa. Thằng Lực đang đứng đó, nó ở trần chỉ mặc mỗi chiếc quần vải, mình mẩy thì ướt sủng.
Bấy giờ, mắt nó long lên sòng sọc và đỏ ngầu như một con thú bị dại, trên bàn tay rắn rỏi chai sần lăm le con dao chặt củi bén ngót còn đọng máu. Nằm bệt trên đất quằn quại dưới chân nó là hai ba nam đinh vừa bị chém, máu loang thành trũng nhìn mà ghê rợn.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt Dạ Lý và thằng Lực chạm nhau.
Bỗng, nó nhe răng cười sang sảng, hướng mũi dao về phía ả mà hô.
"Con khốn, mày bước ra đây cho tao, ngày hôm nay tao không giết được mày trả thù cho má thì tao thề sẽ chẳng làm người!"
Dứt lời liền như kẻ điên loạn bất chấp lao tới đám nam đinh đang dùng gậy gộc cố thủ che chắn cho ông bà và cô chủ. Nó giơ cao con dao chém xuống từng nhát không hề lưu tình, bị đánh ngã cũng liền bật dậy như cái xác chỉ còn biết đến cuồng sát.
Mỗi nhát chém đều sẽ khiến một người lãnh trọn, máu văng tung tóe, thoạt nhìn qua liền có kẻ xui xẻo bị nó chém lìa cánh tay, sức lực quả thật kinh hồn hay bởi vì nỗi oán hận đã khiến nó liều mạng như vậy?
Thằng Lực cười, giọng nó vang vang truyền đến bên tai Cao Phỉ nỗi bất an mà từ rất lâu rồi ông không cảm nhận được.
"Dạ Lý, con mau chạy vào buồng trốn đi, lính sẽ tới đây ngay, khi chưa an toàn thì tuyệt đối không được bước ra!"
Cao Phỉ ghìm giọng cố để không gào lên.
"Không, con không đi đâu hết, tại sao phải sợ thằng mạt hạng khùng điên này?"
Hình như ả vẫn chưa hiểu được tầm quan trọng của vấn đề.
Nguyễn Thị Quý tái xanh mặt mày, đang trời lạnh mà mồ hôi sau lưng bà rịn ra như tắm, vội xô Dạ Lý chạy đi, hét lên với con Hạ và bé ba.
"Đưa cô hai vào buồng khoá kín cửa lại, bà chưa gọi thì không được mở, có chết cũng phải bảo vệ cô hai nghe chưa!!!"
Bé ba và con Hạ chỉ kịp dạ một tiếng rồi ráng lôi ả đi khỏi nơi máu me hỗn độn.
Nhưng Dạ Lý quả thật chẳng biết cái gì gọi là trời cao đất dày, ả giằng tay hai con nhỏ ra chạy đến chỗ cha má.
"Con mà phải trốn cái thằng này à? Đầu thai kiếp sau nó cũng không làm gì được con đâu."
Một nam đinh ngã xuống, thớ thịt trên vai rách ra lộ cả xương bên trong trắng hếu, đau đớn lăn lóc trên sàn.
"Đi vào buồng ngay, bây giờ là lúc để cãi lời hả Dạ Lý?!!"
Cao Phỉ quát.
"Con muốn ở đây với cha má, khi lính của ông ngoại tới thì thằng này chết chắc rồi, để coi nó hung hăng cỡ nào."
Thêm một nam đinh nữa gục xuống cách chỗ ông bà hội đồng và ả chỉ vài bước chân ngắn ngủi. Người này quá xui xẻo, đầu bị bổ một nhát chẻ ra làm hai, óc và máu cứ thể trộn lẫn bị thằng Lực giẫm bẹp dưới chân.
Sức mạnh của thống hận vậy mà lại giúp thằng Lực vượt qua mấy lớp nam đinh tiến vào gần sát Dạ Lý. Sức lực nó trâu bò đến nỗi dù bị đánh đến vỡ đầu vẫn ngang nhiên dấn bước, sát khí đằng đằng hướng về duy nhất một mình Dạ Lý.
Khoảnh khắc nguy cấp đến nhanh hơn ả tưởng tượng, nhanh đến mức không kịp trở tay, không kịp la ó, không kịp bỏ chạy mà chỉ có thể trơ mắt kinh hoàng nhìn.
Tận mắt chứng kiến thằng Lực xô ngã cha má của mình rồi lại giơ cao con dao lên toan chém xuống gương mặt mình. Trong tất cả quá trình này Dạ Lý còn không kịp kêu lên dù chỉ một tiếng.
"Mày trả mạng lại cho má tao!!!"
Thằng Lực gầm lên điên tiết.
Chợt.
Đoàng!
Ả ngã sõng soài trên đất, khiếp đảm nhìn máu từ vết đạn nơi lồng ngực thằng Lực ứa ra.
Máu nó đỏ tươi, chết khi vẫn còn đang giơ dao chuẩn bị hạ sát ả.
"Tao...hận..."
Đó là lời cuối cùng thằng Lực để lại trên trần gian trước khi thân thể đồ sộ của nó đổ ập xuống.
Thằng Lực chết không nhắm mắt nhưng thôi thì một kiếp bần hàn này của nó cũng đã kết thúc tại đây.
...
Tối hôm đó lính tráng vây quanh Cao gia trang cảnh vệ suốt đêm, bọn họ dọn dẹp hiện trường tàn khốc và băng bó cho những gia đinh bị thương tích. Không ai có thể ngờ rằng một thằng tá điền lại có thể náo loạn đến mức này, cũng may nhờ thằng Thỉ nhanh chân chạy đi báo tin cho cai tổng biết được nên mới có thể ứng cứu kịp thời.
Bên trong thư phòng của Cao Phỉ.
Nguyễn Thị Quý thất sắc khiếp đảm còn chưa thể bình tâm, hai bàn tay bà vẫn không ngừng run rẩy lạnh ngắt. Còn Cao Phỉ vì cú xô ngã của thằng Lực mà bị trật khớp vai, quần áo ướt nhem lem luốc đầy máu thật khiến cho ông kinh tởm.
Dạ Lý ngồi đối diện hai người, bên cạnh là ông cai tổng mà thường khi ả vẫn gọi là chú cai. Trên trán ả bịn rịn mồ hôi hột, bề ngoài có vẻ điềm tĩnh nhưng thực chất là đang hãi hùng khi nhớ về lưỡi dao chặt củi suýt chút nữa đã bổ xuống đầu mình.
Sau khi uống xong tách trà định thần mà con bé ba pha, nhờ vào vị ngòn ngọt và hơi ấm nó mang lại mà đã khiến ba người nhà Dạ Lý dần khôi phục được sự bình tĩnh.
Cao Phỉ nheo mắt nhìn ả, trong lòng ông ngập tràn nghi hoặc nhưng không tiện nói ra vì ở đây còn có cai tổng, dẫu sao chuyện nhà cũng đừng nên để người ngoài nhìn thấu.
Ngược lại, Nguyễn Thị Quý là người lên tiếng.
"Chuyện buổi chiều tối ngày hôm nay ông cai tổng nên gói ghém làm sao cho đặng thì làm. Còn động cơ sâu xa của thằng Lực thì không cần truy cứu vì nó là một kẻ điên."
Nghe vậy, cai tổng liền hiểu ý, bèn đứng dậy cúi đầu với Nguyễn Thị Quý, đáp.
"Bà hội đồng cứ yên tâm, chuyện này hãy để tôi lo liệu, nhất định sẽ chu toàn không để bà thất vọng."
"Có lời này của ông thì tôi mừng rồi, cứ làm cho tốt, anh em hôm nay vất vả nhất định sẽ có bồi dưỡng."
Cai tổng nghe vậy thì cả mừng, lập tức cảm ơn Nguyễn Thị Quý, phải biết giúp đỡ được bà có nghĩa là làm hài lòng được đốc phủ sứ, chắc chắn chỉ lợi chứ không hề hại.
Nói đoạn, Nguyễn Thị Quý phất tay ý bảo ông cai tổng có thể lui ra.
Đợi khi ông ta đã rời đi rồi thì bà mới trừng mắt nhìn Dạ Lý, chờ đợi ả đưa ra một câu trả lời rõ ràng.
Gió tanh mưa máu, rốt cuộc cơn ác mộng cũng đã kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.