Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 1238: Tô Võng Hồng thực sự quá câu nhân 30
Tg Tần Nguyên
02/11/2020
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Một người mặt không biểu tình hỏi, một người ngoan ngoãn trả lời.
Nhìn như là Tô Yên đang bị ai kia khi dễ.
Hai người ngồi đối diện nhau, hơn nữa Tô Yên trên người mặc quần áo bệnh nhân, bộ dạng gầy yếu ngoan ngoãn ngồi đó.
Dẫn tới ánh mắt khách khứa trong nhà hàng liên tiếp quét qua chỗ hai người họ.
Saukhi Tống Du Cảnh hỏi xong.
Nhìn không ra hắn có biểu tình gì, giống như chính là chỉ thuận miệng hỏi.
Sau một lúc im lặng.
Hắn lại hỏi
"Vết thương trên cổ là như thế nào?"
"Không cẩn thận."
Tô Yên trả lời đại khái.
Tống Du Cảnh tiếp tục hỏi
"Ở bệnh viện bao lâu rồi?"
"Một tháng."
"Vì sao không gọi điện thoại cho anh?"
Nghe đến đây, Tô Yên ngẩng đầu.
Cho nên, hắn nghe Tô Cổ nói, biết chuyện cô chính là vợ trước- Tô Yên của hắn?
Tô Yên chậm rì rì nói
"Không nghĩ được nhiều như vậy."
Cô nói xong, Tống Du Cảnh trầm mặc.
Vẫn là cái bộ dáng lạnh như băng, giống như tất cả đều không có gì thay đổi.
Nhưng là, mí mắt hắn buông xuống, lại cảm thấy có chút không giống lúc trước.
Có chút... âm trầm?
Hắn lạnh nhạt ra tiếng
"Là không nghĩ được nhiều như vậy hay là căn bản không muốn liên hệ?"
Tô Yên sắp xếp từ ngữ, giải thích
"Em bị tai nạn xe cộ, đã chết. Nếu em nói với anh rằng em còn sống, còn trọng sinh vào trong thân thể người khác, có khả năng anh sẽ không tin."
Tống Du Cảnh mặt không biểu tình
"Em không tin anh."
Tô Yên nghiêm túc
"Bât luận việc này đặt trên người ai, đều rất khó tin."
Cô nói lời này chính là sự thật.
Việc này dù xảy ra với bất kỳ ai, đều chỉ cảm thấy đây là chuyện cười.
Nhưng Tống Du Cảnh cũng không nghĩ sẽ đơn giản như vậy mà buông tha cho cô.
Vẫn như cũ không nghe theo, không buông tha, từng bước ép sát
"Nhưng em lại nói với Tô Cổ. Nó chỉ là con nuôi của em. Em còn tin tưởng nó hơn cả anh sao?"
Tô Yên lập tức bị hỏi nghẹn lời
"Em ······"
Cô không biết nên giải thích như thế nào cho hắn nữa.
Tô Yên nói
"Quan hệ của em và hắn, không đơn giản chỉ là mẹ nuôi và con nuôi."
Lời này vừa nói ra, người đối diện liền an tĩnh.
Hắn như đang suy nghĩ gì đó
"Ồ? Đó là quan hệ không bình thường?"
Tô Yên thực rối rắm.
Cô không nói rõ được.
Cuối cùng chỉ có thể cúi đầu, uống một ngụm canh trong chén
"Không phải như anh nghĩ đâu."
Nói xong, liền không nói chuyện nữa.
Chỉ là cúi đầu ăn canh.
Người này, từ khi nào trở nên dọa người như vậy?
Trước kia Tống Du Cảnh không phải là bộ dạng này.
Chẳng lẽ là bởi vì việc cô trọng sinh vào cơ thể người khác khiến hắn bị kích thích?
Khiến hắn một chốc một lát không thể bình tĩnh lại được??
Tô Yên nghĩ như vậy.
Bữa cơm này ăn hơn một giờ.
Trừ bỏ lúc ăn cơm.
Còn lại đều là trả lời các vấn đề Tống Du Cảnh hỏi.
Sau khi đã ăn no.
Hai người rời khỏi nhà hàng, đi ra ngoài.
Tích tích tích.
Một chiếc xe điện phóng nhanh vượt ẩu lướt qua.
Eo Tô Yên được ôm lấy, bị người ta kéo vào trong lòng ngực.
Đầu cô để ở trên bộ ngực cứng rắn của hắn.
Tô Yên còn chưa nói chuyện.
Ngược lại là cảm thấy bàn tay bên hông giật giật.
Tống Du Cảnh nhướng mày
" Sao lại gầy như vậy?"
Tô Yên nhỏ giọng nói
"Đói."
Những ngày qua cô vẫn luôn ở bệnh viện truyền nước biển, không có cơm ăn.
Trong một tháng, tự nhiên đói thành cái bộ dạng này.
Tầm mắt Tống Du Cảnh nhìn về phía cánh tay cô.
Mạch máu trên cánh tay có vài lỗ kim.
Tay phải so với tay trái còn nhiều gấp đôi.
Bởi vì chỗ lỗ kim có dán băng dính, làm cho làn da của Tô Yên ở những chỗ đó đều bị mài ra tơ máu hồng.
Giống như mất đi một lớp da, so với những chỗ khác đều trắng hơn vài phần.
Beta: Tinh Niệm
Một người mặt không biểu tình hỏi, một người ngoan ngoãn trả lời.
Nhìn như là Tô Yên đang bị ai kia khi dễ.
Hai người ngồi đối diện nhau, hơn nữa Tô Yên trên người mặc quần áo bệnh nhân, bộ dạng gầy yếu ngoan ngoãn ngồi đó.
Dẫn tới ánh mắt khách khứa trong nhà hàng liên tiếp quét qua chỗ hai người họ.
Saukhi Tống Du Cảnh hỏi xong.
Nhìn không ra hắn có biểu tình gì, giống như chính là chỉ thuận miệng hỏi.
Sau một lúc im lặng.
Hắn lại hỏi
"Vết thương trên cổ là như thế nào?"
"Không cẩn thận."
Tô Yên trả lời đại khái.
Tống Du Cảnh tiếp tục hỏi
"Ở bệnh viện bao lâu rồi?"
"Một tháng."
"Vì sao không gọi điện thoại cho anh?"
Nghe đến đây, Tô Yên ngẩng đầu.
Cho nên, hắn nghe Tô Cổ nói, biết chuyện cô chính là vợ trước- Tô Yên của hắn?
Tô Yên chậm rì rì nói
"Không nghĩ được nhiều như vậy."
Cô nói xong, Tống Du Cảnh trầm mặc.
Vẫn là cái bộ dáng lạnh như băng, giống như tất cả đều không có gì thay đổi.
Nhưng là, mí mắt hắn buông xuống, lại cảm thấy có chút không giống lúc trước.
Có chút... âm trầm?
Hắn lạnh nhạt ra tiếng
"Là không nghĩ được nhiều như vậy hay là căn bản không muốn liên hệ?"
Tô Yên sắp xếp từ ngữ, giải thích
"Em bị tai nạn xe cộ, đã chết. Nếu em nói với anh rằng em còn sống, còn trọng sinh vào trong thân thể người khác, có khả năng anh sẽ không tin."
Tống Du Cảnh mặt không biểu tình
"Em không tin anh."
Tô Yên nghiêm túc
"Bât luận việc này đặt trên người ai, đều rất khó tin."
Cô nói lời này chính là sự thật.
Việc này dù xảy ra với bất kỳ ai, đều chỉ cảm thấy đây là chuyện cười.
Nhưng Tống Du Cảnh cũng không nghĩ sẽ đơn giản như vậy mà buông tha cho cô.
Vẫn như cũ không nghe theo, không buông tha, từng bước ép sát
"Nhưng em lại nói với Tô Cổ. Nó chỉ là con nuôi của em. Em còn tin tưởng nó hơn cả anh sao?"
Tô Yên lập tức bị hỏi nghẹn lời
"Em ······"
Cô không biết nên giải thích như thế nào cho hắn nữa.
Tô Yên nói
"Quan hệ của em và hắn, không đơn giản chỉ là mẹ nuôi và con nuôi."
Lời này vừa nói ra, người đối diện liền an tĩnh.
Hắn như đang suy nghĩ gì đó
"Ồ? Đó là quan hệ không bình thường?"
Tô Yên thực rối rắm.
Cô không nói rõ được.
Cuối cùng chỉ có thể cúi đầu, uống một ngụm canh trong chén
"Không phải như anh nghĩ đâu."
Nói xong, liền không nói chuyện nữa.
Chỉ là cúi đầu ăn canh.
Người này, từ khi nào trở nên dọa người như vậy?
Trước kia Tống Du Cảnh không phải là bộ dạng này.
Chẳng lẽ là bởi vì việc cô trọng sinh vào cơ thể người khác khiến hắn bị kích thích?
Khiến hắn một chốc một lát không thể bình tĩnh lại được??
Tô Yên nghĩ như vậy.
Bữa cơm này ăn hơn một giờ.
Trừ bỏ lúc ăn cơm.
Còn lại đều là trả lời các vấn đề Tống Du Cảnh hỏi.
Sau khi đã ăn no.
Hai người rời khỏi nhà hàng, đi ra ngoài.
Tích tích tích.
Một chiếc xe điện phóng nhanh vượt ẩu lướt qua.
Eo Tô Yên được ôm lấy, bị người ta kéo vào trong lòng ngực.
Đầu cô để ở trên bộ ngực cứng rắn của hắn.
Tô Yên còn chưa nói chuyện.
Ngược lại là cảm thấy bàn tay bên hông giật giật.
Tống Du Cảnh nhướng mày
" Sao lại gầy như vậy?"
Tô Yên nhỏ giọng nói
"Đói."
Những ngày qua cô vẫn luôn ở bệnh viện truyền nước biển, không có cơm ăn.
Trong một tháng, tự nhiên đói thành cái bộ dạng này.
Tầm mắt Tống Du Cảnh nhìn về phía cánh tay cô.
Mạch máu trên cánh tay có vài lỗ kim.
Tay phải so với tay trái còn nhiều gấp đôi.
Bởi vì chỗ lỗ kim có dán băng dính, làm cho làn da của Tô Yên ở những chỗ đó đều bị mài ra tơ máu hồng.
Giống như mất đi một lớp da, so với những chỗ khác đều trắng hơn vài phần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.