Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 1492: Nam chủ hắn luôn là tự bế 52
Tg Tần Nguyên
28/02/2021
Bọn họ rất nhanh liền tỉnh táo. Chỉ là tin tức này quá nặng ký, nhóm paparazzi này cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể gọi điện về hỏi cấp trêи.
Hai người kia ở trong phòng ôm ôm ấp ấp, ân ân ái ái. Hoa Duyên sau một hồi kinh ngạc và vui vẻ, trí thông minh cũng đã online.
Gã im lặng một chút, liền hỏi
“Vì sao đột nhiên Châu Nhi lại tới đây?”
Hoa Châu vốn không muốn nói, nhưng từ trước tới nay cô ta chưa từng giấu giếm Hoa Duyên chuyện gì, liền mở miệng, nhỏ giọng nói
“Tô Yên gọi điện thoại cho anh, Châu Nhi liền nghe máy, biết anh và cô ta sẽ thuê phòng ở đây. Em biết anh và cô ta không có gì, nhưng em vẫn rất ghen.”
Hoa Duyên nhạy bén phát hiện được có điểm không hợp lý
“Tô Yên gọi điện thoại cho em?”
Nói dứt lời, hắn ta theo bản năng nhìn một vòng xung quanh. Cuối cùng, lực chú ý rơi vào cánh cửa phòng.
Không khóa?
Hắn ta đẩy Hoa Châu ra, nhanh chóng đi ra ngoài cửa. Bên ngoài không có một bóng người.
Hoa Châu nhìn sắc mặt gã âm trầm, lúc này mới mơ hồ phát hiện ra mình gặp rắc rối rồi.
Ở một nơi khác, Cố Ngu và Tô Kiêu Lôi ở trong xe, không ai muốn nói một câu.
Nửa ngày sau, Tô Kiêu Lôi mới hờ hững nói
“Chị gái của tôi sẽ không gả cho cậu, cậu nên chết tâm đi.”
Cố Ngu nhìn hắn, một lúc lâu sau, mới dùng giọng điệu chắc chắn, chậm rãi nói một câu
“Sẽ”
Tô Kiêu Lôi nghe câu nói chắc như đinh đóng cột này của hắn, trong lòng càng thêm khó chịu.
Nếu tầm mắt có lực sát thương, hẳn là có thể giết chết Cố Ngu ngay lập tức.
Lúc sau, Tô Kiêu Lôi lại nói
“Cậu lừa được chị gái của tôi, chứ không lừa được tôi.”
Cái quái gì mà thân thể suy nhược, yếu đuối bất kham, cần người quan tâm chăm sóc.
Tất cả đều là gạt người.
Cơ bắp trêи người rắn chắc như vậy, rõ ràng là người tập luyện thường xuyên. Hắn chính là cố ý làm bộ không hiểu mọi người nói gì, tới lừa gạt Tô Yên.
Nghĩ nghĩ, Tô Kiêu Lôi liền nói tiếp một câu
“Tôi muốn đánh cậu.”
Cố Ngu chậm rì rì đáp
“Tôi cũng vậy.”
Năm phút sau.
Trong một cái ngõ nhỏ đen như mực không một bóng người.
Bụp, bụp, bụp!
Hai người đều không nói một câu, cứ như vậy mà xông vào đánh nhau.
Lại năm phút sau, Tô Kiêu Lôi bị đánh đến mức cả người tím bầm. Cố Ngu bên này cũng không kém, khóe môi còn có máu chảy ra.
Hai người đứng ở chỗ đó, một cơn gió lạnh thổi tới.
“Khụ khụ.”
Cố Ngu đỡ cột điện, ho khan từng tiếng, trong đầu hắn truyền đến một cơn đau đớn khủng khϊế͙p͙.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Hình ảnh này có chút quen thuộc. Một lúc sau, hắn phun ra một ngụm máu.
Tô Kiêu Lôi bên kia tựa như cũng không trụ nổi nữa.
Ở trêи nóc nhà, Tiểu Hồng lắc lắc cái đuôi. Cái đuôi của nó hiện lên chút khói đen, nhưng trời thì tối, mà bản thân nó vốn cũng không để ý, chỉ cảm thấy vô cùng ngứa ngáy.
Lắc lắc hai cái, cũng không biết như thế nào, cái đuôi lại lia đến phía Tô Kiêu Lôi và Cố Ngu.
Tiểu Hồng mở miệng
“Tê tê tê tê tê”
Hai người bọn họ đánh nhau.
Một người là em trai ruột của Yên Yên, một người là nam nhân của Yên Yên, nên giúp ai bây giờ??
Tiểu Hồng vô cùng rối rắm. Vì tiện cho việc ra ngoài, Tiểu Hồng liền trở về nguyên thân, Tô Cổ nằm ở trêи đỉnh đầu nó.
Tô Cổ nhận ra Tiểu Hồng rối rắm, nói một câu
“Chúng ta chưa từng tới đây.”
Tiểu Hồng mờ mịt
“Tê tê tê tê tê”
Chúng ta đã tới rồi, rõ ràng còn đang ở đây mà.
Tô Cổ lãnh đạm
“Hiện tại liền rời đi.”
Tiểu Hồng không vui, lưu luyến
“Nhưng người ta ······”
Lời còn chưa nói xong đã bị Tô Cổ đánh gãy
“Đi.”
Cuối cùng, Tiểu Hồng vẫn là bò dậy, cái đuôi uốn lượn thành hình chữ S rời đi.
Vừa đi vừa mở miệng oán giận
“Tê tê tê tê tê”
Ta còn muốn xem, hai bọn họ ai lợi hại hơn. Còn chưa xem xong đã phải đi rồi. Không cam lòng.
Hai người kia ở trong phòng ôm ôm ấp ấp, ân ân ái ái. Hoa Duyên sau một hồi kinh ngạc và vui vẻ, trí thông minh cũng đã online.
Gã im lặng một chút, liền hỏi
“Vì sao đột nhiên Châu Nhi lại tới đây?”
Hoa Châu vốn không muốn nói, nhưng từ trước tới nay cô ta chưa từng giấu giếm Hoa Duyên chuyện gì, liền mở miệng, nhỏ giọng nói
“Tô Yên gọi điện thoại cho anh, Châu Nhi liền nghe máy, biết anh và cô ta sẽ thuê phòng ở đây. Em biết anh và cô ta không có gì, nhưng em vẫn rất ghen.”
Hoa Duyên nhạy bén phát hiện được có điểm không hợp lý
“Tô Yên gọi điện thoại cho em?”
Nói dứt lời, hắn ta theo bản năng nhìn một vòng xung quanh. Cuối cùng, lực chú ý rơi vào cánh cửa phòng.
Không khóa?
Hắn ta đẩy Hoa Châu ra, nhanh chóng đi ra ngoài cửa. Bên ngoài không có một bóng người.
Hoa Châu nhìn sắc mặt gã âm trầm, lúc này mới mơ hồ phát hiện ra mình gặp rắc rối rồi.
Ở một nơi khác, Cố Ngu và Tô Kiêu Lôi ở trong xe, không ai muốn nói một câu.
Nửa ngày sau, Tô Kiêu Lôi mới hờ hững nói
“Chị gái của tôi sẽ không gả cho cậu, cậu nên chết tâm đi.”
Cố Ngu nhìn hắn, một lúc lâu sau, mới dùng giọng điệu chắc chắn, chậm rãi nói một câu
“Sẽ”
Tô Kiêu Lôi nghe câu nói chắc như đinh đóng cột này của hắn, trong lòng càng thêm khó chịu.
Nếu tầm mắt có lực sát thương, hẳn là có thể giết chết Cố Ngu ngay lập tức.
Lúc sau, Tô Kiêu Lôi lại nói
“Cậu lừa được chị gái của tôi, chứ không lừa được tôi.”
Cái quái gì mà thân thể suy nhược, yếu đuối bất kham, cần người quan tâm chăm sóc.
Tất cả đều là gạt người.
Cơ bắp trêи người rắn chắc như vậy, rõ ràng là người tập luyện thường xuyên. Hắn chính là cố ý làm bộ không hiểu mọi người nói gì, tới lừa gạt Tô Yên.
Nghĩ nghĩ, Tô Kiêu Lôi liền nói tiếp một câu
“Tôi muốn đánh cậu.”
Cố Ngu chậm rì rì đáp
“Tôi cũng vậy.”
Năm phút sau.
Trong một cái ngõ nhỏ đen như mực không một bóng người.
Bụp, bụp, bụp!
Hai người đều không nói một câu, cứ như vậy mà xông vào đánh nhau.
Lại năm phút sau, Tô Kiêu Lôi bị đánh đến mức cả người tím bầm. Cố Ngu bên này cũng không kém, khóe môi còn có máu chảy ra.
Hai người đứng ở chỗ đó, một cơn gió lạnh thổi tới.
“Khụ khụ.”
Cố Ngu đỡ cột điện, ho khan từng tiếng, trong đầu hắn truyền đến một cơn đau đớn khủng khϊế͙p͙.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Hình ảnh này có chút quen thuộc. Một lúc sau, hắn phun ra một ngụm máu.
Tô Kiêu Lôi bên kia tựa như cũng không trụ nổi nữa.
Ở trêи nóc nhà, Tiểu Hồng lắc lắc cái đuôi. Cái đuôi của nó hiện lên chút khói đen, nhưng trời thì tối, mà bản thân nó vốn cũng không để ý, chỉ cảm thấy vô cùng ngứa ngáy.
Lắc lắc hai cái, cũng không biết như thế nào, cái đuôi lại lia đến phía Tô Kiêu Lôi và Cố Ngu.
Tiểu Hồng mở miệng
“Tê tê tê tê tê”
Hai người bọn họ đánh nhau.
Một người là em trai ruột của Yên Yên, một người là nam nhân của Yên Yên, nên giúp ai bây giờ??
Tiểu Hồng vô cùng rối rắm. Vì tiện cho việc ra ngoài, Tiểu Hồng liền trở về nguyên thân, Tô Cổ nằm ở trêи đỉnh đầu nó.
Tô Cổ nhận ra Tiểu Hồng rối rắm, nói một câu
“Chúng ta chưa từng tới đây.”
Tiểu Hồng mờ mịt
“Tê tê tê tê tê”
Chúng ta đã tới rồi, rõ ràng còn đang ở đây mà.
Tô Cổ lãnh đạm
“Hiện tại liền rời đi.”
Tiểu Hồng không vui, lưu luyến
“Nhưng người ta ······”
Lời còn chưa nói xong đã bị Tô Cổ đánh gãy
“Đi.”
Cuối cùng, Tiểu Hồng vẫn là bò dậy, cái đuôi uốn lượn thành hình chữ S rời đi.
Vừa đi vừa mở miệng oán giận
“Tê tê tê tê tê”
Ta còn muốn xem, hai bọn họ ai lợi hại hơn. Còn chưa xem xong đã phải đi rồi. Không cam lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.