Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 1152: Oh, giáo chủ bệnh kiều của ta 84
Tg Tần Nguyên
05/10/2020
Edit: Diên Diên
Beta: Tinh Niệm
Sau khi Tô Yên trầm mặc, vẫn dò hỏi về sự tình của mẫu thân nguyên chủ.
"Đi thăm mẫu thân của nàng?"
"Đúng vậy."
"Mẫu thân của nàng hiện tại ở đâu?"
"Ký chủ, căn cứ Tiểu Hoa theo tìm tòi, mẫu thân của nguyên chủ đi lên trấn làm thiếp thất cho một địa chủ."
Mới vừa nói xong, Tiểu Hoa lại nói
"Nhưng mà một tháng trước đã xuống tóc làm ni cô ở chùa Tĩnh An."
"Vì sao?"
"Địa chủ kia mới trên 40 đã chết bất đắc kỳ tử, quyền lợi đều bị chính phòng nắm giữ trong tay. Thế cho nên thiếp thất của địa chủ người thì chết, người thì bị thương. Mẫu thân của nguyên chủ kết cục như vậy đã rất tốt rồi."
Tô Yên gật đầu đồng ý
"Ân, hôm nay liền đi xem."
Nói xong, nàng bưng thuốc đi lên lầu.
Hoa Vô Khuynh sớm ngồi vào vị trí kia, chờ Tô Yên trở về.
Vừa thấy đến Tô Yên quả nhiên bưng theo chén thuốc, không hề có bánh bao thịt.
Hoa Vô Khuynh tầm mắt từ trên chén thuốc dời đi.
"Ta đã khỏe, không cần uống cái này."
Tô Yên
"Đây là lần cuối cùng."
Hoa Vô Khuynh rầu rĩ
"Không muốn uống."
Từ ngày Tô Yên nói sẽ không rời bỏ hắn.
Hiện tại Hoa Vô Khuynh liền biến thành bộ dáng này.
Sẽ biết dở tính tình.
Nhưng mà đối với việc này, Tô Yên biểu hiện thực bình tĩnh, toàn bộ tiếp thu, thậm chí cảm thấy như vậy cũng khá tốt.
Sau đó, vị giáo chủ Hoa Vô Khuynh càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến một thước.
Tô Yên từ trong túi móc ra một viên kẹo sữa dâu tây.
Lột ra, đút cho hắn ăn.
Nháy mắt mùi vị dâu tây sữa bò tràn ngập khắp không gian.
Lúc này, Tô Yên đưa chén thuốc tới trước mặt Hoa Vô Khuynh.
Rốt cuộc hắn cũng uống lên.
Tô Yên
"Em muốn đi ra ngoài một ngày, buổi tối sẽ trở về."
Hoa Vô Khuynh ngẩng đầu, nhìn Tô Yên trong chốc lát.
Động động môi, muốn nói cái gì.
Nhưng cuối cùng, vẫn là nuốt trở vào.
Rầu rĩ một tiếng
"Ân"
Yên Yên sẽ không rời bỏ hắn.
Đây là nàng nói.
Hoa Vô Khuynh nghĩ như vậy.
Tô Yên chớp chớp mắt.
Vốn dĩ nàng còn tưởng rằng hắn cũng muốn đi theo.
Nếu hắn muốn đi, cũng có thể.
Không nghĩ tới hắn lại đáp ứng rồi.
Nguyện ý một mình ở chỗ này.
Đương nhiên nàng đi một mình là lựa chọn tốt nhất.
Dù sao nàng cũng không phải nguyên chủ.
Nếu như Hoa Vô Khuynh đi theo, một bên chiếu cố hắn, sợ sẽ xảy ra chuyện.
Tô Yên từ trong túi móc ra hai viên kẹo.
Đưa tới trong tay Hoa Vô Khuynh.
Nàng nói
"Em sẽ mau chóng trở về."
Nói xong, nàng xoay người đi ra ngoài.
Sau khi nàng đi, sống lưng Hoa Vô Khuynh dần dần cứng còng.
Không nhúc nhích ngồi ở chỗ đó.
Ngẫu nhiên động một chút, cúi đầu xem hai khối kẹo trong tay.
Sau đó nắm lấy.
Tô Yên sau khi ra khỏi khách điếm liền đi tới chùa Tĩnh An.
Chùa Tĩnh An ở một ngọn núi bên cạnh trấn Trường Phong.
Cách khá xa.
Tô Yên đi gần một canh giờ mới đến.
Cửa chùa đóng chặt.
Nơi núi rừng này, là chốn hoa thơm chim hót.
Rất phù hợp để dưỡng lão.
Nàng gõ cửa.
Thực mau liền có một ni cô đi ra.
"Xin chào thí chủ."
Ni cô kia thái độ rất tốt.
Tô Yên cũng lễ phép, nói
"Nữ sư phụ, ta muốn tìm một người."
Ni cô kia trên dưới đánh giá Tô Yên,
"Không biết thí chủ muốn tìm người nào?"
"Là mẫu thân thân sinh của ta."
Ni cô bừng tỉnh,
"Mời vào."
Tô Yên đi vào, căn cứ theo lời chỉ dẫn của ni cô đi đến một căn phòng.
Ni cô nói
"Người thí chủ cần tìm ở bên trong."
Bên trong phát ra tiếng gõ mõ.
Một tiếng lại một tiếng, chưa từng gián đoạn.
Sau khi ni cô mang Tô Yên đến nơi này liền rời đi.
Lúc này trước căn nhà chỉ còn một mình Tô Yên.
Beta: Tinh Niệm
Sau khi Tô Yên trầm mặc, vẫn dò hỏi về sự tình của mẫu thân nguyên chủ.
"Đi thăm mẫu thân của nàng?"
"Đúng vậy."
"Mẫu thân của nàng hiện tại ở đâu?"
"Ký chủ, căn cứ Tiểu Hoa theo tìm tòi, mẫu thân của nguyên chủ đi lên trấn làm thiếp thất cho một địa chủ."
Mới vừa nói xong, Tiểu Hoa lại nói
"Nhưng mà một tháng trước đã xuống tóc làm ni cô ở chùa Tĩnh An."
"Vì sao?"
"Địa chủ kia mới trên 40 đã chết bất đắc kỳ tử, quyền lợi đều bị chính phòng nắm giữ trong tay. Thế cho nên thiếp thất của địa chủ người thì chết, người thì bị thương. Mẫu thân của nguyên chủ kết cục như vậy đã rất tốt rồi."
Tô Yên gật đầu đồng ý
"Ân, hôm nay liền đi xem."
Nói xong, nàng bưng thuốc đi lên lầu.
Hoa Vô Khuynh sớm ngồi vào vị trí kia, chờ Tô Yên trở về.
Vừa thấy đến Tô Yên quả nhiên bưng theo chén thuốc, không hề có bánh bao thịt.
Hoa Vô Khuynh tầm mắt từ trên chén thuốc dời đi.
"Ta đã khỏe, không cần uống cái này."
Tô Yên
"Đây là lần cuối cùng."
Hoa Vô Khuynh rầu rĩ
"Không muốn uống."
Từ ngày Tô Yên nói sẽ không rời bỏ hắn.
Hiện tại Hoa Vô Khuynh liền biến thành bộ dáng này.
Sẽ biết dở tính tình.
Nhưng mà đối với việc này, Tô Yên biểu hiện thực bình tĩnh, toàn bộ tiếp thu, thậm chí cảm thấy như vậy cũng khá tốt.
Sau đó, vị giáo chủ Hoa Vô Khuynh càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến một thước.
Tô Yên từ trong túi móc ra một viên kẹo sữa dâu tây.
Lột ra, đút cho hắn ăn.
Nháy mắt mùi vị dâu tây sữa bò tràn ngập khắp không gian.
Lúc này, Tô Yên đưa chén thuốc tới trước mặt Hoa Vô Khuynh.
Rốt cuộc hắn cũng uống lên.
Tô Yên
"Em muốn đi ra ngoài một ngày, buổi tối sẽ trở về."
Hoa Vô Khuynh ngẩng đầu, nhìn Tô Yên trong chốc lát.
Động động môi, muốn nói cái gì.
Nhưng cuối cùng, vẫn là nuốt trở vào.
Rầu rĩ một tiếng
"Ân"
Yên Yên sẽ không rời bỏ hắn.
Đây là nàng nói.
Hoa Vô Khuynh nghĩ như vậy.
Tô Yên chớp chớp mắt.
Vốn dĩ nàng còn tưởng rằng hắn cũng muốn đi theo.
Nếu hắn muốn đi, cũng có thể.
Không nghĩ tới hắn lại đáp ứng rồi.
Nguyện ý một mình ở chỗ này.
Đương nhiên nàng đi một mình là lựa chọn tốt nhất.
Dù sao nàng cũng không phải nguyên chủ.
Nếu như Hoa Vô Khuynh đi theo, một bên chiếu cố hắn, sợ sẽ xảy ra chuyện.
Tô Yên từ trong túi móc ra hai viên kẹo.
Đưa tới trong tay Hoa Vô Khuynh.
Nàng nói
"Em sẽ mau chóng trở về."
Nói xong, nàng xoay người đi ra ngoài.
Sau khi nàng đi, sống lưng Hoa Vô Khuynh dần dần cứng còng.
Không nhúc nhích ngồi ở chỗ đó.
Ngẫu nhiên động một chút, cúi đầu xem hai khối kẹo trong tay.
Sau đó nắm lấy.
Tô Yên sau khi ra khỏi khách điếm liền đi tới chùa Tĩnh An.
Chùa Tĩnh An ở một ngọn núi bên cạnh trấn Trường Phong.
Cách khá xa.
Tô Yên đi gần một canh giờ mới đến.
Cửa chùa đóng chặt.
Nơi núi rừng này, là chốn hoa thơm chim hót.
Rất phù hợp để dưỡng lão.
Nàng gõ cửa.
Thực mau liền có một ni cô đi ra.
"Xin chào thí chủ."
Ni cô kia thái độ rất tốt.
Tô Yên cũng lễ phép, nói
"Nữ sư phụ, ta muốn tìm một người."
Ni cô kia trên dưới đánh giá Tô Yên,
"Không biết thí chủ muốn tìm người nào?"
"Là mẫu thân thân sinh của ta."
Ni cô bừng tỉnh,
"Mời vào."
Tô Yên đi vào, căn cứ theo lời chỉ dẫn của ni cô đi đến một căn phòng.
Ni cô nói
"Người thí chủ cần tìm ở bên trong."
Bên trong phát ra tiếng gõ mõ.
Một tiếng lại một tiếng, chưa từng gián đoạn.
Sau khi ni cô mang Tô Yên đến nơi này liền rời đi.
Lúc này trước căn nhà chỉ còn một mình Tô Yên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.