Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 1548: Hoa Bỉ Ngạn ở Minh Giới 50
Tg Tần Nguyên
28/02/2021
Một trận này đánh mất một canh giờ.
Bên cạnh Tô Yên nằm la liệt Người Bất Tử, một đống lại một đống, không thể cử động nữa, nhưng lại không thể chết.
Không hiểu vì sao, đám Người Bất Tử này so với Người Bất Tử trước đó Tô Yên đã đụng độ kém hơn rất nhiều.
Tuy chất lượng có chút yếu, nhưng số lượng lại rất đông, chỉ cần một tên vừa ngã xuống, sẽ có thêm một tên khác xuất hiện.
Nam Nhiễm ngồi yên ở đó nghịch móng tay, thi thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn, sau đó lại tiếp tục cúi đầu nghịch móng tay.
Hình xăm ở mắt cá chân nàng ta càng lúc càng sáng, nhưng nàng ta giống như không có chút cảm giác gì.
Đại khái cảm thấy đánh đấm như vậy quá nhàm chán, Nam Nhiễm vung tay lên, đám Người Bất Tử chớp mắt liền biến mất sạch.
Ngục giam lớn như vậy, chỉ còn lại Tô Yên và nàng ta.
Nam Nhiễm lên tiếng
“Nghe nói cô thích một người?”
Tô Yên trầm mặc.
Nam Nhiễm lại nói tiếp
“Nghe nói cô rất liều mạng vì người kia?”
Tô Yên vẫn trầm mặc như cũ.
Nam Nhiễm không kiên nhẫn
“Cô có thể đừng cả ngày làm chuyện xấu không? Thành thành thật thật ngồi yên làm Chủ Thần đi, yêu cái gì mà yêu, nam nhân cái gì mà nam nhân?”
Tô Yên vẫn im lặng.
Nam Nhiễm xoa xoa mày, nhẹ giọng nói
“Phòng đầu tiên ở bên trái.”
Vừa dứt lời, Tô Yên liền xoay người đi tới hướng đó.
Cơ hồ là Tô Yên vừa quay lưng đi, Nam Nhiễm nhắm mắt lại, không chống đỡ nổi nữa mà ngã xuống mặt đất.
Bụi gai vương tọa cũng biến mất.
Nam Nhiễm dựa vào ven tường, nhìn hình xăm trêи mắt cá chân của mình.
Mí mắt nâng lên một chút, sau đó liền nhắm lại, không nói một lời.
Lực lượng của nàng ta và Tô Yên bài xích lẫn nhau, khoảnh khắc Tô Yên vừa xuất hiện ở đây, toàn thân nàng ta không có một chỗ nào là không đau.
Hình xăm ở mắt cá chân chính là xiềng xích trói buộc Nam Nhiễm.
Hình xăm càng sáng, nàng ta lại càng đau đớn, thống khổ.
Nam Nhiễm có chút hối hận đã chỉ đúng đường cho Tô Yên, hẳn là phải cho nàng đi sai đường để chịu chút khổ sở mới tốt.
Chậc chậc.
Tất cả đều do tâm địa của mình quá thiện lương rồi.
Tô Yên vừa bước chân vào phòng giam Nam Nhiễm chỉ liền không nhìn thấy phòng giam của nàng ta ở phía sau nữa, giống như tiến vào trong một không gian kín.
Tiểu Hoa nghi hoặc
“Ký chủ, người kia là ai?”
Tô Yên nghĩ nghĩ
“Không rõ lắm.”
“Ký chủ, nàng ta hình như rất hiểu chị a~.”
“Ừm”
“Ký chủ, vì sao em lại cảm thấy chị cũng rất hiểu nàng ta?”
Tô Yên
“Một chút.”
Tô Yên trả lời Tiểu Hoa, câu nào câu nấy cũng đều ba phải.
Tiểu Hoa mơ mơ hồ hồ
Tô Yên tiếp tục đi về phía trước, trước mắt dần dần sáng lên.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Chờ đến lúc ánh sáng dịu đi, Tô Yên ngẩng đầu lên nhìn.
Ngay trước mắt nàng là một khối thi thể bị đóng đinh treo trêи tường.
Thi thể kia mặc một thân bạch y, một nửa người máu thịt mơ hồ, còn lộ ra cả xương cốt màu trắng, một nửa còn lại vẫn còn nguyên vẹn nhưng lại bị đinh đóng vào tận xương, giữ chặt ở trêи tường.
Xung quanh phát ra âm thanh rầm rầm ù ù.
” Đánh hắn, dùng thanh sắt nung nóng dí vào người hắn,…”
Giống như mấy ngàn năm nay ngày qua ngày đều sẽ hành hạ hắn như vậy.
Tô Yên ngây ra, nàng đứng im đó, mắt trợn tròn.
Đó chính là thân thể của Quân Vực.
Là thật.
Không phải là giả.
Tô Yên cảm thấy lồng ngực quặn đau, giống như bị kim châm vào, vô cùng đau đớn.
Nàng không nói gì, chỉ ngốc lăng ở chỗ đó nhìn.
Sau lưng nàng truyền tới tiếng cười.
Người nọ mặc y phục màu đen, hoa văn hoa bỉ ngạn màu đen quấn từ cổ đến mặt gã.
Cặp mắt của gã vô cùng thâm trầm.
“Chúng ta lại gặp mặt, Chủ Thần đại nhân.”
Cách nói chuyện này, dù cho gã thay đổi một diện mạo khác, Tô Yên vẫn nhận ra.
Chính là Nam Minh.
Là người nàng đã gặp ở bên ngoài cổng Minh Giới.
Bên cạnh Tô Yên nằm la liệt Người Bất Tử, một đống lại một đống, không thể cử động nữa, nhưng lại không thể chết.
Không hiểu vì sao, đám Người Bất Tử này so với Người Bất Tử trước đó Tô Yên đã đụng độ kém hơn rất nhiều.
Tuy chất lượng có chút yếu, nhưng số lượng lại rất đông, chỉ cần một tên vừa ngã xuống, sẽ có thêm một tên khác xuất hiện.
Nam Nhiễm ngồi yên ở đó nghịch móng tay, thi thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn, sau đó lại tiếp tục cúi đầu nghịch móng tay.
Hình xăm ở mắt cá chân nàng ta càng lúc càng sáng, nhưng nàng ta giống như không có chút cảm giác gì.
Đại khái cảm thấy đánh đấm như vậy quá nhàm chán, Nam Nhiễm vung tay lên, đám Người Bất Tử chớp mắt liền biến mất sạch.
Ngục giam lớn như vậy, chỉ còn lại Tô Yên và nàng ta.
Nam Nhiễm lên tiếng
“Nghe nói cô thích một người?”
Tô Yên trầm mặc.
Nam Nhiễm lại nói tiếp
“Nghe nói cô rất liều mạng vì người kia?”
Tô Yên vẫn trầm mặc như cũ.
Nam Nhiễm không kiên nhẫn
“Cô có thể đừng cả ngày làm chuyện xấu không? Thành thành thật thật ngồi yên làm Chủ Thần đi, yêu cái gì mà yêu, nam nhân cái gì mà nam nhân?”
Tô Yên vẫn im lặng.
Nam Nhiễm xoa xoa mày, nhẹ giọng nói
“Phòng đầu tiên ở bên trái.”
Vừa dứt lời, Tô Yên liền xoay người đi tới hướng đó.
Cơ hồ là Tô Yên vừa quay lưng đi, Nam Nhiễm nhắm mắt lại, không chống đỡ nổi nữa mà ngã xuống mặt đất.
Bụi gai vương tọa cũng biến mất.
Nam Nhiễm dựa vào ven tường, nhìn hình xăm trêи mắt cá chân của mình.
Mí mắt nâng lên một chút, sau đó liền nhắm lại, không nói một lời.
Lực lượng của nàng ta và Tô Yên bài xích lẫn nhau, khoảnh khắc Tô Yên vừa xuất hiện ở đây, toàn thân nàng ta không có một chỗ nào là không đau.
Hình xăm ở mắt cá chân chính là xiềng xích trói buộc Nam Nhiễm.
Hình xăm càng sáng, nàng ta lại càng đau đớn, thống khổ.
Nam Nhiễm có chút hối hận đã chỉ đúng đường cho Tô Yên, hẳn là phải cho nàng đi sai đường để chịu chút khổ sở mới tốt.
Chậc chậc.
Tất cả đều do tâm địa của mình quá thiện lương rồi.
Tô Yên vừa bước chân vào phòng giam Nam Nhiễm chỉ liền không nhìn thấy phòng giam của nàng ta ở phía sau nữa, giống như tiến vào trong một không gian kín.
Tiểu Hoa nghi hoặc
“Ký chủ, người kia là ai?”
Tô Yên nghĩ nghĩ
“Không rõ lắm.”
“Ký chủ, nàng ta hình như rất hiểu chị a~.”
“Ừm”
“Ký chủ, vì sao em lại cảm thấy chị cũng rất hiểu nàng ta?”
Tô Yên
“Một chút.”
Tô Yên trả lời Tiểu Hoa, câu nào câu nấy cũng đều ba phải.
Tiểu Hoa mơ mơ hồ hồ
Tô Yên tiếp tục đi về phía trước, trước mắt dần dần sáng lên.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Chờ đến lúc ánh sáng dịu đi, Tô Yên ngẩng đầu lên nhìn.
Ngay trước mắt nàng là một khối thi thể bị đóng đinh treo trêи tường.
Thi thể kia mặc một thân bạch y, một nửa người máu thịt mơ hồ, còn lộ ra cả xương cốt màu trắng, một nửa còn lại vẫn còn nguyên vẹn nhưng lại bị đinh đóng vào tận xương, giữ chặt ở trêи tường.
Xung quanh phát ra âm thanh rầm rầm ù ù.
” Đánh hắn, dùng thanh sắt nung nóng dí vào người hắn,…”
Giống như mấy ngàn năm nay ngày qua ngày đều sẽ hành hạ hắn như vậy.
Tô Yên ngây ra, nàng đứng im đó, mắt trợn tròn.
Đó chính là thân thể của Quân Vực.
Là thật.
Không phải là giả.
Tô Yên cảm thấy lồng ngực quặn đau, giống như bị kim châm vào, vô cùng đau đớn.
Nàng không nói gì, chỉ ngốc lăng ở chỗ đó nhìn.
Sau lưng nàng truyền tới tiếng cười.
Người nọ mặc y phục màu đen, hoa văn hoa bỉ ngạn màu đen quấn từ cổ đến mặt gã.
Cặp mắt của gã vô cùng thâm trầm.
“Chúng ta lại gặp mặt, Chủ Thần đại nhân.”
Cách nói chuyện này, dù cho gã thay đổi một diện mạo khác, Tô Yên vẫn nhận ra.
Chính là Nam Minh.
Là người nàng đã gặp ở bên ngoài cổng Minh Giới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.