Chương 134: Ngượng ngùng.
angel581992
24/10/2016
Nắng sớm chiếu lên chiếc giường trong căn phòng tím báo hiệu một ngày mới lại bắt đầu..
Doãn Y Ngưng cảm thấy đột nhiên khó thở như có cái gì đè nặng lên ngực mình ... sau đó khoang miệng lại có gì đó đang càn quét ..cánh môi vừa ướt át lại vừa ngưa ngứa nhồn nhột khiến cô khẽ đưa đầu lưỡi liếm nhẹ vào cánh môi mình...
Đôi tay khẽ nâng lên dụi nhẹ vào ánh mắt nhập nhèm rồi đôi mi cong vút run rẩy vài cái rồi như cánh bướm nhẹ nâng lên... sau đó ...
Tỉnh ngủ hẳn... trước mặt cô là hai chiếc mũi đen ướt át ... phấn lưỡi hai con sủng vật đang dùng sức kêu cô dậy... thân mình cả hai con hồ ly nằm hẳn lên bộ ngực ngạo nhân của cô... Doãn Y Ngưng nhìn phía hai cặp mắt hồ ly đang ngây ngô nhìn cô đột nhiên cả khuôn mặt ửng hồng sau đó đưa tay đặt hai con sủng vật lên giường rồi... chạy trối chết vào nhà tắm...
*Cạch.*
Doãn Y Ngưng nhìn phía trong gương chính mình đột nhiên lại cảm thấy ngượng ngùng... cả làn da trắng nõn bây giờ đã ửng hồng.. dưới lớp vải trắng mỏng manh khẽ nổi lên đôi nhũ hoa hơi căng cứng... bên dưới hạ thể lại là một dòng chất lỏng trong suốt đang từ từ chảy ra...
Hai con hồ ly nhìn phía khóa của toilet ánh mắt lóe ra tia cười thỏa mãn... chúng đưa lưỡi liếm mép rồi như có như không phe phẩy chiếc đuôi xù trắng xóa như bông của mình... sau đó cuộn người lại nhắm mắt ngủ tiếng.. dáng vẻ lười biếng lại đáng đánh đòn... trong đầu chúng là giấc mộng xuân đêm qua cùng...dáng vẻ động tình quyến rũ của cô vào buổi sáng đầy mê hoặc.... khiến bọn chúng lại lần nữa muốn khi dễ cô...
Bất quá... cơ hội còn rất nhiều... nên không cần gấp gáp...
Doãn Y Ngưng dùng hai tay vỗ vỗ khuôn mặt mình rồi bật nước lên tắm rửa... giấc mộng đêm qua khiến cô cảm thấy không dám đối mặt với hai sủng vật của mình... bởi vì màu mắt của bọn họ cùng hai nam tử trong mộng quá giống nhau... cứ như... là một...
Ách~Không được... không được nghĩ nữa... chỉ là ...mộng xuân mà thôi... là mộng xuân... Doãn Y Ngưng tự thôi miên bản thân mình rằng đó chỉ là trong giấc mơ... sau đó nhanh chóng sửa sang lại tâm trạng rối bời của mình rồi đi ra ngoài phòng...
Bất quá nghĩ lại ...ra vẻ tư liệu của họ chắc cũng đã được Leo gửi qua...
Doãn Y Ngưng nhìn phía phong thư dày trên bàn khẽ mở ra nhìn rồi cầm phía tài liệu trên tay khẽ trầm tư... tư liệu này kể từ khi Bạch Liên Kiều vào học viện đã bị chỉnh sửa rõ rệt... nguyên nhân là gì? Nơi đó lại đóng vai trò như thế nào đối với tổ chức đó? Chỉ đơn giản là học viện thôi sao? Không thể nào...
Hàng ngàn câu hỏi được đặt ra cho đến khi cô đọc xuống phía cuối xấp tư liệu dày cộm...
Ách~ ra người mạo danh ma ma và cô là hai mẹ con Bạch Liên Kiều? Ra vẻ ... trò chơi bắt đầu thú vị rồi... Doãn Y Ngưng cầm lấy tư liệu trên tay châm lên một mồi lửa rồi thiêu đốt... ánh lửa bốc lên cao rồi từ từ nhỏ dần... cơn gió mạnh thổi qua khiến nén tro tàn bay tứ phía...
......
Seaperia.
Lâu đài Vladimira.
Đây là tòa lâu đài cổ nằm phía Đông của bãi biển Seaperia... nó nằm gần sát vách núi Polimtra phía Đông bãi biển xanh ngọc này.
Lâu đài Vladimira là tòa lâu đài của hoàng thất Seaperia hơn ngàn năm trước... sau đó khi chế độ hoàng tộc vì những cuộc nội chiến mà suy tàn thì tòa lâu đài này bị một thương nhân nước ngoài mua lại.. bất quá hơn trăm năm sau đó người thương nhân giàu có bị hãm hại mà bị phá sản... khi đó tòa lâu đài Vladimira bị đem ra bán đấu giá để trừ dần số nợ...
Tòa lâu đài này được bán lại với một con số lớn đến chóng mặt... bởi vì một lẽ đơn giản rằng nó từng là niềm tự hào của người dân xứ biển này...
Trong tòa lâu đài Vladimira là cả một tòa lâu đài lết hợp giữa phong cách cổ điển cùng hiện đại... trên tường là từng bức tranh sơn dầu được tự tay nhà họa sĩ Vadios vẽ ra... có thể nói những bức họa trên tường hay trần nhà là toàn bộ tâm huyết của nhà nghệ thuật gia đa tài...
Chỉ cần là một nhà sưu tập tranh ảnh đều để trong nhà bức tranh của Vadios ... cho dù là hàng nhái cũng được đặt một cách trang trọng trong phòng khách...
Gia tộc Louis Rissin là người đã mua lại tòa lâu đài cổ khi nó bị bán đấu giá.... cũng chính Podius là người đã cho tân trang sữa chữa cùng vẽ lên những vách tường bị thời gian ăn mòn...
Tòa lâu đài rộng lớn với vài trăm căn phòng cùng hai khu bếp hiện đại với vài trăm người hầu cùng đầu bếp...
"Tiểu thư. Ngài để đó ta nấu cho." Một đầu bếp nữ run rẩy đi tới định giành lại công việc của mình... chỉ thấy người phụ nữ tay cầm thìa nêm nếm tay khẽ khoấy nhẹ chiếc nồi... bà liếc xéo người giúp việc rồi lạnh giọng nói.
"Không cần."
Nữ đầu bếp khẽ gật đầu rồi nghiêng đầu hành lễ sau đó đi về phía căn phòng của mình... ánh mắt là vẻ khinh bỉ chán ghét... chỉ là giả mạo mà thôi... còn ra vẻ thanh cao hiếu thảo... cho ai xem nha..
Từ khi bọn họ đến đây... tòa lâu đài này chưa bao giờ yên ổn... cứ như đang sống trong địa ngục... thật căng thẳng...
"Nương! Hôm nay Lunalinna có nấu cho ngài cháo bách thảo... ngài ăn đi cho nóng..." Liên Ngọc ngọt ngào mỉm cười cẩn thận bưng lấy chén cháo bách thảo để lên chiếc bàn nơi Pesta đang ngồi...
Ta lo đọc truyện mà quên up... sr các nàng nhá...
Doãn Y Ngưng cảm thấy đột nhiên khó thở như có cái gì đè nặng lên ngực mình ... sau đó khoang miệng lại có gì đó đang càn quét ..cánh môi vừa ướt át lại vừa ngưa ngứa nhồn nhột khiến cô khẽ đưa đầu lưỡi liếm nhẹ vào cánh môi mình...
Đôi tay khẽ nâng lên dụi nhẹ vào ánh mắt nhập nhèm rồi đôi mi cong vút run rẩy vài cái rồi như cánh bướm nhẹ nâng lên... sau đó ...
Tỉnh ngủ hẳn... trước mặt cô là hai chiếc mũi đen ướt át ... phấn lưỡi hai con sủng vật đang dùng sức kêu cô dậy... thân mình cả hai con hồ ly nằm hẳn lên bộ ngực ngạo nhân của cô... Doãn Y Ngưng nhìn phía hai cặp mắt hồ ly đang ngây ngô nhìn cô đột nhiên cả khuôn mặt ửng hồng sau đó đưa tay đặt hai con sủng vật lên giường rồi... chạy trối chết vào nhà tắm...
*Cạch.*
Doãn Y Ngưng nhìn phía trong gương chính mình đột nhiên lại cảm thấy ngượng ngùng... cả làn da trắng nõn bây giờ đã ửng hồng.. dưới lớp vải trắng mỏng manh khẽ nổi lên đôi nhũ hoa hơi căng cứng... bên dưới hạ thể lại là một dòng chất lỏng trong suốt đang từ từ chảy ra...
Hai con hồ ly nhìn phía khóa của toilet ánh mắt lóe ra tia cười thỏa mãn... chúng đưa lưỡi liếm mép rồi như có như không phe phẩy chiếc đuôi xù trắng xóa như bông của mình... sau đó cuộn người lại nhắm mắt ngủ tiếng.. dáng vẻ lười biếng lại đáng đánh đòn... trong đầu chúng là giấc mộng xuân đêm qua cùng...dáng vẻ động tình quyến rũ của cô vào buổi sáng đầy mê hoặc.... khiến bọn chúng lại lần nữa muốn khi dễ cô...
Bất quá... cơ hội còn rất nhiều... nên không cần gấp gáp...
Doãn Y Ngưng dùng hai tay vỗ vỗ khuôn mặt mình rồi bật nước lên tắm rửa... giấc mộng đêm qua khiến cô cảm thấy không dám đối mặt với hai sủng vật của mình... bởi vì màu mắt của bọn họ cùng hai nam tử trong mộng quá giống nhau... cứ như... là một...
Ách~Không được... không được nghĩ nữa... chỉ là ...mộng xuân mà thôi... là mộng xuân... Doãn Y Ngưng tự thôi miên bản thân mình rằng đó chỉ là trong giấc mơ... sau đó nhanh chóng sửa sang lại tâm trạng rối bời của mình rồi đi ra ngoài phòng...
Bất quá nghĩ lại ...ra vẻ tư liệu của họ chắc cũng đã được Leo gửi qua...
Doãn Y Ngưng nhìn phía phong thư dày trên bàn khẽ mở ra nhìn rồi cầm phía tài liệu trên tay khẽ trầm tư... tư liệu này kể từ khi Bạch Liên Kiều vào học viện đã bị chỉnh sửa rõ rệt... nguyên nhân là gì? Nơi đó lại đóng vai trò như thế nào đối với tổ chức đó? Chỉ đơn giản là học viện thôi sao? Không thể nào...
Hàng ngàn câu hỏi được đặt ra cho đến khi cô đọc xuống phía cuối xấp tư liệu dày cộm...
Ách~ ra người mạo danh ma ma và cô là hai mẹ con Bạch Liên Kiều? Ra vẻ ... trò chơi bắt đầu thú vị rồi... Doãn Y Ngưng cầm lấy tư liệu trên tay châm lên một mồi lửa rồi thiêu đốt... ánh lửa bốc lên cao rồi từ từ nhỏ dần... cơn gió mạnh thổi qua khiến nén tro tàn bay tứ phía...
......
Seaperia.
Lâu đài Vladimira.
Đây là tòa lâu đài cổ nằm phía Đông của bãi biển Seaperia... nó nằm gần sát vách núi Polimtra phía Đông bãi biển xanh ngọc này.
Lâu đài Vladimira là tòa lâu đài của hoàng thất Seaperia hơn ngàn năm trước... sau đó khi chế độ hoàng tộc vì những cuộc nội chiến mà suy tàn thì tòa lâu đài này bị một thương nhân nước ngoài mua lại.. bất quá hơn trăm năm sau đó người thương nhân giàu có bị hãm hại mà bị phá sản... khi đó tòa lâu đài Vladimira bị đem ra bán đấu giá để trừ dần số nợ...
Tòa lâu đài này được bán lại với một con số lớn đến chóng mặt... bởi vì một lẽ đơn giản rằng nó từng là niềm tự hào của người dân xứ biển này...
Trong tòa lâu đài Vladimira là cả một tòa lâu đài lết hợp giữa phong cách cổ điển cùng hiện đại... trên tường là từng bức tranh sơn dầu được tự tay nhà họa sĩ Vadios vẽ ra... có thể nói những bức họa trên tường hay trần nhà là toàn bộ tâm huyết của nhà nghệ thuật gia đa tài...
Chỉ cần là một nhà sưu tập tranh ảnh đều để trong nhà bức tranh của Vadios ... cho dù là hàng nhái cũng được đặt một cách trang trọng trong phòng khách...
Gia tộc Louis Rissin là người đã mua lại tòa lâu đài cổ khi nó bị bán đấu giá.... cũng chính Podius là người đã cho tân trang sữa chữa cùng vẽ lên những vách tường bị thời gian ăn mòn...
Tòa lâu đài rộng lớn với vài trăm căn phòng cùng hai khu bếp hiện đại với vài trăm người hầu cùng đầu bếp...
"Tiểu thư. Ngài để đó ta nấu cho." Một đầu bếp nữ run rẩy đi tới định giành lại công việc của mình... chỉ thấy người phụ nữ tay cầm thìa nêm nếm tay khẽ khoấy nhẹ chiếc nồi... bà liếc xéo người giúp việc rồi lạnh giọng nói.
"Không cần."
Nữ đầu bếp khẽ gật đầu rồi nghiêng đầu hành lễ sau đó đi về phía căn phòng của mình... ánh mắt là vẻ khinh bỉ chán ghét... chỉ là giả mạo mà thôi... còn ra vẻ thanh cao hiếu thảo... cho ai xem nha..
Từ khi bọn họ đến đây... tòa lâu đài này chưa bao giờ yên ổn... cứ như đang sống trong địa ngục... thật căng thẳng...
"Nương! Hôm nay Lunalinna có nấu cho ngài cháo bách thảo... ngài ăn đi cho nóng..." Liên Ngọc ngọt ngào mỉm cười cẩn thận bưng lấy chén cháo bách thảo để lên chiếc bàn nơi Pesta đang ngồi...
Ta lo đọc truyện mà quên up... sr các nàng nhá...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.