Chương 146: Chương 56-1
Tam Nhật Thành Tinh
19/12/2022
Editor: Endy.
"Có thật không?!" Phí Hiên không nghi ngờ gì, bật khóc, ném cái nĩa, trực tiếp cúi đầu cắn một ngụm lớn chiếc bánh ngọt hình trái tim.
Sau đó, anh ngẩng đầu nhìn An Sênh cười, "Rất ngon..."
Phí Hiên nói xong, đem toàn bộ bánh ngọt đều nhét vào miệng, không cảm thấy có gì không thích hợp, nhân bánh có mùi vị quen thuộc, giống mùi nước hoa anh đã từng dùng.
Đưa tay lau miệng và nước mắt, anh đứng lên, đang muốn đưa tay kéo An Sênh, đầu đột nhiên một trận hoa mắt choáng váng, tầm mắt mơ hồ nhìn An Sênh đang mỉm cười. Sau đó trước mặt bỗng tối sầm.
Phí Hiên ngã “rầm” từ trên ghế xuống đất, Nguyên Khúc nhanh chóng đóng cửa lại, kéo cửa cuốn và cửa sổ sát đất, màn cửa cũng kéo lại, ngăn ánh mắt bên ngoài.
Sau khi Phí Hiên ngã xuống, nụ cười của An Sênh mới nhạt đi. Nguyên Khúc đi tới, đến bên cạnh Phí Hiên, đá nhẹ vào lưng anh.
Sau đó anh cúi người, rút trong túi áo của Phí Hiên ra một chiếc khăn.
"Hôm nay anh ta đến là muốn mang cô đi." Vẻ mặt Nguyên Khúc có chút căm giận, "Cô đã đoán đúng, anh ta muốn giam cầm cô!"
An Sênh không cảm thấy bất ngờ, đi đến bên người Phí Hiên, ngồi xổm xuống, đưa tay lau vệt bánh còn dính trên khóe miệng anh, còn xoa xoa mái tóc của anh.
Sau đó, cô ngẩng đầu hỏi Nguyên Khúc, "Tại sao tôi lại có cảm giác rất phấn khích..."
An Sênh không thể giải thích được, "Tôi phấn khích cái gì chứ?"
Nguyên Khúc cũng một mặt hưng phấn, "Đương nhiên phấn khích, phản đòn giam cầm đó! Anh ta là vai nam chính, lại sắp bị cô bắt nhốt, có thể không hưng phấn được sao?!"
An Sênh cười nhìn Nguyên Khúc đang xoa xoa tay, hỏi, "Tôi thấy có vẻ anh cũng đang rất cao hứng nhỉ?"
Nguyên Khúc không kiềm chế được, lắp bắp nói, "Tôi.. tôi, đây là lần đầu tiên tự tay tôi 'giáo dục' con trai. Tôi làm kịch tình lâu như vậy, mỗi lần xem không vừa mắt, nhưng bởi vì đều là nam chính nữ chính, bình thường chỉ có thể nhịn, lần này... quá thích a!"
Nguyên Khúc nói xong, lại đá Phí Hiên một cước nữa."Cho ngươi dám hù dọa ba ngươi!"
An Sênh ôm đầu Phí Hiên, xoay mặt anh về phía cô, thấy vừa rồi trán anh bị đập xuống đất, bây giờ có chút đỏ. Cô đưa tay xoa nhẹ.
Nguyên Khúc hưng phấn một hồi, nhìn An Sênh, đột nhiên lại có điểm do dự, "Cô... Cô thật sự hạ quyết tâm sao?"
Nguyên Khúc nói, "Bây giờ cô hối hận còn kịp, trước khi trở về, tôi sẽ giúp cô bỏ trốn.”
An Sênh lắc đầu, "Không cần."
Nguyên Khúc nhẹ giọng nói một câu, "Nghiệt duyên a..."
An Sênh và Nguyên Khúc, hai người vậy mà không nâng Phí Hiên dậy nổi. Vì vậy, hai người đành phải hợp lực, kéo anh vào phòng bếp.
Đem Phí Hiên đặt ở phòng bếp, kéo tấm váng sắt trên tường ra, Nguyên Khúc không nhịn được than thở, "Tôi thế nào cũng cảm giác chúng ta đây là đang giết người diệt khẩu..."
An Sênh dừng một chút, nhìn Phí Hiên, bĩu môi nói, "Không sai biệt lắm." Bởi vì từ nay về sau, Phí Hiên sẽ hoàn toàn “biến mất” khỏi thế giới này.
Cô có thể tưởng tượng được, nếu Phí Hiên biến mất, toàn bộ Phí gia, thậm chí toàn bộ Thân Thị này đều sẽ sụp đổ.
Ngược lại, nếu hôm nay cô bị Phí Hiên bắt nhốt lại, thế giới này đại khái trừ ba mẹ An Sênh, sẽ không có ai chú ý đến.
An Sênh và Nguyên Khúc đã nghĩ đến tất cả các kết quả có thể xảy ra, thực hiện một loạt bước chuẩn bị. Nơi giam cầm Phí Hiên là tầng hầm dưới cửa hàng bánh. An Sênh cần phải bảo đảm sau khi Phí Hiên mất tích, cô không có bất kỳ cái gì khác thường.
Vốn cửa hàng bánh không có tầng hầm, là do Nguyên Khúc biến hoá mở rộng ra. Hai người đã phải nửa đêm sắp xếp. Ngay từ đầu Nguyên Khúc còn giả khuông giả thức lo lắng, về sau cũng quẳng ra sau đầu. Cô chọn một đống dây xích, dày mỏng khác nhau, tất cả đều là ánh vàng rực rỡ.
Nguyên Khúc còn chuẩn bị cái khác, đựng trong cái hộp lớn, nhưng An Sênh cũng chưa nhìn kỹ là gì.
Sau khi tấm váng được mở ra, có một lối đi hình vuông hiện ra, chỉ có thể vừa một người ngồi xổm. Nó không phải là cầu thang, mà là một mặt phẳng nghiêng, không chỉ có thể đi bộ mà còn có thể trượt xuống, để chuyển thức ăn xuống dưới.
Kiểu thiết kế này lấy cảm hứng từ một bộ phim. Ngoài ra, trong tầng hầm còn bố trí nhiều vật dụng khác nhau. Tuy tầng hầm không quá lớn, nhưng những đồ dùng thiết yếu vẫn có, phòng tắm, toilet, phòng bếp, vật dụng hàng ngày. Những thứ đó đều là do An Sênh đặc biệt chọn.
Đặc biệt, bên cạnh giường có một chiếc vòng bằng sắt, trên đó treo một chuỗi xiềng xích lấp lánh.
An Sênh và Nguyên Khúc thiên tân vạn khổ mới kéo được Phí Hiên lên giường. Dựa theo kế hoạch ban đầu, hai người cởi hết quần áo và đồ trên người anh, vứt bỏ.
"Anh đang làm gì đấy?" An Sênh nhìn đến Nguyên Khúc đang mò mẫn quần áo của Phí Hiên, liền đá nhẹ vào bắp chân anh một cái.
"Tôi sẽ cởi quần áo cho anh ta.” Nguyên Khúc nói, "Ai biết trên người anh có thiết bị định vị hay mấy thứ công nghệ cao hay không. Những thứ như thế, nếu anh ta không dùng chúng thì thế giới sẽ không phản hồi cho tôi. Nên tôi sẽ không biết. Nếu tìm thấy…”
"Anh tránh sang một bên. " An Sênh vỗ vỗ tay Nguyên Khúc, "Anh không cần làm việc này.”
Nguyên Khúc bĩu môi, "Cô làm cái gì, cô..."
Anh hắc hắc nở nụ cười, "Cô thích trẻ con như vậy, có phải muốn đem Phí Hiên nhốt ở chỗ này cùng sinh em bé không hả? Sinh một đàn con, rồi đợi đến khi chúng ra ngoài..."
An Sênh quay đầu, bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Nguyên Khúc, "Anh nhìn Phí Hiên thế này, có thể sinh một đàn con?" Muốn sinh cũng là cô sinh.
Nguyên Khúc chậc chậc, trong đầu hiện lên màn “ân ái” trong toilet lúc trước. An Sênh cởi quần áo cho Phí Hiên, ngón tay lướt qua khuôn ngực săn chắc của anh, mím môi. Kỳ thực, sinh hai đứa cũng không phải không được...
Liệu Phí Hiên sẽ nguyện ý sao?
Sau khi tỉnh lại, biết bản thân vậy mà bị người khác bắt giam. Liệu anh có còn nguyện ý ở bên cô nữa không?
Trên thực tế, trong lòng An Sênh không dám xác định. Sau khi quyết định giam Phí Hiên, cô cũng đã tính toán kế hoạch để có được anh.
Cho dù anh là kẻ điên, cô cũng muốn thử. Dù sao cô cũng không thể dứt bỏ được, quả thật cô vẫn còn tình cảm với anh.
Vô luận kết quả là gì, An Sênh cũng xem đó là nỗ lực cuối cùng mà cô dành cho Phí Hiên và cô.
An Sênh đã cởi sạch quần áo của Phí Hiên, chỉ để lại chiếc đồng hồ, giống hệt chiếc đồng hồ mà cô cất ở nhà. Đó là đồng hồ cặp. Lúc trước, Phí Hiên đã đưa cho cô. Sau khi chia tay, An Sênh không mang nó nữa. Nguyên Khúc không cho cô dùng những thứ mà Phí Hiên đưa, nói là sợ bị anh theo dõi.
Nhưng hiện tại cô không cần sợ nữa, Phí Hiên đã bị giam, cô chuẩn bị về nhà, lấy chiếc đồng hồ ra và mang lại. Vậy nên, cô không tháo đồng hồ của anh.
Trong lúc thay quần áo cho anh, An Sênh tranh thủ chiếm không ít tiện nghi của Phí Hiên. Sau khi hai người chia tay, cô khắc chế bản thân không được suy nghĩ về anh. Nhưng đè nén không có nghĩa là không nhớ anh.
Sự xuất hiện của Phí Hiên đã làm cho cuộc sống của An Sênh trở nên sôi nổi hơn bao giờ hết. Anh nằm an tĩnh ở đó, không giương nanh múa vuốt, không điên cuồng, cũng không tính kế hãm hại người khác, trầm mặc, mái tóc tán loạn trên trán, dáng vẻ vô hại. Truyện Dị Năng
Thu dọn quần áo của anh cho vào túi, lúc này Nguyên Khúc từ trong phòng tắm đi ra.
Nhìn nhìn Phí Hiên, anh khịt mũi, "Ngay cả một cái quần lớt cũng không mặc cho người ta nha?"
Sắc mặt An Sênh có chút đỏ lên, kỳ thực cô có một chút ý xấu, nhưng một bộ nghiêm trang nói, "Như vậy ngủ mới thoải mái..."
"Buộc sợi xích quanh cổ ha.” Nguyên Khúc cầm lên, chậc chậc chậc, "Tôi trước kia làm sao lại không phát hiện cô lĩnh hội giỏi như vậy? A..có phải là cô chưa có cơ hội phát huy đúng không?”
An Sênh mím môi nở nụ cười, "Anh đừng nói hưu nói vượn, miệng vết thương trên tay anh ấy vẫn chưa lành."
"Hai tay đều bị cắt cổ tay sao?" Nguyên Khúc nhướng mày.
An Sênh cầm túi đập vào Nguyên Khúc một cái, "Anh nói xong chưa hả? Tôi cảm thấy muốn thế nào thì làm thế ấy!”
Bật đèn lên, An Sênh và Nguyên Khúc lại theo đường cũ bò ra. Đóng cánh cửa bí mật, lúc này mới mở cửa tiệm bánh.
Nguyên Khúc đã biến thành bộ dáng của Phí Hiên, mặc quần áo của Phí Hiên. Cửa vừa mở ra, An Sênh không ngừng nhìn lại phía phòng bếp. Nguyên Khúc gõ gõ trán cô, "Có chút tiền đồ đi, ăn duệ hồn hoa, nó là một loại thuốc mê dược. Anh ta không thể tỉnh dậy liền đâu.”
"Mấy thứ này đều là do người nhập cư trái phép kia xuyên không mang tới sao?" An Sênh hỏi Nguyên Khúc, "Thuốc giải duệ hồn hoa, nhớ để lại cho tôi.”
"Đúng vậy, người nhập cư trái phép kia đặc biệt chế xuất. Cô yên tâm đi, thuốc giải tôi đặt trong tủ nhà cô rồi.”
Nguyên Khúc còn nói, "Tôi không rõ, cô đã đem giam anh ta, lại còn dùng duệ hồn hoa làm gì?"
An Sênh không trả lời, mà hỏi Nguyên Khúc, "Trừ bỏ mê hoặc, các loại khác có công dụng không? Có nhiều loại không?”
Động tác thắt caravat của Nguyên Khúc dừng lại, kỳ quái nhìn về phía An Sênh. Tuy rằng, bây giờ anh là Phí Hiên, nhưng không biết vì sao, bộ dạng này trên người Nguyên Khúc lại không có chút khí chất lạnh lùng và tàn khốc của Phí Hiên chút nào.
"Tôi chỉ hỏi một chút..."
Nguyên Khúc hừ một tiếng, "Cô đừng cho là tôi không biết cô muốn làm gì, cô đừng đùa quá trớn. Cô cũng đã nhìn thấy trận gió tuyết ngày hôm đó, nếu Phí Hiên thật sự phát điên, nói không chừng tại chỗ này sẽ xuất hiện một trận lốc xoáy, trực tiếp nhấc cửa hàng bánh ngọt của cô lên, sau đó anh ta liền bò ra khỏi mặt đất."
"Cái này cũng quá dọa người rồi." An Sênh không tiếp nhận nổi, "Tôi tốt xấu gì cũng là nữ chính, tôi không chống lại được lốc xoáy sao?"
Nguyên Khúc chế nhạo, "Cô nhiều lắm cũng chỉ là nữ chính gà rừng thôi, bằng không sao có thể bị Phí Hiên bức đến bước này..."
An Sênh ném khăn lau qua, Nguyên Khúc nhanh tay đỡ lấy trước khi nó bay vào mặt anh.
"Vậy cái gì mà vầng sáng trên bầu trời đêm hả?” An Sênh hỏi.
"Cái đó thực ra chính là cái khiên bảo vệ cô thôi. Nói cách khác, nếu cô và Phí Hiên đồng thời gặp nguy hiểm, thế giới sẽ đứng về phía cô."
Nguyên Khúc mặc quần áo, sửa soạn bản thân giống hệt Phí Hiên, gõ gõ quầy, không biết từ nơi nào lấy ra một sợi dây nhỏ, một đầu buộc một cái chìa khóa nhỏ, đeo trên cổ An Sênh.
"Đây là chìa khoá mở cửa không gian, buổi tối sau khi về nhà, nhắm mắt vặn trong khảng không, có thể trực tiếp đến tầng hầm."
An Sênh sờ sờ chìa khóa, gật đầu, nhìn về phía Nguyên Khúc, tự đáy lòng nói, "Cám ơn anh trong khoảng thời gian này đã giúp đỡ tôi... Lên đường bình an."
Nguyên Khúc trong hình hài Phí Hiên, làm một tư thế cố lên với cô, "Tôi hi vọng mọi chuyện sẽ như ý cô mong muốn.”
An Sênh gật gật đầu, Nguyên Khúc tây trang thẳng thớm đi ra cửa, đứng ở cửa lắc lư vài cái rồi mới đi về phía xe của Phí Hiên.
Sau khi Nguyên Khúc rời đi, An Sênh một mình trông cửa hàng. Đến chiều, cô mới đóng cửa tiệm bánh. Cô không có đi vào phòng bếp xuống tầng hầm, mà giống thường ngày ngồi xe buýt về nhà.
Về đến nhà, vừa vào cửa, An Sênh vội vàng ném túi xách lên sofa, nhắm mắt lại, cầm chìa khoá trước ngực hướng về phía trước vặn một vòng. Mở mắt ra liền thấy một cánh cửa hiện lên trước mắt.
- Hết chương 56.1-
"Có thật không?!" Phí Hiên không nghi ngờ gì, bật khóc, ném cái nĩa, trực tiếp cúi đầu cắn một ngụm lớn chiếc bánh ngọt hình trái tim.
Sau đó, anh ngẩng đầu nhìn An Sênh cười, "Rất ngon..."
Phí Hiên nói xong, đem toàn bộ bánh ngọt đều nhét vào miệng, không cảm thấy có gì không thích hợp, nhân bánh có mùi vị quen thuộc, giống mùi nước hoa anh đã từng dùng.
Đưa tay lau miệng và nước mắt, anh đứng lên, đang muốn đưa tay kéo An Sênh, đầu đột nhiên một trận hoa mắt choáng váng, tầm mắt mơ hồ nhìn An Sênh đang mỉm cười. Sau đó trước mặt bỗng tối sầm.
Phí Hiên ngã “rầm” từ trên ghế xuống đất, Nguyên Khúc nhanh chóng đóng cửa lại, kéo cửa cuốn và cửa sổ sát đất, màn cửa cũng kéo lại, ngăn ánh mắt bên ngoài.
Sau khi Phí Hiên ngã xuống, nụ cười của An Sênh mới nhạt đi. Nguyên Khúc đi tới, đến bên cạnh Phí Hiên, đá nhẹ vào lưng anh.
Sau đó anh cúi người, rút trong túi áo của Phí Hiên ra một chiếc khăn.
"Hôm nay anh ta đến là muốn mang cô đi." Vẻ mặt Nguyên Khúc có chút căm giận, "Cô đã đoán đúng, anh ta muốn giam cầm cô!"
An Sênh không cảm thấy bất ngờ, đi đến bên người Phí Hiên, ngồi xổm xuống, đưa tay lau vệt bánh còn dính trên khóe miệng anh, còn xoa xoa mái tóc của anh.
Sau đó, cô ngẩng đầu hỏi Nguyên Khúc, "Tại sao tôi lại có cảm giác rất phấn khích..."
An Sênh không thể giải thích được, "Tôi phấn khích cái gì chứ?"
Nguyên Khúc cũng một mặt hưng phấn, "Đương nhiên phấn khích, phản đòn giam cầm đó! Anh ta là vai nam chính, lại sắp bị cô bắt nhốt, có thể không hưng phấn được sao?!"
An Sênh cười nhìn Nguyên Khúc đang xoa xoa tay, hỏi, "Tôi thấy có vẻ anh cũng đang rất cao hứng nhỉ?"
Nguyên Khúc không kiềm chế được, lắp bắp nói, "Tôi.. tôi, đây là lần đầu tiên tự tay tôi 'giáo dục' con trai. Tôi làm kịch tình lâu như vậy, mỗi lần xem không vừa mắt, nhưng bởi vì đều là nam chính nữ chính, bình thường chỉ có thể nhịn, lần này... quá thích a!"
Nguyên Khúc nói xong, lại đá Phí Hiên một cước nữa."Cho ngươi dám hù dọa ba ngươi!"
An Sênh ôm đầu Phí Hiên, xoay mặt anh về phía cô, thấy vừa rồi trán anh bị đập xuống đất, bây giờ có chút đỏ. Cô đưa tay xoa nhẹ.
Nguyên Khúc hưng phấn một hồi, nhìn An Sênh, đột nhiên lại có điểm do dự, "Cô... Cô thật sự hạ quyết tâm sao?"
Nguyên Khúc nói, "Bây giờ cô hối hận còn kịp, trước khi trở về, tôi sẽ giúp cô bỏ trốn.”
An Sênh lắc đầu, "Không cần."
Nguyên Khúc nhẹ giọng nói một câu, "Nghiệt duyên a..."
An Sênh và Nguyên Khúc, hai người vậy mà không nâng Phí Hiên dậy nổi. Vì vậy, hai người đành phải hợp lực, kéo anh vào phòng bếp.
Đem Phí Hiên đặt ở phòng bếp, kéo tấm váng sắt trên tường ra, Nguyên Khúc không nhịn được than thở, "Tôi thế nào cũng cảm giác chúng ta đây là đang giết người diệt khẩu..."
An Sênh dừng một chút, nhìn Phí Hiên, bĩu môi nói, "Không sai biệt lắm." Bởi vì từ nay về sau, Phí Hiên sẽ hoàn toàn “biến mất” khỏi thế giới này.
Cô có thể tưởng tượng được, nếu Phí Hiên biến mất, toàn bộ Phí gia, thậm chí toàn bộ Thân Thị này đều sẽ sụp đổ.
Ngược lại, nếu hôm nay cô bị Phí Hiên bắt nhốt lại, thế giới này đại khái trừ ba mẹ An Sênh, sẽ không có ai chú ý đến.
An Sênh và Nguyên Khúc đã nghĩ đến tất cả các kết quả có thể xảy ra, thực hiện một loạt bước chuẩn bị. Nơi giam cầm Phí Hiên là tầng hầm dưới cửa hàng bánh. An Sênh cần phải bảo đảm sau khi Phí Hiên mất tích, cô không có bất kỳ cái gì khác thường.
Vốn cửa hàng bánh không có tầng hầm, là do Nguyên Khúc biến hoá mở rộng ra. Hai người đã phải nửa đêm sắp xếp. Ngay từ đầu Nguyên Khúc còn giả khuông giả thức lo lắng, về sau cũng quẳng ra sau đầu. Cô chọn một đống dây xích, dày mỏng khác nhau, tất cả đều là ánh vàng rực rỡ.
Nguyên Khúc còn chuẩn bị cái khác, đựng trong cái hộp lớn, nhưng An Sênh cũng chưa nhìn kỹ là gì.
Sau khi tấm váng được mở ra, có một lối đi hình vuông hiện ra, chỉ có thể vừa một người ngồi xổm. Nó không phải là cầu thang, mà là một mặt phẳng nghiêng, không chỉ có thể đi bộ mà còn có thể trượt xuống, để chuyển thức ăn xuống dưới.
Kiểu thiết kế này lấy cảm hứng từ một bộ phim. Ngoài ra, trong tầng hầm còn bố trí nhiều vật dụng khác nhau. Tuy tầng hầm không quá lớn, nhưng những đồ dùng thiết yếu vẫn có, phòng tắm, toilet, phòng bếp, vật dụng hàng ngày. Những thứ đó đều là do An Sênh đặc biệt chọn.
Đặc biệt, bên cạnh giường có một chiếc vòng bằng sắt, trên đó treo một chuỗi xiềng xích lấp lánh.
An Sênh và Nguyên Khúc thiên tân vạn khổ mới kéo được Phí Hiên lên giường. Dựa theo kế hoạch ban đầu, hai người cởi hết quần áo và đồ trên người anh, vứt bỏ.
"Anh đang làm gì đấy?" An Sênh nhìn đến Nguyên Khúc đang mò mẫn quần áo của Phí Hiên, liền đá nhẹ vào bắp chân anh một cái.
"Tôi sẽ cởi quần áo cho anh ta.” Nguyên Khúc nói, "Ai biết trên người anh có thiết bị định vị hay mấy thứ công nghệ cao hay không. Những thứ như thế, nếu anh ta không dùng chúng thì thế giới sẽ không phản hồi cho tôi. Nên tôi sẽ không biết. Nếu tìm thấy…”
"Anh tránh sang một bên. " An Sênh vỗ vỗ tay Nguyên Khúc, "Anh không cần làm việc này.”
Nguyên Khúc bĩu môi, "Cô làm cái gì, cô..."
Anh hắc hắc nở nụ cười, "Cô thích trẻ con như vậy, có phải muốn đem Phí Hiên nhốt ở chỗ này cùng sinh em bé không hả? Sinh một đàn con, rồi đợi đến khi chúng ra ngoài..."
An Sênh quay đầu, bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Nguyên Khúc, "Anh nhìn Phí Hiên thế này, có thể sinh một đàn con?" Muốn sinh cũng là cô sinh.
Nguyên Khúc chậc chậc, trong đầu hiện lên màn “ân ái” trong toilet lúc trước. An Sênh cởi quần áo cho Phí Hiên, ngón tay lướt qua khuôn ngực săn chắc của anh, mím môi. Kỳ thực, sinh hai đứa cũng không phải không được...
Liệu Phí Hiên sẽ nguyện ý sao?
Sau khi tỉnh lại, biết bản thân vậy mà bị người khác bắt giam. Liệu anh có còn nguyện ý ở bên cô nữa không?
Trên thực tế, trong lòng An Sênh không dám xác định. Sau khi quyết định giam Phí Hiên, cô cũng đã tính toán kế hoạch để có được anh.
Cho dù anh là kẻ điên, cô cũng muốn thử. Dù sao cô cũng không thể dứt bỏ được, quả thật cô vẫn còn tình cảm với anh.
Vô luận kết quả là gì, An Sênh cũng xem đó là nỗ lực cuối cùng mà cô dành cho Phí Hiên và cô.
An Sênh đã cởi sạch quần áo của Phí Hiên, chỉ để lại chiếc đồng hồ, giống hệt chiếc đồng hồ mà cô cất ở nhà. Đó là đồng hồ cặp. Lúc trước, Phí Hiên đã đưa cho cô. Sau khi chia tay, An Sênh không mang nó nữa. Nguyên Khúc không cho cô dùng những thứ mà Phí Hiên đưa, nói là sợ bị anh theo dõi.
Nhưng hiện tại cô không cần sợ nữa, Phí Hiên đã bị giam, cô chuẩn bị về nhà, lấy chiếc đồng hồ ra và mang lại. Vậy nên, cô không tháo đồng hồ của anh.
Trong lúc thay quần áo cho anh, An Sênh tranh thủ chiếm không ít tiện nghi của Phí Hiên. Sau khi hai người chia tay, cô khắc chế bản thân không được suy nghĩ về anh. Nhưng đè nén không có nghĩa là không nhớ anh.
Sự xuất hiện của Phí Hiên đã làm cho cuộc sống của An Sênh trở nên sôi nổi hơn bao giờ hết. Anh nằm an tĩnh ở đó, không giương nanh múa vuốt, không điên cuồng, cũng không tính kế hãm hại người khác, trầm mặc, mái tóc tán loạn trên trán, dáng vẻ vô hại. Truyện Dị Năng
Thu dọn quần áo của anh cho vào túi, lúc này Nguyên Khúc từ trong phòng tắm đi ra.
Nhìn nhìn Phí Hiên, anh khịt mũi, "Ngay cả một cái quần lớt cũng không mặc cho người ta nha?"
Sắc mặt An Sênh có chút đỏ lên, kỳ thực cô có một chút ý xấu, nhưng một bộ nghiêm trang nói, "Như vậy ngủ mới thoải mái..."
"Buộc sợi xích quanh cổ ha.” Nguyên Khúc cầm lên, chậc chậc chậc, "Tôi trước kia làm sao lại không phát hiện cô lĩnh hội giỏi như vậy? A..có phải là cô chưa có cơ hội phát huy đúng không?”
An Sênh mím môi nở nụ cười, "Anh đừng nói hưu nói vượn, miệng vết thương trên tay anh ấy vẫn chưa lành."
"Hai tay đều bị cắt cổ tay sao?" Nguyên Khúc nhướng mày.
An Sênh cầm túi đập vào Nguyên Khúc một cái, "Anh nói xong chưa hả? Tôi cảm thấy muốn thế nào thì làm thế ấy!”
Bật đèn lên, An Sênh và Nguyên Khúc lại theo đường cũ bò ra. Đóng cánh cửa bí mật, lúc này mới mở cửa tiệm bánh.
Nguyên Khúc đã biến thành bộ dáng của Phí Hiên, mặc quần áo của Phí Hiên. Cửa vừa mở ra, An Sênh không ngừng nhìn lại phía phòng bếp. Nguyên Khúc gõ gõ trán cô, "Có chút tiền đồ đi, ăn duệ hồn hoa, nó là một loại thuốc mê dược. Anh ta không thể tỉnh dậy liền đâu.”
"Mấy thứ này đều là do người nhập cư trái phép kia xuyên không mang tới sao?" An Sênh hỏi Nguyên Khúc, "Thuốc giải duệ hồn hoa, nhớ để lại cho tôi.”
"Đúng vậy, người nhập cư trái phép kia đặc biệt chế xuất. Cô yên tâm đi, thuốc giải tôi đặt trong tủ nhà cô rồi.”
Nguyên Khúc còn nói, "Tôi không rõ, cô đã đem giam anh ta, lại còn dùng duệ hồn hoa làm gì?"
An Sênh không trả lời, mà hỏi Nguyên Khúc, "Trừ bỏ mê hoặc, các loại khác có công dụng không? Có nhiều loại không?”
Động tác thắt caravat của Nguyên Khúc dừng lại, kỳ quái nhìn về phía An Sênh. Tuy rằng, bây giờ anh là Phí Hiên, nhưng không biết vì sao, bộ dạng này trên người Nguyên Khúc lại không có chút khí chất lạnh lùng và tàn khốc của Phí Hiên chút nào.
"Tôi chỉ hỏi một chút..."
Nguyên Khúc hừ một tiếng, "Cô đừng cho là tôi không biết cô muốn làm gì, cô đừng đùa quá trớn. Cô cũng đã nhìn thấy trận gió tuyết ngày hôm đó, nếu Phí Hiên thật sự phát điên, nói không chừng tại chỗ này sẽ xuất hiện một trận lốc xoáy, trực tiếp nhấc cửa hàng bánh ngọt của cô lên, sau đó anh ta liền bò ra khỏi mặt đất."
"Cái này cũng quá dọa người rồi." An Sênh không tiếp nhận nổi, "Tôi tốt xấu gì cũng là nữ chính, tôi không chống lại được lốc xoáy sao?"
Nguyên Khúc chế nhạo, "Cô nhiều lắm cũng chỉ là nữ chính gà rừng thôi, bằng không sao có thể bị Phí Hiên bức đến bước này..."
An Sênh ném khăn lau qua, Nguyên Khúc nhanh tay đỡ lấy trước khi nó bay vào mặt anh.
"Vậy cái gì mà vầng sáng trên bầu trời đêm hả?” An Sênh hỏi.
"Cái đó thực ra chính là cái khiên bảo vệ cô thôi. Nói cách khác, nếu cô và Phí Hiên đồng thời gặp nguy hiểm, thế giới sẽ đứng về phía cô."
Nguyên Khúc mặc quần áo, sửa soạn bản thân giống hệt Phí Hiên, gõ gõ quầy, không biết từ nơi nào lấy ra một sợi dây nhỏ, một đầu buộc một cái chìa khóa nhỏ, đeo trên cổ An Sênh.
"Đây là chìa khoá mở cửa không gian, buổi tối sau khi về nhà, nhắm mắt vặn trong khảng không, có thể trực tiếp đến tầng hầm."
An Sênh sờ sờ chìa khóa, gật đầu, nhìn về phía Nguyên Khúc, tự đáy lòng nói, "Cám ơn anh trong khoảng thời gian này đã giúp đỡ tôi... Lên đường bình an."
Nguyên Khúc trong hình hài Phí Hiên, làm một tư thế cố lên với cô, "Tôi hi vọng mọi chuyện sẽ như ý cô mong muốn.”
An Sênh gật gật đầu, Nguyên Khúc tây trang thẳng thớm đi ra cửa, đứng ở cửa lắc lư vài cái rồi mới đi về phía xe của Phí Hiên.
Sau khi Nguyên Khúc rời đi, An Sênh một mình trông cửa hàng. Đến chiều, cô mới đóng cửa tiệm bánh. Cô không có đi vào phòng bếp xuống tầng hầm, mà giống thường ngày ngồi xe buýt về nhà.
Về đến nhà, vừa vào cửa, An Sênh vội vàng ném túi xách lên sofa, nhắm mắt lại, cầm chìa khoá trước ngực hướng về phía trước vặn một vòng. Mở mắt ra liền thấy một cánh cửa hiện lên trước mắt.
- Hết chương 56.1-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.