Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 1389: Tinh tế hải tặc có điểm ngoan 15
Tg Tần Nguyên
28/02/2021
Ước chừng sau mười phút, xe đã đến nơi. Cô bị mang xuống xe.
Ầm một tiếng.
Nghe ra được đó là tiếng cửa sắt mở ra. Sau đó, một giọng nói từ phía sau truyền đến
“Đi”
Tô Yên theo sau đi vào. Bị ấn ngồi trêи ghế. Tiếp theo, đồ bịt mắt được lấy xuống.
Dưới ánh đèn mờ, cô rốt cuộc cũng thấy rõ cảnh vật trước mắt.
Đối diện là một người nam nhân bộ dáng cà lơ phất phơ.Hắn ta cũng khá anh tuấn, chỉ là trêи mặt có một vết sẹo lớn nên có vẻ khá hung ác.
Người nọ mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, lưng dựa vào thành ghế phía sau. Một bàn tay đặt ở trêи tay ghế, trêи dưới đánh giá Tô Yên.
Nửa ngày sau mới mở miệng
” Cô chính là Tô Yên?”
Tô Yên không nói chuyện. Chỉ là chớp chớp mắt, nhìn sáu người ở phía đối diện.
Tỷ lệ đánh thắng rồi chạy có bao nhiêu?…Thôi, chịu trói vậy.
Tô Yên Gật gật đầu
“Là tôi.”
Người nọ thưởng thức cái bật lửa trong tay. Mở miệng nói một câu
“Nói đi, cần bao nhiêu tiền thì cô mới rời đi lão ··· Hoắc Vưu?”
Tô Yên nghĩ nghĩ.
Đối diện người kia lại lần nữa mở miệng
” Cô chớ nói với tôi, cô cùng hắn là tình yêu đích thực, dù có bao nhiêu tiền cũng sẽ không rời đi.”
Trong lời nói còn mang theo châm chọc.
Tô Yên ngẩng đầu
“Bao nhiêu tiền cũng có thể à?”
Người nọ bắt chéo cái chân, trong lòng lại hoảng thành một nhóm
” Cô cảm thấy, cô có giá trị bao nhiêu?”
“Mười bình dịch tu bổ cao cấp.”
Vừa dứt lời, toàn trường an tĩnh.
Một người dẫn đầu phụt cười một tiếng
“Mười bình dịch tu bổ cao cấp? Cô thật đúng là lợi hại a.”
Nói xong, hắn “bang” một tiếng, đập tay lên bàn.
Gương mặt kia lập tức trầm xuống.
“Cô tốt nhất nên thành thật chút cho tôi.”
Vừa mới nói như vậy, một người đàn ông cao to phía sau ho khan một tiếng, như là đang nhắc nhở người kia cái gì đó.
Tên cầm đầu ngồi ở trêи ghế bây giờ mới phản ứng lại. Có chút không được tự nhiên, sửa sang lại cổ áo một chút.
Thân thể thả lỏng lại dựa vào trêи ghế. Biểu tình trêи mặt cũng thả lỏng, không hề hung ác như vừa rồi.
“Mười bình dịch tu bổ, có chút nhiều.”
Tô Yên
“Vậy các anh có thể cho mấy bình?”
Người ngồi trêи ghế nhíu mày, nhìn chằm chằm Tô Yên. Khi nói chuyện, không biết vì sao lại có chút tức giận
“Hai bình.”
Tô Yên nhìn xem trái phải, nghi hoặc
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
“Dịch tu bổ đâu?”
“Cô ····!!”
Người nọ tức đến muốn chửi tục.
Lão tử tới chỗ này là để thảo luận về dịch tu bổ với cô sao? Như thế nào chỉ mới dụ một chút mà đã cắn câu vậy??
Tô Yên chớp chớp mắt, thanh âm mềm mại
“Không có sao? Anh không phải luôn nói muốn cho tôi sao?”
Người dẫn đầu kia phất tay. Thực mau, một người đàn ông cao lớn đi ra ngoài.
Qua mười phút sau, người đàn ông kia đã trở lại. Trong tay mang theo một cái rương.
Đặt cái rương kia đặt ở trêи bàn. Lạch cạch một tiếng, cái rương được mở ra. Lộ ra đồ vật bên trong.
Là hai bình thuốc màu vàng nhạt.
Tiểu Hoa mở miệng
“Ký chủ, bình bên phải kia là thật, bình bên trái là giả.”
Tô Yên hỏi
“Là cho tôi thật sao?”
Người nọ cầm hai bình thuốc thưởng thức ở trong tay. Nửa ngày sau, mở miệng cười
“Có thể cho cô. Nhận rồi, nếu để tôi nhìn thấy cô cùng Hoắc Vưu có nửa điểm quan hệ, cô hay liệu cái mạng của mình đấy.”
Hắn ta vừa cười vừa nói ra mấy lời tàn nhẫn này.
Nghe đến đây, Tô Yên do dự một chút.
Cô có chút rối rắm
“Là anh ấy kêu các người tới tìm tôi, để nói cái này sao?”
Chẳng lẽ là bởi vì thân thể mình quá yếu, làm chậm trễ hắn?
Nghe Tô Yên hỏi, người dẫn đầu kia cười nhạo
“Vì sao cô lại nghĩ là hắn ta tốn tiền mướn chúng tôi đến? Chẳng lẽ chính cô cũng biết mình không được chào đón?”
Tô Yên chớp mắt một cái, trầm mặc
“Các anh là thuộc hạ của là anh ấy, vì cái gì còn phải bỏ tiền ra thuê?”
Ầm một tiếng.
Nghe ra được đó là tiếng cửa sắt mở ra. Sau đó, một giọng nói từ phía sau truyền đến
“Đi”
Tô Yên theo sau đi vào. Bị ấn ngồi trêи ghế. Tiếp theo, đồ bịt mắt được lấy xuống.
Dưới ánh đèn mờ, cô rốt cuộc cũng thấy rõ cảnh vật trước mắt.
Đối diện là một người nam nhân bộ dáng cà lơ phất phơ.Hắn ta cũng khá anh tuấn, chỉ là trêи mặt có một vết sẹo lớn nên có vẻ khá hung ác.
Người nọ mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, lưng dựa vào thành ghế phía sau. Một bàn tay đặt ở trêи tay ghế, trêи dưới đánh giá Tô Yên.
Nửa ngày sau mới mở miệng
” Cô chính là Tô Yên?”
Tô Yên không nói chuyện. Chỉ là chớp chớp mắt, nhìn sáu người ở phía đối diện.
Tỷ lệ đánh thắng rồi chạy có bao nhiêu?…Thôi, chịu trói vậy.
Tô Yên Gật gật đầu
“Là tôi.”
Người nọ thưởng thức cái bật lửa trong tay. Mở miệng nói một câu
“Nói đi, cần bao nhiêu tiền thì cô mới rời đi lão ··· Hoắc Vưu?”
Tô Yên nghĩ nghĩ.
Đối diện người kia lại lần nữa mở miệng
” Cô chớ nói với tôi, cô cùng hắn là tình yêu đích thực, dù có bao nhiêu tiền cũng sẽ không rời đi.”
Trong lời nói còn mang theo châm chọc.
Tô Yên ngẩng đầu
“Bao nhiêu tiền cũng có thể à?”
Người nọ bắt chéo cái chân, trong lòng lại hoảng thành một nhóm
” Cô cảm thấy, cô có giá trị bao nhiêu?”
“Mười bình dịch tu bổ cao cấp.”
Vừa dứt lời, toàn trường an tĩnh.
Một người dẫn đầu phụt cười một tiếng
“Mười bình dịch tu bổ cao cấp? Cô thật đúng là lợi hại a.”
Nói xong, hắn “bang” một tiếng, đập tay lên bàn.
Gương mặt kia lập tức trầm xuống.
“Cô tốt nhất nên thành thật chút cho tôi.”
Vừa mới nói như vậy, một người đàn ông cao to phía sau ho khan một tiếng, như là đang nhắc nhở người kia cái gì đó.
Tên cầm đầu ngồi ở trêи ghế bây giờ mới phản ứng lại. Có chút không được tự nhiên, sửa sang lại cổ áo một chút.
Thân thể thả lỏng lại dựa vào trêи ghế. Biểu tình trêи mặt cũng thả lỏng, không hề hung ác như vừa rồi.
“Mười bình dịch tu bổ, có chút nhiều.”
Tô Yên
“Vậy các anh có thể cho mấy bình?”
Người ngồi trêи ghế nhíu mày, nhìn chằm chằm Tô Yên. Khi nói chuyện, không biết vì sao lại có chút tức giận
“Hai bình.”
Tô Yên nhìn xem trái phải, nghi hoặc
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
“Dịch tu bổ đâu?”
“Cô ····!!”
Người nọ tức đến muốn chửi tục.
Lão tử tới chỗ này là để thảo luận về dịch tu bổ với cô sao? Như thế nào chỉ mới dụ một chút mà đã cắn câu vậy??
Tô Yên chớp chớp mắt, thanh âm mềm mại
“Không có sao? Anh không phải luôn nói muốn cho tôi sao?”
Người dẫn đầu kia phất tay. Thực mau, một người đàn ông cao lớn đi ra ngoài.
Qua mười phút sau, người đàn ông kia đã trở lại. Trong tay mang theo một cái rương.
Đặt cái rương kia đặt ở trêи bàn. Lạch cạch một tiếng, cái rương được mở ra. Lộ ra đồ vật bên trong.
Là hai bình thuốc màu vàng nhạt.
Tiểu Hoa mở miệng
“Ký chủ, bình bên phải kia là thật, bình bên trái là giả.”
Tô Yên hỏi
“Là cho tôi thật sao?”
Người nọ cầm hai bình thuốc thưởng thức ở trong tay. Nửa ngày sau, mở miệng cười
“Có thể cho cô. Nhận rồi, nếu để tôi nhìn thấy cô cùng Hoắc Vưu có nửa điểm quan hệ, cô hay liệu cái mạng của mình đấy.”
Hắn ta vừa cười vừa nói ra mấy lời tàn nhẫn này.
Nghe đến đây, Tô Yên do dự một chút.
Cô có chút rối rắm
“Là anh ấy kêu các người tới tìm tôi, để nói cái này sao?”
Chẳng lẽ là bởi vì thân thể mình quá yếu, làm chậm trễ hắn?
Nghe Tô Yên hỏi, người dẫn đầu kia cười nhạo
“Vì sao cô lại nghĩ là hắn ta tốn tiền mướn chúng tôi đến? Chẳng lẽ chính cô cũng biết mình không được chào đón?”
Tô Yên chớp mắt một cái, trầm mặc
“Các anh là thuộc hạ của là anh ấy, vì cái gì còn phải bỏ tiền ra thuê?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.