Chương 79: Trở lại rạp hát CéLébrer.
Eyeless
18/09/2024
"Con, không nên đi, hẳn là sẽ có một cách khác..." Nguyễn Thị Quý day
day vầng trán nhức nhối của mình, lòng dạ bà vô cùng phức tạp.
"Không còn cách gì nữa đâu má à, đây là duy nhất rồi." Dạ Lý mỉm cười.
"Chuyện này nguy hiểm quá, con sẽ phải đối mặt với những gì chứ? Không ai biết được con có thể quay về hay không Lý à..."
Dạ Lý trông vẻ mặt vẫn bình thản lắm, ả ôm lấy mẹ của mình ý muốn trấn an bà: "Con đã lớn rồi, con có thể tự chăm sóc cho mình. Lần này dù hiểm nguy ra sao cũng phải đưa được Nam Sa trở về."
"Nhưng mà..."
Dạ Lý cắt ngang: "Nếu người bị đưa đi là dì Lệ thì con biết chắc má cũng sẽ không chần chừ."
Nguyễn Thị Quý sững sờ, phải, ả nói không sai, nếu đặt vào trường hợp người bị đưa đi là Hồng Lệ và bây giờ chỉ có một cơ hội để đưa được người ấy về nhà thì bà cũng nhất quyết dấn thân. Vậy thì có lý gì đâu mà buộc con mình phải dừng lại?
"Đã nghĩ kĩ chưa?" Nguyễn Thị Quý siết chặt vạt áo.
"Dạ rồi thưa má!"
"Được rồi..."
Không ai biết được lần này đi sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện, hai đứa trẻ này có thể an toàn quay về hay không nhưng đây đã là lựa chọn của Dạ Lý, một lựa chọn tuy không thuận lòng người mẹ nhưng lại nhận được sự đồng cảm sâu sắc của một người phụ nữ cũng đã biết yêu.
"Cảm ơn má, hãy yên tâm vì mọi thứ sẽ ổn thôi, tiếng Pháp của con cũng không đến mức tệ, vả lại nơi đó còn có Nam Sa mà." Dạ Lý tươi cười.
Đúng lúc này đột nhiên Hồng Lệ lại xuất hiện từ phía sau lưng, bà có vẻ ấp úng và mệt mỏi hơn thường ngày, nói với Dạ Lý: "Cô nên ở lại đi."
"Không đâu, không ai cản được con đâu nên mọi người đừng phí phạm hơi sức thêm nữa. Vì con là cô hai nhà họ Cao, con thừa biết mình phải làm gì."
Dứt lời, Dạ Lý bèn đi vào bên trong nhà tìm Ánh Nguyệt để dứt khoát nói cho bà ta biết về quyết định sẽ sang Pháp của mình.
Ánh Nguyệt từ ban đầu đã không hề đánh giá cao đứa con gái nhỏ nhắn có gương mặt cao ngạo và đôi mắt u tịch này. Bà đi quanh Dạ Lý một vòng để quan sát, song lại từ phía sau ôm lấy bờ vai ả mà thầm thì bên tai: "Chốn phong ba đó không dành cho một đóa hoa đâu cô bé."
Dạ Lý nhếch môi, hất tay Ánh Nguyệt ra khỏi vai mình rồi thản nhiên đáp: "Nhưng đóa hoa này có gai đấy, đồng chí Ánh Nguyệt ạ!"
Con bé này láo thật... Ánh Nguyệt thầm nghĩ một cách hứng thú.
"Được rồi, vậy cô bé có 2 ngày để về nhà sắp xếp mọi thứ rồi sau đó trở lại đây bắt đầu tập huấn 2 tháng."
Lúc này, thay vì tiếp tục kiêu ngạo thì Dạ Lý lại trở nên kinh ngạc: "Tập huấn? Đóng vai người hầu mà cũng phải tập huấn đến tận 2 tháng à?"
"Tất nhiên rồi, như vậy đã là ít với cô rồi đấy! Cô tưởng ai cũng có thể trở thành một tình báo hay sao? Định vác cái thân thể mỹ miều và bộ não phẳng lì của mình lên đường sang Pháp đánh cắp tài liệu mật à?"
Tất cả những lời này đều như đánh thẳng vào lòng tự ái của Dạ Lý, ừ thì ả công nhận thân thể mình mỹ miều, nhưng bộ não thì không hề phẳng lì như bà ta vừa nói.
"Bộ não tôi dù cho có phẳng lì thì cũng không phẳng bằng ngực của bà đâu."
Ánh Nguyệt nghe vậy cũng không giận mà chỉ cong môi cười nhạt, đáp: "Nếu muốn sống sót đưa Nam Sa trở về thì tốt nhất cô nên dẹp cái thói hỗn xược của mình đi, cô bé khờ ạ."
"B..bà...!"
Dạ Lý thật sự muốn tiếp tục đấu khẩu để phân cao hạ với người phụ nữ đáng ghét này nhưng đúng lúc đó Nguyễn Thị Quý và Hồng Lệ đã đi vào ngăn cản. Sau đó tất cả cùng bàn bạc vài việc cần thiết rồi nhờ bác Hải đưa về lại bến cũ.
...
Hôm đó, bác Hải phụ giúp cả nhà Dạ Lý chuyển đồ trở về Cao gia trang mặc dù cũng không còn quá nhiều hành lý, tuy nhiên được trở về lại nơi đây xem ra đã là một kỳ tích rồi.
Kỳ tích có được nhờ Nam Sa...
Được trở về nhà con bé ba mừng đến phát khóc, Nguyễn Thị Quý thì ngay lập tức đi thắp nhang cho bàn thờ tổ tiên, còn Dạ Lý lại lặng lẽ đứng ở gian đầu chậm rãi di mắt quan sát hết mọi cảnh vật ở nơi đây, vừa quen thuộc mà cũng vừa xa lạ, cứ như thể đã đi qua một kiếp nay mới lại được trở về.
"Cha ơi, con và má đã về nhà rồi...cha ơi..."
Tận sâu thâm tâm Dạ Lý vừa giận nhưng cũng lại vừa thương Cao Phỉ, dù đúng dù sai thì họ vẫn là một gia đình, mà một gia đình thì phải luôn hướng về nhau, bảo vệ nhau, Cao Phỉ...cũng đã cố gắng hết sức rồi...
Trong 2 ngày ngắn ngủi này Dạ Lý đã cố gắng thu xếp hết mọi việc trong gia đình, tiếp thu những kinh nghiệm Hồng Lệ truyền đạt, dặn dò bé ba phải chăm sóc cả nhà ra sao và mỗi đêm giữ vững cửa nẻo bằng cách nào.
Song, ả lại dành nửa ngày cuối cùng để đi lên Sài Thành thăm Lê Duy, người bạn tội nghiệp của ả.
Nhưng kỳ lạ thay Lê Duy lại không còn ở trong bệnh viện đó nữa, hỏi ra mới biết có một người đã đến mang theo một số tiền rất lớn để bảo lãnh Lê Duy ra khỏi nơi địa ngục đó và thành công xin được giấy tờ để có thể chăm sóc hắn tại gia,
Dạ Lý không biết đó là ai, vừa lang thang trên hè phố lại vừa trầm ngâm suy nghĩ. Chợt đúng lúc này một cái tên bất ngờ hiện ra!
Lẽ nào là anh ta?...
Tìm đến rạp hát CéLébrer với hy vọng gặp được Parker Minh, ả thật mong hắn là người đã đưa Lê Duy đi chứ không phải kẻ nào khác, nhất là tên Linh khốn nạn đó!
Lần nữa bước vào nơi đổ nát này, từng chút từng chút kỷ niệm ban đầu với Nam Sa dường như đều đã được sống lại.
Còn nhớ đây là nơi nàng vì đỡ lấy ả mà đã bị gãy tay, dù đau đớn đến thế nhưng vẫn một lòng bảo vệ ả đến cùng, và cũng chính nơi đây Dạ Lý đã thay đổi cách xưng hô với Nam Sa, thừa nhận sự hiện diện quan trọng của nàng trong cuộc đời mình.
Nhớ lại, Dạ Lý vô thức mỉm cười, ả khát khao lại được ôm lấy nàng, gọi tên nàng lần nữa, lo lắng đến sốt ruột rằng Nam Sa ở nơi xa lạ ấy đang phải sợ hãi đến mức nào, ả muốn chạy thật nhanh để đến được bên nàng bất chấp phía trước có là núi đao hay biển lửa.
Chị sẽ đến với em, đừng sợ, chị đang đến rồi...
"Ơ kìa, cô là?...Sao cô lại ở đây vậy?"
"Parker Minh!"
...
Tại nhà riêng của Parker Minh.
"Chậc thì ra tất cả mọi chuyện là như vậy sao? Thật tội nghiệp cô tóc vàng." Parker Minh lấy khăn tay chấm chấm nước mắt.
"Còn chuyện của hai người là như thế nào vậy?" Dạ Lý nhìn sang Lê Duy khẽ hỏi.
Lê Duy mặc một bộ pyjama màu trắng, tuy vẫn còn hơi gầy nhưng da dẻ đã có chút huyết sắc, râu tóc đều được cắt tỉa gọn gàng, trông qua cũng không kém cạnh phong độ khi xưa là bao.
Bấy giờ đang tựa lưng vào đầu giường, nghe Dạ Lý hỏi thì bèn mỉm cười đáp: "Về chuyện này thì tôi phải mang ơn anh Minh đây suốt đời, là anh ấy đã không ngừng đi đấu võ đài với người ta để kiếm đủ tiền bảo lãnh cho tôi, đã vậy còn năn nỉ cho bằng được chính quyền cấp giấy để hợp thức đưa tôi về nhà chăm sóc. Ơn sâu nghĩa nặng một lời khó mà nói hết."
Parker Minh nghe Lê Duy bảo thế thì chỉ có thể gãi đầu cười, nói: "Đừng đặt nặng chuyện nghĩa ơn, chúng ta là anh em cả mà!"
Dạ Lý âm thầm quan sát ánh mắt của hai người đó mỗi khi chạm nhau, ả cảm thấy như mình đã nhìn thấu nhân sinh mất rồi.
Anh em thật sao? Dạ Lý cười thầm trong bụng.
Sau đó cả ba lại nói với nhau về chuyến hành trình nguy hiểm sắp tới của Dạ Lý, Lê Duy cực kỳ lo lắng nhưng biết mình không thể khuyên ngăn nên hắn đã chọn cách ủng hộ, chỉ dẫn cho ả một số từ lóng mà người Pháp hay sử dụng để nếu có lỡ nghe được thì cũng thấu hiểu ý tứ ngầm của đối phương.
Trước khi giã biệt Dạ Lý đã lấy trong tay nải ra một chiếc hộp đựng tiền đưa cho Lê Duy, muốn hắn dùng nó mà trang trải nhưng Lê Duy nhất mực từ chối. Hắn tự thẹn khi bản thân lâm vào hoàn cảnh trái ngang để lúc Dạ Lý cần thì vô phương giúp đỡ, vậy nên giờ không thể nào nhận tiền từ người con gái này được, hắn cũng có mặt mũi của đàn ông mà!
"Thôi nào, giữ lấy đi, xem như tiền tôi gửi anh vì đã giữ dùm căn nhà trên Sài Gòn và làm tài xế chở tôi đi chơi suốt bấy lâu. Anh không nhận thì tôi đi sẽ buồn lắm, không yên tâm."
"Nhưng mà..."
Dạ Lý trừng mắt.
Ngay lập tức Lê Duy liền hiểu ý, gật đầu thở dài: "Được rồi, cảm ơn em, Dạ Lý..."
Chưa đợi Lê Duy nói xong thì Dạ Lý đã tiến tới ôm chặt lấy hắn, thì thầm bên tai: "Nhất định phải mạnh khoẻ, chờ tôi và Nam Sa về nhóm chúng ta lại tụ họp."
Lê Duy rưng rưng nước mắt khẽ cười, hắn cũng ôm chặt lấy ả, đáp: "Nhất định hai người phải an toàn trở về nước mình đấy!"
Parker Minh ở một bên nhìn thấy cảnh tượng tình bạn thắm thiết này mà lại tiếp tục lấy khăn tay chấm nước mắt, cảm động không thể thốt nên lời.
"Không còn cách gì nữa đâu má à, đây là duy nhất rồi." Dạ Lý mỉm cười.
"Chuyện này nguy hiểm quá, con sẽ phải đối mặt với những gì chứ? Không ai biết được con có thể quay về hay không Lý à..."
Dạ Lý trông vẻ mặt vẫn bình thản lắm, ả ôm lấy mẹ của mình ý muốn trấn an bà: "Con đã lớn rồi, con có thể tự chăm sóc cho mình. Lần này dù hiểm nguy ra sao cũng phải đưa được Nam Sa trở về."
"Nhưng mà..."
Dạ Lý cắt ngang: "Nếu người bị đưa đi là dì Lệ thì con biết chắc má cũng sẽ không chần chừ."
Nguyễn Thị Quý sững sờ, phải, ả nói không sai, nếu đặt vào trường hợp người bị đưa đi là Hồng Lệ và bây giờ chỉ có một cơ hội để đưa được người ấy về nhà thì bà cũng nhất quyết dấn thân. Vậy thì có lý gì đâu mà buộc con mình phải dừng lại?
"Đã nghĩ kĩ chưa?" Nguyễn Thị Quý siết chặt vạt áo.
"Dạ rồi thưa má!"
"Được rồi..."
Không ai biết được lần này đi sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện, hai đứa trẻ này có thể an toàn quay về hay không nhưng đây đã là lựa chọn của Dạ Lý, một lựa chọn tuy không thuận lòng người mẹ nhưng lại nhận được sự đồng cảm sâu sắc của một người phụ nữ cũng đã biết yêu.
"Cảm ơn má, hãy yên tâm vì mọi thứ sẽ ổn thôi, tiếng Pháp của con cũng không đến mức tệ, vả lại nơi đó còn có Nam Sa mà." Dạ Lý tươi cười.
Đúng lúc này đột nhiên Hồng Lệ lại xuất hiện từ phía sau lưng, bà có vẻ ấp úng và mệt mỏi hơn thường ngày, nói với Dạ Lý: "Cô nên ở lại đi."
"Không đâu, không ai cản được con đâu nên mọi người đừng phí phạm hơi sức thêm nữa. Vì con là cô hai nhà họ Cao, con thừa biết mình phải làm gì."
Dứt lời, Dạ Lý bèn đi vào bên trong nhà tìm Ánh Nguyệt để dứt khoát nói cho bà ta biết về quyết định sẽ sang Pháp của mình.
Ánh Nguyệt từ ban đầu đã không hề đánh giá cao đứa con gái nhỏ nhắn có gương mặt cao ngạo và đôi mắt u tịch này. Bà đi quanh Dạ Lý một vòng để quan sát, song lại từ phía sau ôm lấy bờ vai ả mà thầm thì bên tai: "Chốn phong ba đó không dành cho một đóa hoa đâu cô bé."
Dạ Lý nhếch môi, hất tay Ánh Nguyệt ra khỏi vai mình rồi thản nhiên đáp: "Nhưng đóa hoa này có gai đấy, đồng chí Ánh Nguyệt ạ!"
Con bé này láo thật... Ánh Nguyệt thầm nghĩ một cách hứng thú.
"Được rồi, vậy cô bé có 2 ngày để về nhà sắp xếp mọi thứ rồi sau đó trở lại đây bắt đầu tập huấn 2 tháng."
Lúc này, thay vì tiếp tục kiêu ngạo thì Dạ Lý lại trở nên kinh ngạc: "Tập huấn? Đóng vai người hầu mà cũng phải tập huấn đến tận 2 tháng à?"
"Tất nhiên rồi, như vậy đã là ít với cô rồi đấy! Cô tưởng ai cũng có thể trở thành một tình báo hay sao? Định vác cái thân thể mỹ miều và bộ não phẳng lì của mình lên đường sang Pháp đánh cắp tài liệu mật à?"
Tất cả những lời này đều như đánh thẳng vào lòng tự ái của Dạ Lý, ừ thì ả công nhận thân thể mình mỹ miều, nhưng bộ não thì không hề phẳng lì như bà ta vừa nói.
"Bộ não tôi dù cho có phẳng lì thì cũng không phẳng bằng ngực của bà đâu."
Ánh Nguyệt nghe vậy cũng không giận mà chỉ cong môi cười nhạt, đáp: "Nếu muốn sống sót đưa Nam Sa trở về thì tốt nhất cô nên dẹp cái thói hỗn xược của mình đi, cô bé khờ ạ."
"B..bà...!"
Dạ Lý thật sự muốn tiếp tục đấu khẩu để phân cao hạ với người phụ nữ đáng ghét này nhưng đúng lúc đó Nguyễn Thị Quý và Hồng Lệ đã đi vào ngăn cản. Sau đó tất cả cùng bàn bạc vài việc cần thiết rồi nhờ bác Hải đưa về lại bến cũ.
...
Hôm đó, bác Hải phụ giúp cả nhà Dạ Lý chuyển đồ trở về Cao gia trang mặc dù cũng không còn quá nhiều hành lý, tuy nhiên được trở về lại nơi đây xem ra đã là một kỳ tích rồi.
Kỳ tích có được nhờ Nam Sa...
Được trở về nhà con bé ba mừng đến phát khóc, Nguyễn Thị Quý thì ngay lập tức đi thắp nhang cho bàn thờ tổ tiên, còn Dạ Lý lại lặng lẽ đứng ở gian đầu chậm rãi di mắt quan sát hết mọi cảnh vật ở nơi đây, vừa quen thuộc mà cũng vừa xa lạ, cứ như thể đã đi qua một kiếp nay mới lại được trở về.
"Cha ơi, con và má đã về nhà rồi...cha ơi..."
Tận sâu thâm tâm Dạ Lý vừa giận nhưng cũng lại vừa thương Cao Phỉ, dù đúng dù sai thì họ vẫn là một gia đình, mà một gia đình thì phải luôn hướng về nhau, bảo vệ nhau, Cao Phỉ...cũng đã cố gắng hết sức rồi...
Trong 2 ngày ngắn ngủi này Dạ Lý đã cố gắng thu xếp hết mọi việc trong gia đình, tiếp thu những kinh nghiệm Hồng Lệ truyền đạt, dặn dò bé ba phải chăm sóc cả nhà ra sao và mỗi đêm giữ vững cửa nẻo bằng cách nào.
Song, ả lại dành nửa ngày cuối cùng để đi lên Sài Thành thăm Lê Duy, người bạn tội nghiệp của ả.
Nhưng kỳ lạ thay Lê Duy lại không còn ở trong bệnh viện đó nữa, hỏi ra mới biết có một người đã đến mang theo một số tiền rất lớn để bảo lãnh Lê Duy ra khỏi nơi địa ngục đó và thành công xin được giấy tờ để có thể chăm sóc hắn tại gia,
Dạ Lý không biết đó là ai, vừa lang thang trên hè phố lại vừa trầm ngâm suy nghĩ. Chợt đúng lúc này một cái tên bất ngờ hiện ra!
Lẽ nào là anh ta?...
Tìm đến rạp hát CéLébrer với hy vọng gặp được Parker Minh, ả thật mong hắn là người đã đưa Lê Duy đi chứ không phải kẻ nào khác, nhất là tên Linh khốn nạn đó!
Lần nữa bước vào nơi đổ nát này, từng chút từng chút kỷ niệm ban đầu với Nam Sa dường như đều đã được sống lại.
Còn nhớ đây là nơi nàng vì đỡ lấy ả mà đã bị gãy tay, dù đau đớn đến thế nhưng vẫn một lòng bảo vệ ả đến cùng, và cũng chính nơi đây Dạ Lý đã thay đổi cách xưng hô với Nam Sa, thừa nhận sự hiện diện quan trọng của nàng trong cuộc đời mình.
Nhớ lại, Dạ Lý vô thức mỉm cười, ả khát khao lại được ôm lấy nàng, gọi tên nàng lần nữa, lo lắng đến sốt ruột rằng Nam Sa ở nơi xa lạ ấy đang phải sợ hãi đến mức nào, ả muốn chạy thật nhanh để đến được bên nàng bất chấp phía trước có là núi đao hay biển lửa.
Chị sẽ đến với em, đừng sợ, chị đang đến rồi...
"Ơ kìa, cô là?...Sao cô lại ở đây vậy?"
"Parker Minh!"
...
Tại nhà riêng của Parker Minh.
"Chậc thì ra tất cả mọi chuyện là như vậy sao? Thật tội nghiệp cô tóc vàng." Parker Minh lấy khăn tay chấm chấm nước mắt.
"Còn chuyện của hai người là như thế nào vậy?" Dạ Lý nhìn sang Lê Duy khẽ hỏi.
Lê Duy mặc một bộ pyjama màu trắng, tuy vẫn còn hơi gầy nhưng da dẻ đã có chút huyết sắc, râu tóc đều được cắt tỉa gọn gàng, trông qua cũng không kém cạnh phong độ khi xưa là bao.
Bấy giờ đang tựa lưng vào đầu giường, nghe Dạ Lý hỏi thì bèn mỉm cười đáp: "Về chuyện này thì tôi phải mang ơn anh Minh đây suốt đời, là anh ấy đã không ngừng đi đấu võ đài với người ta để kiếm đủ tiền bảo lãnh cho tôi, đã vậy còn năn nỉ cho bằng được chính quyền cấp giấy để hợp thức đưa tôi về nhà chăm sóc. Ơn sâu nghĩa nặng một lời khó mà nói hết."
Parker Minh nghe Lê Duy bảo thế thì chỉ có thể gãi đầu cười, nói: "Đừng đặt nặng chuyện nghĩa ơn, chúng ta là anh em cả mà!"
Dạ Lý âm thầm quan sát ánh mắt của hai người đó mỗi khi chạm nhau, ả cảm thấy như mình đã nhìn thấu nhân sinh mất rồi.
Anh em thật sao? Dạ Lý cười thầm trong bụng.
Sau đó cả ba lại nói với nhau về chuyến hành trình nguy hiểm sắp tới của Dạ Lý, Lê Duy cực kỳ lo lắng nhưng biết mình không thể khuyên ngăn nên hắn đã chọn cách ủng hộ, chỉ dẫn cho ả một số từ lóng mà người Pháp hay sử dụng để nếu có lỡ nghe được thì cũng thấu hiểu ý tứ ngầm của đối phương.
Trước khi giã biệt Dạ Lý đã lấy trong tay nải ra một chiếc hộp đựng tiền đưa cho Lê Duy, muốn hắn dùng nó mà trang trải nhưng Lê Duy nhất mực từ chối. Hắn tự thẹn khi bản thân lâm vào hoàn cảnh trái ngang để lúc Dạ Lý cần thì vô phương giúp đỡ, vậy nên giờ không thể nào nhận tiền từ người con gái này được, hắn cũng có mặt mũi của đàn ông mà!
"Thôi nào, giữ lấy đi, xem như tiền tôi gửi anh vì đã giữ dùm căn nhà trên Sài Gòn và làm tài xế chở tôi đi chơi suốt bấy lâu. Anh không nhận thì tôi đi sẽ buồn lắm, không yên tâm."
"Nhưng mà..."
Dạ Lý trừng mắt.
Ngay lập tức Lê Duy liền hiểu ý, gật đầu thở dài: "Được rồi, cảm ơn em, Dạ Lý..."
Chưa đợi Lê Duy nói xong thì Dạ Lý đã tiến tới ôm chặt lấy hắn, thì thầm bên tai: "Nhất định phải mạnh khoẻ, chờ tôi và Nam Sa về nhóm chúng ta lại tụ họp."
Lê Duy rưng rưng nước mắt khẽ cười, hắn cũng ôm chặt lấy ả, đáp: "Nhất định hai người phải an toàn trở về nước mình đấy!"
Parker Minh ở một bên nhìn thấy cảnh tượng tình bạn thắm thiết này mà lại tiếp tục lấy khăn tay chấm nước mắt, cảm động không thể thốt nên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.