Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 1005: Nhẹ chút, sẽ đau 78
Tg Tần Nguyên
06/09/2020
Edit: Trịnh Sinn
Beta: Tinh Niệm
Mạnh Tuyết nghe Tô Yên trả lời khẳng định.
Không biết vì sao, tức đến ngực phập phồng.
Giống như là bị người khác cướp đi bạn trai vậy.
Trái lại, Tô Yên rất bình tĩnh.
Cô chỉ tay Mạnh Tuyết
"Tay cậu đè ép bài thi của tôi."
Mạnh Tuyết gắt gao trừng mắt nhìn Tô Yên.
Cuối cùng, cái gì cũng chưa nói, quay đầu đi.
Tiểu Hoa nghe ký chủ nó nói như vậy, cao hứng không chịu được
"Ký chủ chị thừa nhận? Ký chủ có phải thực thích Thời Thù đại nhân hay không?"
Tô Yên trầm mặc thật lâu.
Mới nói
"Có chút."
Tiểu Hoa cao hứng cười rộ lên.
Ký chủ đại nhân rốt cuộc lần nữa thích Thời Thù đại nhân.
Aizz?
Nó sao lại cao hứng như vậy đây?
Rõ ràng làm ký chủ đại nhân khôi phục ký ức càng quan trọng hơn mà.
Ngày kia là ngày thi Vật Lý thanh thiếu niên thế giới.
So sánh với làm nhiều thêm vài câu đề.
Quan trọng nhất vẫn là phải nghỉ ngơi cho tốt.
Buổi tối ngày Thứ năm, Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, chị nhớ Thời Thù đại nhân không? Muốn trộm đi tìm hắn hay không, cho hắn một kinh hỉ?"
Tô Yên về đến nhà, thực nghiêm túc suy nghĩ vấn đề Tiểu Hoa đưa ra.
Lắc đầu
"Vẫn là thôi đi."
Nửa ngày sau.
Tiểu Hoa lại lần nữa hỏi
"Ký chủ, chị thật sự không cần đi gặp Thời Thù đại nhân? Ngày mai liền thi khảo sát đó~~"
Ba phút sau.
Tô Yên buông cặp sách, ra cửa.
Cô có chút nhớ hắn.
Không phải có một chút.
Mà là rất nhiều, rất muốn thấy hắn.
Tô Yên nhìn thời gian.
Hiện tại hẳn là đang đóng phim.
Liền gọi xe trực tiếp đi đến đoàn phim.
Cô mang theo thẻ nhân viên đoàn phim phân phát đi vào bên trong.
Sắc trời đã tối.
Cô đi đường vòng qua hiện trường quay chụp.
Ở nơi xa nhìn.
Chỉ nhìn thấy Chu Viện ăn mặc cổ phục đang cùng người khác đối diễn.
Vẫn chưa phát hiện ra Thời Thù.
Cô lấy di động ra, gọi điện thoại.
Không bao lâu, điện thoại bên kia tiếp máy.
"Tiểu Quai"
Thanh âm hàm chứa ý cười.
Tựa hồ là đối với chuyện Tô Yên chủ động gọi điện thoại tới thực vui vẻ.
Tô Yên nuốt nuốt nước miếng, không biết như thế nào có chút ngượng ngùng.
"Em ở phim trường."
Nói xong cô liền ngậm chặt miệng.
Tiếp theo, liền nghe được tiếng đồng ý từ bên kia.
"Ân"
Ẩn ẩn qua ống nghe truyền đến tiếng của chuyên viên trang điểm
"Thời Thù tiên sinh, ngài còn chưa có tháo trang sức."
Tô Yên biết, hắn tới tìm mình.
Liền thành thành thật thật nắm điện thoại, nghe thanh âm hô hấp từ phía bên kia điện thoại.
Đứng trên phim trường lẳng lặng chờ.
Bỗng nhiên, Tiểu Hoa kêu tiếng
"Ký chủ, chị xem cái giá cameras kia có phải sắp đổ hay không?"
Tô Yên nghe được thanh âm, nhìn lại.
Tiếp theo, cô liền nghe được một tiếng răng rắc truyền đến.
Ở bên kia phim trường, truyền đến tiếng hô to
"Mau tránh ra!!"
Chu Viện vốn dĩ ngồi ở ghế trên, sắp bắt đầu quay.
Cô nghe được tiếng của vật nặng rơi xuống đất.
Liền ngẩng đầu.
Chỉ thấy thấy cái giá tựa hồ cũng bị camera kia làm lung lay.
Thẳng tắp rới xuống.
Đầu óc Chu Viện trống rỗng.
Duy nhất nghĩ đến, đó là ấn viên đá quý trên tay.
Phanh!
Cô nhắm mắt lại.
Chỉ cảm thấy mình được một cánh tay rất có lực ôm lấy.
Sau đó, cô cảm thấy trên người nặng một chút.
Một tiếng kêu của nam tử truyền đến.
Chu Viện vội vàng quay đầu nhìn xem.
Cô sửng sốt.
Ôm cô, không phải người mà cô nghĩ.
Là Tô Yên.
Mà sau lưng Tô Yên, Thời Thù đang che chở.
Chu Viện ngẩng đầu.
Phát hiện cái giá lớn kia được Tô Yên đỡ lấy.
Sức lực của cô thật sự là rất lớn.
Trên vai Thời Thù bị đập bởi một cái camera.
Bởi vì va vào chân lều.
Làm cho mấy cái camera đang đặt bên cạnh cũng bị nện xuống.
Đoạn ống thép bị rơi kia, nện trên vai Thời Thù.
Beta: Tinh Niệm
Mạnh Tuyết nghe Tô Yên trả lời khẳng định.
Không biết vì sao, tức đến ngực phập phồng.
Giống như là bị người khác cướp đi bạn trai vậy.
Trái lại, Tô Yên rất bình tĩnh.
Cô chỉ tay Mạnh Tuyết
"Tay cậu đè ép bài thi của tôi."
Mạnh Tuyết gắt gao trừng mắt nhìn Tô Yên.
Cuối cùng, cái gì cũng chưa nói, quay đầu đi.
Tiểu Hoa nghe ký chủ nó nói như vậy, cao hứng không chịu được
"Ký chủ chị thừa nhận? Ký chủ có phải thực thích Thời Thù đại nhân hay không?"
Tô Yên trầm mặc thật lâu.
Mới nói
"Có chút."
Tiểu Hoa cao hứng cười rộ lên.
Ký chủ đại nhân rốt cuộc lần nữa thích Thời Thù đại nhân.
Aizz?
Nó sao lại cao hứng như vậy đây?
Rõ ràng làm ký chủ đại nhân khôi phục ký ức càng quan trọng hơn mà.
Ngày kia là ngày thi Vật Lý thanh thiếu niên thế giới.
So sánh với làm nhiều thêm vài câu đề.
Quan trọng nhất vẫn là phải nghỉ ngơi cho tốt.
Buổi tối ngày Thứ năm, Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, chị nhớ Thời Thù đại nhân không? Muốn trộm đi tìm hắn hay không, cho hắn một kinh hỉ?"
Tô Yên về đến nhà, thực nghiêm túc suy nghĩ vấn đề Tiểu Hoa đưa ra.
Lắc đầu
"Vẫn là thôi đi."
Nửa ngày sau.
Tiểu Hoa lại lần nữa hỏi
"Ký chủ, chị thật sự không cần đi gặp Thời Thù đại nhân? Ngày mai liền thi khảo sát đó~~"
Ba phút sau.
Tô Yên buông cặp sách, ra cửa.
Cô có chút nhớ hắn.
Không phải có một chút.
Mà là rất nhiều, rất muốn thấy hắn.
Tô Yên nhìn thời gian.
Hiện tại hẳn là đang đóng phim.
Liền gọi xe trực tiếp đi đến đoàn phim.
Cô mang theo thẻ nhân viên đoàn phim phân phát đi vào bên trong.
Sắc trời đã tối.
Cô đi đường vòng qua hiện trường quay chụp.
Ở nơi xa nhìn.
Chỉ nhìn thấy Chu Viện ăn mặc cổ phục đang cùng người khác đối diễn.
Vẫn chưa phát hiện ra Thời Thù.
Cô lấy di động ra, gọi điện thoại.
Không bao lâu, điện thoại bên kia tiếp máy.
"Tiểu Quai"
Thanh âm hàm chứa ý cười.
Tựa hồ là đối với chuyện Tô Yên chủ động gọi điện thoại tới thực vui vẻ.
Tô Yên nuốt nuốt nước miếng, không biết như thế nào có chút ngượng ngùng.
"Em ở phim trường."
Nói xong cô liền ngậm chặt miệng.
Tiếp theo, liền nghe được tiếng đồng ý từ bên kia.
"Ân"
Ẩn ẩn qua ống nghe truyền đến tiếng của chuyên viên trang điểm
"Thời Thù tiên sinh, ngài còn chưa có tháo trang sức."
Tô Yên biết, hắn tới tìm mình.
Liền thành thành thật thật nắm điện thoại, nghe thanh âm hô hấp từ phía bên kia điện thoại.
Đứng trên phim trường lẳng lặng chờ.
Bỗng nhiên, Tiểu Hoa kêu tiếng
"Ký chủ, chị xem cái giá cameras kia có phải sắp đổ hay không?"
Tô Yên nghe được thanh âm, nhìn lại.
Tiếp theo, cô liền nghe được một tiếng răng rắc truyền đến.
Ở bên kia phim trường, truyền đến tiếng hô to
"Mau tránh ra!!"
Chu Viện vốn dĩ ngồi ở ghế trên, sắp bắt đầu quay.
Cô nghe được tiếng của vật nặng rơi xuống đất.
Liền ngẩng đầu.
Chỉ thấy thấy cái giá tựa hồ cũng bị camera kia làm lung lay.
Thẳng tắp rới xuống.
Đầu óc Chu Viện trống rỗng.
Duy nhất nghĩ đến, đó là ấn viên đá quý trên tay.
Phanh!
Cô nhắm mắt lại.
Chỉ cảm thấy mình được một cánh tay rất có lực ôm lấy.
Sau đó, cô cảm thấy trên người nặng một chút.
Một tiếng kêu của nam tử truyền đến.
Chu Viện vội vàng quay đầu nhìn xem.
Cô sửng sốt.
Ôm cô, không phải người mà cô nghĩ.
Là Tô Yên.
Mà sau lưng Tô Yên, Thời Thù đang che chở.
Chu Viện ngẩng đầu.
Phát hiện cái giá lớn kia được Tô Yên đỡ lấy.
Sức lực của cô thật sự là rất lớn.
Trên vai Thời Thù bị đập bởi một cái camera.
Bởi vì va vào chân lều.
Làm cho mấy cái camera đang đặt bên cạnh cũng bị nện xuống.
Đoạn ống thép bị rơi kia, nện trên vai Thời Thù.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.