Chương 17
Hạ Vũ
09/07/2020
Mạc Thiên bây giờ đang khoanh tay nhìn chằm chằm đống nguyên liệu trước mặt, không biết bắt đầu từ đâu.
Những người hầu nhìn thấy thiếu chủ hết sức kinh ngạc, lần đầu tiên họ thấy thiếu chủ bước xuống nhà bếp.
Đột nhiên Mạc Thiên quay đầu trợn mắt nhìn bọn họ, tay ngoắt ngoắt:
- Ngươi, lại đây.
Tên đầu bếp còn đang ngơ ngác, trợn mắt chỉ vào bản thân.
- Đúng chính ngươi, nhanh lại đây.
Mạc Thiên mất kiên nhẫn phất phất tay.
Tên đó run rẩy chậm chạp bước lại, đầu nghĩ thầm không biết thiếu chủ tính làm gì.
Mạc Thiên ho khan một tiếng, nói:
- Ngươi... khụ, dạy cho ta làm bánh.
Không chỉ đầu bếp mà toàn bộ người hầu ở đây đều sợ hãi.
Thiếu...thiếu chủ vậy mà muốn làm bánh. Lẽ nào cái lần bị thương đó khiến cho người bị tổn thương đến đầu.
Kinh ngạc là vậy nhưng bọn họ cũng không dám phản ứng gì, nếu không làm thiếu chủ tức giận thì người thiệt thòi chỉ có bọn họ thôi.
- Thiếu chủ, người muốn làm bánh gì?
- Cái nào đơn giản nhất.
Thế là cả buổi chiều, Mạc Thiên vật lộn với đống nguyện liệu. Chật vật khó khăn lắm mới làm ra được cái bánh xem như có thể ăn.
Nhìn đống đồ làm thất bại cậu lại cảm thấy thành tựu. Cái này cũng coi như cậu có thiên phú đúng chứ.
__________________________________
Mạc Thiên tay cầm bánh được gói cẩn thận trong một chiếc hộp, vui vẻ đi tìm Mạc Chi Tuyệt. Chắc bây giờ hắn đang tu luyện trong phòng.
Mở cửa phòng ra thì phát hiện bên trong trống không, Mạc Thiên ngạc nhiên bởi vì bình thường hắn luôn ở trong này.
Lại đi tìm ở trong vườn, cũng không thấy Mạc Chi Tuyệt đâu. Mạc Thiên hơi sốt ruột, chạy khắp nơi để tìm hắn.
Vậy mà không hề thấy hắn đâu.
Rốt cuộc Mạc Chi Tuyệt đi nơi nào?
Mạc Thiên cứ như muốn lục tung cả ngôi nhà ra vậy, ấy thế mà vẫn không thấy bóng dáng nhỏ bé ấy.
Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, Mạc Thiên nhanh chóng chạy đi tìm Hồ Nhất, quả nhiên gã cũng biến mất.
Vậy chắc chắn gã đã làm gì Mạc Chi Tuyệt rồi.
Chuyện đến nước này, cậu thật sự không thể nhịn được nữa. Đầu tiên cần phải báo cho Mạc Thành Minh biết.
Mạc Thành Minh đang ngồi đọc sách thì cửa phòng bật mở không báo trước. Mà Mạc Thiên sau khi xông vào thì nhanh chóng kể gọn sự việc.
- Con dựa vào đâu nói như vậy?
Rõ ràng Mạc Thành Minh chưa tin.
- Ta chỉ nói cho người biết thôi, mong người tin ta một lần.
Ông nhìn Mạc Thiên, nhìn cậu không có gì giống như giả vờ cả. Trầm ngâm hồi lâu nghĩ đến Hồ Nhất, thực ra ông cũng biết được tính cách của gã như thế nào, chỉ là ông không để tâm đến. Ngẫm lại thì gã cũng có thể làm ra loại chuyện thế này lắm.
- Thôi được, ta tin con lần này, nhưng nếu để ta biết là nói dối thì con tự biết hậu quả. Vậy con cần ta giúp gì?
Mạc Thiên thở ra một hơi, nói:
- Ta biết sức mạnh bây giờ vẫn chưa đủ, nhờ người giúp ta xem xem Mạc Chi Tuyệt bây giờ ở đâu.
Vận dụng sức mạnh một lát, Mạc Thành Minh mới nói:
- Ta chỉ biết nó ở phía Bắc cách đây khoảng 2000 li. Còn vị trí cụ thể thì không rõ.
- Vâng cảm ơn người.
Nói rồi phi thân chạy nhanh ra ngoài, Mạc Thiên vận dụng toàn bộ dị năng của mình phóng đến đó. Trong đầu thì hét tên của hệ thống.
[ Ê hệ thống, ngươi mau lăn ra đây cho ta. Cho ta biết vị trí của Mạc Chi Tuyệt nhanh lên, ta biết ngươi biết hắn ở đâu]
Hệ thống bất đắc dĩ bị gọi lên
[ Đi thêm 300 li rồi rẽ trái, nam chính ở trong nhà kho đầu tiên.]
Nghe thế cậu liền tăng tốc, trong lòng lo lắng không biết Mạc Chi Tuyệt gặp nguy hiểm gì không.
Trước mặt xuất hiện một dãy nhà kho, cậu đi vào nhà kho thứ nhất.
Mở cửa ra, thấy trong đó hơi tối, im lặng không có tiếng nói gì. Mạc Thiên cẩn trọng đi dò tìm đường, nín thở nâng cao cảnh giác.
Bỗng có một bóng người vụt qua trước mắt, thần kinh căng lên. Bàn tay cậu tụ sức mạnh, nhìn xung quanh.
Sau lưng có tiếng soạt nhẹ, Mạc Thiên quay đầu lại. Nâng cao tinh thần tập trung vào đó để xem có nhìn ra manh mối gì hay không, thế nhưng lại không thấy gì cả.
Bàn tay Mạc Thiên men theo bờ tường bước lên trước, chân đột nhiên dẫm trúng một đoạn cây leo.
Cậu cúi đầu nhìn một chút rồi bước qua nó, để ý mới thấy lúc nãy bên ngoài cũng có nhiều dây leo trên bờ tường nhà kho này. Không biết trong này chứa đồ vật gì.
Dị biến đột ngột nổi lên, mấy dây leo tưởng chừng vô hại đột nhiên như những con rắn phóng đến người Mạc Thiên. Mạc Thiên nhanh tay bắn một đạo năng lực phòng bị lúc nãy vào bọn chúng. Tránh thoát một cách gian nan.
Lúc này không chỉ trước mặt mà cả sau lưng những dây leo như có ý nghĩ đều đồng loạt xông đến.
- Em họ thân ái của ta, vậy mà có thể tìm đến đây.
Một giọng nói vang lên, tiếng bước chân rõ ràng đang từ từ tiếp cận cậu, rõ ràng là của Hồ Nhất. Cậu chật vật đứng lên nhìn kỹ cái người vừa xuất hiện này.
Những người hầu nhìn thấy thiếu chủ hết sức kinh ngạc, lần đầu tiên họ thấy thiếu chủ bước xuống nhà bếp.
Đột nhiên Mạc Thiên quay đầu trợn mắt nhìn bọn họ, tay ngoắt ngoắt:
- Ngươi, lại đây.
Tên đầu bếp còn đang ngơ ngác, trợn mắt chỉ vào bản thân.
- Đúng chính ngươi, nhanh lại đây.
Mạc Thiên mất kiên nhẫn phất phất tay.
Tên đó run rẩy chậm chạp bước lại, đầu nghĩ thầm không biết thiếu chủ tính làm gì.
Mạc Thiên ho khan một tiếng, nói:
- Ngươi... khụ, dạy cho ta làm bánh.
Không chỉ đầu bếp mà toàn bộ người hầu ở đây đều sợ hãi.
Thiếu...thiếu chủ vậy mà muốn làm bánh. Lẽ nào cái lần bị thương đó khiến cho người bị tổn thương đến đầu.
Kinh ngạc là vậy nhưng bọn họ cũng không dám phản ứng gì, nếu không làm thiếu chủ tức giận thì người thiệt thòi chỉ có bọn họ thôi.
- Thiếu chủ, người muốn làm bánh gì?
- Cái nào đơn giản nhất.
Thế là cả buổi chiều, Mạc Thiên vật lộn với đống nguyện liệu. Chật vật khó khăn lắm mới làm ra được cái bánh xem như có thể ăn.
Nhìn đống đồ làm thất bại cậu lại cảm thấy thành tựu. Cái này cũng coi như cậu có thiên phú đúng chứ.
__________________________________
Mạc Thiên tay cầm bánh được gói cẩn thận trong một chiếc hộp, vui vẻ đi tìm Mạc Chi Tuyệt. Chắc bây giờ hắn đang tu luyện trong phòng.
Mở cửa phòng ra thì phát hiện bên trong trống không, Mạc Thiên ngạc nhiên bởi vì bình thường hắn luôn ở trong này.
Lại đi tìm ở trong vườn, cũng không thấy Mạc Chi Tuyệt đâu. Mạc Thiên hơi sốt ruột, chạy khắp nơi để tìm hắn.
Vậy mà không hề thấy hắn đâu.
Rốt cuộc Mạc Chi Tuyệt đi nơi nào?
Mạc Thiên cứ như muốn lục tung cả ngôi nhà ra vậy, ấy thế mà vẫn không thấy bóng dáng nhỏ bé ấy.
Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, Mạc Thiên nhanh chóng chạy đi tìm Hồ Nhất, quả nhiên gã cũng biến mất.
Vậy chắc chắn gã đã làm gì Mạc Chi Tuyệt rồi.
Chuyện đến nước này, cậu thật sự không thể nhịn được nữa. Đầu tiên cần phải báo cho Mạc Thành Minh biết.
Mạc Thành Minh đang ngồi đọc sách thì cửa phòng bật mở không báo trước. Mà Mạc Thiên sau khi xông vào thì nhanh chóng kể gọn sự việc.
- Con dựa vào đâu nói như vậy?
Rõ ràng Mạc Thành Minh chưa tin.
- Ta chỉ nói cho người biết thôi, mong người tin ta một lần.
Ông nhìn Mạc Thiên, nhìn cậu không có gì giống như giả vờ cả. Trầm ngâm hồi lâu nghĩ đến Hồ Nhất, thực ra ông cũng biết được tính cách của gã như thế nào, chỉ là ông không để tâm đến. Ngẫm lại thì gã cũng có thể làm ra loại chuyện thế này lắm.
- Thôi được, ta tin con lần này, nhưng nếu để ta biết là nói dối thì con tự biết hậu quả. Vậy con cần ta giúp gì?
Mạc Thiên thở ra một hơi, nói:
- Ta biết sức mạnh bây giờ vẫn chưa đủ, nhờ người giúp ta xem xem Mạc Chi Tuyệt bây giờ ở đâu.
Vận dụng sức mạnh một lát, Mạc Thành Minh mới nói:
- Ta chỉ biết nó ở phía Bắc cách đây khoảng 2000 li. Còn vị trí cụ thể thì không rõ.
- Vâng cảm ơn người.
Nói rồi phi thân chạy nhanh ra ngoài, Mạc Thiên vận dụng toàn bộ dị năng của mình phóng đến đó. Trong đầu thì hét tên của hệ thống.
[ Ê hệ thống, ngươi mau lăn ra đây cho ta. Cho ta biết vị trí của Mạc Chi Tuyệt nhanh lên, ta biết ngươi biết hắn ở đâu]
Hệ thống bất đắc dĩ bị gọi lên
[ Đi thêm 300 li rồi rẽ trái, nam chính ở trong nhà kho đầu tiên.]
Nghe thế cậu liền tăng tốc, trong lòng lo lắng không biết Mạc Chi Tuyệt gặp nguy hiểm gì không.
Trước mặt xuất hiện một dãy nhà kho, cậu đi vào nhà kho thứ nhất.
Mở cửa ra, thấy trong đó hơi tối, im lặng không có tiếng nói gì. Mạc Thiên cẩn trọng đi dò tìm đường, nín thở nâng cao cảnh giác.
Bỗng có một bóng người vụt qua trước mắt, thần kinh căng lên. Bàn tay cậu tụ sức mạnh, nhìn xung quanh.
Sau lưng có tiếng soạt nhẹ, Mạc Thiên quay đầu lại. Nâng cao tinh thần tập trung vào đó để xem có nhìn ra manh mối gì hay không, thế nhưng lại không thấy gì cả.
Bàn tay Mạc Thiên men theo bờ tường bước lên trước, chân đột nhiên dẫm trúng một đoạn cây leo.
Cậu cúi đầu nhìn một chút rồi bước qua nó, để ý mới thấy lúc nãy bên ngoài cũng có nhiều dây leo trên bờ tường nhà kho này. Không biết trong này chứa đồ vật gì.
Dị biến đột ngột nổi lên, mấy dây leo tưởng chừng vô hại đột nhiên như những con rắn phóng đến người Mạc Thiên. Mạc Thiên nhanh tay bắn một đạo năng lực phòng bị lúc nãy vào bọn chúng. Tránh thoát một cách gian nan.
Lúc này không chỉ trước mặt mà cả sau lưng những dây leo như có ý nghĩ đều đồng loạt xông đến.
- Em họ thân ái của ta, vậy mà có thể tìm đến đây.
Một giọng nói vang lên, tiếng bước chân rõ ràng đang từ từ tiếp cận cậu, rõ ràng là của Hồ Nhất. Cậu chật vật đứng lên nhìn kỹ cái người vừa xuất hiện này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.