Chương 63: Hồi 63: Sẽ thôi oán trách
Eyeless
04/07/2024
Hôm sau, Dạ Lý ngủ vùi gần như cả ngày, ả không chỉ là vì quá mệt mỏi mà còn bởi do không muốn thức dậy.
Nếu thức dậy rồi thì làm sao có thể không đối diện với hiện thực đang phơi bày ngay trước mắt đây?
Nhưng đến chiều muộn rốt cuộc ả cũng phải thức giấc, thôi không giả vờ li bì để trốn tránh sự tàn khốc nữa.
Khi Nam Sa gọi ả dậy, Dạ Lý thấy bên ngoài bầu trời đã tối hẳn, má của ả cũng ngồi ngay đó cách Hồng Lệ chỉ vài bước chân và hai người đang mang tay nải giỏ đệm, dường như chuẩn bị đi đâu đó.
“Có chuyện gì vậy?” Ả dụi mắt, hỏi.
“Dì Lệ nói chúng ta phải cùng nhau rời khỏi đây dời sang chỗ ở khác, kẻo bọn quan Tây sẽ phát hiện rồi kéo tới nay mai đó cô hai!” Bé Ba cũng đang vác hai túi đồ, nó tường thuật lại với Dạ Lý.
Sau khi nhanh chóng rửa mặt, Nam Sa dìu ả ra bên ngoài còn Hồng Lệ thì nhẹ nhàng đóng cửa cài then sao cho thật kín đáo.
Trước lúc rời khỏi, nàng ngậm ngùi quay đầu nhìn lại ngôi nhà kỷ niệm của mình, biết đâu được đây lại là lần sau cuối.
Trong đêm, năm người dắt díu nhau âm thầm rời khỏi, nhờ bóng tối để lảng tránh tai mắt của những kẻ xung quanh. Họ phải đi rất lâu, không thể đốt đuốc mà phải nhờ ánh trăng trên đầu dẫn lối và cũng không biết đã băng qua bao nhiêu cánh đồng, cả ngay ngồi nghỉ cũng không dám thong thả quá lâu, rốt cuộc đến hơn nửa đêm cũng đã tới được một căn nhà gỗ nho nhỏ nằm bên cạnh mé rừng vắng.
Trong nhà bấy giờ tỏ mờ ánh đèn dầu, người chạy ra đón họ không ai khác chính là bác Hải. Ông phụ giúp những người phụ nữ dọn đồ vào trong rồi mới cùng nhau tụ họp ngồi bên bàn tre nói cho rõ ràng sự việc.
“Thi thể của ông chủ và thằng Thỉ tôi đã đem chôn cất tử tế đằng sau nhà. Sớm mai bà chủ có thể ra đó thắp cho họ nén nhang, còn về ngôi nhà này là nơi mà em ruột tôi từng sống nhưng nó xa xứ đi biệt tích lâu rồi, sẵn trống nên mọi người có thể ở lại. Đêm hôm trước cũng may nhờ có cô Hồng Lệ chạy sang cầu cứu nên tôi mới biết mà đến cứu cô chủ, cũng may chưa tới mức trễ“.
Lời lẽ quả hợp tình hợp lý, đáng ra cũng không có sơ hở gì nhưng chính vì không có sơ hở mới tạo thành điểm bất hợp lý nhất trong lòng Nguyễn Thị Quý. Có lẽ bà biết ơn họ nhưng ngược lại bà cũng không hề tin tưởng câu chuyện mà họ nói.
Nhất là Hồng Lệ, đằng sau lưng người này chắc chắn có bí mật!
Nguyễn Thị Quý âm thầm ngẫm nghĩ nhưng tất nhiên bà chưa thể nghĩ ra được gì nên chỉ đành trầm ngâm.
Đoạn, Dạ Lý là người lên tiếng trước: “Con cảm ơn bác Hải và dì Lệ đã đến cứu hai má con của con và bé Ba. Đêm đó nếu không có hai người, chắc bây giờ con cũng không thể yên ổn ngồi ở đây được“.
Dứt lời, ả bèn đứng dậy cúi đầu, bác Hải và Hồng Lệ lập tức ngăn ả lại ngay nhưng xem chừng Dạ Lý là muốn cảm tạ họ như thế.
Nói cạn tỏ xong, bác Hải rời đi, ngay trong lúc đêm hôm khuya khoắt thế này. Nguyễn Thị Quý có ý giữ ông lại, sợ đi đêm lỡ xảy ra bất trắc nhưng bác Hải vẫn nhất quyết phải đi với lý do ở đây toàn là đàn bà phụ nữ, có thêm ông chỉ thêm phiền hà bất tiện.
Khi bác Hải đi rồi, con bé Ba cũng mắc võng lên nằm ngủ, để lại bốn người Dạ Lý, Nam Sa, Nguyễn Thị Quý và Hồng Lệ ngồi bên bàn thinh lặng nhìn nhau.
“Thôi thì tạm thời hãy cứ ở lại đây.” Hồng Lệ nói.
“Tôi sẽ dòm ngó xem thế nào và liên lạc với vợ chồng ông Hữu Thịnh. Chỉ có ra Huế mới hi vọng cách xa được tai mắt của bọn ác ôn này, rồi khi thư thả hai má con của bà có thể trở về nhà.” Nguyễn Thị Quý nói ra tính toán trong lòng mình.
Hồng Lệ không đáp, bà chỉ gật nhẹ xem như câu trả lời. Song lại đứng dậy đi vào bên trong, bấy giờ mới phát hiện ra trong này vừa vặn có hai căn buồng được phân cách nhau bởi tấm ván gỗ, khẽ tặc lưỡi một tiếng, bà bèn loay hoay tìm chỗ khác để ngã lưng.
Nguyễn Thị Quý còn ngồi bên ngoài đối diện với Nam Sa và Dạ Lý, bà không khỏi trầm ngâm nhìn con gái của mình, trông thấy nó ưu sầu như vậy nhưng bản thân lại không có cách gì để giúp cho nó khá hơn, đây là nỗi bất lực mà không một người mẹ nào muốn nếm trải.
Dẫu sao, Cao Phỉ cũng là cha ruột của Dạ Lý, ngoài miệng ả có thể bất mãn, thậm chí hỗn hào nhưng trong lòng tất nhiên vẫn thương cha hết mực. Lần này tạm biệt lại chính là vĩnh biệt, thử hỏi có đứa con nào lại không xót xa?
“Con vẫn còn có má, nhớ nhé Dạ Lý.” Nguyễn Thị Quý thấp giọng nói vậy, rồi bà cũng lặng lẽ đứng lên đi vào.
Ngoài này, phút chốc chỉ còn lại hai thiếu nữ cùng với màn đêm tĩnh mịch, tiếng mũi kêu dế réo nghe sao mà buồn rầu não nuột.
Nam Sa choàng tay qua vai ả ôm lấy, để đầu ả tựa lên vai mình, trong đêm, nàng âm thầm trút ra một tiếng thở dài.
“Chị còn có má và cũng còn cả em, hãy vững tin như vậy.” Nam Sa chân thành an ủi ả.
“Chị đã không còn là cô hai Cao Dạ Lý con ông hội đồng và cháu của Đốc phủ nữa rồi nhỉ?” Dạ Lý mỉm cười đầy chua chát.
Nam Sa nâng cằm ả lên để ả nhìn thấy rằng trong đôi mắt nàng lúc này chỉ ngập tràn hình bóng của ả, rồi đáp: “Nhưng bây giờ chị là người thương của em, chúng ta đã có nhau rồi.”
Phải, Nam Sa nói đúng, bất kể thân phận quá khứ có là chi thì trên hết ả vẫn muốn được làm người thương của nàng, người mà nàng sẽ can đảm thổ lộ tâm tình chứ không phải dè dặt từng chút một như những ngày trước đây trong quá khứ.
“Có em thật tốt, hay là em và dì Lệ cùng hai má con của chị đi ra Huế luôn đi? Ở đây không an toàn chút nào.” Dạ Lý đan tay với nàng, nói mà như nài nỉ.
“Em rất muốn ở bên chị nhưng còn phải xem ý má quyết định thế nào. Nhưng yên tâm đi, chúng ta rồi sẽ ổn thôi, em tin là vậy.” Nàng tươi cười, nụ cười này ả biết là vì nàng muốn giúp ả an tâm. Và quả vậy, chỉ cần có Nam Sa ở ngay đây thì dường như mọi bất an đều bị xua tan hết.
Phượng hoàng phút chốc sa xuống vũng lầy, vẫn may còn có một con thiên nga cam tâm tình nguyện đỡ lấy.
Hai người cứ ngồi bên nhau như vậy cho đến khi Dạ Lý thiếp đi thì Nam Sa mới bế nàng vào một căn buồng trống để ngủ.
Lúc ngang qua căn buồng đầu tiên, nàng có loáng thoáng nghe thấy bên trong là tiếng tranh luận giữa má mình và bà chủ nhưng cũng không hề muốn nán lại tò mò nên bèn lướt qua luôn.
...
“Sao bà không ngủ ở đây đi mà còn tìm chỗ khác ngủ chi cho cực vậy?” Nguyễn Thị Quý ngồi bên mép ván gỗ khoanh tay hất mặt nhìn Hồng Lệ.
“Không tiện, tôi tìm chỗ khác ngủ cũng được rồi.” Hồng Lệ nhàn nhạt đáp.
Đến đây, Nguyễn Thị Quý nhịn không nổi nữa mới bật ra tiếng cười, lại nói: “Nhà này có hai căn buồng, không phải là bà vừa nhìn liền nghĩ Nam Sa và Dạ Lý ngủ chung, tôi và bà cũng ngủ chung đó chứ?”
Dường như bị nói trúng tim đen, Hồng Lệ cảm thấy mặt mình thình lình nóng lên, bèn cúi đầu xuống cốt để che đi.
Nhưng Nguyễn Thị Quý cứ đuổi theo bám riết không muốn buông tha, tiếp tục nói bằng giọng điệu cợt nhả: “Sao bà không nghĩ hai má con tôi ngủ chung, hai má con bà ngủ chung, có nhất thiết phải chia ra kiểu thế không? Bà cũng nhạy cảm quá nhỉ?”
“Thôi đi, tôi chẳng nghĩ gì cả! Nếu bà ngủ với cô hai thì cứ đi sang đó mà ngủ, còn giờ tôi cũng buồn ngủ rồi.” Hồng Lệ cố tỏ ra bình thản, ngồi phịch xuống mặt giường ván.
Đôi ba giây phút trôi qua, hai người đàn bà vẫn lặng thinh ngồi bên cạnh nhau như thế. Không ai nói với ai lời gì và cũng chẳng ai đành đoạn đứng lên.
“Cao Phỉ đã chết rồi, vậy nên...”
“Không có 'vậy nên' gì cả, thưa bà hội đồng.”
Song, lại chìm vào tĩnh mịch.
Chợt...
“Này, bà đừng...khóc...như thế...” Hồng Lệ thoáng giật mình nhìn Nguyễn Thị Quý đang ngồi bên cạnh âm thầm rơi lệ.
“Em rất mệt mỏi, nhiều năm như vậy rồi, sớm đã không còn chịu nổi nữa. Thật sự, rất mệt mỏi.”
Hồng Lệ siết chặt lòng bàn tay của mình, im lặng lắng nghe lời bộc bạch của đối phương mà lòng dạ rối hơn cả tơ vò.
Nguyễn Thị Quý cúi gằm mặt, để cho nước mắt cứ rơi lả chả, lại tiếp: “Nếu em ra Huế và phải ở đó luôn vì an nguy của Dạ Lý, chúng ta sẽ khó có thể gặp lại nhau nữa.”
Hồng Lệ vẫn không nói gì.
“Cao Phỉ đã chết rồi, cha của em cũng vậy, em không còn gì cả ngoài đứa con gái nhỏ ấy. Chị à, bây giờ thì chị đã có thể thương em như ngày xưa được chưa?”
Nói rồi, Nguyễn Thị Quý ngẩng mặt lên nhìn Hồng Lệ, ánh nhìn của mười mấy năm về trước chưa hề thay đổi. Chỉ có điều quãng thời gian cam chịu ấy đã khiến cho nó nhuốm màu tư lương, không còn đâu vẻ thơ ngây tinh nghịch của nàng thiếu nữ năm nào.
Từng lời Nguyễn Thị Quý nói cũng như là từng mũi dao đâm thẳng vào trái tim Hồng Lệ, nó xoáy sâu vào bên trong những mảnh hồi ức vui buồn yêu hận.
Một lần này thôi...
“Xin em, hãy hiểu cho nỗi lòng của tôi, xin em...”
Để có được cái ôm trong đêm nay của Hồng Lệ, Nguyễn Thị Quý đã phải đánh đổi hết thảy thanh xuân, nước mắt và biết bao nhiêu là tủi nhục không thể tỏ bày.
Nhưng bây giờ hết thảy đều vô cùng xứng đáng. Bà sẽ thôi không còn oán trách những phũ phàng xa xưa.
Nếu thức dậy rồi thì làm sao có thể không đối diện với hiện thực đang phơi bày ngay trước mắt đây?
Nhưng đến chiều muộn rốt cuộc ả cũng phải thức giấc, thôi không giả vờ li bì để trốn tránh sự tàn khốc nữa.
Khi Nam Sa gọi ả dậy, Dạ Lý thấy bên ngoài bầu trời đã tối hẳn, má của ả cũng ngồi ngay đó cách Hồng Lệ chỉ vài bước chân và hai người đang mang tay nải giỏ đệm, dường như chuẩn bị đi đâu đó.
“Có chuyện gì vậy?” Ả dụi mắt, hỏi.
“Dì Lệ nói chúng ta phải cùng nhau rời khỏi đây dời sang chỗ ở khác, kẻo bọn quan Tây sẽ phát hiện rồi kéo tới nay mai đó cô hai!” Bé Ba cũng đang vác hai túi đồ, nó tường thuật lại với Dạ Lý.
Sau khi nhanh chóng rửa mặt, Nam Sa dìu ả ra bên ngoài còn Hồng Lệ thì nhẹ nhàng đóng cửa cài then sao cho thật kín đáo.
Trước lúc rời khỏi, nàng ngậm ngùi quay đầu nhìn lại ngôi nhà kỷ niệm của mình, biết đâu được đây lại là lần sau cuối.
Trong đêm, năm người dắt díu nhau âm thầm rời khỏi, nhờ bóng tối để lảng tránh tai mắt của những kẻ xung quanh. Họ phải đi rất lâu, không thể đốt đuốc mà phải nhờ ánh trăng trên đầu dẫn lối và cũng không biết đã băng qua bao nhiêu cánh đồng, cả ngay ngồi nghỉ cũng không dám thong thả quá lâu, rốt cuộc đến hơn nửa đêm cũng đã tới được một căn nhà gỗ nho nhỏ nằm bên cạnh mé rừng vắng.
Trong nhà bấy giờ tỏ mờ ánh đèn dầu, người chạy ra đón họ không ai khác chính là bác Hải. Ông phụ giúp những người phụ nữ dọn đồ vào trong rồi mới cùng nhau tụ họp ngồi bên bàn tre nói cho rõ ràng sự việc.
“Thi thể của ông chủ và thằng Thỉ tôi đã đem chôn cất tử tế đằng sau nhà. Sớm mai bà chủ có thể ra đó thắp cho họ nén nhang, còn về ngôi nhà này là nơi mà em ruột tôi từng sống nhưng nó xa xứ đi biệt tích lâu rồi, sẵn trống nên mọi người có thể ở lại. Đêm hôm trước cũng may nhờ có cô Hồng Lệ chạy sang cầu cứu nên tôi mới biết mà đến cứu cô chủ, cũng may chưa tới mức trễ“.
Lời lẽ quả hợp tình hợp lý, đáng ra cũng không có sơ hở gì nhưng chính vì không có sơ hở mới tạo thành điểm bất hợp lý nhất trong lòng Nguyễn Thị Quý. Có lẽ bà biết ơn họ nhưng ngược lại bà cũng không hề tin tưởng câu chuyện mà họ nói.
Nhất là Hồng Lệ, đằng sau lưng người này chắc chắn có bí mật!
Nguyễn Thị Quý âm thầm ngẫm nghĩ nhưng tất nhiên bà chưa thể nghĩ ra được gì nên chỉ đành trầm ngâm.
Đoạn, Dạ Lý là người lên tiếng trước: “Con cảm ơn bác Hải và dì Lệ đã đến cứu hai má con của con và bé Ba. Đêm đó nếu không có hai người, chắc bây giờ con cũng không thể yên ổn ngồi ở đây được“.
Dứt lời, ả bèn đứng dậy cúi đầu, bác Hải và Hồng Lệ lập tức ngăn ả lại ngay nhưng xem chừng Dạ Lý là muốn cảm tạ họ như thế.
Nói cạn tỏ xong, bác Hải rời đi, ngay trong lúc đêm hôm khuya khoắt thế này. Nguyễn Thị Quý có ý giữ ông lại, sợ đi đêm lỡ xảy ra bất trắc nhưng bác Hải vẫn nhất quyết phải đi với lý do ở đây toàn là đàn bà phụ nữ, có thêm ông chỉ thêm phiền hà bất tiện.
Khi bác Hải đi rồi, con bé Ba cũng mắc võng lên nằm ngủ, để lại bốn người Dạ Lý, Nam Sa, Nguyễn Thị Quý và Hồng Lệ ngồi bên bàn thinh lặng nhìn nhau.
“Thôi thì tạm thời hãy cứ ở lại đây.” Hồng Lệ nói.
“Tôi sẽ dòm ngó xem thế nào và liên lạc với vợ chồng ông Hữu Thịnh. Chỉ có ra Huế mới hi vọng cách xa được tai mắt của bọn ác ôn này, rồi khi thư thả hai má con của bà có thể trở về nhà.” Nguyễn Thị Quý nói ra tính toán trong lòng mình.
Hồng Lệ không đáp, bà chỉ gật nhẹ xem như câu trả lời. Song lại đứng dậy đi vào bên trong, bấy giờ mới phát hiện ra trong này vừa vặn có hai căn buồng được phân cách nhau bởi tấm ván gỗ, khẽ tặc lưỡi một tiếng, bà bèn loay hoay tìm chỗ khác để ngã lưng.
Nguyễn Thị Quý còn ngồi bên ngoài đối diện với Nam Sa và Dạ Lý, bà không khỏi trầm ngâm nhìn con gái của mình, trông thấy nó ưu sầu như vậy nhưng bản thân lại không có cách gì để giúp cho nó khá hơn, đây là nỗi bất lực mà không một người mẹ nào muốn nếm trải.
Dẫu sao, Cao Phỉ cũng là cha ruột của Dạ Lý, ngoài miệng ả có thể bất mãn, thậm chí hỗn hào nhưng trong lòng tất nhiên vẫn thương cha hết mực. Lần này tạm biệt lại chính là vĩnh biệt, thử hỏi có đứa con nào lại không xót xa?
“Con vẫn còn có má, nhớ nhé Dạ Lý.” Nguyễn Thị Quý thấp giọng nói vậy, rồi bà cũng lặng lẽ đứng lên đi vào.
Ngoài này, phút chốc chỉ còn lại hai thiếu nữ cùng với màn đêm tĩnh mịch, tiếng mũi kêu dế réo nghe sao mà buồn rầu não nuột.
Nam Sa choàng tay qua vai ả ôm lấy, để đầu ả tựa lên vai mình, trong đêm, nàng âm thầm trút ra một tiếng thở dài.
“Chị còn có má và cũng còn cả em, hãy vững tin như vậy.” Nam Sa chân thành an ủi ả.
“Chị đã không còn là cô hai Cao Dạ Lý con ông hội đồng và cháu của Đốc phủ nữa rồi nhỉ?” Dạ Lý mỉm cười đầy chua chát.
Nam Sa nâng cằm ả lên để ả nhìn thấy rằng trong đôi mắt nàng lúc này chỉ ngập tràn hình bóng của ả, rồi đáp: “Nhưng bây giờ chị là người thương của em, chúng ta đã có nhau rồi.”
Phải, Nam Sa nói đúng, bất kể thân phận quá khứ có là chi thì trên hết ả vẫn muốn được làm người thương của nàng, người mà nàng sẽ can đảm thổ lộ tâm tình chứ không phải dè dặt từng chút một như những ngày trước đây trong quá khứ.
“Có em thật tốt, hay là em và dì Lệ cùng hai má con của chị đi ra Huế luôn đi? Ở đây không an toàn chút nào.” Dạ Lý đan tay với nàng, nói mà như nài nỉ.
“Em rất muốn ở bên chị nhưng còn phải xem ý má quyết định thế nào. Nhưng yên tâm đi, chúng ta rồi sẽ ổn thôi, em tin là vậy.” Nàng tươi cười, nụ cười này ả biết là vì nàng muốn giúp ả an tâm. Và quả vậy, chỉ cần có Nam Sa ở ngay đây thì dường như mọi bất an đều bị xua tan hết.
Phượng hoàng phút chốc sa xuống vũng lầy, vẫn may còn có một con thiên nga cam tâm tình nguyện đỡ lấy.
Hai người cứ ngồi bên nhau như vậy cho đến khi Dạ Lý thiếp đi thì Nam Sa mới bế nàng vào một căn buồng trống để ngủ.
Lúc ngang qua căn buồng đầu tiên, nàng có loáng thoáng nghe thấy bên trong là tiếng tranh luận giữa má mình và bà chủ nhưng cũng không hề muốn nán lại tò mò nên bèn lướt qua luôn.
...
“Sao bà không ngủ ở đây đi mà còn tìm chỗ khác ngủ chi cho cực vậy?” Nguyễn Thị Quý ngồi bên mép ván gỗ khoanh tay hất mặt nhìn Hồng Lệ.
“Không tiện, tôi tìm chỗ khác ngủ cũng được rồi.” Hồng Lệ nhàn nhạt đáp.
Đến đây, Nguyễn Thị Quý nhịn không nổi nữa mới bật ra tiếng cười, lại nói: “Nhà này có hai căn buồng, không phải là bà vừa nhìn liền nghĩ Nam Sa và Dạ Lý ngủ chung, tôi và bà cũng ngủ chung đó chứ?”
Dường như bị nói trúng tim đen, Hồng Lệ cảm thấy mặt mình thình lình nóng lên, bèn cúi đầu xuống cốt để che đi.
Nhưng Nguyễn Thị Quý cứ đuổi theo bám riết không muốn buông tha, tiếp tục nói bằng giọng điệu cợt nhả: “Sao bà không nghĩ hai má con tôi ngủ chung, hai má con bà ngủ chung, có nhất thiết phải chia ra kiểu thế không? Bà cũng nhạy cảm quá nhỉ?”
“Thôi đi, tôi chẳng nghĩ gì cả! Nếu bà ngủ với cô hai thì cứ đi sang đó mà ngủ, còn giờ tôi cũng buồn ngủ rồi.” Hồng Lệ cố tỏ ra bình thản, ngồi phịch xuống mặt giường ván.
Đôi ba giây phút trôi qua, hai người đàn bà vẫn lặng thinh ngồi bên cạnh nhau như thế. Không ai nói với ai lời gì và cũng chẳng ai đành đoạn đứng lên.
“Cao Phỉ đã chết rồi, vậy nên...”
“Không có 'vậy nên' gì cả, thưa bà hội đồng.”
Song, lại chìm vào tĩnh mịch.
Chợt...
“Này, bà đừng...khóc...như thế...” Hồng Lệ thoáng giật mình nhìn Nguyễn Thị Quý đang ngồi bên cạnh âm thầm rơi lệ.
“Em rất mệt mỏi, nhiều năm như vậy rồi, sớm đã không còn chịu nổi nữa. Thật sự, rất mệt mỏi.”
Hồng Lệ siết chặt lòng bàn tay của mình, im lặng lắng nghe lời bộc bạch của đối phương mà lòng dạ rối hơn cả tơ vò.
Nguyễn Thị Quý cúi gằm mặt, để cho nước mắt cứ rơi lả chả, lại tiếp: “Nếu em ra Huế và phải ở đó luôn vì an nguy của Dạ Lý, chúng ta sẽ khó có thể gặp lại nhau nữa.”
Hồng Lệ vẫn không nói gì.
“Cao Phỉ đã chết rồi, cha của em cũng vậy, em không còn gì cả ngoài đứa con gái nhỏ ấy. Chị à, bây giờ thì chị đã có thể thương em như ngày xưa được chưa?”
Nói rồi, Nguyễn Thị Quý ngẩng mặt lên nhìn Hồng Lệ, ánh nhìn của mười mấy năm về trước chưa hề thay đổi. Chỉ có điều quãng thời gian cam chịu ấy đã khiến cho nó nhuốm màu tư lương, không còn đâu vẻ thơ ngây tinh nghịch của nàng thiếu nữ năm nào.
Từng lời Nguyễn Thị Quý nói cũng như là từng mũi dao đâm thẳng vào trái tim Hồng Lệ, nó xoáy sâu vào bên trong những mảnh hồi ức vui buồn yêu hận.
Một lần này thôi...
“Xin em, hãy hiểu cho nỗi lòng của tôi, xin em...”
Để có được cái ôm trong đêm nay của Hồng Lệ, Nguyễn Thị Quý đã phải đánh đổi hết thảy thanh xuân, nước mắt và biết bao nhiêu là tủi nhục không thể tỏ bày.
Nhưng bây giờ hết thảy đều vô cùng xứng đáng. Bà sẽ thôi không còn oán trách những phũ phàng xa xưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.