Nam Chính Né Ra Xa

Chương 178: Chương 63b

angel581992

24/10/2016

Vũ Hạo Nhiên vừa bước ra từ đợt huấn luyện cũng xách theo vài món đồ rồi lên đường... một đống kẹo ngọt tình thú được hắn tuyển chọn cho bảo bối của hắn..

Ở hòn đảo LoeKing Wolferi... Jack cũng đang thu xếp lại đồ đạc rồi nhanh chóng bước ra sân bay riêng của hòn đảo... một chiếc trực thăng đang mở máy đợi sẵn chính giữa sân bay... cầm trên tay tấm hình hắn cất kỹ vào túi áo rồi leo lên chiếc trực thăng đang đợi.

Trong một không gian nào đó.. một tên nam nhân điên cuồng đập vỡ các vì sao trong dãy ngân hà mà hắn tạo ra... mái tóc nâu đỏ cùng đôi mắt khẽ nhắm lại thở hổn hển một cách tức giận... hắn nhìn phía trên bàn một bộ xương cốt cùng huyết nhục ngũ tạng lục phủ đang dần dần hình thành cảm thấy thật tức giận... tinh dịch của Người Sói cùng Hồ tộc vẫn chưa có... Đáng giận... hắn còn thiếu một bộ da cùng trái tim nữa là có thân thể thật sự ở bên cô... không lẽ hắn phải ra tay sao?

Nam nhân nhìn phía hình ảnh bên ngoài thế giới cô đang sống cảm thấy thật chán nản... rõ ràng người ở bên cô lâu nhất là hắn... nhưng mà vì sao hắn lại là người cuối cùng xuất hiện? Thật không cam lòng... nam nhân đưa lên bàn tay thử chạm vào vật thể thật sự trước mắt... nhưng đáp lại phản ứng của hắn chỉ là xuyên thẳng qua đồ vật... trong đôi mắt xinh đẹp hừng hực xuất hiện ngọn lửa...

Phía bên Simelia Doãn Y Ngưng đang bướng bỉnh nhìn phía Sharp cùng Davil ... một kẻ day mặt dày dính lên không rời.... Một kẻ lại như tường thành nói rằng phải bảo vệ cô...

Chưa tính mỗ viện trưởng vô sỉ hùng hồn nói Davil là vị hôn phu được đính khi còn bé của cô... này là chuyện gì xảy ra? Gọi về cho ngoại công thì chỉ nghe ngoại công thống khoái gật đầu thừa nhận... sau đó nói lời hứa năm xưa.. ngay cả tín vật cũng thu...

*Ký chủ ngu ngốc. Ta rất nhớ ngươi..* giọng nói ôn nhu vang lên trong óc khiến đang mơ màng Doãn Y Ngưng chợt giật mình...

"Tịch... Ngươi tỉnh?" hàng mi dài cong vuốt khẽ run rẩy...đôi mắt xanh long lanh từ từ mở ra... cả khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ ửng hồng một cách thẹn thùng..

*Ân. Ngưng Ngưng... ngươi lại có thêm vài người bên cạnh.* mỗ hệ thống chua chua nói... trong thời gian hắn ngủ say cô lại có thêm vài nam nhân xung quanh.. là quên hắn sao? Thật đáng ghét...

Ách... Tịch đây là đang... ghen sao?



Doãn Y Ngưng lần nữa nhắm mắt lại... khung cảnh trước mắt lần nữa thay đổi.. xung quanh cô là cả một dãy ngân hà tuyệt đẹp đang sáng lấp lánh... cả vũ trụ mênh mông rộng lớn khiến con người ta càng thêm nhỏ bé..

Từ phía sau một vòng tay nhẹ nhàng vòng lại ôm lấy linh hồn cô... cái đầu phía sau nhanh chóng vùi sâu vào hõm cổ khẽ hít vài hơi... mùi hương thơm ngát lan tỏa trong khoang mũi... cho dù là thân thể hay linh hồn.. ký chủ ngốc nghếch của hắn vẫn thơm ngát hương hoa... mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng làm hắn cảm thấy thoải mái...

Y Ngưng đứng yên cho Tịch ôm mình cô nghiên đầu dựa vào đầu hắn một cách nhẹ nhàng quyến luyến... rồi ngước lên hôn nhẹ gò má của hắn khiến Tịch đột nhiên cứng đờ...

"Tịch... cám ơn đã cứu Thiên." nếu không có Tịch kịp thời cứu giúp... có lẽ Long Ngạo Thiên đã mất mạng ở Xperia Comix hai năm trước...

Đôi mắt đỏ ôn nhu nhìn bé trong lồng ngực hắn nghiên đầu hôn hôn khóe môi cô nhẹ lắc đầu.. "Ngưng Ngưng... ngươi biết... ta không thể chứng kiến ngươi đau khổ." cho nên khi đó hắn đã dùng toàn bộ năng lượng mình có để cứu lấy tình địch của mình... cái giá phải trả là ngủ say suốt hai năm trời...

Không thể nghe giọng nói của cô... không thể dịu dàng an ủi cô những khi cô buồn.. cũng không thể chứng kiến nụ cười của cô... điều đó khiến hắn cảm thấy thật đau khổ...

"Tịch... linh hồn ngươi?" sẽ không sao phải hay không? Tịch... đừng giấu ta.. bởi linh hồn bây giờ của ngươi thật yếu ớt... cứ như bất cứ khi nào cũng có thể tan biến... nó mờ ảo.. mỏng manh cứ như một làn khói mờ nhạt...

"Sẽ không sao... sẽ ổn cả.." chỉ cần có thân thể thật sự... có lẽ nó sẽ không tan biến đi.. cho nên bảo bối.. ngươi mau thu thập đủ tinh dịch đi... như vậy ta mới có thể chính thức ở bên ngươi... Tịch lần nữa ôm chặt linh hồn nhỏ bé.. ký chủ ngốc nghếch của hắn vẫn mềm lòng như lúc xưa... thật tốt...

"Tịch.. ngươi đang giấu ta chuyện gì sao?" Doãn Y Ngưng xoay lại khuôn mặt nhìn thẳng vào đôi mắt đang né tránh Tịch khẽ nhíu mày... rõ ràng linh hồn của Tịch đang dần biến mất.. vì sao lại giấu cô?

"Không có.. bảo bối.. bọn họ đang tìm ngươi đâu... mau ra ngoài a~" nói rồi Tịch nhanh chóng buông tay... một lực hút mạnh mẽ hút lấy linh hồn Doãn Y Ngưng khiến cô chợt bàng hoàng.. cô đưa tay về phía linh hồn mờ ảo của Tịch khẽ thều thào rồi không nhìn thấy Tịch đâu nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Chính Né Ra Xa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook