Chương 6: (Hơi H): Thân Thể Hắn Nóng Quá
Cửu Ngũ Đích Mạch Điền
29/06/2021
Lâm Dịch Phong bừng tỉnh, đây hẳn là mùi hương của cô gái. Hắn không nhịn được ôm sát càng ngửi càng hãm sâu.
Run rẩy xuống cầu thang, nút thắt áo ngủ của cô gái lỏng ra, nội y cũng chưa mặc, lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết. Yết hầu hắn ngứa, một cảm giác khác thường từ ngực truyền đến, làm cho hắn khẩn trương thêm.
Người đàn ông chỉ cần cúi đầu sẽ nhìn thấy nửa ngực hình vòng cung mềm mại, cho dù không mở mắt cũng có thể cảm nhận được sự mềm mại đó.
Thật mềm mại, càng dính chặt vào ngực cô, một cảm giác nóng rực từ bên dưới truyền đến, ánh mắt hắn càng thêm thâm thúy, nhịn không được ôm càng chặt.
Giờ phút này cô giống như đã tỉnh hơn, ánh mắt lại mờ mịt mê ly, đôi mắt đầy nước đáng thương nhìn hắn, chỉ chốc lát đôi mắt phiếm hồng.
Lâm Dịch Phong có chút khác thường, thấy cô gái nâng một bàn tay, cố sức túm chặt cổ áo hắn, khi ánh mắt đối diện, cô khẽ nhếch môi đỏ, giống như chịu ủy khuất : “A Diễn, em đau quá”.
Nói xong giống như tốn hết sức lực của cô, hôn mê bất tỉnh.
Lâm Dịch Phong sau khi nghe được lời cô than nhẹ, đôi mắt hơi trầm xuống, ngực xuất hiện cảm giác không thoải mái.
Loại cảm xúc cực kỳ hiếm thấy, sau khi hắn trưởng thành chưa bao giờ có. Hắn sớm
hiểu được cách khắc chế cảm xúc, không ai có thể khiến hắn tức giận.
Nhưng giờ phút này đối mặt với người trong lòng ngực, lại không có cách nào. Người đàn ông bế cô gái vào trong xe, thắt kỹ dây an toàn, xoay người lấy di động đi ra ngoài.
“Anh Tống, giúp tôi sắp xếp một giường bệnh trống.”
“Á, bây giờ!”
Giờ phút này cô gái nằm trên giường, dáng vẻ dịu ngoan. Hắn có thể không kiêng nể gì đánh giá cô, môi đỏ, ở trong mộng như là ngủ không yên. Sắc mặt sau khi được sưởi ấm bụng, hồng hơn một chút, ở dưới ánh đèn cẩn thận quan sát sẽ phát hiện ít lông tơ ở thái dương.
Cô giống như một con mèo lộ móng vuốt đang làm nũng. Hắn nhịn không được nhẹ nhàng chọc khuôn mặt nhu nhược của cô, khóe miệng giơ lên.
“Thật mềm”
******
Sáng sớm, bên ngoài bệnh viện, một chàng trai từ xe taxi xuống, cùng bảo vệ nói chuyện một lúc, chạy về phía bệnh viện trêи mặt rõ ràng có thể thấy được sự lo lắng và nôn nóng.
Vệ Diễn đẩy cửa phòng bệnh, thấy Bùi Yên dựa vào giường bệnh, có chút câu nệ, trêи mặt hơi trắng bệch, trêи bình truyền dịch còn lại một ít.
Chốc lát mắt hắn đỏ lên, ngồi ở trêи giường bệnh, cẩn thận tránh tay truyền dịch, ôm cô vào trong lòng ngực.
“Yên Yên, thật xin lỗi!”
“Em đánh anh đi, được không, thật xin lỗi!”
Vệ Diễn nói khàn cả giọng, nghĩ mình trêи bàn rượu uống say, mà người con gái của mình khó chịu như vậy, hắn khó chịu và ảo não.
Bùi Yên vốn dĩ đã điều chỉnh cảm xúc, khó chịu thì khó chịu, đều là chuyện tối hôm qua.
Huống chi tỉnh lại gặp lại là Lâm Dịch Phong, lập tức xấu hổ, phải thu lại tính khí xấu của mình.
Nhưng giờ phút này nghe thấy Vệ Diễn dỗ cô, nhẹ nhàng bồi tội. Uỷ khuất mà cô cất giấu từ từ nổi lên, đôi mắt đỏ rực, nước mắt chảy xuống lưng Vệ Diễn, chỉ chốc lát
ướt một mảnh áo sơ mi, cô do dự, một vừa khóc vừa nói:
“Vậy anh… Vậy anh lần sau không được uống rượu, không thì em sẽ không để ý đến anh!”
Giọng nói đứt quãng, mang theo tiếng khóc nức nở, mềm mềm mại mại.
Vệ Diễn sao có thể không đồng ý, giờ phút này hận không thể hái trăng cho cô, hắn ôm Bùi Yên vào trong ngực, dỗ dành, mới phát hiện bên cạnh còn có người khác.
Hắn quay đầu, Lâm Dịch Phong dựa vào cửa sổ, một bàn tay vuốt cằm, mặt không cảm xúc nhìn hắn, khí chất rất cường đại. Hắn xấu hổ, nói lý lẽ nói ngày thường vô luận ở nơi nào, xem nhẹ ai đều không thể xem nhẹ anh Phong, thật sự là…
“Anh Phong, cảm ơn anh giúp đỡ Yên Yên.”
Vệ Diễn trong lòng cảm kϊƈɦ, hận không thể cung phụng hắn làm thần, về sau vì hắn mà lên núi đao xuống biển lửa cũng vui.
Anh Phong ngày thường nhìn lạnh nhạt cao cao tại thượng, nhưng đối huynh đệ thật sự không lời gì để nói.
Lâm Dịch Phong đứng dậy, giống như lơ đãng nhìn qua Bùi Yên đang vùi đầu trong lòng Vệ Diễn quay đầu nhìn về phía hắn: “Không cần cảm ơn, đây là bình cuối cùng, truyền xong có thể về rồi!”
Nói xong rời phòng bệnh, ở hành lang hắn thả chậm bước. Không thể không nghĩ đến dáng vẻ ấy của Bùi Yên, cùng với lúc vừa tỉnh lại quả thật quá khác.
Đối mặt với hắn quả thật rất câu nệm, sau hai chữ “Cảm ơn” cũng không nói thêm cái gù.
Sau lại giống như nhận ra thái độ của mình đối với hắn không tốt, gương mặt ửng đỏ, cũng không biết giải toả ở đâu. Cúi đầu, lông mi hơi rung động. Nhưng trộm liếc nhìn hắn, cũng chỉ liếc mắt một cái, giống như một cô gái ngoan ngoãn, động cũng không dám động.
Thật sự không chịu nổi không khí nghiêm túc trong phòng, mới nhịn không được nói một câu “Một mình tôi ở đây cũng được.”
Đây là đuổi hắn? Hắn không nhịn được mà tự giễu, nói chờ Vệ Diễn tới hắn sẽ đi.
“Ừm” cô gật đầy, lại không dám nhiều lời.
Nói như thế nào đây? Có chút không biết tốt xấu, dù sao cũng là hắn dẫn cô tới mà.
Hắn hừ cười tiếng, nhịn không được lắc đầu, đuổi mấy suy nghĩ linh tinh đi.
*****
Ban đêm, Lâm Dịch Phong lái xe về chung cư, chung cư ly cách học mấy con đường, là một căn chung cư xa hoa. Bao trùm là màu xanh của tự nhiên.
Bất động sản này là của chú hắn, ở chú hắn cho hắn một phòng, phòng hơn 200 m vuông, trang hoàng rộng lẫy.
Hắn ngày thường hiếm khi về ký túc xá, ngẫu nhiên sẽ về nhà cũ, nhưng đa phần sẽ ở đây. Trừ người nhà biết hắn ở chỗ này thì bạn bè đều không biết.
Dần dà, nơi này giống nhà hắn nhất.
Lúc mở cửa phòng cảm nhận được có gì khác thường, có mùi hương thanh nhạt tràn ngập ở không gian kín, từ đậm chuyển sang nhạt, quen thuộc mà thơm ngọt.
Hắn mở đèn, một cô gái mặc áo sơ mi của hắn nằm trêи giường, tóc đen dài thả có trêи giường, hai nhan sắc tương giao, càng làm cho da cô trắng nõn, giống như đậu hủ non mềm đậu hủ.
Lâm Dịch Phong đột nhiên cảm giác khô nóng, bàn tay to xả lỏng cà vạt, lại thấy hắn chậm rãi thanh tỉnh, xoa xoa đôi mắt, sau khi nhìn thấy hắn vui sướиɠ nói,
“Anh đã về rồi!”
Cô ngồi ở trêи giường, hai chân thẳng tắp chậm rãi bước xuống giường, dẫm lên thảm, từng bước đến chỗ hắn. Cô ngượng ngùng nhìn hắn, trong mắt sáng lấp lánh chỉ có hắn, giống như hắn là tất cả của cô.
Áo sơ mi chưa cài hết, cổ thon dài cùng xương quai xanh lộ ở bên ngoài, bởi vì buông lỏng mấy cúc, lộ ra nửa ngực tròn trịa, theo bước chân mà rung lên.
Yết hầu của Lâm Dịch Phong chuyển động , toàn thân khô nóng, một luồng nóng dưới thân, cả người hắn nổi lên phản ứng.
Ánh mắt như lửa nóng nhìn vào cô gái, muốn xoa bóp thứ tròn trịa kia, sẽ có bao nhiêu trơn trượt, mềm mại.
Áo sơ mi hắn vừa đủ bao lây ʍôиɠ nàng, lộ ra hai chân trắng nõn thon dài, gót chân đẹp đẽ đạp lên thảm càng mê người.
Người đàn ông nhịn không được ảo tưởng, đùi kia mà cuốn lấy eo hắn, dựa vào vai dày rộng của hắn, theo hắn tiến vào thân thể của cô, lắc qua lắc lại, sẽ có bao nhiêu mất hồn.
Lâm Dịch Phong không nổi khoảng cách này, đi nhanh về phía trước, muốn xoa nát cô trong ngực của mình, hung hăng yêu thương cô. Khi đụng vào cô, cô lại hoá thành làn khói.
Run rẩy xuống cầu thang, nút thắt áo ngủ của cô gái lỏng ra, nội y cũng chưa mặc, lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết. Yết hầu hắn ngứa, một cảm giác khác thường từ ngực truyền đến, làm cho hắn khẩn trương thêm.
Người đàn ông chỉ cần cúi đầu sẽ nhìn thấy nửa ngực hình vòng cung mềm mại, cho dù không mở mắt cũng có thể cảm nhận được sự mềm mại đó.
Thật mềm mại, càng dính chặt vào ngực cô, một cảm giác nóng rực từ bên dưới truyền đến, ánh mắt hắn càng thêm thâm thúy, nhịn không được ôm càng chặt.
Giờ phút này cô giống như đã tỉnh hơn, ánh mắt lại mờ mịt mê ly, đôi mắt đầy nước đáng thương nhìn hắn, chỉ chốc lát đôi mắt phiếm hồng.
Lâm Dịch Phong có chút khác thường, thấy cô gái nâng một bàn tay, cố sức túm chặt cổ áo hắn, khi ánh mắt đối diện, cô khẽ nhếch môi đỏ, giống như chịu ủy khuất : “A Diễn, em đau quá”.
Nói xong giống như tốn hết sức lực của cô, hôn mê bất tỉnh.
Lâm Dịch Phong sau khi nghe được lời cô than nhẹ, đôi mắt hơi trầm xuống, ngực xuất hiện cảm giác không thoải mái.
Loại cảm xúc cực kỳ hiếm thấy, sau khi hắn trưởng thành chưa bao giờ có. Hắn sớm
hiểu được cách khắc chế cảm xúc, không ai có thể khiến hắn tức giận.
Nhưng giờ phút này đối mặt với người trong lòng ngực, lại không có cách nào. Người đàn ông bế cô gái vào trong xe, thắt kỹ dây an toàn, xoay người lấy di động đi ra ngoài.
“Anh Tống, giúp tôi sắp xếp một giường bệnh trống.”
“Á, bây giờ!”
Giờ phút này cô gái nằm trên giường, dáng vẻ dịu ngoan. Hắn có thể không kiêng nể gì đánh giá cô, môi đỏ, ở trong mộng như là ngủ không yên. Sắc mặt sau khi được sưởi ấm bụng, hồng hơn một chút, ở dưới ánh đèn cẩn thận quan sát sẽ phát hiện ít lông tơ ở thái dương.
Cô giống như một con mèo lộ móng vuốt đang làm nũng. Hắn nhịn không được nhẹ nhàng chọc khuôn mặt nhu nhược của cô, khóe miệng giơ lên.
“Thật mềm”
******
Sáng sớm, bên ngoài bệnh viện, một chàng trai từ xe taxi xuống, cùng bảo vệ nói chuyện một lúc, chạy về phía bệnh viện trêи mặt rõ ràng có thể thấy được sự lo lắng và nôn nóng.
Vệ Diễn đẩy cửa phòng bệnh, thấy Bùi Yên dựa vào giường bệnh, có chút câu nệ, trêи mặt hơi trắng bệch, trêи bình truyền dịch còn lại một ít.
Chốc lát mắt hắn đỏ lên, ngồi ở trêи giường bệnh, cẩn thận tránh tay truyền dịch, ôm cô vào trong lòng ngực.
“Yên Yên, thật xin lỗi!”
“Em đánh anh đi, được không, thật xin lỗi!”
Vệ Diễn nói khàn cả giọng, nghĩ mình trêи bàn rượu uống say, mà người con gái của mình khó chịu như vậy, hắn khó chịu và ảo não.
Bùi Yên vốn dĩ đã điều chỉnh cảm xúc, khó chịu thì khó chịu, đều là chuyện tối hôm qua.
Huống chi tỉnh lại gặp lại là Lâm Dịch Phong, lập tức xấu hổ, phải thu lại tính khí xấu của mình.
Nhưng giờ phút này nghe thấy Vệ Diễn dỗ cô, nhẹ nhàng bồi tội. Uỷ khuất mà cô cất giấu từ từ nổi lên, đôi mắt đỏ rực, nước mắt chảy xuống lưng Vệ Diễn, chỉ chốc lát
ướt một mảnh áo sơ mi, cô do dự, một vừa khóc vừa nói:
“Vậy anh… Vậy anh lần sau không được uống rượu, không thì em sẽ không để ý đến anh!”
Giọng nói đứt quãng, mang theo tiếng khóc nức nở, mềm mềm mại mại.
Vệ Diễn sao có thể không đồng ý, giờ phút này hận không thể hái trăng cho cô, hắn ôm Bùi Yên vào trong ngực, dỗ dành, mới phát hiện bên cạnh còn có người khác.
Hắn quay đầu, Lâm Dịch Phong dựa vào cửa sổ, một bàn tay vuốt cằm, mặt không cảm xúc nhìn hắn, khí chất rất cường đại. Hắn xấu hổ, nói lý lẽ nói ngày thường vô luận ở nơi nào, xem nhẹ ai đều không thể xem nhẹ anh Phong, thật sự là…
“Anh Phong, cảm ơn anh giúp đỡ Yên Yên.”
Vệ Diễn trong lòng cảm kϊƈɦ, hận không thể cung phụng hắn làm thần, về sau vì hắn mà lên núi đao xuống biển lửa cũng vui.
Anh Phong ngày thường nhìn lạnh nhạt cao cao tại thượng, nhưng đối huynh đệ thật sự không lời gì để nói.
Lâm Dịch Phong đứng dậy, giống như lơ đãng nhìn qua Bùi Yên đang vùi đầu trong lòng Vệ Diễn quay đầu nhìn về phía hắn: “Không cần cảm ơn, đây là bình cuối cùng, truyền xong có thể về rồi!”
Nói xong rời phòng bệnh, ở hành lang hắn thả chậm bước. Không thể không nghĩ đến dáng vẻ ấy của Bùi Yên, cùng với lúc vừa tỉnh lại quả thật quá khác.
Đối mặt với hắn quả thật rất câu nệm, sau hai chữ “Cảm ơn” cũng không nói thêm cái gù.
Sau lại giống như nhận ra thái độ của mình đối với hắn không tốt, gương mặt ửng đỏ, cũng không biết giải toả ở đâu. Cúi đầu, lông mi hơi rung động. Nhưng trộm liếc nhìn hắn, cũng chỉ liếc mắt một cái, giống như một cô gái ngoan ngoãn, động cũng không dám động.
Thật sự không chịu nổi không khí nghiêm túc trong phòng, mới nhịn không được nói một câu “Một mình tôi ở đây cũng được.”
Đây là đuổi hắn? Hắn không nhịn được mà tự giễu, nói chờ Vệ Diễn tới hắn sẽ đi.
“Ừm” cô gật đầy, lại không dám nhiều lời.
Nói như thế nào đây? Có chút không biết tốt xấu, dù sao cũng là hắn dẫn cô tới mà.
Hắn hừ cười tiếng, nhịn không được lắc đầu, đuổi mấy suy nghĩ linh tinh đi.
*****
Ban đêm, Lâm Dịch Phong lái xe về chung cư, chung cư ly cách học mấy con đường, là một căn chung cư xa hoa. Bao trùm là màu xanh của tự nhiên.
Bất động sản này là của chú hắn, ở chú hắn cho hắn một phòng, phòng hơn 200 m vuông, trang hoàng rộng lẫy.
Hắn ngày thường hiếm khi về ký túc xá, ngẫu nhiên sẽ về nhà cũ, nhưng đa phần sẽ ở đây. Trừ người nhà biết hắn ở chỗ này thì bạn bè đều không biết.
Dần dà, nơi này giống nhà hắn nhất.
Lúc mở cửa phòng cảm nhận được có gì khác thường, có mùi hương thanh nhạt tràn ngập ở không gian kín, từ đậm chuyển sang nhạt, quen thuộc mà thơm ngọt.
Hắn mở đèn, một cô gái mặc áo sơ mi của hắn nằm trêи giường, tóc đen dài thả có trêи giường, hai nhan sắc tương giao, càng làm cho da cô trắng nõn, giống như đậu hủ non mềm đậu hủ.
Lâm Dịch Phong đột nhiên cảm giác khô nóng, bàn tay to xả lỏng cà vạt, lại thấy hắn chậm rãi thanh tỉnh, xoa xoa đôi mắt, sau khi nhìn thấy hắn vui sướиɠ nói,
“Anh đã về rồi!”
Cô ngồi ở trêи giường, hai chân thẳng tắp chậm rãi bước xuống giường, dẫm lên thảm, từng bước đến chỗ hắn. Cô ngượng ngùng nhìn hắn, trong mắt sáng lấp lánh chỉ có hắn, giống như hắn là tất cả của cô.
Áo sơ mi chưa cài hết, cổ thon dài cùng xương quai xanh lộ ở bên ngoài, bởi vì buông lỏng mấy cúc, lộ ra nửa ngực tròn trịa, theo bước chân mà rung lên.
Yết hầu của Lâm Dịch Phong chuyển động , toàn thân khô nóng, một luồng nóng dưới thân, cả người hắn nổi lên phản ứng.
Ánh mắt như lửa nóng nhìn vào cô gái, muốn xoa bóp thứ tròn trịa kia, sẽ có bao nhiêu trơn trượt, mềm mại.
Áo sơ mi hắn vừa đủ bao lây ʍôиɠ nàng, lộ ra hai chân trắng nõn thon dài, gót chân đẹp đẽ đạp lên thảm càng mê người.
Người đàn ông nhịn không được ảo tưởng, đùi kia mà cuốn lấy eo hắn, dựa vào vai dày rộng của hắn, theo hắn tiến vào thân thể của cô, lắc qua lắc lại, sẽ có bao nhiêu mất hồn.
Lâm Dịch Phong không nổi khoảng cách này, đi nhanh về phía trước, muốn xoa nát cô trong ngực của mình, hung hăng yêu thương cô. Khi đụng vào cô, cô lại hoá thành làn khói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.