Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 243: Câu truyện cổ tích hắc ám (15)
Tg Tần Nguyên
06/08/2019
Chờ đến khi đuôi của Tiểu Hồng gần tới trước mặt Donner.
Donner duỗi tay tùy ý để cái đuôi rắn kia quấn lên cánh tay anh, giây tiếp theo đã bóp chặt lấy đuôi rắn, sau đó móng tay bắt đầu dài ra.
Đồng chí Tiểu Hồng chưa kịp phản ứng thì móng tay màu bạc sắc bén kia đã cắm vào đuôi rắn của nó.
Một giây, hai giây, ba giây...
"Tê tê tê tê tê!!!"
Đau đau đau đau đau đau!!
Chỉ trong chốc lát, Tiểu Hồng đói mơ màng đã lấy lại tinh thần.
Nhưng mà cái đuôi của nó vẫn bị con cá kia nắm chặt trong tay.
Tiểu Hồng bất chấp tất cả mở miệng ra định cắn người.
Sau đó...., lại thấy con cá xấu xa rõ ràng ngày thường yếu đuối đến nỗi Tô Yên phải bế ra ngoài đang chống cằm, cái tay còn lại thì đang bóp chặt đuôi rắn của nó rồi quăng ra bên ngoài.
Đồng chí Tiểu Hồng bị đập đầu vào tường, lúc nó lấy lại tinh thần thì lại thấy con cá kia đang nở một nụ cười hiền lành.
Đôi mắt lục đậm không cảm xúc, "Không phải muốn ăn thịt à? Sao lại chưa bò tới đây?"
Tiểu Hồng không phục, "Tê tê tê tê tê!"
Mi lừa Tô Yên!
Còn dùng móng tay cắm vào đuôi nó thành bốn cái lỗ nhỏ.
Tiểu Hồng đau lòng nhìn đuôi của mình rồi nhìn về phía con cá xấu xa kia, móng tay mài bạc vẫn chưa bị rút lại, bên trên còn dính cả máu của nó.
Donner vươn đầu lưỡi nhấm nháp vị máu tươi trên móng tay.
Tiểu Hồng lại cảm thấy sợ sợ.
Nó yên lặng giấu đuôi ra phía sau.
Sau đó lại nghe thấy Donner thở dài một tiếng, "Đã lâu rồi mới được ăn đồ tươi như vậy."
Donner đánh giá con rắn béo tốt này từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới.
Nuôi béo cả một mùa đông rồi.
Không ăn thì quá lãng phí.
Lúc này, Cổ Vương đang ngủ trên đầu Tiểu Hồng bị đâm cho tỉnh lại.
Cổ Vương dù gì cũng là Cổ Vương, vừa nhìn thấy ánh mắt của Donner thì nó đã biết, ánh mắt này giống y ánh mắt của nó những lúc muốn ăn thịt người vậy.
"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng!"
Còn ngây người ở đây làm gì nữa?!
Chạy nhanh lên!
Tìm Tô Yên!!
Trải qua này mấy tháng ở chung, Tiểu Hồng phải nói là cực kỳ tin tưởng Cổ Vương.
Vừa nghe Cổ Vương nói là nhanh chóng chạy biến đi.
Chỉ là..., Donner đang lười biếng nằm trong bồn tắm cũng đã chậm rãi nhảy ra ngoài.
Đuôi cá màu bạc lóng lánh dưới ánh sáng, đẹp đẽ tinh xảo.
Tiểu Hồng vừa nhìn thấy đã nghĩ tới chuyện cái đuôi của mình thiếu chút nữa bị con cá này cắt đi.
Nó cũng nhớ tới một chuyện thật lâu trước kia.
Cái đuôi của nó cũng đã từng bị một người xấu dùng súng bắn bị thương, nó phải mất rất lâu mới lành lại.
Lúc trước, có một hoàng tử xấu xa làm Tô Yên lừa mất nội gan của nó, sau khi ăn còn nói là không có tác dụng.
Từng ký ức dần dần dung hợp với con cá xấu xa này.
Tiểu Hồng muốn chạy, nhưng từ khi Donner nhảy ra khỏi bồn tắm thì dường như đã biến thành một người khác.
Không có sự lười nhác ưu nhã như trước, bây giờ nhìn vào đôi mắt lục đậm kia chỉ cảm thấy hoảng sợ.
Chỉ là... Tiểu Hồng vốn nghĩ là nó phải chiến đấu với con cá xấu xa này một lúc rồi mới kiếm được cơ hội trốn thoát.
Nhưng giây tiếp theo con cá kia đã thu móng tay lại.
Ngay lúc Tiểu Hồng còn đang thắc mắc thì cửa phòng đã được mở ra.
Tô Yên ngậm kẹo rồi đi vào.
Tiểu Hồng sửng sốt, sau đó lập tức bò về phía Tô Yên.
Nó phải chạy nhanh một chút rồi cáo trạng với Tô Yên!
Nhất định phải nói cho Tô Yên biết thiếu chút nữa cái đuôi của nó bị con cá xấu xa này hủy hoại!!
Donner duỗi tay tùy ý để cái đuôi rắn kia quấn lên cánh tay anh, giây tiếp theo đã bóp chặt lấy đuôi rắn, sau đó móng tay bắt đầu dài ra.
Đồng chí Tiểu Hồng chưa kịp phản ứng thì móng tay màu bạc sắc bén kia đã cắm vào đuôi rắn của nó.
Một giây, hai giây, ba giây...
"Tê tê tê tê tê!!!"
Đau đau đau đau đau đau!!
Chỉ trong chốc lát, Tiểu Hồng đói mơ màng đã lấy lại tinh thần.
Nhưng mà cái đuôi của nó vẫn bị con cá kia nắm chặt trong tay.
Tiểu Hồng bất chấp tất cả mở miệng ra định cắn người.
Sau đó...., lại thấy con cá xấu xa rõ ràng ngày thường yếu đuối đến nỗi Tô Yên phải bế ra ngoài đang chống cằm, cái tay còn lại thì đang bóp chặt đuôi rắn của nó rồi quăng ra bên ngoài.
Đồng chí Tiểu Hồng bị đập đầu vào tường, lúc nó lấy lại tinh thần thì lại thấy con cá kia đang nở một nụ cười hiền lành.
Đôi mắt lục đậm không cảm xúc, "Không phải muốn ăn thịt à? Sao lại chưa bò tới đây?"
Tiểu Hồng không phục, "Tê tê tê tê tê!"
Mi lừa Tô Yên!
Còn dùng móng tay cắm vào đuôi nó thành bốn cái lỗ nhỏ.
Tiểu Hồng đau lòng nhìn đuôi của mình rồi nhìn về phía con cá xấu xa kia, móng tay mài bạc vẫn chưa bị rút lại, bên trên còn dính cả máu của nó.
Donner vươn đầu lưỡi nhấm nháp vị máu tươi trên móng tay.
Tiểu Hồng lại cảm thấy sợ sợ.
Nó yên lặng giấu đuôi ra phía sau.
Sau đó lại nghe thấy Donner thở dài một tiếng, "Đã lâu rồi mới được ăn đồ tươi như vậy."
Donner đánh giá con rắn béo tốt này từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới.
Nuôi béo cả một mùa đông rồi.
Không ăn thì quá lãng phí.
Lúc này, Cổ Vương đang ngủ trên đầu Tiểu Hồng bị đâm cho tỉnh lại.
Cổ Vương dù gì cũng là Cổ Vương, vừa nhìn thấy ánh mắt của Donner thì nó đã biết, ánh mắt này giống y ánh mắt của nó những lúc muốn ăn thịt người vậy.
"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng!"
Còn ngây người ở đây làm gì nữa?!
Chạy nhanh lên!
Tìm Tô Yên!!
Trải qua này mấy tháng ở chung, Tiểu Hồng phải nói là cực kỳ tin tưởng Cổ Vương.
Vừa nghe Cổ Vương nói là nhanh chóng chạy biến đi.
Chỉ là..., Donner đang lười biếng nằm trong bồn tắm cũng đã chậm rãi nhảy ra ngoài.
Đuôi cá màu bạc lóng lánh dưới ánh sáng, đẹp đẽ tinh xảo.
Tiểu Hồng vừa nhìn thấy đã nghĩ tới chuyện cái đuôi của mình thiếu chút nữa bị con cá này cắt đi.
Nó cũng nhớ tới một chuyện thật lâu trước kia.
Cái đuôi của nó cũng đã từng bị một người xấu dùng súng bắn bị thương, nó phải mất rất lâu mới lành lại.
Lúc trước, có một hoàng tử xấu xa làm Tô Yên lừa mất nội gan của nó, sau khi ăn còn nói là không có tác dụng.
Từng ký ức dần dần dung hợp với con cá xấu xa này.
Tiểu Hồng muốn chạy, nhưng từ khi Donner nhảy ra khỏi bồn tắm thì dường như đã biến thành một người khác.
Không có sự lười nhác ưu nhã như trước, bây giờ nhìn vào đôi mắt lục đậm kia chỉ cảm thấy hoảng sợ.
Chỉ là... Tiểu Hồng vốn nghĩ là nó phải chiến đấu với con cá xấu xa này một lúc rồi mới kiếm được cơ hội trốn thoát.
Nhưng giây tiếp theo con cá kia đã thu móng tay lại.
Ngay lúc Tiểu Hồng còn đang thắc mắc thì cửa phòng đã được mở ra.
Tô Yên ngậm kẹo rồi đi vào.
Tiểu Hồng sửng sốt, sau đó lập tức bò về phía Tô Yên.
Nó phải chạy nhanh một chút rồi cáo trạng với Tô Yên!
Nhất định phải nói cho Tô Yên biết thiếu chút nữa cái đuôi của nó bị con cá xấu xa này hủy hoại!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.