Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 1004: Nhẹ chút, sẽ đau 77
Tg Tần Nguyên
06/09/2020
Edit: Trịnh Sinn
Beta: Tinh Niệm
Chu Viện lại lần nữa trợn trắng mắt.
Nhưng mà, lúc cô nhìn Thời Thù, rõ ràng có thêm biểu tình khác.
Cô luôn cảm thấy, Thời Thù như là biết chút gì đó về chuyện anh hùng của mình.
Cô sờ viên đá trên cổ tay.
Từ lần trước xuất hiện nguy hiểm, sau khi anh hùng cứu cô.
Thì không có gặp lại nữa.
Cô rất muốn thấy hắn.
Có phải nên tìm một cơ hội hỏi Thời Thù một chút hay không, xem hắn biết cái gì.
Trong lòng Chu Viện hiện lên đủ loại suy nghĩ.
Tô Yên tiếp tục cúi đầu làm bài thi.
Không biết có phải bởi vì lại hòa hảo cùng Thời Thù hay không.
Đề thi này, cũng không làm cô buồn rầu như nãy nữa.
Làm cực kỳ thông thuận.
Thời gian qua mau.
Tô Yên cuối tuần ở phim trường, thứ hai trở về đi học.
Vốn dĩ lịch trình không có gì thay đổi.
Kết quả đến thứ tư, Mạnh Tuyết đi học lại.
Cô ta bởi vì đóng phim nên xin nghỉ một tháng rưỡi.
Không nghĩ tới nửa đường đã trở lại.
Chỉ là, từ lúc vào lớp, tầm mắt chưa từng rời khỏi người Tô Yên.
Trên lớp, tầm mắt luôn liên tiếp đảo qua Tô Yên.
Tô Yên cùng cô ta vừa đối diện.
Mạnh Tuyết trên dưới đánh giá, nhìn Tô Yên.
Cho đến sau thời gian giảng bài.
Vì Mạnh Tuyết đóng phim, ở trường học đã là nhân vật nổi tiếng.
Thế cho nên vừa tan học liền có không ít người vây quanh trước mặt cô ta.
Lúc này đây, Mạnh Tuyết cũng không hưởng thụ mọi người vây quanh.
Mà là đi tới trước mặt Tô Yên.
Đôi tay cô ta ôm ngực, đánh giá trước sau một phen.
"Cậu và Thời Thù ca là quan hệ gì? "
Không còn bộ dáng tươi cười hiện ra má lúm đồng tiền như hoa khi trước nữa.
Mà một loại tư thế từ trên cao nhìn xuống chất vấn.
Tô Yên ngẩng đầu, trả lời câu đầu tiên
"Thời Thù là anh cậu?"
Mạnh Tuyết mày nhăn lại.
Nghe thanh âm Tô Yên bình đạm như vậy, cho rằng cô đang khiêu khích mình.
Thế cho nên khẩu khí càng thêm không tốt
"Tôi gọi anh ấy như thế nào liên quan gì đến cậu??"
Tô Yên chớp chớp mắt, chậm rì rì trả lời
"Chuyện của tôi cùng Thời Thù có quan hệ gì tới cậu?"
"Cậu!!"
Mạnh Tuyết bị Tô Yên làm cho á khẩu không trả lời được.
Bạn học xung quanh đều nhìn hai người họ.
Nhỏ giọng khe khẽ, nghị luận chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Mạnh Tuyết đập tay trên bàn Tô Yên.
"Tô Yên, cậu không cần nói sang chuyện khác."
Tô Yên nhìn cánh tay đang đè nặng trên bài thi mình
"Đó là chuyện của tôi, cùng cậu không có quan hệ, đúng không?"
Mạnh Tuyết hừ nhẹ một tiếng
"Thời Thù ca ca là nhân vật của công chúng, tôi nghĩ mình nên vì đại chúng mà làm rõ, rốt cuộc số phụ nữ vì nổi tiếng, vì vật chất mà cố ý cùng anh ấy ái muội không rõ, cũng không phải ít."
Tô Yên nắm bút trong tay, ở trên bài thi chọn đáp án. Nói
"Cô không đại diện được mọi người, hơn nữa công chúng cũng không có quyền thăm hỏi việc riêng tư của anh ấy."
Dừng một chút, lại nói
"Người phụ nữ hám tiền trong miệng cô, là đang nói chính mình sao?"
Tô Yên còn nhớ rõ, hai ngày trước bọn họ có lên hot search.
Nghĩ như vậy, Tô Yên mím môi một chút.
Mạnh Tuyết bị nói trúng đến mặt đỏ bừng.
Cô ta có điểm tức muốn hộc máu.
Đặc biệt là ánh mắt chung quanh đều nhìn qua.
Cô ta cảm thấy lợi thế của mình đang dần dần mất đi.
Rốt cuộc, Mạnh Tuyết nhịn không được.
Từng câu từng chữ nói
"Cậu chỉ cần nói cho tôi, Tiểu Quai trong miệng Thời Thù ca ca rốt cuộc có phải cậu hay không."
"Là tôi."
Tô Yên bình đạm trả lời.
Người xung quanh im lặng một lúc.
Sau đó lập tức liền ồn ào huyên náo.
"Tô Yên bọn họ đang nói cái gì? Tiểu Quai là nói cậu?"
"Không thể nào? Tô Yên cùng Thời Thù sao lại có liên quan?"
"Hừ, nếu là có người hỏi tôi Tiểu Quai có phải nói tôi hay không, tôi cũng sẽ trả lời là phải."
Dù sao ai cũng muốn làm người trong lòng Thời Thù mà.
Beta: Tinh Niệm
Chu Viện lại lần nữa trợn trắng mắt.
Nhưng mà, lúc cô nhìn Thời Thù, rõ ràng có thêm biểu tình khác.
Cô luôn cảm thấy, Thời Thù như là biết chút gì đó về chuyện anh hùng của mình.
Cô sờ viên đá trên cổ tay.
Từ lần trước xuất hiện nguy hiểm, sau khi anh hùng cứu cô.
Thì không có gặp lại nữa.
Cô rất muốn thấy hắn.
Có phải nên tìm một cơ hội hỏi Thời Thù một chút hay không, xem hắn biết cái gì.
Trong lòng Chu Viện hiện lên đủ loại suy nghĩ.
Tô Yên tiếp tục cúi đầu làm bài thi.
Không biết có phải bởi vì lại hòa hảo cùng Thời Thù hay không.
Đề thi này, cũng không làm cô buồn rầu như nãy nữa.
Làm cực kỳ thông thuận.
Thời gian qua mau.
Tô Yên cuối tuần ở phim trường, thứ hai trở về đi học.
Vốn dĩ lịch trình không có gì thay đổi.
Kết quả đến thứ tư, Mạnh Tuyết đi học lại.
Cô ta bởi vì đóng phim nên xin nghỉ một tháng rưỡi.
Không nghĩ tới nửa đường đã trở lại.
Chỉ là, từ lúc vào lớp, tầm mắt chưa từng rời khỏi người Tô Yên.
Trên lớp, tầm mắt luôn liên tiếp đảo qua Tô Yên.
Tô Yên cùng cô ta vừa đối diện.
Mạnh Tuyết trên dưới đánh giá, nhìn Tô Yên.
Cho đến sau thời gian giảng bài.
Vì Mạnh Tuyết đóng phim, ở trường học đã là nhân vật nổi tiếng.
Thế cho nên vừa tan học liền có không ít người vây quanh trước mặt cô ta.
Lúc này đây, Mạnh Tuyết cũng không hưởng thụ mọi người vây quanh.
Mà là đi tới trước mặt Tô Yên.
Đôi tay cô ta ôm ngực, đánh giá trước sau một phen.
"Cậu và Thời Thù ca là quan hệ gì? "
Không còn bộ dáng tươi cười hiện ra má lúm đồng tiền như hoa khi trước nữa.
Mà một loại tư thế từ trên cao nhìn xuống chất vấn.
Tô Yên ngẩng đầu, trả lời câu đầu tiên
"Thời Thù là anh cậu?"
Mạnh Tuyết mày nhăn lại.
Nghe thanh âm Tô Yên bình đạm như vậy, cho rằng cô đang khiêu khích mình.
Thế cho nên khẩu khí càng thêm không tốt
"Tôi gọi anh ấy như thế nào liên quan gì đến cậu??"
Tô Yên chớp chớp mắt, chậm rì rì trả lời
"Chuyện của tôi cùng Thời Thù có quan hệ gì tới cậu?"
"Cậu!!"
Mạnh Tuyết bị Tô Yên làm cho á khẩu không trả lời được.
Bạn học xung quanh đều nhìn hai người họ.
Nhỏ giọng khe khẽ, nghị luận chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Mạnh Tuyết đập tay trên bàn Tô Yên.
"Tô Yên, cậu không cần nói sang chuyện khác."
Tô Yên nhìn cánh tay đang đè nặng trên bài thi mình
"Đó là chuyện của tôi, cùng cậu không có quan hệ, đúng không?"
Mạnh Tuyết hừ nhẹ một tiếng
"Thời Thù ca ca là nhân vật của công chúng, tôi nghĩ mình nên vì đại chúng mà làm rõ, rốt cuộc số phụ nữ vì nổi tiếng, vì vật chất mà cố ý cùng anh ấy ái muội không rõ, cũng không phải ít."
Tô Yên nắm bút trong tay, ở trên bài thi chọn đáp án. Nói
"Cô không đại diện được mọi người, hơn nữa công chúng cũng không có quyền thăm hỏi việc riêng tư của anh ấy."
Dừng một chút, lại nói
"Người phụ nữ hám tiền trong miệng cô, là đang nói chính mình sao?"
Tô Yên còn nhớ rõ, hai ngày trước bọn họ có lên hot search.
Nghĩ như vậy, Tô Yên mím môi một chút.
Mạnh Tuyết bị nói trúng đến mặt đỏ bừng.
Cô ta có điểm tức muốn hộc máu.
Đặc biệt là ánh mắt chung quanh đều nhìn qua.
Cô ta cảm thấy lợi thế của mình đang dần dần mất đi.
Rốt cuộc, Mạnh Tuyết nhịn không được.
Từng câu từng chữ nói
"Cậu chỉ cần nói cho tôi, Tiểu Quai trong miệng Thời Thù ca ca rốt cuộc có phải cậu hay không."
"Là tôi."
Tô Yên bình đạm trả lời.
Người xung quanh im lặng một lúc.
Sau đó lập tức liền ồn ào huyên náo.
"Tô Yên bọn họ đang nói cái gì? Tiểu Quai là nói cậu?"
"Không thể nào? Tô Yên cùng Thời Thù sao lại có liên quan?"
"Hừ, nếu là có người hỏi tôi Tiểu Quai có phải nói tôi hay không, tôi cũng sẽ trả lời là phải."
Dù sao ai cũng muốn làm người trong lòng Thời Thù mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.