Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 277: Tiên Tôn, nhập ma (6)
Tg Tần Nguyên
28/08/2019
Edit: ULies
Beta: Ư Ư
Trong đầu là âm thanh chỉ dẫn của Tiểu Hoa, "Ký chủ, ba cái ngã rẽ này thì ngài chỉ cần đi về phía con đường đầu tiên bên phải là được."
Tô Yên yên lặng nhìn về phía con đường nhỏ hẹp bên phải rồi bước đi.
Đi qua đi lại vài vòng cuối cùng cũng đến cửa tàng bảo khố
Nguyên chủ không chỉ thích làm màu mà còn thích sưu tầm của quý vật lạ.
Thậm chí còn có riêng một cái nhà kho cực kì lớn chỉ để cất giữ chúng.
Tô Yên chỉ mới nhớ ra chuyện này, sau khi thích ứng được với hoàn cảnh hiện tại nàng bèn thuận miệng hỏi Tiểu Hoa xem đâu là chỗ tốt nhất trong ma giáo.
Tiểu Hoa nói đó chính là tàng bảo khố.
Tô Yên đứng nhìn ba chữ rực rỡ to đùng trên cửa.
Nghe nói, cái bảng này làm từ vàng nguyên chất.
Nhưng phải biết rằng, Tô Yên... không có ký ức của nguyên chủ nên cô cũng không biết... cách mở tàng bảo khố này.
Tầm mắt nàng đột nhiên dừng ở vết lõm hình dấu tay trên cửa.
Nàng duỗi tay ấn tay vào đó.
Sau đó liền nghe thấy tiếng ầm ầm vang lên, cửa lớn vốn đóng chặt bắt đầu mở ra.
Tiểu Hoa kinh ngạc cảm thán, "Ký chủ thiệt là giỏi!"
Tô Yên đã quá quen với những lời thán phục của Tiểu Hoa nên nàng không hề có phản ứng gì mà chỉ tiếp tục bước vào bên trong.
Vừa đi được hai bước thì đột nhiên nàng lại dừng bước quay đầu nhìn về phía sau. Phía sau, tất cả mọi người đều quỳ cách cửa năm mét, trên mặt tràn đầy hoảng sợ.
Nàng không nói gì, lực chú ý đều đặt trên người Tiểu Dụ đang đứng ở hàng đầu tiên. "Sao ngươi còn không đi theo?"
Nàng xụ mặt, luôn luôn nhớ việc Tiểu Hoa dặn dò, bảo trì nghiêm túc.
Nàng vừa nói xong, tất cả mọi người đồng thời ngẩng đầu lên, Tô Yên nhìn Tiểu Dụ vẫn đang quỳ ngẩng đầu trố mắt đầy kinh ngạc.
Nàng không nói gì nữa mà đi đến trước mặt hắn rồi duỗi tay kéo người lên, "Sau này nếu ta đã mở miệng thì người phải nghe lời, không được chống đối hay giả vờ không nghe thấy."
Nàng nhíu mày nói rõ từng câu từng chữ rồi kéo hắn vào bên trong.
Phượng Dụ nhìn Tô Yên rồi nở một nụ cười giống như đang tắm mình trong gió xuân, "Vâng, thưa giáo chủ."
Ừm, hình như..... vị giáo chủ giả này cũng không biết nhiều về quy tắc ở đây.
Tàng bảo khố chính là nơi bí mật không thể bật mí của nguyên chủ.
Nguyên chủ coi nơi này như bảo bối.
Thậm chí cực kì ít khi mang theo nhiều người đến đây.
Trước kia từng có người tò mò nên ngẩng đầu lên định nhìn lén.
Ai ngờ bị nguyên chủ phát hiện, nàng ta ra lệnh móc mắt, chặt đứt chân tay, sau đó ném xuống núi.
Về sau, không ai dám bén mảng lại gần nơi này, đặc biệt là lúc có nguyên chủ, ai nấy đều chạy thật xa, đâu ai dám ngẩng đầu lên nhìn lần nữa?
Nhưng lúc này đây, Tô Yên lại muốn kéo hắn vào trong.
Thậm chí.... trong giọng nói còn có trách cứ việc tại sao hắn lại không bám theo.
Vị giáo chủ giả này có vẻ hơi thiên vị hắn rồi.
Nghĩ vậy, trên mặt Phượng Dụ xuất hiện ý cười nhàn nhạt.
Mà đại giáo chủ Tô Yên nhà chúng ta tất nhiên không hề biết bạn nam sủng đã sớm nhận ra rằng nàng không phải là nguyên chủ.
Nàng trưng ra bộ mặt nghiêm túc kéo Tiểu Dụ vào trong.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là phòng chứa vũ khí, nào là đao thương kiếm kích, búa rìu câu soa.
Cái gì cũng có, khoe sắc khoe màu.
Thậm chí bên trong còn có vài món Thần khí, mỗi lần Tô Yên lướt ngang qua chúng, những thanh kiếm kia liền sinh ra hiện tượng cộng minh.
Đi sâu vào bên trong lại là một cánh cửa khác, bên trong chất rất nhiều đan dược được xếp gọn trên kệ sách, không biết bên trong có bao nhiêu đan dược, chỉ biết rằng khi liếc mắt nhìn, sẽ nhận ra rằng chúng nhiều đến mức không thấy điểm cuối.
Tô Yên dừng bước, sau đó nàng buông tay Tiểu Dụ ra rồi nói, "Ngươi tự nhìn đi."
Tiểu Dụ gật đầu, "Vâng."
Beta: Ư Ư
Trong đầu là âm thanh chỉ dẫn của Tiểu Hoa, "Ký chủ, ba cái ngã rẽ này thì ngài chỉ cần đi về phía con đường đầu tiên bên phải là được."
Tô Yên yên lặng nhìn về phía con đường nhỏ hẹp bên phải rồi bước đi.
Đi qua đi lại vài vòng cuối cùng cũng đến cửa tàng bảo khố
Nguyên chủ không chỉ thích làm màu mà còn thích sưu tầm của quý vật lạ.
Thậm chí còn có riêng một cái nhà kho cực kì lớn chỉ để cất giữ chúng.
Tô Yên chỉ mới nhớ ra chuyện này, sau khi thích ứng được với hoàn cảnh hiện tại nàng bèn thuận miệng hỏi Tiểu Hoa xem đâu là chỗ tốt nhất trong ma giáo.
Tiểu Hoa nói đó chính là tàng bảo khố.
Tô Yên đứng nhìn ba chữ rực rỡ to đùng trên cửa.
Nghe nói, cái bảng này làm từ vàng nguyên chất.
Nhưng phải biết rằng, Tô Yên... không có ký ức của nguyên chủ nên cô cũng không biết... cách mở tàng bảo khố này.
Tầm mắt nàng đột nhiên dừng ở vết lõm hình dấu tay trên cửa.
Nàng duỗi tay ấn tay vào đó.
Sau đó liền nghe thấy tiếng ầm ầm vang lên, cửa lớn vốn đóng chặt bắt đầu mở ra.
Tiểu Hoa kinh ngạc cảm thán, "Ký chủ thiệt là giỏi!"
Tô Yên đã quá quen với những lời thán phục của Tiểu Hoa nên nàng không hề có phản ứng gì mà chỉ tiếp tục bước vào bên trong.
Vừa đi được hai bước thì đột nhiên nàng lại dừng bước quay đầu nhìn về phía sau. Phía sau, tất cả mọi người đều quỳ cách cửa năm mét, trên mặt tràn đầy hoảng sợ.
Nàng không nói gì, lực chú ý đều đặt trên người Tiểu Dụ đang đứng ở hàng đầu tiên. "Sao ngươi còn không đi theo?"
Nàng xụ mặt, luôn luôn nhớ việc Tiểu Hoa dặn dò, bảo trì nghiêm túc.
Nàng vừa nói xong, tất cả mọi người đồng thời ngẩng đầu lên, Tô Yên nhìn Tiểu Dụ vẫn đang quỳ ngẩng đầu trố mắt đầy kinh ngạc.
Nàng không nói gì nữa mà đi đến trước mặt hắn rồi duỗi tay kéo người lên, "Sau này nếu ta đã mở miệng thì người phải nghe lời, không được chống đối hay giả vờ không nghe thấy."
Nàng nhíu mày nói rõ từng câu từng chữ rồi kéo hắn vào bên trong.
Phượng Dụ nhìn Tô Yên rồi nở một nụ cười giống như đang tắm mình trong gió xuân, "Vâng, thưa giáo chủ."
Ừm, hình như..... vị giáo chủ giả này cũng không biết nhiều về quy tắc ở đây.
Tàng bảo khố chính là nơi bí mật không thể bật mí của nguyên chủ.
Nguyên chủ coi nơi này như bảo bối.
Thậm chí cực kì ít khi mang theo nhiều người đến đây.
Trước kia từng có người tò mò nên ngẩng đầu lên định nhìn lén.
Ai ngờ bị nguyên chủ phát hiện, nàng ta ra lệnh móc mắt, chặt đứt chân tay, sau đó ném xuống núi.
Về sau, không ai dám bén mảng lại gần nơi này, đặc biệt là lúc có nguyên chủ, ai nấy đều chạy thật xa, đâu ai dám ngẩng đầu lên nhìn lần nữa?
Nhưng lúc này đây, Tô Yên lại muốn kéo hắn vào trong.
Thậm chí.... trong giọng nói còn có trách cứ việc tại sao hắn lại không bám theo.
Vị giáo chủ giả này có vẻ hơi thiên vị hắn rồi.
Nghĩ vậy, trên mặt Phượng Dụ xuất hiện ý cười nhàn nhạt.
Mà đại giáo chủ Tô Yên nhà chúng ta tất nhiên không hề biết bạn nam sủng đã sớm nhận ra rằng nàng không phải là nguyên chủ.
Nàng trưng ra bộ mặt nghiêm túc kéo Tiểu Dụ vào trong.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là phòng chứa vũ khí, nào là đao thương kiếm kích, búa rìu câu soa.
Cái gì cũng có, khoe sắc khoe màu.
Thậm chí bên trong còn có vài món Thần khí, mỗi lần Tô Yên lướt ngang qua chúng, những thanh kiếm kia liền sinh ra hiện tượng cộng minh.
Đi sâu vào bên trong lại là một cánh cửa khác, bên trong chất rất nhiều đan dược được xếp gọn trên kệ sách, không biết bên trong có bao nhiêu đan dược, chỉ biết rằng khi liếc mắt nhìn, sẽ nhận ra rằng chúng nhiều đến mức không thấy điểm cuối.
Tô Yên dừng bước, sau đó nàng buông tay Tiểu Dụ ra rồi nói, "Ngươi tự nhìn đi."
Tiểu Dụ gật đầu, "Vâng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.