Chương 163: Chương 54b
angel581992
24/10/2016
"Vậy là do bị đánh chết sao? Thật.. man rợ..." thật may mắn vì bây giờ đã không có những vụ bắt nạt đáng sợ như vậy... một nữ sinh đưa tay xoa xoa cánh tay của mình để bớt sợ... thì ra nữ sinh đó muốn người ta biết xác cô đang nằm lạnh lẽo dưới đất nên mới tìm cách gây sự chú ý... nói ra thì là việc bình thường.. có ai lại muốn sau khi chết ngay cả xương cốt cũng bị giẫm đạp lên đâu...
"Nghe nói bất cứ một ngôi trường nào cũng đều xảy ra tai nạn chết người.. chỉ là không biết đâu là sự thật..." một giọng nữ mềm mại lên tiếng nói rước lấy những cái gật đầu đồng ý xung quanh...
"Thật ra những trường khác mình không biết có thật không nhưng Lomulios thật sự có một truyền thuyết.." thiếu nữ với mái tóc tím bạc lên tiếng nói.. "Đây là một tình yêu buồn... hoàn toàn có thật.."
"Năm mươi năm trước có một nữ sinh xinh đẹp thiện lương đem lòng yêu một vị lão sư trong trường....
.... Sau đó cô tự sát... Bất quá lại được cứu giúp kịp thời nên không bị mất mạng... nhưng mà thiếu nữ đó lại phải sống đời sống thực vật suốt năm mươi năm...."
"Không đúng.. mình nhớ mọi người đã nói nữ sinh đã tự sát là một người rất độc ác... cô ta còn định hại chết nữ thần khi đó..." một giọng nam lớn tiếng phản bác... sau đó lầm bầm...
Xung quanh cũng vang lên rất nhiều tiếng vang phản đối...
"Mọi người không cảm thấy lạ sao khi tên của nữ sinh tự sát không được nhắc đến một chút nào?" những giọng nữ của các trường khác tò mò hỏi khiến đám người Lomulios chợt im bặt... phải... vì sao họ chưa bao giờ biết rõ tên họ của người đã tự sát?
"Không phải ta muốn nói xấu truyền thuyết của các ngươi... nhưng mà... các ngươi không thấy trong truyền thuyết mà các ngươi biết đầu mâu đều chỉa về hướng người đã tự sát sao?" những nam sinh trường khác cũng lên tiếng bênh vực...
Trong chốc lát xung quanh khu lửa trại lại im lặng một cách tuyệt đối... đó giờ họ không nghĩ ra bởi vì do trong lòng họ nữ thần lúc nào cũng là người thiện lương... nhưng mà những trường khác lại không nghĩ vậy...
Đó là một việc rất bình thường... chỉ một việc nhỏ mà sẽ có hai ý kiến trái chiều với nhau được đưa ra... nói ví dụ như khi đi giao thông công cộng đường dài giữa dãy ghế ngồi cùng dãy ghế nằm...
Một gia đình đi mua vé xe chỉ mua 4 ghế ngồi cho gia đình gồm một bà lão, hai vợ chồng trung niên cùng hài tử của họ. Trong khi đó có hai nữ sinh đi du lịch cũng trên chiếc xe đó nhưng lại mua hai ghế nằm... hai loại ghế chỉ xê xích nhau vài đồng bạc... cũng không đắc đỏ gì lắm đối với người dân...
Nhưng khi xe bắt đầu lăn bánh thì hai vợ chồng kia lại lôi kéo hài tử cùng bà lão đến hàng ghế nằm xin nằm nhờ vì lý do bà cụ cùng hài tử mệt nhọc... một trong hai nữ sinh đó cũng đã đồng ý cho bà nằm nghỉ chút xíu nhưng thời gian qua đã lâu mà họ cũng không chịu trả lại ghế nằm... còn lớn tiếng nói nữ sinh kia không có lòng thương người... thấy người già không biết nhường ghế..
Người ta trên xe nhìn rồi cũng chỉ lắc đầu... làm sao trách được hai nữ sinh đó trong khi chính hai người là người bỏ tiền ra để mua chỗ nằm... còn gia đình kia nếu biết có bà cụ cùng hài tử mệt nhọc sao lại không mua ghế nằm mà lại tiết kiệm chi có mấy đồng bạc rồi nói này nói nọ...
Người ta nói thương người là điều tốt nhưng đừng xử dụng câu nói đó chỉ để mưu lợi cho bản thân..
Truyền thuyết của Lomulios cũng tương tự như vậy... họ chỉ nghe đồn đãi mà chỉ trích người khác nhưng không hề biết lời đồn đãi ấy là từ đâu phát ra... cũng không hề biết câu truyện đó có bao nhiêu phần trăm là sự thật...
"Tên của nữ hài đã treo cổ tự sát đó là Sharena Philip Dailent. Tên của vị lão sư kia là Sevil Coste người đang nắm lấy quyền lực gia tộc Philip Dailent... còn vị nữ thần trong đồn đãi là Bạch Hiểu Tình thê tử hiện giờ của Sevil Coste. Như vậy ta hỏi các ngươi... đến cuối cùng ai mới là vị hôn phu của ai?"
Oanh
~
Trong đầu đám người Lomulios như một tia sét đánh thẳng vào suy nghĩ của họ... còn cần phải giải thích sao? Còn cần phải điều tra sao? Đây đã là quá rõ ràng... hóa ra hung thủ mới là nạn nhân... trong khi nạn nhân mới thực là hung thủ... người bị hại thì đang sống đời sống thực vật trong khi hung thủ lại sống sung sướng tiêu dao... có lý nào lại như vậy...
Toàn bộ khu lửa trại im phăng phắt nghe từng tiếng chất vấn.. hơn hai ngàn học sinh bắt đầu suy ngẫm về việc này... nếu trong trường hợp đó họ cũng sẽ như những học sinh Lomulios mà thôi.. chỉ nghe về một phía mà không suy nghĩ gì nhiều.. hóa ra thanh danh của một người lại mỏng manh như vậy... chỉ dựa vào một vài lời đồn mà có thể bị ô nhục cả đời...
"Các ngươi nói ra những chuyện này là định làm gì sao?" nếu không có mục đích sẽ không lợi dụng lửa trại để đưa truyền thuyết ra ánh sáng như vậy... một nam sinh nhìn phía ba nữ hài vừa kể chuyện ban nãy trầm giọng nói...
"Bọn ta muốn minh oan cho người đó... ít ra nếu như kỳ tích xuất hiện thì Sharena sẽ tỉnh lại... mà thanh danh sẽ không bị một vết nhơ nào..." thiếu nữ với mái tóc rượu vang đỏ lên tiếng... sau đó chuyền tay nhau một cuốn vở cùng xấp tài liệu...
"Trong tay các ngươi là hai phần khác nhau.. một phần là kịch bản... phần còn lại là cuốn nhật ký bọn ta tìm thấy ở ký túc xá bỏ hoang... căn phòng mà nạn nhân tự sát năm đó.." Lidi cầm hai tập tư liệu giải thích... rước lấy ánh mắt kinh hãi của đám người xung quanh..
"Nhưng... nội quy có quy định..." không được lại gần tòa tháp hoang vì sợ sẽ xảy ra án bốc hơi như nhiều năm về trước... giọng nói run run lắp bắp nhìn phía đang nhàn nhã hóng mát ba nữ hài...
"Chuyện đó quan trọng sao?" Doãn Y Ngưng cau mày tò mò hỏi sau đó nhận được cái lắc đầu của nam sinh kia thì cảm thấy hài lòng...
Những tư liệu của những người ngồi đây đã được Memor điều tra kỹ lưỡng trong hai ngày... có thể nói hai ngàn hơn học sinh hiện diện ở đây đều là tinh anh trong tinh anh... bởi vì dẫn đội của các học viện không muốn thua kém bất cứ trường nào.. hơn nữa tất cả bọn họ đều không hề có bất cứ một người nào liên quan đến những người trong câu chuyện...
Cũng vì điều đó mà đám người bọn cô mới dám nói ra những điều này ở đây một cách công khai... hơn nữa kế hoạch của bọn cô còn cần bọn họ giúp đỡ...
Nhìn phía càng đọc càng tức giận hơn những học sinh họ mới dám thở dài nhẹ nhõm... thành công một nửa rồi...
"Ta đồng ý." một nam sinh với đôi mắt tức giận nhàu nát những tờ tư liệu trên tay rồi quăng thẳng vào đám lửa... những người còn lại cũng đưa mắt nhìn nhau sau đó đi tới phía nam sinh kia rồi cũng gật đầu... những mẫu tài liệu được đốt thành tro tàn tung bay khắp nơi... lúc này mọi người đều đứng về một phía chờ đợi buổi lễ kỷ niệm ngày thứ ba mở màn...
"Học viện Lomulios cám ơn sự trợ giúp lần này." Đám người học viện Lomulios đứng lên cúi đầu cảm ơn sau đó hơn hai ngàn học sinh liếc nhau đáng khinh cười hề hề...
Xem ra năm nay là một ngày lễ kỷ niệm đáng nhớ ... lại đầy ý nghĩa...
Ai thấy chap này nhảm thì bỏ qua nhá... đọc hẳn qua chap sau cũng được... thật ra cũng hok biết nên đăng chap này hok nữa...
"Nghe nói bất cứ một ngôi trường nào cũng đều xảy ra tai nạn chết người.. chỉ là không biết đâu là sự thật..." một giọng nữ mềm mại lên tiếng nói rước lấy những cái gật đầu đồng ý xung quanh...
"Thật ra những trường khác mình không biết có thật không nhưng Lomulios thật sự có một truyền thuyết.." thiếu nữ với mái tóc tím bạc lên tiếng nói.. "Đây là một tình yêu buồn... hoàn toàn có thật.."
"Năm mươi năm trước có một nữ sinh xinh đẹp thiện lương đem lòng yêu một vị lão sư trong trường....
.... Sau đó cô tự sát... Bất quá lại được cứu giúp kịp thời nên không bị mất mạng... nhưng mà thiếu nữ đó lại phải sống đời sống thực vật suốt năm mươi năm...."
"Không đúng.. mình nhớ mọi người đã nói nữ sinh đã tự sát là một người rất độc ác... cô ta còn định hại chết nữ thần khi đó..." một giọng nam lớn tiếng phản bác... sau đó lầm bầm...
Xung quanh cũng vang lên rất nhiều tiếng vang phản đối...
"Mọi người không cảm thấy lạ sao khi tên của nữ sinh tự sát không được nhắc đến một chút nào?" những giọng nữ của các trường khác tò mò hỏi khiến đám người Lomulios chợt im bặt... phải... vì sao họ chưa bao giờ biết rõ tên họ của người đã tự sát?
"Không phải ta muốn nói xấu truyền thuyết của các ngươi... nhưng mà... các ngươi không thấy trong truyền thuyết mà các ngươi biết đầu mâu đều chỉa về hướng người đã tự sát sao?" những nam sinh trường khác cũng lên tiếng bênh vực...
Trong chốc lát xung quanh khu lửa trại lại im lặng một cách tuyệt đối... đó giờ họ không nghĩ ra bởi vì do trong lòng họ nữ thần lúc nào cũng là người thiện lương... nhưng mà những trường khác lại không nghĩ vậy...
Đó là một việc rất bình thường... chỉ một việc nhỏ mà sẽ có hai ý kiến trái chiều với nhau được đưa ra... nói ví dụ như khi đi giao thông công cộng đường dài giữa dãy ghế ngồi cùng dãy ghế nằm...
Một gia đình đi mua vé xe chỉ mua 4 ghế ngồi cho gia đình gồm một bà lão, hai vợ chồng trung niên cùng hài tử của họ. Trong khi đó có hai nữ sinh đi du lịch cũng trên chiếc xe đó nhưng lại mua hai ghế nằm... hai loại ghế chỉ xê xích nhau vài đồng bạc... cũng không đắc đỏ gì lắm đối với người dân...
Nhưng khi xe bắt đầu lăn bánh thì hai vợ chồng kia lại lôi kéo hài tử cùng bà lão đến hàng ghế nằm xin nằm nhờ vì lý do bà cụ cùng hài tử mệt nhọc... một trong hai nữ sinh đó cũng đã đồng ý cho bà nằm nghỉ chút xíu nhưng thời gian qua đã lâu mà họ cũng không chịu trả lại ghế nằm... còn lớn tiếng nói nữ sinh kia không có lòng thương người... thấy người già không biết nhường ghế..
Người ta trên xe nhìn rồi cũng chỉ lắc đầu... làm sao trách được hai nữ sinh đó trong khi chính hai người là người bỏ tiền ra để mua chỗ nằm... còn gia đình kia nếu biết có bà cụ cùng hài tử mệt nhọc sao lại không mua ghế nằm mà lại tiết kiệm chi có mấy đồng bạc rồi nói này nói nọ...
Người ta nói thương người là điều tốt nhưng đừng xử dụng câu nói đó chỉ để mưu lợi cho bản thân..
Truyền thuyết của Lomulios cũng tương tự như vậy... họ chỉ nghe đồn đãi mà chỉ trích người khác nhưng không hề biết lời đồn đãi ấy là từ đâu phát ra... cũng không hề biết câu truyện đó có bao nhiêu phần trăm là sự thật...
"Tên của nữ hài đã treo cổ tự sát đó là Sharena Philip Dailent. Tên của vị lão sư kia là Sevil Coste người đang nắm lấy quyền lực gia tộc Philip Dailent... còn vị nữ thần trong đồn đãi là Bạch Hiểu Tình thê tử hiện giờ của Sevil Coste. Như vậy ta hỏi các ngươi... đến cuối cùng ai mới là vị hôn phu của ai?"
Oanh
~
Trong đầu đám người Lomulios như một tia sét đánh thẳng vào suy nghĩ của họ... còn cần phải giải thích sao? Còn cần phải điều tra sao? Đây đã là quá rõ ràng... hóa ra hung thủ mới là nạn nhân... trong khi nạn nhân mới thực là hung thủ... người bị hại thì đang sống đời sống thực vật trong khi hung thủ lại sống sung sướng tiêu dao... có lý nào lại như vậy...
Toàn bộ khu lửa trại im phăng phắt nghe từng tiếng chất vấn.. hơn hai ngàn học sinh bắt đầu suy ngẫm về việc này... nếu trong trường hợp đó họ cũng sẽ như những học sinh Lomulios mà thôi.. chỉ nghe về một phía mà không suy nghĩ gì nhiều.. hóa ra thanh danh của một người lại mỏng manh như vậy... chỉ dựa vào một vài lời đồn mà có thể bị ô nhục cả đời...
"Các ngươi nói ra những chuyện này là định làm gì sao?" nếu không có mục đích sẽ không lợi dụng lửa trại để đưa truyền thuyết ra ánh sáng như vậy... một nam sinh nhìn phía ba nữ hài vừa kể chuyện ban nãy trầm giọng nói...
"Bọn ta muốn minh oan cho người đó... ít ra nếu như kỳ tích xuất hiện thì Sharena sẽ tỉnh lại... mà thanh danh sẽ không bị một vết nhơ nào..." thiếu nữ với mái tóc rượu vang đỏ lên tiếng... sau đó chuyền tay nhau một cuốn vở cùng xấp tài liệu...
"Trong tay các ngươi là hai phần khác nhau.. một phần là kịch bản... phần còn lại là cuốn nhật ký bọn ta tìm thấy ở ký túc xá bỏ hoang... căn phòng mà nạn nhân tự sát năm đó.." Lidi cầm hai tập tư liệu giải thích... rước lấy ánh mắt kinh hãi của đám người xung quanh..
"Nhưng... nội quy có quy định..." không được lại gần tòa tháp hoang vì sợ sẽ xảy ra án bốc hơi như nhiều năm về trước... giọng nói run run lắp bắp nhìn phía đang nhàn nhã hóng mát ba nữ hài...
"Chuyện đó quan trọng sao?" Doãn Y Ngưng cau mày tò mò hỏi sau đó nhận được cái lắc đầu của nam sinh kia thì cảm thấy hài lòng...
Những tư liệu của những người ngồi đây đã được Memor điều tra kỹ lưỡng trong hai ngày... có thể nói hai ngàn hơn học sinh hiện diện ở đây đều là tinh anh trong tinh anh... bởi vì dẫn đội của các học viện không muốn thua kém bất cứ trường nào.. hơn nữa tất cả bọn họ đều không hề có bất cứ một người nào liên quan đến những người trong câu chuyện...
Cũng vì điều đó mà đám người bọn cô mới dám nói ra những điều này ở đây một cách công khai... hơn nữa kế hoạch của bọn cô còn cần bọn họ giúp đỡ...
Nhìn phía càng đọc càng tức giận hơn những học sinh họ mới dám thở dài nhẹ nhõm... thành công một nửa rồi...
"Ta đồng ý." một nam sinh với đôi mắt tức giận nhàu nát những tờ tư liệu trên tay rồi quăng thẳng vào đám lửa... những người còn lại cũng đưa mắt nhìn nhau sau đó đi tới phía nam sinh kia rồi cũng gật đầu... những mẫu tài liệu được đốt thành tro tàn tung bay khắp nơi... lúc này mọi người đều đứng về một phía chờ đợi buổi lễ kỷ niệm ngày thứ ba mở màn...
"Học viện Lomulios cám ơn sự trợ giúp lần này." Đám người học viện Lomulios đứng lên cúi đầu cảm ơn sau đó hơn hai ngàn học sinh liếc nhau đáng khinh cười hề hề...
Xem ra năm nay là một ngày lễ kỷ niệm đáng nhớ ... lại đầy ý nghĩa...
Ai thấy chap này nhảm thì bỏ qua nhá... đọc hẳn qua chap sau cũng được... thật ra cũng hok biết nên đăng chap này hok nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.