Chương 68: Chương 50.3
Tam Nhật Thành Tinh
10/05/2022
Editor: Endy.
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn An Sênh, sau đó trên mặt liền xuất hiện hận ý. Mặc dù vậy, cô ta cũng không có ý làm loạn, chỉ lạnh lùng nhìn An Sênh vài cái, lại cúi đầu, ngồi xổm trước cửa.
Nguyên Khúc thân là kịch bản, đương nhiên đã biết chuyện khôi hài của mấy ngày trước.
Chẳng qua lúc đó anh đang ở nước ngoài. Hơn nữa, đối với kịch bản mà nói, những việc làm của Phí Hiên là không thể biết trước được. Nguyên Khúc không thể hoàn toàn hiểu rõ ý nghĩ của Phí Hiên. Lúc đó, anh đang vội vàng xử lý việc ở nước ngoài, với lại đã đưa cho An Sênh bình thuốc tàng hình nên cũng không để tâm lắm chuyện bên này. Vì vậy, Nguyên Khúc không thể kịp thời nhắc nhở cho cô.
Nhưng một thời gian sau, tuỳ vào sự việc diễn ra trong thế giới tiểu thuyết mà sẽ có những phản hồi khác nhau. Mỗi ngày thế giới tiểu thuyết diễn ra hàng ngàn vạn việc. Nguyên Khúc chỉ quan tâm tới những sự kiện lớn. Cho nên sau một khoảng thời gian, có thể kịch bản không thể nắm được hướng đi của câu chuyện. Anh chỉ duy trì quy luật vận hành của thế giới tiểu thuyết, chỉ có chủ hệ thống mới có thể thay đổi quy tắc của thế giới này.
Cho nên Nguyên Khúc có chút đề phòng…lùi về sau một chút, sợ người phụ nữ này lại nổi điên.
An Sênh nhìn cái đức hạnh này của anh, đặc biệt muốn đánh một chưởng. Lúc trước cô vẫn nghĩ kịch bản này đặc biệt đặc biệt mạnh mẽ. Nhưng đến khi thật sự xuất hiện, An Sênh phát hiện tất cả đều là do cô nghĩ nhiều.
Hai người cũng không nán lại nhìn người phụ nữ ngồi xổm trước cửa nhà Tần Thư Dư. Mở cửa vào nhà, An Sênh đóng cửa lại, thay giày chuẩn bị vào nhà thì nghe thấy người phụ nữ đó cất tiếng gọi.
“Tần Thư Dư, anh đi ra cho tôi. Tôi muốn gặp Ngải Ngải. Tôi là mẹ của con bé. Anh đối xử với tôi như vậy thật sự là táng tận lương tâm!”
An Sênh nhìn thoáng qua màn hình trước cửa, phát hiện cô ta đang gõ cửa nhà Tần Thư Dư. Bình thường, lúc này Tần Thư Dư đã về nhà. Bởi vì mỗi lần An Sênh đi làm về, anh đều sẽ mở cửa đưa chút gì đó. Hoặc là trùng hợp tán gẫu đôi ba câu cùng cô.
An Sênh biết ý tứ của anh, chỉ là anh không có thể hiện rõ ràng. Nếu cô cự tuyệt thẳng thừng thì có vẻ tự mình đa tình.
Chỉ nói hai câu, tiện tay đưa đồ, hơn nữa chưa bao giờ tỏ ra thân thiết. Mỗi lần như vậy, anh đều có lý do rất chính đáng, giống như cái cớ tủ lạnh bị hỏng lần trước vậy.
Người này lặng lẽ đưa đồ, cùng với Phí Hiên giơ đuốc cầm gậy quả thực là hai thái cực.
An Sênh đã hỏi Nguyên Khúc, Tần Thư Dư thật sự không có tham gia vào trò khôi hài kia. Cô không có lý do gì để cự tuyệt một người có phẩm hạnh tốt như vậy, cứ chờ anh mở lời là được.
Người giống Tần Thư Dư, nếu không thể phát triển tình cảm thì hai người cũng có thể làm bạn thân.
Nếu không phải Phí Hiên cứ điên cuồng bám An Sênh không buông, nếu An Sênh gặp Tần Thư Dư trước Phí Hiên, cô nhất định sẽ tích cực đáp lại Tần Thư Dư, cùng anh phát triển tình cảm.
Nhưng mọi chuyện đều không có nếu. An Sênh không thể kéo Tần Thư Dư vào vũng nước bùn này được. Cho nên, cô chỉ có thể lịch sự đối đãi mỗi khi gặp mặt, chưa bao giờ cho anh tín hiệu dư thừa nào.
An Sênh đứng ở cửa nhìn trong chốc lát, không phát hiện dấu hiệu Tần Thư Dư sẽ ra mở cửa. Điều này cũng dễ hiểu. Ai gặp lại vợ cũ cũng sẽ nổi nóng.
Nhưng theo cô nghĩ, Tần Thư Dư đã dùng cách ôn hoà nhất để cự tuyệt cô ta.
Người phụ nữ vẫn còn đứng bên ngoài nổi điên, An Sênh thầm chậc lưỡi một tiếng. Đã có mấy người hóng chuyện đi ra, không xa không gần nhìn.
Nguyên Khúc thấy An Sênh đứng ở cửa nhìn, tay bóc một quả cam rồi lại gần, nhìn vào màn hình hiển thị ở cửa, nói với cô, “Cô có hứng thú với người đàn ông ở đối diện sao?”
An Sênh lắc lắc đầu. Nguyên Khúc chậc một tiếng, “Vậy cũng không cần quản làm gì. Người phụ nữ này là do Phí Hiên sắp xếp, cô ta sẽ không làm gì cả. Tôi muốn để Tần Thư Dư tự giải quyết, anh ta sẽ không có thời gian tìm cô nói chuyện.”
Cô thật sự không nghĩ đến việc này, sửng sốt một chút. Ngẫm lại trước đó, Tần Thư Dư bị lôi kéo đến nỗi quần áo xộc xệch, chật vật, trong lòng cô có chút không thoải mái. Nói đến cùng cũng bởi vì anh nói nhiều với cô hai câu…
An Sênh mím môi, Nguyên Khúc nói tiếp, “Phí Hiên thật sự là quá phiền toái! Lần này tôi nhất định phải đem anh ta và nữ chính đến với nhau!”
“Anh có thể giúp Tần Thư Dư một chút được không?” An Sênh nhíu mày nói, “Người phụ nữ này thật là ồn ào.”
Nguyên Khúc gật đầu, “Có thể.” Sau đó, ngay trước mặt An Sênh, anh kéo ra một bảng điều khiển màu xanh. Trên đó hiện đủ loại hình ảnh cùng một đống số liệu không rõ. Anh tìm được một đoạn liên kết có màu xám, đưa tay ngắt kết nối.
“Được rồi.” Nguyên Khúc nói.
An Sênh còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì Nguyên Khúc đã chỉ chỉ về phía màn hình hiển thị ở cửa.
Cô tiến lên thì vừa thấy người phụ nữ kia đã té xỉu trên mặt đất. Mấy người vây xem vội vàng chạy lại, chẳng bao lâu thì Tần Thư Dư cũng mở cửa phòng ra.
Con gái ôm đùi anh, nhìn thấy mẹ của mình, cô bé chỉ nhìn một cái rồi núp sau Tần Thư Dư, không chịu thò đầu ra nhìn.
Tần Thư Dư gọi xe cấp cứu. Xe cứu thương đến, đám người hóng chuyện không có ai lên cùng. Tần Thư Dư thật sự bất đắc dĩ, lại không thể ném con gái ở nhà một mình, đành phải nhấn chuông cửa nhà An Sênh.
Nguyên Khúc le lưỡi, “Tôi không nghĩ đến việc này…”
An Sênh mở cửa, vẻ mặt Tần Thư Dư xin lỗi, thần sắc còn mang theo một ít quẫn bách. Cô biết anh muốn nói cái gì, trực tiếp nói, “Anh có thể để con gái ở chỗ tôi.”
Tần Thư Dư sửng sốt một chút, An Sênh nói tiếp, “Tôi có nghe tranh cãi.”
Nói xong, cô vươn tay về phía tiểu cô nương đang ôm đùi ba, “Ngải Ngải có muốn ở lại chơi với dì một lát không?”
Tiểu cô nương chậm rãi dịch thân mình, nhìn ba một cái. Tần Thư Dư sờ đầu cô bé, “Ba ba đi một lát rồi về. Con ở với dì một lát nhé?”
Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, nhìn An Sênh một chút, khoé môi giật giật. An Sênh đã chuẩn bị sẵn tinh thần nghe cô bé gọi là mẹ. Kết quả, tiểu cô nương nhẹ giọng gọi, “Dì…”
Tần Thư Dư cười một cái, “Làm phiền cô rồi.”
An Sênh lắc đầu, dẫn cô bé vào nhà. Tần Thư Dư theo xe cứu thương, đưa vợ cũ vào bệnh viện.
Tiểu cô nương ở nhà An Sênh đặc biệt ngoan. Cô lấy cho cô bé chai sữa chua, cô bé giòn tan nói “Cảm ơn dì.”
An Sênh không khỏi có chút cảm thán. Lần trước Phí Hiên hung dữ với con bé, thật sự đã doạ cô bạn nhỏ không ít.
Nguyên Khúc chính mình gây chuyện nên cả đêm đều lấy lòng cô bé. Đến gần 12h đêm, Tần Thư Dư mới nhấn chuông cửa. Thấy An Sênh ra mở cửa, anh cười gượng, “Thật sự là làm phiền cô quá. Tôi…Ngày mai tôi sẽ làm sủi cảo mang sang cho cô ăn.”
Tần Thư Dư nói, “Kỳ thật, tôi nấu ăn cũng khá ngon. Nếu không chê, ngày mai cô có thể sang nhà tôi. Cô muốn ăn gì, tôi sẽ đãi cô.”
Người đàn ông như vậy mới thật sự là ôn nhu. Dù đối với vợ cũ, anh cũng không có tuyệt tình đến cùng. An Sênh có chút cảm thán, số phận của cô thật sự là con mẹ nó xu. Nếu không gặp Phí Hiên…nhưng gặp chính là gặp, nào có nếu?
“Hôm khác đi.” An Sênh mời anh vào, rót cho anh một ly nước. Sau khi uống nước xong, Tần Thư Dư lại nói cảm ơn, ôm con gái đang ngủ trở về nhà.
Nguyên Khúc mệt đến nỗi ngủ trên sofa. An Sênh không gọi anh, dù sao nửa đêm tỉnh lại cũng tự biến mất. Thu thập xong, trở về phòng, cô liền nhào lên giường ngủ.
Đêm qua, An Sênh ngủ rất ngon, nhưng ngược lại Phí Hiên thức trắng đêm không ngủ. Anh cho người theo dõi thì phát hiện thế nhưng Nguyên Khúc không có rời khỏi nhà An Sênh. Anh tức đến nỗi muốn phá tường xông vào.
“Ngủ cùng con gà trụi lông kia?” Phí Hiên lẩm bẩm, đi tới đi lui trong phòng, vẻ mặt nhăn nhó, “Cùng con gà tụi lông kia…”
Phí Hiên cảm thấy vô cụng nhục nhã, hận đến nghiến răng nghiến lợi cả đêm. Nghĩ đến An Sênh cùng người khác… Chính mình bệnh thần kinh chịu đựng đến hừng đông, quyết định qua vài ngày nữa phải thu thập thật tốt con chim trĩ kia!
Nguyên Khúc vẫn không biết chuyện gì. Còn hai ngày nữa là đến buổi tiệc rượu. Nửa đêm, Nguyên Khúc cũng không có biến mất. Mãi cho đến sáng ngày hôm sau tỉnh dậy, An Sênh vừa dụi mắt đi ra khỏi phòng, nhìn thấy anh còn đó, bị doạ đến nhảy dựng lên.
“Anh là kịch bản mà còn cần phải ngủ sao?”
Nguyên Khúc ngồi trên sofa ngáp, “Tôi bây giờ đã biến thành con người, ăn uống vệ sinh đều cần có được hay không?”
An Sênh chậc một tiếng, “Trong nhà không có đồ dùng cá nhân cho anh. Về nhà anh mà rửa mặt đi.”
Nguyên Khúc ngồi phịch trên sofa, “Tôi nói có là có. Cô cứ khinh thường tôi đi. Việc cỏn con đó tôi vẫn có năng lực làm được.”
“Anh có thể biến ra thứ gì đó được sao?” vẻ mặt An Sênh đầy hưng phấn, “Tôi vừa thấy một chiếc túi trên mạng rất đẹp, rất thích chiếc túi đó. Anh biến cho tôi một cái đi!”
Nguyên Khúc nói, “Nhưng biến ra thứ gì đó tiêu hao rất nhiều năng lực của tôi…”
Sau đó, An Sênh được mang chiếc túi nhỏ đó. Buổi sáng Nguyên Khúc đều ỉu xìu, hữu khí vô lực đi sau cô. Môi có chút trắng nhợt, oán độc nhìn chằm chằm cái túi của An Sênh. Ngay cả mái tóc cũng mất đi vẻ bóng mượt, nhìn qua cả người như vừa bị vắt khô.
Người được Phí Hiên cử đi theo dõi gửi hình tới. Phí Hiên cầm chặt di động, tay run rẩy.
Cảm giác này y hệt như miếng bánh ngọt anh nâng niu trong lòng bàn tay, bất ngờ không kịp phòng bị, để cho kẻ khác cắn một miếng. Anh hận đến mức muốn ăn tươi nuốt sống kẻ đó.
Không chỉ vậy, sang ngày thứ hai, Tần Thư Dư sau khi đón con tan trường liền đến tiệm bánh của An Sênh tìm cô. Anh nói muốn mời An Sênh ăn cơm, thuận tiện để cảm ơn cô.
An Sênh từ chối, nhưng Tần Thư Dư lại rất kiên trì. Hôm nay anh đặc biệt ăn diện. Không phải là kiểu trang phục giản dị thường ngày, mà có cảm giác thời trang hơn. Xem ra anh cũng chăm chút cho lần gặy này.
Rất có mị lực. An Sênh nghĩ trong đầu. Nhưng thẩm mỹ của cô đã bị Phí Hiên làm cho vặn vẹo. Cô vẫn từ chối, “Không được rồi. Bạn tôi còn ở đây, tôt còn phải trông cửa hàng.”
“Anh có muốn đi cùng không?” Tần Thư Dư nhìn về phía Nguyên Khúc. Nguyên Khúc vội vàng lắc đầu, lấy tay oán giận An Sênh một chút. Cô bất đắc dĩ, đang định từ chối thì Tần Thư Dư lại nói, “Kỳ thật, tôi có chuyện muốn nói với cô…có thể nể mặt không?”
Ánh mắt anh nhìn An Sênh chăm chú, cùng với lúc bình thường có chút khác biệt, có chút gì đó lưu luyến. Nguyên Khúc cách quầy bàn đạp thẳng vào chân An Sênh. Cô hung hăng đạp lại anh một cái, cũng không tiếp tục từ chối, “Vậy được. Chúng ta đi đâu?”
Tần Thư Dư cười một cái, “Tôi đã đặt chỗ rồi. Cô ngồi xe của tôi nhé.”
An Sênh thu dọn đồ đạc, giao cửa hàng cho Nguyên Khúc và người trợ lý. Sau đó lên xe Tần Thư Dư, cùng anh ra ngoài dùng cơm.
Hiện tại, cô đang bị kéo vào vũng lầy của Phí Hiên, cô không thể kéo theo người khác. Nếu Tần Thư Dư muốn nói chuyện rõ ràng, cô cũng sẽ cho câu trả lời rõ ràng.
Tần Thư Dư đưa An Sênh đến một nhà hàng được trang hoàng khá đặc biệt. Mặc dù đang là mùa đông, nhưng vừa tiến vào liền thấy cỏ hai bên lối đi xanh ngắt, hơn nữa đây đều là cỏ thật…
Hai người ngồi trong một gian riêng, dây leo bám lên vách ngăn. Mặc dù dây leo là giả nhưng hoa trên đó đều là thật, thỉnh thoảng còn nghe được mùi hương.
Bàn ghế đều được làm từ gỗ, chén đĩa trắng sứ, nhân viên phục vụ đều ăn mặc theo phong cách cổ trang. Người phục vụ đều mặc một thân váy dài rất đẹp. Xung quanh thực yên tĩnh, làm cho người khác cảm nhận được một loại cảm giác lãng mạn.
Món ăn rất ngon. An Sênh vẫn chờ Tần Thư Dư mở lời, nhưng anh vẫn ăn không nhanh không chậm. Mãi cho đến khi An Sênh ăn xong món điểm tâm ngọt, buông đũa, Tần Thư Dư mới nói.
“Kỳ thật tôi đã sớm ly hôn.” Tần Thư Dư nói, “Chuyện lần trước đã để cô chê cười rồi. Người làm ầm ĩ hai ngày vừa rồi là vợ cũ của tôi.”
Tần Thư Dư nói, “Tôi đối với cô ấy không còn bất kỳ lưu luyến nào. Ngày hôm qua tôi đưa cô ấy đi bệnh viện bởi vì dù sao cô ấy vẫn là mẹ của con gái tôi.”
An Sênh không thể không cảm thán, Tần Thư Dư rất biết cách mở đầu câu chuyện, vừa cho thấy lập trường của mình, vừa lật con át chủ bài.
“Tôi có tình cảm với em.” Tần Thư Dư nói, “Rất có hảo cảm. Tôi biết em và Phí Hiên đã chia tay, nhưng tôi vẫn chưa dám xác định, người ở trong nhà của em, Nguyên Khúc, có phải là người yêu của em hay không?”
(Đoạn này Tần Thư Dư công khai tình cảm nên mình đổi xưng hô để phù hợp với ngữ cảnh hơn nha)
An Sênh giật giật môi, đang muốn trả lời. Cô đã chuẩn bị tốt lời từ chối với Tần Thư Dư, ngay lúc này di động lại vang lên.
An Sênh nói xin lỗi. Sau khi chia tay Phí Hiên, cô đã đổi số điện thoại. Lúc bình thường sẽ không có ai nhắn. Nên nếu điện thoại reo, không phải ba mẹ thì chính là trợ lý trong cửa hàng.
Tần Thư Dư gật đầu, “Em xem điện thoại trước đi.”
An Sênh mở di động ra, phát hiện tin nhắn đến từ Nguyên Khúc.
Nguyên Khúc: Cẩn thận! Phí Hiên đang ngồi cách vách!
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn An Sênh, sau đó trên mặt liền xuất hiện hận ý. Mặc dù vậy, cô ta cũng không có ý làm loạn, chỉ lạnh lùng nhìn An Sênh vài cái, lại cúi đầu, ngồi xổm trước cửa.
Nguyên Khúc thân là kịch bản, đương nhiên đã biết chuyện khôi hài của mấy ngày trước.
Chẳng qua lúc đó anh đang ở nước ngoài. Hơn nữa, đối với kịch bản mà nói, những việc làm của Phí Hiên là không thể biết trước được. Nguyên Khúc không thể hoàn toàn hiểu rõ ý nghĩ của Phí Hiên. Lúc đó, anh đang vội vàng xử lý việc ở nước ngoài, với lại đã đưa cho An Sênh bình thuốc tàng hình nên cũng không để tâm lắm chuyện bên này. Vì vậy, Nguyên Khúc không thể kịp thời nhắc nhở cho cô.
Nhưng một thời gian sau, tuỳ vào sự việc diễn ra trong thế giới tiểu thuyết mà sẽ có những phản hồi khác nhau. Mỗi ngày thế giới tiểu thuyết diễn ra hàng ngàn vạn việc. Nguyên Khúc chỉ quan tâm tới những sự kiện lớn. Cho nên sau một khoảng thời gian, có thể kịch bản không thể nắm được hướng đi của câu chuyện. Anh chỉ duy trì quy luật vận hành của thế giới tiểu thuyết, chỉ có chủ hệ thống mới có thể thay đổi quy tắc của thế giới này.
Cho nên Nguyên Khúc có chút đề phòng…lùi về sau một chút, sợ người phụ nữ này lại nổi điên.
An Sênh nhìn cái đức hạnh này của anh, đặc biệt muốn đánh một chưởng. Lúc trước cô vẫn nghĩ kịch bản này đặc biệt đặc biệt mạnh mẽ. Nhưng đến khi thật sự xuất hiện, An Sênh phát hiện tất cả đều là do cô nghĩ nhiều.
Hai người cũng không nán lại nhìn người phụ nữ ngồi xổm trước cửa nhà Tần Thư Dư. Mở cửa vào nhà, An Sênh đóng cửa lại, thay giày chuẩn bị vào nhà thì nghe thấy người phụ nữ đó cất tiếng gọi.
“Tần Thư Dư, anh đi ra cho tôi. Tôi muốn gặp Ngải Ngải. Tôi là mẹ của con bé. Anh đối xử với tôi như vậy thật sự là táng tận lương tâm!”
An Sênh nhìn thoáng qua màn hình trước cửa, phát hiện cô ta đang gõ cửa nhà Tần Thư Dư. Bình thường, lúc này Tần Thư Dư đã về nhà. Bởi vì mỗi lần An Sênh đi làm về, anh đều sẽ mở cửa đưa chút gì đó. Hoặc là trùng hợp tán gẫu đôi ba câu cùng cô.
An Sênh biết ý tứ của anh, chỉ là anh không có thể hiện rõ ràng. Nếu cô cự tuyệt thẳng thừng thì có vẻ tự mình đa tình.
Chỉ nói hai câu, tiện tay đưa đồ, hơn nữa chưa bao giờ tỏ ra thân thiết. Mỗi lần như vậy, anh đều có lý do rất chính đáng, giống như cái cớ tủ lạnh bị hỏng lần trước vậy.
Người này lặng lẽ đưa đồ, cùng với Phí Hiên giơ đuốc cầm gậy quả thực là hai thái cực.
An Sênh đã hỏi Nguyên Khúc, Tần Thư Dư thật sự không có tham gia vào trò khôi hài kia. Cô không có lý do gì để cự tuyệt một người có phẩm hạnh tốt như vậy, cứ chờ anh mở lời là được.
Người giống Tần Thư Dư, nếu không thể phát triển tình cảm thì hai người cũng có thể làm bạn thân.
Nếu không phải Phí Hiên cứ điên cuồng bám An Sênh không buông, nếu An Sênh gặp Tần Thư Dư trước Phí Hiên, cô nhất định sẽ tích cực đáp lại Tần Thư Dư, cùng anh phát triển tình cảm.
Nhưng mọi chuyện đều không có nếu. An Sênh không thể kéo Tần Thư Dư vào vũng nước bùn này được. Cho nên, cô chỉ có thể lịch sự đối đãi mỗi khi gặp mặt, chưa bao giờ cho anh tín hiệu dư thừa nào.
An Sênh đứng ở cửa nhìn trong chốc lát, không phát hiện dấu hiệu Tần Thư Dư sẽ ra mở cửa. Điều này cũng dễ hiểu. Ai gặp lại vợ cũ cũng sẽ nổi nóng.
Nhưng theo cô nghĩ, Tần Thư Dư đã dùng cách ôn hoà nhất để cự tuyệt cô ta.
Người phụ nữ vẫn còn đứng bên ngoài nổi điên, An Sênh thầm chậc lưỡi một tiếng. Đã có mấy người hóng chuyện đi ra, không xa không gần nhìn.
Nguyên Khúc thấy An Sênh đứng ở cửa nhìn, tay bóc một quả cam rồi lại gần, nhìn vào màn hình hiển thị ở cửa, nói với cô, “Cô có hứng thú với người đàn ông ở đối diện sao?”
An Sênh lắc lắc đầu. Nguyên Khúc chậc một tiếng, “Vậy cũng không cần quản làm gì. Người phụ nữ này là do Phí Hiên sắp xếp, cô ta sẽ không làm gì cả. Tôi muốn để Tần Thư Dư tự giải quyết, anh ta sẽ không có thời gian tìm cô nói chuyện.”
Cô thật sự không nghĩ đến việc này, sửng sốt một chút. Ngẫm lại trước đó, Tần Thư Dư bị lôi kéo đến nỗi quần áo xộc xệch, chật vật, trong lòng cô có chút không thoải mái. Nói đến cùng cũng bởi vì anh nói nhiều với cô hai câu…
An Sênh mím môi, Nguyên Khúc nói tiếp, “Phí Hiên thật sự là quá phiền toái! Lần này tôi nhất định phải đem anh ta và nữ chính đến với nhau!”
“Anh có thể giúp Tần Thư Dư một chút được không?” An Sênh nhíu mày nói, “Người phụ nữ này thật là ồn ào.”
Nguyên Khúc gật đầu, “Có thể.” Sau đó, ngay trước mặt An Sênh, anh kéo ra một bảng điều khiển màu xanh. Trên đó hiện đủ loại hình ảnh cùng một đống số liệu không rõ. Anh tìm được một đoạn liên kết có màu xám, đưa tay ngắt kết nối.
“Được rồi.” Nguyên Khúc nói.
An Sênh còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì Nguyên Khúc đã chỉ chỉ về phía màn hình hiển thị ở cửa.
Cô tiến lên thì vừa thấy người phụ nữ kia đã té xỉu trên mặt đất. Mấy người vây xem vội vàng chạy lại, chẳng bao lâu thì Tần Thư Dư cũng mở cửa phòng ra.
Con gái ôm đùi anh, nhìn thấy mẹ của mình, cô bé chỉ nhìn một cái rồi núp sau Tần Thư Dư, không chịu thò đầu ra nhìn.
Tần Thư Dư gọi xe cấp cứu. Xe cứu thương đến, đám người hóng chuyện không có ai lên cùng. Tần Thư Dư thật sự bất đắc dĩ, lại không thể ném con gái ở nhà một mình, đành phải nhấn chuông cửa nhà An Sênh.
Nguyên Khúc le lưỡi, “Tôi không nghĩ đến việc này…”
An Sênh mở cửa, vẻ mặt Tần Thư Dư xin lỗi, thần sắc còn mang theo một ít quẫn bách. Cô biết anh muốn nói cái gì, trực tiếp nói, “Anh có thể để con gái ở chỗ tôi.”
Tần Thư Dư sửng sốt một chút, An Sênh nói tiếp, “Tôi có nghe tranh cãi.”
Nói xong, cô vươn tay về phía tiểu cô nương đang ôm đùi ba, “Ngải Ngải có muốn ở lại chơi với dì một lát không?”
Tiểu cô nương chậm rãi dịch thân mình, nhìn ba một cái. Tần Thư Dư sờ đầu cô bé, “Ba ba đi một lát rồi về. Con ở với dì một lát nhé?”
Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, nhìn An Sênh một chút, khoé môi giật giật. An Sênh đã chuẩn bị sẵn tinh thần nghe cô bé gọi là mẹ. Kết quả, tiểu cô nương nhẹ giọng gọi, “Dì…”
Tần Thư Dư cười một cái, “Làm phiền cô rồi.”
An Sênh lắc đầu, dẫn cô bé vào nhà. Tần Thư Dư theo xe cứu thương, đưa vợ cũ vào bệnh viện.
Tiểu cô nương ở nhà An Sênh đặc biệt ngoan. Cô lấy cho cô bé chai sữa chua, cô bé giòn tan nói “Cảm ơn dì.”
An Sênh không khỏi có chút cảm thán. Lần trước Phí Hiên hung dữ với con bé, thật sự đã doạ cô bạn nhỏ không ít.
Nguyên Khúc chính mình gây chuyện nên cả đêm đều lấy lòng cô bé. Đến gần 12h đêm, Tần Thư Dư mới nhấn chuông cửa. Thấy An Sênh ra mở cửa, anh cười gượng, “Thật sự là làm phiền cô quá. Tôi…Ngày mai tôi sẽ làm sủi cảo mang sang cho cô ăn.”
Tần Thư Dư nói, “Kỳ thật, tôi nấu ăn cũng khá ngon. Nếu không chê, ngày mai cô có thể sang nhà tôi. Cô muốn ăn gì, tôi sẽ đãi cô.”
Người đàn ông như vậy mới thật sự là ôn nhu. Dù đối với vợ cũ, anh cũng không có tuyệt tình đến cùng. An Sênh có chút cảm thán, số phận của cô thật sự là con mẹ nó xu. Nếu không gặp Phí Hiên…nhưng gặp chính là gặp, nào có nếu?
“Hôm khác đi.” An Sênh mời anh vào, rót cho anh một ly nước. Sau khi uống nước xong, Tần Thư Dư lại nói cảm ơn, ôm con gái đang ngủ trở về nhà.
Nguyên Khúc mệt đến nỗi ngủ trên sofa. An Sênh không gọi anh, dù sao nửa đêm tỉnh lại cũng tự biến mất. Thu thập xong, trở về phòng, cô liền nhào lên giường ngủ.
Đêm qua, An Sênh ngủ rất ngon, nhưng ngược lại Phí Hiên thức trắng đêm không ngủ. Anh cho người theo dõi thì phát hiện thế nhưng Nguyên Khúc không có rời khỏi nhà An Sênh. Anh tức đến nỗi muốn phá tường xông vào.
“Ngủ cùng con gà trụi lông kia?” Phí Hiên lẩm bẩm, đi tới đi lui trong phòng, vẻ mặt nhăn nhó, “Cùng con gà tụi lông kia…”
Phí Hiên cảm thấy vô cụng nhục nhã, hận đến nghiến răng nghiến lợi cả đêm. Nghĩ đến An Sênh cùng người khác… Chính mình bệnh thần kinh chịu đựng đến hừng đông, quyết định qua vài ngày nữa phải thu thập thật tốt con chim trĩ kia!
Nguyên Khúc vẫn không biết chuyện gì. Còn hai ngày nữa là đến buổi tiệc rượu. Nửa đêm, Nguyên Khúc cũng không có biến mất. Mãi cho đến sáng ngày hôm sau tỉnh dậy, An Sênh vừa dụi mắt đi ra khỏi phòng, nhìn thấy anh còn đó, bị doạ đến nhảy dựng lên.
“Anh là kịch bản mà còn cần phải ngủ sao?”
Nguyên Khúc ngồi trên sofa ngáp, “Tôi bây giờ đã biến thành con người, ăn uống vệ sinh đều cần có được hay không?”
An Sênh chậc một tiếng, “Trong nhà không có đồ dùng cá nhân cho anh. Về nhà anh mà rửa mặt đi.”
Nguyên Khúc ngồi phịch trên sofa, “Tôi nói có là có. Cô cứ khinh thường tôi đi. Việc cỏn con đó tôi vẫn có năng lực làm được.”
“Anh có thể biến ra thứ gì đó được sao?” vẻ mặt An Sênh đầy hưng phấn, “Tôi vừa thấy một chiếc túi trên mạng rất đẹp, rất thích chiếc túi đó. Anh biến cho tôi một cái đi!”
Nguyên Khúc nói, “Nhưng biến ra thứ gì đó tiêu hao rất nhiều năng lực của tôi…”
Sau đó, An Sênh được mang chiếc túi nhỏ đó. Buổi sáng Nguyên Khúc đều ỉu xìu, hữu khí vô lực đi sau cô. Môi có chút trắng nhợt, oán độc nhìn chằm chằm cái túi của An Sênh. Ngay cả mái tóc cũng mất đi vẻ bóng mượt, nhìn qua cả người như vừa bị vắt khô.
Người được Phí Hiên cử đi theo dõi gửi hình tới. Phí Hiên cầm chặt di động, tay run rẩy.
Cảm giác này y hệt như miếng bánh ngọt anh nâng niu trong lòng bàn tay, bất ngờ không kịp phòng bị, để cho kẻ khác cắn một miếng. Anh hận đến mức muốn ăn tươi nuốt sống kẻ đó.
Không chỉ vậy, sang ngày thứ hai, Tần Thư Dư sau khi đón con tan trường liền đến tiệm bánh của An Sênh tìm cô. Anh nói muốn mời An Sênh ăn cơm, thuận tiện để cảm ơn cô.
An Sênh từ chối, nhưng Tần Thư Dư lại rất kiên trì. Hôm nay anh đặc biệt ăn diện. Không phải là kiểu trang phục giản dị thường ngày, mà có cảm giác thời trang hơn. Xem ra anh cũng chăm chút cho lần gặy này.
Rất có mị lực. An Sênh nghĩ trong đầu. Nhưng thẩm mỹ của cô đã bị Phí Hiên làm cho vặn vẹo. Cô vẫn từ chối, “Không được rồi. Bạn tôi còn ở đây, tôt còn phải trông cửa hàng.”
“Anh có muốn đi cùng không?” Tần Thư Dư nhìn về phía Nguyên Khúc. Nguyên Khúc vội vàng lắc đầu, lấy tay oán giận An Sênh một chút. Cô bất đắc dĩ, đang định từ chối thì Tần Thư Dư lại nói, “Kỳ thật, tôi có chuyện muốn nói với cô…có thể nể mặt không?”
Ánh mắt anh nhìn An Sênh chăm chú, cùng với lúc bình thường có chút khác biệt, có chút gì đó lưu luyến. Nguyên Khúc cách quầy bàn đạp thẳng vào chân An Sênh. Cô hung hăng đạp lại anh một cái, cũng không tiếp tục từ chối, “Vậy được. Chúng ta đi đâu?”
Tần Thư Dư cười một cái, “Tôi đã đặt chỗ rồi. Cô ngồi xe của tôi nhé.”
An Sênh thu dọn đồ đạc, giao cửa hàng cho Nguyên Khúc và người trợ lý. Sau đó lên xe Tần Thư Dư, cùng anh ra ngoài dùng cơm.
Hiện tại, cô đang bị kéo vào vũng lầy của Phí Hiên, cô không thể kéo theo người khác. Nếu Tần Thư Dư muốn nói chuyện rõ ràng, cô cũng sẽ cho câu trả lời rõ ràng.
Tần Thư Dư đưa An Sênh đến một nhà hàng được trang hoàng khá đặc biệt. Mặc dù đang là mùa đông, nhưng vừa tiến vào liền thấy cỏ hai bên lối đi xanh ngắt, hơn nữa đây đều là cỏ thật…
Hai người ngồi trong một gian riêng, dây leo bám lên vách ngăn. Mặc dù dây leo là giả nhưng hoa trên đó đều là thật, thỉnh thoảng còn nghe được mùi hương.
Bàn ghế đều được làm từ gỗ, chén đĩa trắng sứ, nhân viên phục vụ đều ăn mặc theo phong cách cổ trang. Người phục vụ đều mặc một thân váy dài rất đẹp. Xung quanh thực yên tĩnh, làm cho người khác cảm nhận được một loại cảm giác lãng mạn.
Món ăn rất ngon. An Sênh vẫn chờ Tần Thư Dư mở lời, nhưng anh vẫn ăn không nhanh không chậm. Mãi cho đến khi An Sênh ăn xong món điểm tâm ngọt, buông đũa, Tần Thư Dư mới nói.
“Kỳ thật tôi đã sớm ly hôn.” Tần Thư Dư nói, “Chuyện lần trước đã để cô chê cười rồi. Người làm ầm ĩ hai ngày vừa rồi là vợ cũ của tôi.”
Tần Thư Dư nói, “Tôi đối với cô ấy không còn bất kỳ lưu luyến nào. Ngày hôm qua tôi đưa cô ấy đi bệnh viện bởi vì dù sao cô ấy vẫn là mẹ của con gái tôi.”
An Sênh không thể không cảm thán, Tần Thư Dư rất biết cách mở đầu câu chuyện, vừa cho thấy lập trường của mình, vừa lật con át chủ bài.
“Tôi có tình cảm với em.” Tần Thư Dư nói, “Rất có hảo cảm. Tôi biết em và Phí Hiên đã chia tay, nhưng tôi vẫn chưa dám xác định, người ở trong nhà của em, Nguyên Khúc, có phải là người yêu của em hay không?”
(Đoạn này Tần Thư Dư công khai tình cảm nên mình đổi xưng hô để phù hợp với ngữ cảnh hơn nha)
An Sênh giật giật môi, đang muốn trả lời. Cô đã chuẩn bị tốt lời từ chối với Tần Thư Dư, ngay lúc này di động lại vang lên.
An Sênh nói xin lỗi. Sau khi chia tay Phí Hiên, cô đã đổi số điện thoại. Lúc bình thường sẽ không có ai nhắn. Nên nếu điện thoại reo, không phải ba mẹ thì chính là trợ lý trong cửa hàng.
Tần Thư Dư gật đầu, “Em xem điện thoại trước đi.”
An Sênh mở di động ra, phát hiện tin nhắn đến từ Nguyên Khúc.
Nguyên Khúc: Cẩn thận! Phí Hiên đang ngồi cách vách!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.