Chương 143: Doãn Thần mất tích.
angel581992
24/10/2016
Từ khi bắt đầu cho nổ tung căn cứ chính tại Seaperia thì ở khắp nơi trên thế giới hàng chục căn cứ khác nhau của tổ chức Moves đều bị người tập kích... chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi tổ chức Moves hoàn toàn bị tiêu diệt...
Leo hài lòng nhìn thành quả của bọn họ khẽ gất đầu tự hào sau đó hất mặt khinh bỉ nhìn phía đang hề hề nở nụ cười Hudas...
Hudas cảm thấy cả trăm năm nay... hôm nay là lần đầu tiên hắn thoải mái vui vẻ... rất vui vẻ.. mối thù của hắn trả được rồi...trả được rồi...
"Ha ha ha~~ Littlia ta báo được thù a~ báo được thù..." rồi hắn khóc nấc lên từng tiếng.. Leo sững sờ nhìn phía đang khóc nức nở như hài tử sư phó của hắn rồi đi tới từ phía sau vỗ vỗ đôi vai đang run rẩy Hudas... đang định mở miệng thì phía màn hình hiện lên hình ảnh năm thiếu nữ...
*Sư phó... Bọn chúng nói hài tử của ngài còn sống.* Doãn Y Ngưng cùng bốn người còn lại nhìn phía đang cười cười rồi ngồi hẳn xuống đất khóc nức nở Hudas cảm thấy xót xa... đó giờ bọn họ chỉ thấy Hudas đáng khinh cười cười nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy lão già đáng ghét đó khóc nức nở như một đứa trẻ trông rất đáng thương...
Cũng là... thê ly tử tán.. lại tận mắt thân nhân bị chôn vùi trong biển lửa... có ai lại thanh thản được... Sư phó... ngài đã chịu nỗi đau này một mình bao nhiêu lâu a? Có phải hay không vì vậy mà ngài đi khắp Bookie đại lục để dụ dỗ đám nhóc con bọn họ? Là để gửi gấm tình cảm đã mất sao?
Sư phó... ngài không nghe thấy sao? Bọn ta sẽ giúp ngài tìm lại người đó... được hay không nha
~
Tiếng sóng biển rì rào mang theo cơn mưa phùn nhẹ... cả khung cảnh yên tĩnh năm thiếu nữ nhìn phía vùi đầu khóc rống vai run run lão già đáng khinh bắt đầu cảm thấy lo lắng... này là lên cơn sao? Sao lại lên cơn bất chợt như vậy chứ... nhìn xem chiếc áo Leo thích nhất đang dính đầy chất lỏng... thật bẩn a
~
Đám nữ hài nào đó bỏ qua cảm xúc xúc động ban nãy bắt đầu thay lão già đáng khinh bi ai... Leo rất thích chiếc áo đó... phen này lão già đó xong rồi..
Hudas đang khóc rống lên thì nghe tiếng la lớn từ phía màn hình... hắn nhanh tay cầm góc áo trắng trước mặt giơ lên chùi nước mắt rồi hỉ một đống nước mũi rồi chạy lại phía màn hình trợn to mắt lên... hắn vừa nghe được gì? Vừa nghe được gì a~ nãy khóc to quá nghe không rõ...
*Sư phó. Hài tử của ngươi... còn sống...*
Tiểu đồ đệ vừa nói hài tử còn sống??? Hắn còn sống? Hay là lỗ tai nghe nhầm a? Hudas đưa tay lên ngoáy vài phát lỗ tai rồi nhìn phía đang hắc tuyến Doãn Y Ngưng sau đó lần nữa trợn to mắt...
Phía bên kia màn hình Doãn Y Ngưng khuôn mặt hắc tuyến... cô nhìn thấy sau mông sư phó là một chiếc đuôi to lông xù đang vẫy vẫy... trên đầu còn có...ách... một đôi tai? Đồng loại?
Poly sau khi nhai hết toàn bộ đống kẹo trong miệng cảm thấy rất ủy khuất... cô cần tìm một chỗ phát tiết ủy khuất của mình nên giật lấy thiết bị liên lạc quang quác la to...
*Lão bất tử.. nghe không rõ sao? CON NGƯƠI CÒN SỐNG... CÒN SỐNG... CÒN SỐNG......* sau đó cụp một phát cắt đứt liên lạc...
Hudas ngây ngốc cười cười một cách ngu đần sau đó quay sang phía đồ đệ nhà mình định hỏi lại lần nữa thì chợt im bặt... cả thân thể run rẩy lợi hại sau đó khẽ lùi lại phía sau định quay đầu lại chạy trốn thì phía sau một trận âm phong tỏa ra mãnh liệt sau đó cổ áo hắn bị nắm chặt lấy...
"Lão già... ngươi định đi đâu?" Leo nét mặt đen thui ánh mắt đầy tơ máu giọng nói lạnh lẽo chỉa thẳng về phía đang run run Hudas thì nhẹ nhàng mỉm cười...
"Sư phó a~ ngài cũng biết.. ta rất thích chiếc áo này... vì đây là vật đầu tiên ta mua bằng tiền để dành của mình a~ Sư phó~"
Hudas nước mắt lại lần nữa trào ra.. hắn cảm thấy đại đệ tử của hắn thật đáng sợ... hắn sai rồi... sao hắn lại quên tên nhóc này là một đại khiết phích cơ chứ....
*Bụp... bịch... bụp...bụp.. *
Sau một cuộc khi sư diệt tổ Leo mới đen mặt thay áo khác rồi lại gọi một cuộc khác cho đám Lidi.
"Địa điểm nơi nào? Biết sao?"
Nếu như bọn chúng biết hài tử của Hudas còn sống chắc chắn là sẽ biết được như thế nào có thể tìm được người đó... để thủ tiêu diệt trừ hậu hoạn...
*Học viện Lomulios. Lớp nào thì không biết.* sau đó liếc xéo phía đang cúi đầu trồng nấm Poly nơi tảng tinh thể to đùng... Poly lần đầu tiên cảm thấy thói quen chọc chọc động vật của mình là một thói quen xấu... thật xấu... xấu đến nỗi... bây giờ lại thêm hai đôi mắt sắt bén như dao phóng về phía cô.... Poly không cố ý mà~ chỉ là tại con thằn lằn nó cứ nhìn phía cô như đang nói *chọt ta đi...chọt ta đi~* còn đập đập đuôi làm nũng...
Làm ơn... con vật nhỏ đó thật ra đang muốn nói ngươi áng đường đi của nó... cho nên cút ra chỗ khác đi mới là đúng. Lại còn làm nũng... ta khinh a
~
Rồi một luồng gió lạnh lẽo thổi qua phía sau lưng... âm phong từng trận càng ngày càng lớn... Poly cứng ngắt xoay đầu lại thì thấy Miêu nữ đang nghiến răng khanh khách nhìn phía màn hình Leo gằng giọng hỏi.
"Nói rõ ràng."
Leo lúc này tay vừa tạch tạch bấm máy vừa giải thích...
"Thần nói sẽ tới học viện Lomulios điều tra về gia tộc cấu kết với Moves.. nửa tháng trước hắn nói sẽ đi đến tòa tháp bỏ hoang ở nơi đó... sau đó mất tín hiệu cho đến bây giờ... ta nghi ngờ... Thần đang gặp nguy hiểm..." hắn đang định đích thân tới đó xem thử nhưng như vậy thật dễ dàng bại lộ do có mục đích.. nên chỉ có thể chờ đám người Miêu nữ trở về mới thông báo...
Leo hài lòng nhìn thành quả của bọn họ khẽ gất đầu tự hào sau đó hất mặt khinh bỉ nhìn phía đang hề hề nở nụ cười Hudas...
Hudas cảm thấy cả trăm năm nay... hôm nay là lần đầu tiên hắn thoải mái vui vẻ... rất vui vẻ.. mối thù của hắn trả được rồi...trả được rồi...
"Ha ha ha~~ Littlia ta báo được thù a~ báo được thù..." rồi hắn khóc nấc lên từng tiếng.. Leo sững sờ nhìn phía đang khóc nức nở như hài tử sư phó của hắn rồi đi tới từ phía sau vỗ vỗ đôi vai đang run rẩy Hudas... đang định mở miệng thì phía màn hình hiện lên hình ảnh năm thiếu nữ...
*Sư phó... Bọn chúng nói hài tử của ngài còn sống.* Doãn Y Ngưng cùng bốn người còn lại nhìn phía đang cười cười rồi ngồi hẳn xuống đất khóc nức nở Hudas cảm thấy xót xa... đó giờ bọn họ chỉ thấy Hudas đáng khinh cười cười nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy lão già đáng ghét đó khóc nức nở như một đứa trẻ trông rất đáng thương...
Cũng là... thê ly tử tán.. lại tận mắt thân nhân bị chôn vùi trong biển lửa... có ai lại thanh thản được... Sư phó... ngài đã chịu nỗi đau này một mình bao nhiêu lâu a? Có phải hay không vì vậy mà ngài đi khắp Bookie đại lục để dụ dỗ đám nhóc con bọn họ? Là để gửi gấm tình cảm đã mất sao?
Sư phó... ngài không nghe thấy sao? Bọn ta sẽ giúp ngài tìm lại người đó... được hay không nha
~
Tiếng sóng biển rì rào mang theo cơn mưa phùn nhẹ... cả khung cảnh yên tĩnh năm thiếu nữ nhìn phía vùi đầu khóc rống vai run run lão già đáng khinh bắt đầu cảm thấy lo lắng... này là lên cơn sao? Sao lại lên cơn bất chợt như vậy chứ... nhìn xem chiếc áo Leo thích nhất đang dính đầy chất lỏng... thật bẩn a
~
Đám nữ hài nào đó bỏ qua cảm xúc xúc động ban nãy bắt đầu thay lão già đáng khinh bi ai... Leo rất thích chiếc áo đó... phen này lão già đó xong rồi..
Hudas đang khóc rống lên thì nghe tiếng la lớn từ phía màn hình... hắn nhanh tay cầm góc áo trắng trước mặt giơ lên chùi nước mắt rồi hỉ một đống nước mũi rồi chạy lại phía màn hình trợn to mắt lên... hắn vừa nghe được gì? Vừa nghe được gì a~ nãy khóc to quá nghe không rõ...
*Sư phó. Hài tử của ngươi... còn sống...*
Tiểu đồ đệ vừa nói hài tử còn sống??? Hắn còn sống? Hay là lỗ tai nghe nhầm a? Hudas đưa tay lên ngoáy vài phát lỗ tai rồi nhìn phía đang hắc tuyến Doãn Y Ngưng sau đó lần nữa trợn to mắt...
Phía bên kia màn hình Doãn Y Ngưng khuôn mặt hắc tuyến... cô nhìn thấy sau mông sư phó là một chiếc đuôi to lông xù đang vẫy vẫy... trên đầu còn có...ách... một đôi tai? Đồng loại?
Poly sau khi nhai hết toàn bộ đống kẹo trong miệng cảm thấy rất ủy khuất... cô cần tìm một chỗ phát tiết ủy khuất của mình nên giật lấy thiết bị liên lạc quang quác la to...
*Lão bất tử.. nghe không rõ sao? CON NGƯƠI CÒN SỐNG... CÒN SỐNG... CÒN SỐNG......* sau đó cụp một phát cắt đứt liên lạc...
Hudas ngây ngốc cười cười một cách ngu đần sau đó quay sang phía đồ đệ nhà mình định hỏi lại lần nữa thì chợt im bặt... cả thân thể run rẩy lợi hại sau đó khẽ lùi lại phía sau định quay đầu lại chạy trốn thì phía sau một trận âm phong tỏa ra mãnh liệt sau đó cổ áo hắn bị nắm chặt lấy...
"Lão già... ngươi định đi đâu?" Leo nét mặt đen thui ánh mắt đầy tơ máu giọng nói lạnh lẽo chỉa thẳng về phía đang run run Hudas thì nhẹ nhàng mỉm cười...
"Sư phó a~ ngài cũng biết.. ta rất thích chiếc áo này... vì đây là vật đầu tiên ta mua bằng tiền để dành của mình a~ Sư phó~"
Hudas nước mắt lại lần nữa trào ra.. hắn cảm thấy đại đệ tử của hắn thật đáng sợ... hắn sai rồi... sao hắn lại quên tên nhóc này là một đại khiết phích cơ chứ....
*Bụp... bịch... bụp...bụp.. *
Sau một cuộc khi sư diệt tổ Leo mới đen mặt thay áo khác rồi lại gọi một cuộc khác cho đám Lidi.
"Địa điểm nơi nào? Biết sao?"
Nếu như bọn chúng biết hài tử của Hudas còn sống chắc chắn là sẽ biết được như thế nào có thể tìm được người đó... để thủ tiêu diệt trừ hậu hoạn...
*Học viện Lomulios. Lớp nào thì không biết.* sau đó liếc xéo phía đang cúi đầu trồng nấm Poly nơi tảng tinh thể to đùng... Poly lần đầu tiên cảm thấy thói quen chọc chọc động vật của mình là một thói quen xấu... thật xấu... xấu đến nỗi... bây giờ lại thêm hai đôi mắt sắt bén như dao phóng về phía cô.... Poly không cố ý mà~ chỉ là tại con thằn lằn nó cứ nhìn phía cô như đang nói *chọt ta đi...chọt ta đi~* còn đập đập đuôi làm nũng...
Làm ơn... con vật nhỏ đó thật ra đang muốn nói ngươi áng đường đi của nó... cho nên cút ra chỗ khác đi mới là đúng. Lại còn làm nũng... ta khinh a
~
Rồi một luồng gió lạnh lẽo thổi qua phía sau lưng... âm phong từng trận càng ngày càng lớn... Poly cứng ngắt xoay đầu lại thì thấy Miêu nữ đang nghiến răng khanh khách nhìn phía màn hình Leo gằng giọng hỏi.
"Nói rõ ràng."
Leo lúc này tay vừa tạch tạch bấm máy vừa giải thích...
"Thần nói sẽ tới học viện Lomulios điều tra về gia tộc cấu kết với Moves.. nửa tháng trước hắn nói sẽ đi đến tòa tháp bỏ hoang ở nơi đó... sau đó mất tín hiệu cho đến bây giờ... ta nghi ngờ... Thần đang gặp nguy hiểm..." hắn đang định đích thân tới đó xem thử nhưng như vậy thật dễ dàng bại lộ do có mục đích.. nên chỉ có thể chờ đám người Miêu nữ trở về mới thông báo...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.