Chương 165: Chương 55b
angel581992
24/10/2016
Không đợi họ suy nghĩ xong từ phía đang bưng trà những nam nữ hài tử khác nhỏ giọng bàn luận...
"Ngươi không biết Polina thật độc ác.. vừa nãy còn định giết chết nữ thần..." giọng nói ngọt ngào mềm mại vang lên kèm theo đó là sự phẫn nộ lên án...
"Phải a~ không ngờ mặt mũi xinh đẹp lại ngoan độc như vậy..." nghe bạn mình nói nữ hài kia cũng quay sang sáp thêm một câu chỉ trích hung thủ...
"Nữ thần của chúng ta thật đáng thương..." nam hài nghe đồng bạn nói chỉ khẽ thở dài rồi đi làm việc của mình..
Những lời bàn tán quanh quẩn khu vực uống trà khiến những vị cựu học sinh nơi đây càng thêm cau mày tức giận... này là chuyện gì xảy ra... rõ ràng người bị hại thì bị gán tội.... Trong khi hung thủ lại được ca tụng như nữ thần... vài vị phụ huynh định đứng lên nói vài lời nhưng chợt nhớ ra bản thân mình cũng từng như vậy thì lại im lặng...
Đang bưng trà đưa bánh những học sinh gần đó khẽ mỉm cười rồi liếc nhau một cái sau đó lại nhanh chóng làm việc của mình....
Vừa thay đồ xong Ranita cũng nhanh chóng đi ra phụ giúp sau đó còn luôn miệng khuyên can mọi người đừng nói xấu Polina... thỉnh thoảng lại nói đó là lỗi của mình mọi người đừng trách cô ấy này nọ... sau đó lại ngọt ngào nói bản thân không sao hết...
Những vị khách mời nhìn phía đang mềm mại giải thích nữ hài lại càng không hài lòng ... giải thích như vậy khác nào đang ngầm nói cho người khác biết bản thân mình thật sự là người bị hại...
Trong khi phía khu vườn uống trà đang căng thẳng thì phía khu vực mua bán lại càng thêm nhộn nhịp... Sevil Coste cùng hai tỷ muội Bạch gia được tiếp đón một cách trang trọng.. mọi người cung kính ngưỡng mộ chào đó họ sau đó tranh giành nhau để tiếp đãi những vị nhân vật chính của một truyền thuyết tuyệt đẹp về tình yêu suốt năm mươi năm trời.. trong lúc đám học sinh của các trường đang bao vây lấy ba người hâm mộ hỏi về câu chuyện tình yêu cảm động của họ thì ở những nơi khác lại không được vui sướng như ở đây...
......
Phía nơi sân tập gần khu vườn uống trà lần nữa vang lên những tiếng tranh cãi.. tiếng tranh cãi dần dần lớn lên khiến nhiều người lần nữa tò mò từ từ đi lại..
*Chát!*
Nữ sinh ôm lấy mặt mình nước mắt lưng tròng như không thể tin được nhìn phía cũng đang ngỡ ngàng nữ hài kia...
"Juli vì sao ngươi lại đánh ta? Ta chỉ nói sự thật mà thôi." thiếu nữ với mái tóc màu nâu đỏ nghẹn ngào lên án nhìn phía đang thất thần tóc cam nữ hài...
"Ta? Lodesta ngươi... rõ ràng là ngươi tự mình..." đang định phân giải thì ở xung quanh vài người chạy tới ôm lấy nữ hài tên Lodesta an ủi sau đó lại quay sang nạt nộ chỉ trích tóc cam Juli.. kèm theo đó là những lời mắng nhiếc cay độc khiến tên Juli nữ hài sắc mặt trở nên trắng bệch.. vài vị tộc trưởng tức giận nhìn phía đang chỉ trích đám nhóc thì không muốn nhịn nữa... Này là cái gì cùng cái gì? Rõ ràng là tên Lodesta tiểu cô nương tự tát mình lại còn vu oan người khác...
"Rõ ràng ta không làm gì hết. Ta không có sai." rồi tức giận quay lưng chạy đi để lại đang an ủi Lodesta đám người... đợi đến khi những người lớn nơi đây phục hồi lại tinh thần thì cũng không còn bóng dáng người nào nữa...
Nếu không phải tận mắt chứng kiến sự thật.. có phải hay chăng chính họ cũng sẽ cùng nhau chỉ trích tên Juli nữ hài?
Những cuộc hiểu lầm nối tiếp những cuộc hiểu lầm khiến cho các vị tộc trưởng đều cảm thấy khó thở... là người ngoài cuộc... là người chứng kiến nhưng khi họ nói ra sẽ không ai tin tưởng... những hài tử bướng bỉnh lúc nào cũng chỉ bao che cho kẻ yếu mà không biết có đôi khi kẻ yếu mới là hung thủ thật sự...
"Ánh mắt có thể lừa người... tai nghe cũng chỉ là lời đồn đãi... rốt cuộc cũng chỉ những đứa trẻ chưa hiểu sự đời...." giọng nói thương lão vang lên khiến mọi người xung quanh thẫn thờ... mầm mống nghi ngờ khi nãy bé tí như hạt đậu nhỏ bây giờ đã phát triển một cách tươi tốt thành cây đại thụ ngang trời...
"Năm mươi năm trước... ta... cũng trong tình cảnh đó... đến rốt cuộc hết năm mươi năm sau ta mới biết đâu là sự thật..." một nam nhân lắc đầu cảm thán... khi nhìn lại những hình ảnh bên hồ trong đầu hắn lại hiện lên những hình ảnh năm xưa... trí nhớ phủ đầy bụi đột nhiên được lau chùi bụi bẩn khiến nó nhớ tới rất rõ ràng.. nhất là khi nữ hài tên Polina nói câu nói cuối cùng rồi xoay người đi... cái phản ứng xanh mét của Ranita cũng giống y hệt phản ứng của người đó.. xanh mét run rẩy một cách sợ sệt...
Hóa ra năm đó người tự sát mới là người bị hại... cũng là chính bọn họ những người ngoài cuộc tự tay dồn một nữ sinh yếu ớt vào bước đường cùng sao?
Cuối cùng đâu mới là sự thật?
Nơi bàn uống trà trong vườn không còn nữa những tiếng cười đùa như lúc trước mà trở nên càng thêm âm trầm ...áy náy...
Những người là nhân chứng của năm mươi năm trước lần đầu tiên họ tự hỏi lại lương tâm của mình... chân chân ảo ảo... giả giả thật thật... nếu khi xưa không đứng ra chỉ trích thì tốt biết bao nhiêu... có phải hay không kết quả sẽ không như bây giờ...
"Ngươi không biết Polina thật độc ác.. vừa nãy còn định giết chết nữ thần..." giọng nói ngọt ngào mềm mại vang lên kèm theo đó là sự phẫn nộ lên án...
"Phải a~ không ngờ mặt mũi xinh đẹp lại ngoan độc như vậy..." nghe bạn mình nói nữ hài kia cũng quay sang sáp thêm một câu chỉ trích hung thủ...
"Nữ thần của chúng ta thật đáng thương..." nam hài nghe đồng bạn nói chỉ khẽ thở dài rồi đi làm việc của mình..
Những lời bàn tán quanh quẩn khu vực uống trà khiến những vị cựu học sinh nơi đây càng thêm cau mày tức giận... này là chuyện gì xảy ra... rõ ràng người bị hại thì bị gán tội.... Trong khi hung thủ lại được ca tụng như nữ thần... vài vị phụ huynh định đứng lên nói vài lời nhưng chợt nhớ ra bản thân mình cũng từng như vậy thì lại im lặng...
Đang bưng trà đưa bánh những học sinh gần đó khẽ mỉm cười rồi liếc nhau một cái sau đó lại nhanh chóng làm việc của mình....
Vừa thay đồ xong Ranita cũng nhanh chóng đi ra phụ giúp sau đó còn luôn miệng khuyên can mọi người đừng nói xấu Polina... thỉnh thoảng lại nói đó là lỗi của mình mọi người đừng trách cô ấy này nọ... sau đó lại ngọt ngào nói bản thân không sao hết...
Những vị khách mời nhìn phía đang mềm mại giải thích nữ hài lại càng không hài lòng ... giải thích như vậy khác nào đang ngầm nói cho người khác biết bản thân mình thật sự là người bị hại...
Trong khi phía khu vườn uống trà đang căng thẳng thì phía khu vực mua bán lại càng thêm nhộn nhịp... Sevil Coste cùng hai tỷ muội Bạch gia được tiếp đón một cách trang trọng.. mọi người cung kính ngưỡng mộ chào đó họ sau đó tranh giành nhau để tiếp đãi những vị nhân vật chính của một truyền thuyết tuyệt đẹp về tình yêu suốt năm mươi năm trời.. trong lúc đám học sinh của các trường đang bao vây lấy ba người hâm mộ hỏi về câu chuyện tình yêu cảm động của họ thì ở những nơi khác lại không được vui sướng như ở đây...
......
Phía nơi sân tập gần khu vườn uống trà lần nữa vang lên những tiếng tranh cãi.. tiếng tranh cãi dần dần lớn lên khiến nhiều người lần nữa tò mò từ từ đi lại..
*Chát!*
Nữ sinh ôm lấy mặt mình nước mắt lưng tròng như không thể tin được nhìn phía cũng đang ngỡ ngàng nữ hài kia...
"Juli vì sao ngươi lại đánh ta? Ta chỉ nói sự thật mà thôi." thiếu nữ với mái tóc màu nâu đỏ nghẹn ngào lên án nhìn phía đang thất thần tóc cam nữ hài...
"Ta? Lodesta ngươi... rõ ràng là ngươi tự mình..." đang định phân giải thì ở xung quanh vài người chạy tới ôm lấy nữ hài tên Lodesta an ủi sau đó lại quay sang nạt nộ chỉ trích tóc cam Juli.. kèm theo đó là những lời mắng nhiếc cay độc khiến tên Juli nữ hài sắc mặt trở nên trắng bệch.. vài vị tộc trưởng tức giận nhìn phía đang chỉ trích đám nhóc thì không muốn nhịn nữa... Này là cái gì cùng cái gì? Rõ ràng là tên Lodesta tiểu cô nương tự tát mình lại còn vu oan người khác...
"Rõ ràng ta không làm gì hết. Ta không có sai." rồi tức giận quay lưng chạy đi để lại đang an ủi Lodesta đám người... đợi đến khi những người lớn nơi đây phục hồi lại tinh thần thì cũng không còn bóng dáng người nào nữa...
Nếu không phải tận mắt chứng kiến sự thật.. có phải hay chăng chính họ cũng sẽ cùng nhau chỉ trích tên Juli nữ hài?
Những cuộc hiểu lầm nối tiếp những cuộc hiểu lầm khiến cho các vị tộc trưởng đều cảm thấy khó thở... là người ngoài cuộc... là người chứng kiến nhưng khi họ nói ra sẽ không ai tin tưởng... những hài tử bướng bỉnh lúc nào cũng chỉ bao che cho kẻ yếu mà không biết có đôi khi kẻ yếu mới là hung thủ thật sự...
"Ánh mắt có thể lừa người... tai nghe cũng chỉ là lời đồn đãi... rốt cuộc cũng chỉ những đứa trẻ chưa hiểu sự đời...." giọng nói thương lão vang lên khiến mọi người xung quanh thẫn thờ... mầm mống nghi ngờ khi nãy bé tí như hạt đậu nhỏ bây giờ đã phát triển một cách tươi tốt thành cây đại thụ ngang trời...
"Năm mươi năm trước... ta... cũng trong tình cảnh đó... đến rốt cuộc hết năm mươi năm sau ta mới biết đâu là sự thật..." một nam nhân lắc đầu cảm thán... khi nhìn lại những hình ảnh bên hồ trong đầu hắn lại hiện lên những hình ảnh năm xưa... trí nhớ phủ đầy bụi đột nhiên được lau chùi bụi bẩn khiến nó nhớ tới rất rõ ràng.. nhất là khi nữ hài tên Polina nói câu nói cuối cùng rồi xoay người đi... cái phản ứng xanh mét của Ranita cũng giống y hệt phản ứng của người đó.. xanh mét run rẩy một cách sợ sệt...
Hóa ra năm đó người tự sát mới là người bị hại... cũng là chính bọn họ những người ngoài cuộc tự tay dồn một nữ sinh yếu ớt vào bước đường cùng sao?
Cuối cùng đâu mới là sự thật?
Nơi bàn uống trà trong vườn không còn nữa những tiếng cười đùa như lúc trước mà trở nên càng thêm âm trầm ...áy náy...
Những người là nhân chứng của năm mươi năm trước lần đầu tiên họ tự hỏi lại lương tâm của mình... chân chân ảo ảo... giả giả thật thật... nếu khi xưa không đứng ra chỉ trích thì tốt biết bao nhiêu... có phải hay không kết quả sẽ không như bây giờ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.