Chương 77: Vì em ấy mà không ngừng tiến lên!
Eyeless
18/09/2024
Hồng Lệ đã đứng trước cửa chờ đợi kẻ mang giấy tờ đến suốt cả một buổi sáng với niềm trông mong sẽ có thể tìm thấy điều gì đó giá trị về Nam Sa từ hắn.
Thế nhưng khi kẻ đó đến, Hồng Lệ lại không thể thốt lên được bất cứ câu nào...
"Đã lâu không gặp, Lệ."
Lời lẽ của gã nhẹ tựa lông hồng, cứ như thể đang nói với một người bạn cũ.
Hồng Lệ chết lặng, mặc cho gã khoan thai cầm xấp giấy tờ cất bước vào nhà và thản nhiên kéo ghế ngồi xuống.
Lúc này, Nguyễn Thị Quý và bé ba đang cố giữ Dạ Lý nép đằng sau cánh cửa buồng, không thể để ả bốc đồng làm hỏng mọi sự được. Nhưng rốt cuộc Nguyễn Thị Quý lại là người bị chấn động khi Hồng Lệ ngồi xuống đối diện gã đàn ông đó và cả hai bắt đầu đối thoại.
"Em không định dành cho tôi một lời chào nào sao?"
"Chào ngài."
"Ngạc nhiên lắm phải không? Tôi không định đến đâu nhưng dù sao đây cũng là chuyện về con gái chúng ta mà."
Đôi vai Hồng Lệ khẽ run lên, bà âm thầm đưa mắt nhìn về phía Nguyễn Thị Quý đang đứng, chỉ thấy người ấy mím chặt môi lại nhưng sau đó vẫn cố nặn ra nụ cười gượng gạo tỏ vẻ không sao.
Hồng Lệ hít vào một hơi thật sâu, đáp: "Tôi muốn Nam Sa trở về."
Victor Yves chống cằm nhìn bà rồi chợt bật cười thành tiếng: "Giá như ngày xưa em cũng thẳng thắn như vậy thì tốt biết bao."
"Đừng kéo dài thời gian nữa, Victor! Tôi nói rằng muốn Nam Sa quay trở về, đừng khiến mọi chuyện thêm phức tạp nữa."
"Em muốn nhiều điều thật đấy, Lệ à..." Victor Yves trầm giọng.
Song, lại tiếp: "Đừng quên tôi cũng là cha của con bé! Em đã cướp lấy nó quá lâu rồi, giờ đây tôi hoàn được quyền giữ lại con gái của mình."
Về lý lẽ thì Victor Yves không sai, nhưng tách một đứa con ra khỏi người mẹ chẳng khác nào ép buộc người mẹ đó đi chết cho rồi?
Hồng Lệ biết nếu bây giờ buông tay có nghĩa là đời này kiếp này không thể gặp lại Nam Sa được nữa, bà sẽ không bao giờ có thể chịu đựng được cảm giác khốn khổ ấy.
Ôi đứa con gái ngây thơ của bà sẽ phải sống thế nào khi bị đưa đến một xứ sở hoàn toàn xa lạ, không có ai thân thuộc ngoại trừ người cha mười mấy năm qua chưa một lần gặp gỡ? Sẽ chẳng ai biết được Nam Sa thích điều gì, ghét điều gì và sợ hãi những gì để dỗ dành và che chở cho con bé, kể cả khi đó có là cha ruột của nó.
Chỉ cần nghĩ đến đây thôi thì trái tim của Hồng Lệ đã đau đớn tựa hồ bị xé nát mất rồi.
"Victor...đừng làm vậy..."
"Gọi là Scott, em quên rồi?"
Giọng Hồng Lệ nghẹn đắng, gắng gượng nói tiếp: "Thưa ngài Scott, tôi không thể nào sống thiếu Nam Sa được, sự xa cách này sẽ giết chết cả tôi lẫn con bé. Nếu ngài thật tình thương xót con gái của...chúng ta, vậy xin hãy để nó ở lại bên tôi, được không?"
Victor Yves trầm mặc nhìn Hồng Lệ một lúc rồi mới buông ra tiếng thở dài nặng trịch, đáp: "Nam Sa?...Em thật sự đã đặt cho con bé cái tên này à?"
Bấy giờ, dường như có một mũi tên cùng lúc bắn xuyên qua tâm can cả hai người.
Nam Sa, đó là cái tên tiếng nước Nam mà Victor Yves muốn đặt cho con của mình, bởi vì gã nói đó là kết tinh tình yêu giữa một người con gái phương Nam và chàng thanh niên Phú Lãng Sa (Pháp). Con bé hoặc thằng bé sẽ đẹp như một bức tượng thần và sẽ có những đức tính cao cả nhất của một người An Nam, sự kết hợp hoàn hảo đến đáng mong chờ.
Nhưng mà...
"Nam Sa rất tội nghiệp, vì ngoại hình và thân phận liên can đến chúng ta nên vô tình khiến tuổi thơ của nó phải trải qua đầy cực khổ. Con bé chỉ mới có được hạnh phúc cách đây không lâu thôi, ngài đừng cứ như thế cướp hết tất cả đi, làm ơn đấy..."
Victor Yves ngẫm nghĩ một hồi rồi đặt xấp giấy tờ lên trên mặt bàn, dứt khoát đứng dậy: "Thứ nhất, con bé nên được sống đúng với thân phận tiểu thư của dòng họ Yves danh giá, đó không chỉ là quyền thừa kế mà còn là sự trông chờ của cả gia tộc tôi khi phải mòn mỏi đợi đứa cháu thất lạc quay trở về. Thứ hai...có rất nhiều điều đã muộn màng rồi, em không thể hiểu được đâu, chỉ khi ở bên cạnh tôi con bé mới được an toàn và...chăm sóc tốt nhất..."
Dứt lời, Victor Yves vội bước ra khỏi căn nhà, bỏ lại Hồng Lệ vẫn còn đang chết lặng ở đấy.
Đoạn, bà lao mình chạy theo gã, nắm chặt lấy bàn tay mà quỳ xuống cầu xin: "Scott, làm ơn đấy...xin ngài hãy chừa cho mẹ con chúng tôi một con đường sống đi! Tôi không thể sống thiếu Nam Sa được, cầu xin ngài..."
"Tôi nhớ rằng năm ấy mình cũng từng quỳ xuống cầu xin em như vậy, tôi không thể sống thiếu em được, nhớ không? Nhưng mười mấy năm qua tôi vẫn sống mà không cần đến một kẻ phản bội như em, vậy thì bây giờ em cũng sẽ ổn thôi, tạm biệt Hồng Lệ."
Nói xong gã liền bước lên chiếc xe Huê Kỳ đỗ gần đó rồi phóng đi mất biệt.
Bấy giờ Nguyễn Thị Quý mới chạy ra đỡ lấy Hồng Lệ đang quỳ trên đất, ở sau lưng Dạ Lý và bé ba cũng chạy tới.
"Tại sao dì lại để hắn ta rời đi như vậy!? Bây giờ thì biết phải làm sao đây..." Dạ Lý tức đến mức muốn bật khóc.
"Im lặng đi!" Nguyễn Thị Quý gằng giọng.
Song, bà bèn xoay sang thỏ thẻ với Hồng Lệ: "Chị, trước tiên vào nghỉ ngơi chút đã, không có quá nhiều nơi ở địa phương này mà một gã người Pháp chức cao quyền trọng như hắn có thể ghé lại tạm trú, chắc chắn chỉ xoay quanh vài dinh thự sang trọng nằm trong khu vực này thôi, Nam Sa sẽ ở đó, em có ghi lại biển số xe rồi, chúng ta sẽ..."
Chợt, Hồng Lệ nâng tay quẹt ngang nước mắt, đột nhiên thái độ của bà bình tĩnh đến lạ, đứng dậy đi một mạch vào nhà trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
...
"Đây là giấy tờ nhà đất và ruộng vườn của gia đình cô, ông ta nói trả thì chắc chắn sẽ trả, không nuốt lời đâu nên đừng lo, hãy đưa má cô và bé ba dọn trở về Cao gia trang sống đi."
Cầm xấp giấy tờ quan trọng trong tay nhưng Dạ Lý thậm chí còn không thèm nhìn đến.
Ở sau góc vườn tối, chỉ có mỗi ả và Hồng Lệ, Dạ Lý đã cười nhạt, bảo rằng: "Dì định làm điều gì đó phải không? Vậy thì nhất định con sẽ theo cùng."
"Không được."
"Con không xin phép dì, Nam Sa là cô gái thuộc về con, trên cả mặt pháp lý lẫn tình cảm."
Nói rồi, Dạ Lý bèn lấy ra trong xấp giấy một tờ giấy nọ, ả đưa cho Hồng Lệ xem. Hóa ra đây chính là văn bản giao kèo việc Nam Sa sẽ trở thành người hầu cho ả trong vòng 3 năm, nó không phải là giấy bán thân nhưng theo đúng giao kèo thì chưa hết thời hạn 3 năm có nghĩa là Nam Sa vẫn thuộc về quyền quản lý của Cao Dạ Lý.
"Cô vừa phải thôi. Bây giờ là lúc nào? Đừng tỏ ra khí phách bằng cách cư xử trẻ con như vậy nữa, sự việc của nhà họ Cao vừa qua không khiến cô nhận ra mặt trái của xã hội và trưởng thành lên được chút xíu nào sao?"
Dạ Lý hoàn toàn không giận khi Hồng Lệ phản ứng như vậy với ả, mà ả chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, đáp: "Con không có khí phách, con chẳng là gì nếu so với cả một chế độ thực dân, nhưng con đã yêu Nam Sa rồi, chỉ có thể vì em ấy mà không ngừng tiến lên thôi!"
Hồng Lệ có hơi giật mình trước lời này của Dạ Lý, chưa kịp nói thêm thì ả lại tiếp: "Dì biết không? Nam Sa từng nói rằng sẽ luôn bảo vệ con, bất cứ lúc nào gặp nguy hiểm em ấy cũng sẽ đứng chắn phía trước và nói rằng 'Em sẽ bảo vệ cô hai'. Nam Sa là đồ ngốc đáng yêu như vậy đấy, dù bản thân cũng rất sợ nhưng lại không ngừng che chở cho con, vậy thì...tại sao con có thể hèn nhát để cho người ta mang em ấy đi mất được chứ?"
"Cô..."
Dạ Lý khẽ cười, nụ cười mang theo dòng lệ nhạt nhoà, đẹp đẽ nhưng quá đỗi thê lương: "Con sẽ cùng dì đưa Nam Sa trở về nhà."
Chợt, có tiếng ho khan từ phía sau vang lên, đó là Nguyễn Thị Quý, người đang rảo bước đi tới bên cạnh Hồng Lệ rồi nắm lấy bàn tay bà: "Vậy bây giờ kế hoạch là gì?"
"Cả em cũng?...Sẽ nguy hiểm lắm, sao hai mẹ con này lại bướng bỉnh thế chứ?"
Nguyễn Thị Quý nhún vai.
Hồng Lệ bất lực thở dài, nhưng rõ ràng hoạn nạn mới thấy được chân tình, Cao Dạ Lý này càng ngày càng khiến cho bà có cái nhìn khác biệt hơn kể từ lần đầu tiên gặp gỡ.
"Thôi được rồi, vậy ngày mai chúng ta sẽ đến một nơi, hai người phải hứa với tôi dù nghe gì thấy gì và tò mò ra sao vẫn tuyệt đối không được cư xử bốc đồng, phải hết sức cẩn trọng đứng ở sau lưng tôi, có được không?"
Nguyễn Thị Quý và Dạ Lý đồng loạt gật đầu.
Rốt cuộc nơi mà Hồng Lệ muốn đến là ở đâu chứ?...
Thế nhưng khi kẻ đó đến, Hồng Lệ lại không thể thốt lên được bất cứ câu nào...
"Đã lâu không gặp, Lệ."
Lời lẽ của gã nhẹ tựa lông hồng, cứ như thể đang nói với một người bạn cũ.
Hồng Lệ chết lặng, mặc cho gã khoan thai cầm xấp giấy tờ cất bước vào nhà và thản nhiên kéo ghế ngồi xuống.
Lúc này, Nguyễn Thị Quý và bé ba đang cố giữ Dạ Lý nép đằng sau cánh cửa buồng, không thể để ả bốc đồng làm hỏng mọi sự được. Nhưng rốt cuộc Nguyễn Thị Quý lại là người bị chấn động khi Hồng Lệ ngồi xuống đối diện gã đàn ông đó và cả hai bắt đầu đối thoại.
"Em không định dành cho tôi một lời chào nào sao?"
"Chào ngài."
"Ngạc nhiên lắm phải không? Tôi không định đến đâu nhưng dù sao đây cũng là chuyện về con gái chúng ta mà."
Đôi vai Hồng Lệ khẽ run lên, bà âm thầm đưa mắt nhìn về phía Nguyễn Thị Quý đang đứng, chỉ thấy người ấy mím chặt môi lại nhưng sau đó vẫn cố nặn ra nụ cười gượng gạo tỏ vẻ không sao.
Hồng Lệ hít vào một hơi thật sâu, đáp: "Tôi muốn Nam Sa trở về."
Victor Yves chống cằm nhìn bà rồi chợt bật cười thành tiếng: "Giá như ngày xưa em cũng thẳng thắn như vậy thì tốt biết bao."
"Đừng kéo dài thời gian nữa, Victor! Tôi nói rằng muốn Nam Sa quay trở về, đừng khiến mọi chuyện thêm phức tạp nữa."
"Em muốn nhiều điều thật đấy, Lệ à..." Victor Yves trầm giọng.
Song, lại tiếp: "Đừng quên tôi cũng là cha của con bé! Em đã cướp lấy nó quá lâu rồi, giờ đây tôi hoàn được quyền giữ lại con gái của mình."
Về lý lẽ thì Victor Yves không sai, nhưng tách một đứa con ra khỏi người mẹ chẳng khác nào ép buộc người mẹ đó đi chết cho rồi?
Hồng Lệ biết nếu bây giờ buông tay có nghĩa là đời này kiếp này không thể gặp lại Nam Sa được nữa, bà sẽ không bao giờ có thể chịu đựng được cảm giác khốn khổ ấy.
Ôi đứa con gái ngây thơ của bà sẽ phải sống thế nào khi bị đưa đến một xứ sở hoàn toàn xa lạ, không có ai thân thuộc ngoại trừ người cha mười mấy năm qua chưa một lần gặp gỡ? Sẽ chẳng ai biết được Nam Sa thích điều gì, ghét điều gì và sợ hãi những gì để dỗ dành và che chở cho con bé, kể cả khi đó có là cha ruột của nó.
Chỉ cần nghĩ đến đây thôi thì trái tim của Hồng Lệ đã đau đớn tựa hồ bị xé nát mất rồi.
"Victor...đừng làm vậy..."
"Gọi là Scott, em quên rồi?"
Giọng Hồng Lệ nghẹn đắng, gắng gượng nói tiếp: "Thưa ngài Scott, tôi không thể nào sống thiếu Nam Sa được, sự xa cách này sẽ giết chết cả tôi lẫn con bé. Nếu ngài thật tình thương xót con gái của...chúng ta, vậy xin hãy để nó ở lại bên tôi, được không?"
Victor Yves trầm mặc nhìn Hồng Lệ một lúc rồi mới buông ra tiếng thở dài nặng trịch, đáp: "Nam Sa?...Em thật sự đã đặt cho con bé cái tên này à?"
Bấy giờ, dường như có một mũi tên cùng lúc bắn xuyên qua tâm can cả hai người.
Nam Sa, đó là cái tên tiếng nước Nam mà Victor Yves muốn đặt cho con của mình, bởi vì gã nói đó là kết tinh tình yêu giữa một người con gái phương Nam và chàng thanh niên Phú Lãng Sa (Pháp). Con bé hoặc thằng bé sẽ đẹp như một bức tượng thần và sẽ có những đức tính cao cả nhất của một người An Nam, sự kết hợp hoàn hảo đến đáng mong chờ.
Nhưng mà...
"Nam Sa rất tội nghiệp, vì ngoại hình và thân phận liên can đến chúng ta nên vô tình khiến tuổi thơ của nó phải trải qua đầy cực khổ. Con bé chỉ mới có được hạnh phúc cách đây không lâu thôi, ngài đừng cứ như thế cướp hết tất cả đi, làm ơn đấy..."
Victor Yves ngẫm nghĩ một hồi rồi đặt xấp giấy tờ lên trên mặt bàn, dứt khoát đứng dậy: "Thứ nhất, con bé nên được sống đúng với thân phận tiểu thư của dòng họ Yves danh giá, đó không chỉ là quyền thừa kế mà còn là sự trông chờ của cả gia tộc tôi khi phải mòn mỏi đợi đứa cháu thất lạc quay trở về. Thứ hai...có rất nhiều điều đã muộn màng rồi, em không thể hiểu được đâu, chỉ khi ở bên cạnh tôi con bé mới được an toàn và...chăm sóc tốt nhất..."
Dứt lời, Victor Yves vội bước ra khỏi căn nhà, bỏ lại Hồng Lệ vẫn còn đang chết lặng ở đấy.
Đoạn, bà lao mình chạy theo gã, nắm chặt lấy bàn tay mà quỳ xuống cầu xin: "Scott, làm ơn đấy...xin ngài hãy chừa cho mẹ con chúng tôi một con đường sống đi! Tôi không thể sống thiếu Nam Sa được, cầu xin ngài..."
"Tôi nhớ rằng năm ấy mình cũng từng quỳ xuống cầu xin em như vậy, tôi không thể sống thiếu em được, nhớ không? Nhưng mười mấy năm qua tôi vẫn sống mà không cần đến một kẻ phản bội như em, vậy thì bây giờ em cũng sẽ ổn thôi, tạm biệt Hồng Lệ."
Nói xong gã liền bước lên chiếc xe Huê Kỳ đỗ gần đó rồi phóng đi mất biệt.
Bấy giờ Nguyễn Thị Quý mới chạy ra đỡ lấy Hồng Lệ đang quỳ trên đất, ở sau lưng Dạ Lý và bé ba cũng chạy tới.
"Tại sao dì lại để hắn ta rời đi như vậy!? Bây giờ thì biết phải làm sao đây..." Dạ Lý tức đến mức muốn bật khóc.
"Im lặng đi!" Nguyễn Thị Quý gằng giọng.
Song, bà bèn xoay sang thỏ thẻ với Hồng Lệ: "Chị, trước tiên vào nghỉ ngơi chút đã, không có quá nhiều nơi ở địa phương này mà một gã người Pháp chức cao quyền trọng như hắn có thể ghé lại tạm trú, chắc chắn chỉ xoay quanh vài dinh thự sang trọng nằm trong khu vực này thôi, Nam Sa sẽ ở đó, em có ghi lại biển số xe rồi, chúng ta sẽ..."
Chợt, Hồng Lệ nâng tay quẹt ngang nước mắt, đột nhiên thái độ của bà bình tĩnh đến lạ, đứng dậy đi một mạch vào nhà trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
...
"Đây là giấy tờ nhà đất và ruộng vườn của gia đình cô, ông ta nói trả thì chắc chắn sẽ trả, không nuốt lời đâu nên đừng lo, hãy đưa má cô và bé ba dọn trở về Cao gia trang sống đi."
Cầm xấp giấy tờ quan trọng trong tay nhưng Dạ Lý thậm chí còn không thèm nhìn đến.
Ở sau góc vườn tối, chỉ có mỗi ả và Hồng Lệ, Dạ Lý đã cười nhạt, bảo rằng: "Dì định làm điều gì đó phải không? Vậy thì nhất định con sẽ theo cùng."
"Không được."
"Con không xin phép dì, Nam Sa là cô gái thuộc về con, trên cả mặt pháp lý lẫn tình cảm."
Nói rồi, Dạ Lý bèn lấy ra trong xấp giấy một tờ giấy nọ, ả đưa cho Hồng Lệ xem. Hóa ra đây chính là văn bản giao kèo việc Nam Sa sẽ trở thành người hầu cho ả trong vòng 3 năm, nó không phải là giấy bán thân nhưng theo đúng giao kèo thì chưa hết thời hạn 3 năm có nghĩa là Nam Sa vẫn thuộc về quyền quản lý của Cao Dạ Lý.
"Cô vừa phải thôi. Bây giờ là lúc nào? Đừng tỏ ra khí phách bằng cách cư xử trẻ con như vậy nữa, sự việc của nhà họ Cao vừa qua không khiến cô nhận ra mặt trái của xã hội và trưởng thành lên được chút xíu nào sao?"
Dạ Lý hoàn toàn không giận khi Hồng Lệ phản ứng như vậy với ả, mà ả chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, đáp: "Con không có khí phách, con chẳng là gì nếu so với cả một chế độ thực dân, nhưng con đã yêu Nam Sa rồi, chỉ có thể vì em ấy mà không ngừng tiến lên thôi!"
Hồng Lệ có hơi giật mình trước lời này của Dạ Lý, chưa kịp nói thêm thì ả lại tiếp: "Dì biết không? Nam Sa từng nói rằng sẽ luôn bảo vệ con, bất cứ lúc nào gặp nguy hiểm em ấy cũng sẽ đứng chắn phía trước và nói rằng 'Em sẽ bảo vệ cô hai'. Nam Sa là đồ ngốc đáng yêu như vậy đấy, dù bản thân cũng rất sợ nhưng lại không ngừng che chở cho con, vậy thì...tại sao con có thể hèn nhát để cho người ta mang em ấy đi mất được chứ?"
"Cô..."
Dạ Lý khẽ cười, nụ cười mang theo dòng lệ nhạt nhoà, đẹp đẽ nhưng quá đỗi thê lương: "Con sẽ cùng dì đưa Nam Sa trở về nhà."
Chợt, có tiếng ho khan từ phía sau vang lên, đó là Nguyễn Thị Quý, người đang rảo bước đi tới bên cạnh Hồng Lệ rồi nắm lấy bàn tay bà: "Vậy bây giờ kế hoạch là gì?"
"Cả em cũng?...Sẽ nguy hiểm lắm, sao hai mẹ con này lại bướng bỉnh thế chứ?"
Nguyễn Thị Quý nhún vai.
Hồng Lệ bất lực thở dài, nhưng rõ ràng hoạn nạn mới thấy được chân tình, Cao Dạ Lý này càng ngày càng khiến cho bà có cái nhìn khác biệt hơn kể từ lần đầu tiên gặp gỡ.
"Thôi được rồi, vậy ngày mai chúng ta sẽ đến một nơi, hai người phải hứa với tôi dù nghe gì thấy gì và tò mò ra sao vẫn tuyệt đối không được cư xử bốc đồng, phải hết sức cẩn trọng đứng ở sau lưng tôi, có được không?"
Nguyễn Thị Quý và Dạ Lý đồng loạt gật đầu.
Rốt cuộc nơi mà Hồng Lệ muốn đến là ở đâu chứ?...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.