Chương 69: Say tình.
Eyeless
30/07/2024
Nam Sa nằm trên giường gác tay lên trán, nàng nhớ lại sự việc ban nãy khi trông thấy người đàn ông ấy, không hiểu sao mặc dù ông ta chỉ ngồi đó nhìn nàng và mỉm cười nhưng lại mang đến cảm giác sợ hãi nhiều như vậy.
Lẽ nào là do gương mặt của ông ta hay sao?... Nam Sa thầm nghĩ.
Dạ Lý được nàng dìu về nhà trong trạng thái nửa tỉnh nửa say nhưng sau khi trở về lại nhất định không chịu uống nước chanh giải rượu, một khi ả đã bướng bình thì không ai nói mà chịu nghe lời cả. Vậy nên bây giờ vẫn còn ngồi bẹp trên giường lắc lư qua lại và không ngừng chỉ trỏ Nam Sa khen nàng xinh đẹp.
"Em ngó lơ chị." Dạ Lý dạng chân ngồi lên người nàng, phồng má nói.
Còn mãi đắm chìm vào dòng suy nghĩ khiến cho Nam Sa thoáng giật mình vì hành động của ả.
"Em nào có ngó lơ chị." Nàng nhẹ giọng, đặt hai tay lên eo và khẽ vuốt ve.
"Còn nói là không có? Nãy giờ chị khen em quá trời mà em không thèm đáp lại câu nào." Dạ Lý hờn dỗi, ngồi trên mình nàng chậm rãi di chuyển vòng eo, không biết là vì vô tình hay cố ý.
"Chị khen em điều gì vậy?"
"Khen em đẹp nè, ngoan nè, đáng yêu nè, và giỏi nữa nè!" Mặt mày Dạ Lý đỏ lửng đỏ lơ vì men rượu, giơ bàn tay lên tính toán,
"Khen em nhiều như vậy sao? Nhưng em giỏi điều gì nào?" Nam Sa ngồi dậy, ôm sát vòng eo Dạ Lý kéo vào trong lòng mình.
Đoạn, Dạ Lý chỉ cười chứ không đáp, ả vòng tay qua cổ nàng ghì siết cả hai lại gần nhau hơn, sau đó mới thỏ thẻ từng lời mang theo ý tứ tình tự: "Nam Sa của chị giỏi rất nhiều điều, nhưng giỏi nhất chính là chuyện ở trên giường..."
Nói xong lời này thì ả lại cố tình áp bầu ngực đang phập phồng nhịp thở của mình vào nàng, dùng cả cơ thể chỉ vì muốn quyến rũ một người duy nhất đó chính là Nam Sa.
Sau lưng ả, bàn tay của Nam Sa mân mê trên từng tấc da thịt mượt mà rồi nhẹ nhàng rút sợi dây của chiếc yếm đào làm cho nó tuột xuống. Thân thể Dạ Lý nãy giờ vốn đã nóng ran do men rượu, nay lại vì cử chỉ này của nàng mà khiến ả hận không thể ngay lập tức lột trần tất cả đem dâng hiến cho nàng.
"Nam Sa, chị yêu em..."
Khi vô thức thốt ra câu này thì Dạ Lý đã biết rồi, biết rằng bản thân mình nào có say rượu, mà rõ ràng là ả đang say tình, say khướt ân tình của Nam Sa.
"Chị, em cũng yêu chị." Nàng hôn lên môi ả.
Nghe được tiếng yêu thương mà khó khăn lắm ả mới có được, Dạ Lý thật sự mừng đến muốn khóc. Bao nhiêu vất vả chỉ để đổi lại một tiếng yêu tự nguyện này, đột nhiên cảm thấy tháng ngày đã qua vô cùng xứng đáng.
"Đêm nay...Nam Sa của chị hình như không được vui." Ả thì thầm, trong khi chủ động cầm tay nàng đặt lên ngực mình khẽ xoa.
Nam Sa gượng cười, thì ra nội tâm của nàng đã bị ả nhìn trúng rồi...
Nàng giật phăng chiếc yếm đào của ả đem vứt xuống đất, bàn tay hơi dụng sức mà xoa nắn lên nơi mềm mại kia khiến Dạ Lý cảm thấy đóm lửa trong lòng đang dần dần được nhen nhóm.
"Em không sao, chỉ là chút chuyện nhỏ nhặt, không đáng bận tâm đâu." Nam Sa trấn an ả.
Song, nàng bèn vùi mặt vào hõm cổ Dạ Lý đặt xuống từng nụ hôn. Ở những nơi đôi môi nàng di qua đều để lại những vết nồng đậm, tựa như là vô số cánh hoa hồng rơi rụng xuống bờ vai thon gầy ấy.
Dạ Lý ngửa cổ tiếp nhận hết thảy những nụ hôn này, ả ôm lấy đầu nàng vuốt vuốt mái tóc như tơ vàng óng ả để cho Nam Sa tùy ý.
Nhưng, đột nhiên ả lại nghe thấy một tiếng thở dài, mặc dù rất khẽ nhưng lại đủ để khiến cho trái tim Dạ Lý se thắt.
Nâng mặt nàng lên, ả khẽ cau mày, hỏi: "Rốt cuộc đã có chuyện gì?"
"Không, không phải chuyện quan trọng đâu chị, chỉ là em có chút...không vui thôi." Nam Sa nhìn ả, nàng rất muốn thành thật kể ra đầu đuôi nhưng lại nghĩ thời điểm này không phải là lúc.
"Em không vui? Hm Nam Sa không vui rồi...Nam Sa không vui rồi, phải làm sao đây?" Dạ Lý lẩm bẩm.
Đoạn, ả lại mỉm cười, nụ cười này ẩn chứa nét tinh nghịch không hề che giấu mà Nam Sa cũng nhìn ra.
...
"Chị..." Nam Sa ngẩn ngơ nhìn vào ả trong khi Dạ Lý thì đang đứng thẳng trên giường cởi hết toàn bộ vải vóc còn sót lại trên thân thể, đem một Cao Dạ Lý hoàn toàn trần trụi đến mức trần tục, tựa như tiên nữ đoạ xuống nhân gian phơi bày ra trước mắt nàng.
Rồi ả nhẹ nhàng dạng chân quỳ xuống bên cạnh Nam Sa, cầm tay nàng mơn trớn trên thân thể mình, lướt qua những nơi riêng tư nhất của một người con gái mà không hề ngần ngại.
Cho đến khi dừng lại ở dưới hạ thân, đem mấy đầu ngón tay của nàng ve vuốt nơi đã sớm ướt át ấy, ả mới lại cất tiếng, có chút ngây thơ hỏi rằng: "Sa...chị muốn làm em vui vẻ, như thế này thì em sẽ lại vui vẻ chứ?..."
Không hiểu sao lần nào cũng vậy, chỉ cần là Nam Sa, được ở gần Nam Sa thì Dạ Lý sẽ luôn dâng trào một khát khao khó tỏ như thế . Mặc dù trước đây ả tự nhận mình không phải hạng gái lẳng lơ, nhưng đối diện với nàng, Dạ Lý cam tâm tình nguyện trở thành dáng vẻ phóng đãng nhất.
Nam Sa nhìn ả, tâm tư có chút phức tạp, người con gái này vì sao lại yêu nàng đến thế? Rốt cuộc nàng có tài đức gì hay là xinh đẹp hơn ai mà lại khiến một người kiêu ngạo tự cao như Dạ Lý lại phải luôn nhún nhường mong chờ?
Rồi nàng lại nhìn lên vết sẹo trên vai ả, tuy nàng đã biết nguyên nhân thực sự của nó là do Dạ Lý tự biên tự diễn một vở kịch nhưng lại không thể nào ngừng xót xa. Vì yêu mà ả có thể làm đến mức ấy, không tiếc thân mình để lại một vết sẹo khó phai, Nam Sa tự hỏi phải làm thế nào mới xứng đáng được với tấm chân tình này đây?
Càng nghĩ thì trái tim lại càng thổn thức, nàng có chút gấp gáp đẩy ả nằm xuống giường, để cho tâm trí lẫn hành động bị cuốn theo tiếng gọi của con tim.
Nam Sa áp môi mình vào đôi môi Dạ Lý, nàng mê mẩn thưởng thức vị ngọt ngào ấy cho đến khi chán chê mới luồn chiếc lưỡi vào bên trong khoang miệng tiếp tục dây dưa, trong khi mấy ngón tay bên dưới hạ thân ả thì lại không ngừng ve vuốt kích thích tạo ra thanh âm khiến cho người ta không khỏi xấu hổ.
Dạ Lý bấy giờ rất bất ngờ vì hành động vồn vã bộc phát của nàng, lại dùng cử chỉ càn rỡ phóng túng chưa từng thấy mà đối đãi với ả khiến cho Dạ Lý vừa hồi hộp lại vừa hứng thú.
Nằm ngửa trên giường, Dạ Lý thở dốc từng cơn khi Nam Sa ngậm lấy bầu ngực của mình mà mút như một đứa trẻ thèm khát sữa mẹ, nàng hết mút mát rồi lại chuyển sang liếm láp nơi đầu ngực, quả thực là đã giày vò Dạ Lý một phen thống khổ trong sung sướng.
"Ah...hưm...Ch..chậm thôi...chị..." Lời nói vừa thốt ra đã bị ngắt quãng, thay vào đó là tiếng rên rĩ âm vang như một bài ca ái ân mà chỉ mỗi Nam Sa được quyền thưởng thức.
Nam Sa không đáp lời ả, cũng không biết nàng đang nghĩ ngợi điều gì. Chỉ là đôi môi nàng lại tiếp tục không yên phận mà hôn dần xuống vùng bụng, khi ấy Nam Sa thậm chí còn dùng lưỡi vẽ lên một vòng khiến Dạ Lý bức rức không thôi.
Đến khi chiếc lưỡi đã chạm đến nơi tư mật đang ướt đẫm vì thứ chất lỏng trong ngần như suối nguồn ấy thì Dạ Lý đã hoàn toàn gục ngã trước bể tình.
Giữa ranh giới tỉnh táo và đê mê, ả đã đắm sâu vào trong khoái cảm của nhục dục khi Nam Sa khuấy động lên từng đợt sóng ngầm. Dạ Lý siết chặt ga giường, cố ngăn không để mình quá đỗi ồn ào nhưng rõ ràng điều đó là không cần thiết vì tiếng rên của ả đã sớm tràn ngập khắp không gian của đêm xuân hôm nay rồi.
"Em...ưm...nh..nhanh quá rồi..." Dạ Lý run rẩy.
Nam Sa cứ như thể không nghe thấy lời ả nói, nàng lại lần nữa rướn người lên hôn vào môi ả, một nụ hôn mang theo tư vị của chính Dạ Lý khiến cho tâm trí ả càng thêm bùng nổ.
Đoạn, Nam Sa thình lình ấn hai ngón tay vào sâu bên trong nơi nóng bỏng đang không ngừng co rút ấy làm Dạ Lý phải ưỡn người lên cố gắng tiếp nhận sự xâm nhập đột ngột này.
Bên dưới hạ thân ả, hai ngón tay thon dài của nàng không ngừng di chuyển ra vào trong huyệt động chật hẹp, lúc nông lúc sâu cứ như là đang thách thức sức chịu đựng của Dạ Lý, mỗi lần như vậy đều mang theo không ít mật dịch tràn ra bên ngoài.
Đau đớn lẫn sướng khoái đan xen, tựa hồ vừa bị tra tấn lại vừa được nâng niu chiều chuộng khiến Dạ Lý không còn chút sức lực nào để phản ứng, cứ nằm ở đó tùy ý để Nam Sa trút hết lên thân thể mình.
"Ah...ưm...làm đi em...cứ, cứ tiếp tục...hưm...chỉ cần Nam Sa thấy vui là được...muốn thế nào cũng được cả..." Dạ Lý gắng choàng tay qua ôm cổ nàng, lời lẽ thốt ra truyền vào bên tai Nam Sa lại càng khiến ngọn lửa bên trong nàng bừng lên dữ dội.
Rõ ràng đêm nay người uống say là Dạ Lý nhưng vì sao kẻ mất bình tĩnh lại là nàng?
Vì sao nàng lại bận tâm? Vì sao nàng lại bất an?
Nam Sa không biết, nàng không có câu trả lời, bây giờ điều nàng có chỉ là Dạ Lý, một Dạ Lý đang ngoan ngoãn nằm dưới thân nàng phóng túng rên xiết.
Nghĩ như vậy khiến cho tốc độ di chuyển của tay nàng lại càng thêm phần gấp gáp, không tránh khỏi có chút thô bạo liên tục ra vào bên trong Dạ Lý.
Cho đến khi hạ thân ả tràn ra một dòng xuân thuỷ, lại làm cho cơ thể run rẩy từng đợt đến mức chỉ có thể ngửa cổ lên thở dốc thì nàng mới tạm thời ngưng lại.
Nhưng cái cảnh tượng cao trào này, đêm nay, Nam Sa cũng đã thấy ở Dạ Lý không dưới 5 lần, cả hai chỉ thật sự chấm dứt khi mặt trời đã lên cao.
Lẽ nào là do gương mặt của ông ta hay sao?... Nam Sa thầm nghĩ.
Dạ Lý được nàng dìu về nhà trong trạng thái nửa tỉnh nửa say nhưng sau khi trở về lại nhất định không chịu uống nước chanh giải rượu, một khi ả đã bướng bình thì không ai nói mà chịu nghe lời cả. Vậy nên bây giờ vẫn còn ngồi bẹp trên giường lắc lư qua lại và không ngừng chỉ trỏ Nam Sa khen nàng xinh đẹp.
"Em ngó lơ chị." Dạ Lý dạng chân ngồi lên người nàng, phồng má nói.
Còn mãi đắm chìm vào dòng suy nghĩ khiến cho Nam Sa thoáng giật mình vì hành động của ả.
"Em nào có ngó lơ chị." Nàng nhẹ giọng, đặt hai tay lên eo và khẽ vuốt ve.
"Còn nói là không có? Nãy giờ chị khen em quá trời mà em không thèm đáp lại câu nào." Dạ Lý hờn dỗi, ngồi trên mình nàng chậm rãi di chuyển vòng eo, không biết là vì vô tình hay cố ý.
"Chị khen em điều gì vậy?"
"Khen em đẹp nè, ngoan nè, đáng yêu nè, và giỏi nữa nè!" Mặt mày Dạ Lý đỏ lửng đỏ lơ vì men rượu, giơ bàn tay lên tính toán,
"Khen em nhiều như vậy sao? Nhưng em giỏi điều gì nào?" Nam Sa ngồi dậy, ôm sát vòng eo Dạ Lý kéo vào trong lòng mình.
Đoạn, Dạ Lý chỉ cười chứ không đáp, ả vòng tay qua cổ nàng ghì siết cả hai lại gần nhau hơn, sau đó mới thỏ thẻ từng lời mang theo ý tứ tình tự: "Nam Sa của chị giỏi rất nhiều điều, nhưng giỏi nhất chính là chuyện ở trên giường..."
Nói xong lời này thì ả lại cố tình áp bầu ngực đang phập phồng nhịp thở của mình vào nàng, dùng cả cơ thể chỉ vì muốn quyến rũ một người duy nhất đó chính là Nam Sa.
Sau lưng ả, bàn tay của Nam Sa mân mê trên từng tấc da thịt mượt mà rồi nhẹ nhàng rút sợi dây của chiếc yếm đào làm cho nó tuột xuống. Thân thể Dạ Lý nãy giờ vốn đã nóng ran do men rượu, nay lại vì cử chỉ này của nàng mà khiến ả hận không thể ngay lập tức lột trần tất cả đem dâng hiến cho nàng.
"Nam Sa, chị yêu em..."
Khi vô thức thốt ra câu này thì Dạ Lý đã biết rồi, biết rằng bản thân mình nào có say rượu, mà rõ ràng là ả đang say tình, say khướt ân tình của Nam Sa.
"Chị, em cũng yêu chị." Nàng hôn lên môi ả.
Nghe được tiếng yêu thương mà khó khăn lắm ả mới có được, Dạ Lý thật sự mừng đến muốn khóc. Bao nhiêu vất vả chỉ để đổi lại một tiếng yêu tự nguyện này, đột nhiên cảm thấy tháng ngày đã qua vô cùng xứng đáng.
"Đêm nay...Nam Sa của chị hình như không được vui." Ả thì thầm, trong khi chủ động cầm tay nàng đặt lên ngực mình khẽ xoa.
Nam Sa gượng cười, thì ra nội tâm của nàng đã bị ả nhìn trúng rồi...
Nàng giật phăng chiếc yếm đào của ả đem vứt xuống đất, bàn tay hơi dụng sức mà xoa nắn lên nơi mềm mại kia khiến Dạ Lý cảm thấy đóm lửa trong lòng đang dần dần được nhen nhóm.
"Em không sao, chỉ là chút chuyện nhỏ nhặt, không đáng bận tâm đâu." Nam Sa trấn an ả.
Song, nàng bèn vùi mặt vào hõm cổ Dạ Lý đặt xuống từng nụ hôn. Ở những nơi đôi môi nàng di qua đều để lại những vết nồng đậm, tựa như là vô số cánh hoa hồng rơi rụng xuống bờ vai thon gầy ấy.
Dạ Lý ngửa cổ tiếp nhận hết thảy những nụ hôn này, ả ôm lấy đầu nàng vuốt vuốt mái tóc như tơ vàng óng ả để cho Nam Sa tùy ý.
Nhưng, đột nhiên ả lại nghe thấy một tiếng thở dài, mặc dù rất khẽ nhưng lại đủ để khiến cho trái tim Dạ Lý se thắt.
Nâng mặt nàng lên, ả khẽ cau mày, hỏi: "Rốt cuộc đã có chuyện gì?"
"Không, không phải chuyện quan trọng đâu chị, chỉ là em có chút...không vui thôi." Nam Sa nhìn ả, nàng rất muốn thành thật kể ra đầu đuôi nhưng lại nghĩ thời điểm này không phải là lúc.
"Em không vui? Hm Nam Sa không vui rồi...Nam Sa không vui rồi, phải làm sao đây?" Dạ Lý lẩm bẩm.
Đoạn, ả lại mỉm cười, nụ cười này ẩn chứa nét tinh nghịch không hề che giấu mà Nam Sa cũng nhìn ra.
...
"Chị..." Nam Sa ngẩn ngơ nhìn vào ả trong khi Dạ Lý thì đang đứng thẳng trên giường cởi hết toàn bộ vải vóc còn sót lại trên thân thể, đem một Cao Dạ Lý hoàn toàn trần trụi đến mức trần tục, tựa như tiên nữ đoạ xuống nhân gian phơi bày ra trước mắt nàng.
Rồi ả nhẹ nhàng dạng chân quỳ xuống bên cạnh Nam Sa, cầm tay nàng mơn trớn trên thân thể mình, lướt qua những nơi riêng tư nhất của một người con gái mà không hề ngần ngại.
Cho đến khi dừng lại ở dưới hạ thân, đem mấy đầu ngón tay của nàng ve vuốt nơi đã sớm ướt át ấy, ả mới lại cất tiếng, có chút ngây thơ hỏi rằng: "Sa...chị muốn làm em vui vẻ, như thế này thì em sẽ lại vui vẻ chứ?..."
Không hiểu sao lần nào cũng vậy, chỉ cần là Nam Sa, được ở gần Nam Sa thì Dạ Lý sẽ luôn dâng trào một khát khao khó tỏ như thế . Mặc dù trước đây ả tự nhận mình không phải hạng gái lẳng lơ, nhưng đối diện với nàng, Dạ Lý cam tâm tình nguyện trở thành dáng vẻ phóng đãng nhất.
Nam Sa nhìn ả, tâm tư có chút phức tạp, người con gái này vì sao lại yêu nàng đến thế? Rốt cuộc nàng có tài đức gì hay là xinh đẹp hơn ai mà lại khiến một người kiêu ngạo tự cao như Dạ Lý lại phải luôn nhún nhường mong chờ?
Rồi nàng lại nhìn lên vết sẹo trên vai ả, tuy nàng đã biết nguyên nhân thực sự của nó là do Dạ Lý tự biên tự diễn một vở kịch nhưng lại không thể nào ngừng xót xa. Vì yêu mà ả có thể làm đến mức ấy, không tiếc thân mình để lại một vết sẹo khó phai, Nam Sa tự hỏi phải làm thế nào mới xứng đáng được với tấm chân tình này đây?
Càng nghĩ thì trái tim lại càng thổn thức, nàng có chút gấp gáp đẩy ả nằm xuống giường, để cho tâm trí lẫn hành động bị cuốn theo tiếng gọi của con tim.
Nam Sa áp môi mình vào đôi môi Dạ Lý, nàng mê mẩn thưởng thức vị ngọt ngào ấy cho đến khi chán chê mới luồn chiếc lưỡi vào bên trong khoang miệng tiếp tục dây dưa, trong khi mấy ngón tay bên dưới hạ thân ả thì lại không ngừng ve vuốt kích thích tạo ra thanh âm khiến cho người ta không khỏi xấu hổ.
Dạ Lý bấy giờ rất bất ngờ vì hành động vồn vã bộc phát của nàng, lại dùng cử chỉ càn rỡ phóng túng chưa từng thấy mà đối đãi với ả khiến cho Dạ Lý vừa hồi hộp lại vừa hứng thú.
Nằm ngửa trên giường, Dạ Lý thở dốc từng cơn khi Nam Sa ngậm lấy bầu ngực của mình mà mút như một đứa trẻ thèm khát sữa mẹ, nàng hết mút mát rồi lại chuyển sang liếm láp nơi đầu ngực, quả thực là đã giày vò Dạ Lý một phen thống khổ trong sung sướng.
"Ah...hưm...Ch..chậm thôi...chị..." Lời nói vừa thốt ra đã bị ngắt quãng, thay vào đó là tiếng rên rĩ âm vang như một bài ca ái ân mà chỉ mỗi Nam Sa được quyền thưởng thức.
Nam Sa không đáp lời ả, cũng không biết nàng đang nghĩ ngợi điều gì. Chỉ là đôi môi nàng lại tiếp tục không yên phận mà hôn dần xuống vùng bụng, khi ấy Nam Sa thậm chí còn dùng lưỡi vẽ lên một vòng khiến Dạ Lý bức rức không thôi.
Đến khi chiếc lưỡi đã chạm đến nơi tư mật đang ướt đẫm vì thứ chất lỏng trong ngần như suối nguồn ấy thì Dạ Lý đã hoàn toàn gục ngã trước bể tình.
Giữa ranh giới tỉnh táo và đê mê, ả đã đắm sâu vào trong khoái cảm của nhục dục khi Nam Sa khuấy động lên từng đợt sóng ngầm. Dạ Lý siết chặt ga giường, cố ngăn không để mình quá đỗi ồn ào nhưng rõ ràng điều đó là không cần thiết vì tiếng rên của ả đã sớm tràn ngập khắp không gian của đêm xuân hôm nay rồi.
"Em...ưm...nh..nhanh quá rồi..." Dạ Lý run rẩy.
Nam Sa cứ như thể không nghe thấy lời ả nói, nàng lại lần nữa rướn người lên hôn vào môi ả, một nụ hôn mang theo tư vị của chính Dạ Lý khiến cho tâm trí ả càng thêm bùng nổ.
Đoạn, Nam Sa thình lình ấn hai ngón tay vào sâu bên trong nơi nóng bỏng đang không ngừng co rút ấy làm Dạ Lý phải ưỡn người lên cố gắng tiếp nhận sự xâm nhập đột ngột này.
Bên dưới hạ thân ả, hai ngón tay thon dài của nàng không ngừng di chuyển ra vào trong huyệt động chật hẹp, lúc nông lúc sâu cứ như là đang thách thức sức chịu đựng của Dạ Lý, mỗi lần như vậy đều mang theo không ít mật dịch tràn ra bên ngoài.
Đau đớn lẫn sướng khoái đan xen, tựa hồ vừa bị tra tấn lại vừa được nâng niu chiều chuộng khiến Dạ Lý không còn chút sức lực nào để phản ứng, cứ nằm ở đó tùy ý để Nam Sa trút hết lên thân thể mình.
"Ah...ưm...làm đi em...cứ, cứ tiếp tục...hưm...chỉ cần Nam Sa thấy vui là được...muốn thế nào cũng được cả..." Dạ Lý gắng choàng tay qua ôm cổ nàng, lời lẽ thốt ra truyền vào bên tai Nam Sa lại càng khiến ngọn lửa bên trong nàng bừng lên dữ dội.
Rõ ràng đêm nay người uống say là Dạ Lý nhưng vì sao kẻ mất bình tĩnh lại là nàng?
Vì sao nàng lại bận tâm? Vì sao nàng lại bất an?
Nam Sa không biết, nàng không có câu trả lời, bây giờ điều nàng có chỉ là Dạ Lý, một Dạ Lý đang ngoan ngoãn nằm dưới thân nàng phóng túng rên xiết.
Nghĩ như vậy khiến cho tốc độ di chuyển của tay nàng lại càng thêm phần gấp gáp, không tránh khỏi có chút thô bạo liên tục ra vào bên trong Dạ Lý.
Cho đến khi hạ thân ả tràn ra một dòng xuân thuỷ, lại làm cho cơ thể run rẩy từng đợt đến mức chỉ có thể ngửa cổ lên thở dốc thì nàng mới tạm thời ngưng lại.
Nhưng cái cảnh tượng cao trào này, đêm nay, Nam Sa cũng đã thấy ở Dạ Lý không dưới 5 lần, cả hai chỉ thật sự chấm dứt khi mặt trời đã lên cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.